NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

Dường như Nguyễn Trinh rất bận.

Trong giờ nghỉ trưa, Tống Nhĩ Giai dùng bữa xong, nằm tại ghế nghỉ trưa trong đơn vị, cầm điện thoại chờ cô trả lời tin nhắn.

Cô lại về nông thôn.

Bà ngoại gần như đã hồi phục sau ca phẫu thuật. Tống Nhĩ Giai dần cảm thấy nhẹ nhõm và quay trở lại đơn vị để báo cáo.

Đơn vị hoạt động từ 9 đến 5 giờ rất ổn định, những người mới đến vẫn quen với việc huấn luyện, các quy tắc và quy định khác nhau, chưa chính thức tiếp quản công việc cụ thể và không quá bận rộn, thậm chí có thể nói rằng rất nhàn.

Sự nhàn rỗi của nàng đối lập với sự bận rộn của Nguyễn Trinh.

Tống Nhĩ Giai rất vui khi được chia sẻ cùng Nguyễn Trinh mọi điều mà nàng nhìn thấy. Nhưng Nguyễn Trinh luôn quên đáp lại những lời chia sẻ của nàng và chỉ bảo "ăn cơm", "nghỉ trưa", "tan tầm".

Buổi tối trước khi ngủ, Tống Nhĩ Giai gửi một vài tin nhắn đến. Nguyễn Trinh chỉ trả lời:【Chị đọc sách một lúc, em ngủ trước đi. Ngủ ngon.】

Tống Nhĩ Giai lập tức mất bình tĩnh và gửi tin nhắn thoại để phàn nàn:"Rốt cuộc là chị bận cái gì thế? Đã nhiều ngày rồi chị chẳng buồn gọi điện thoại cho em. Chị xem em như máy chấm công sao? Đi làm, tan làm, dùng bữa cũng phải mở ra rồi nói một tiếng?"

Một câu với tâm trạng giận hờn được gửi đi, nhưng lại không có phản hồi.

Rất lâu về sau mới nhận được tin nhắn trả lời của Nguyễn Trinh:【Dạo này công việc của chị rất nhiều, em ngủ trước đi, ngoan.】

Tống Nhĩ Giai bực bội đặt điện thoại xuống, muốn đi ngủ.

Nàng trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được, càng nghĩ càng giận.

Nàng lại chủ động trò chuyện với Nguyễn Trinh.

【Chị ngủ rồi à? 】

Lần này Nguyễn Trinh đáp rất nhanh:【 Chuẩn bị. Em còn chưa ngủ sao?】

Tống Nhĩ Giai:【 Em ngủ không được. 】

Nguyễn Trinh: 【 Tại ​​sao ngủ không được? 】

Tống Nhĩ Giai nói thẳng:【 Bởi vì đối tượng của em xem em như máy chấm công nên em rất giận đấy. Chị không thể trò chuyện với em nhiều hơn sao? Cũng giống như trước đây vậy, chị trở nên cực kỳ bận rộn, chúng ta cũng có ít thời gian để liên lạc hơn.】

Điều nàng muốn là sự sẻ chia và đáp lại giữa cả hai giống như trước đây, mà không phải là sự đơn phương của bản thân.

Quả thật, ở bên nhau lâu có thể sẽ bước vào giai đoạn bình lặng. Nhưng ở bên nhau chưa lâu, sao có thể bước vào giai đoạn này nhanh như vậy?

Hay là, Nguyễn Trinh thật sự không thích nàng?

Nàng không thể chắc chắn tâm ý của Nguyễn Trinh. Vì vậy, mỗi khi đối phương có điều gì đó không ổn, nàng phải nắm bắt được những dấu hiệu nghi ngờ và cân nhắc xem đối phương có nguyện ý ở bên nàng hay không.

Vào những lúc yêu xa, thật sự không có cảm giác an toàn.

Một lúc sau, Nguyễn Trinh mới trả lời nàng:【Thật ra, hai người không cần phải nói về mọi thứ khi ở bên nhau. Đôi khi chị chỉ muốn được ở một mình. Cho chị chút thời gian, được không?】

Cô cần thời gian và không gian để rũ bỏ một số điều tiêu cực.

Tống Nhĩ Giai ngạc nhiên nói:【 Em sống tại thành phố, chị lại ở thị trấn, hiện tại không phải đang ở một mình sao? Em chưa cho chị không gian và thời gian riêng tư à? Khoảng cách giữa chúng ta vẫn chưa đủ xa sao? 】

Những lời này có chút hung hăng, nhưng Nguyễn Trinh vẫn kiên nhẫn trả lời:【 Ngoan, đừng giận, ý của chị không phải như vậy. Ý chị là, thỉnh thoảng chị sẽ cần chút thời gian dành riêng cho bản thân mình. 】

Một khoảng thời gian cá nhân không có công việc, đồng nghiệp hoặc các mối quan hệ dưới bất kỳ hình thức nào.

Tống Nhĩ Giai nhìn những lời Nguyễn Trinh gửi đến, lòng mềm đi nửa phần. Sau khi cân nhắc một lúc, nàng nói:【 Em thì không được, em là đứa thích dính người, yêu đương luôn thích dính vào đối phương. Lúc ăn uống tiêu tiểu gì em cũng muốn chia sẻ cùng đối phương. Khi nhìn thấy hoa xinh cỏ đẹp ven đường, nhìn thấy những chú chó, mèo con đáng yêu và xấu xí, nhìn thấy những rặng mây giống như thỏ, em đều muốn nói cho chị nghe. 】

Nguyễn Trinh giải thích:【Muốn chia sẻ mọi lúc, và muốn có thời gian riêng tư ngắn để giải quyết một số cảm xúc cá nhân, hai điểm này không mâu thuẫn với nhau. 】

Chỉ là hai tính cách, hoặc hai giai đoạn khác nhau.

Tống Nhĩ Giai lại suy nghĩ một lúc lâu và hỏi:【Nguyễn lão sư, khi ở bên em, có phải chị không cảm thấy vui vẻ không? 】

Nguyễn Trinh:【 Tại sao lại hỏi như vậy? 】

Tống Nhĩ Giai:【Vì em cảm thấy vào mỗi lúc đối diện với em, tâm trạng chị luôn không tốt. Khi tâm trạng em không tốt, em sẽ nói cho chị biết. Nhưng chị chưa bao giờ nói với em như vậy, lúc nào cũng một mình. 】

Nguyễn Trinh:【Nhĩ Giai, không phải ai cũng quen với việc nói ra. Được rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa, chúng ta ngủ sớm đi, ngủ ngon. 】

Đối phương dường như không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện và cắt ngang chủ đề, khiến những suy nghĩ nhỏ nhạy cảm trong Tống Nhĩ Giai lại xuất hiện.

Nguyễn Trinh không phủ nhận rằng cô cảm thấy không vui khi ở bên cạnh nàng...

Nắm bắt được điểm này, càng nghĩ lại càng tức. Mũi Tống Nhĩ Giai chua xót, nàng mang theo suy nghĩ này, tìm kiếm dấu vết không vui của Nguyễn Trinh khi ở cùng mình. Giống như trước khi cả hai ở bên nhau vậy, nàng cố tìm kiếm những điều nhỏ nhặt mà Nguyễn Trinh có thể thích mình khi các nàng thân thiết với nhau, và tính toán khả năng ở bên nhau giữa cả hai.

Càng nghĩ lại càng thêm chua xót. Hốc mắt Tống Nhĩ Giai đỏ hoe, nằm trên giường, yên lặng khóc thút thít, khóc đến mệt rồi mới đi ngủ.

Trước khi ngủ, nàng lại nghĩ, vừa ra vẻ vừa đa sầu đa cảm như vậy, có lẽ là do sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.

Ngày hôm sau, nàng giả vờ lạnh lùng, không chủ động gửi tin nhắn cho Nguyễn Trinh nữa.

Nguyễn Trinh gửi tin nhắn bảo cô đi làm, nàng lập tức trả lời từ "ò".

Hừ, ai thích đeo bám cứ bám đi, dù sao nàng cũng không đeo bám nữa.

Lý trí ngăn cản nàng chủ động gửi tin nhắn cho đối phương, nhưng mỗi khi thấy và nghe về điều gì đó thú vị, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng là chia sẻ chúng với Nguyễn Trinh.

Vào buổi trưa, Tống Nhĩ Giai dùng bữa trong căn tin của đơn vị. Khi lấy xong thức ăn và mang ra bàn, nàng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh theo thói quen, rồi lại vô thức mở hộp thoại của Nguyễn Trinh ra, muốn nói cho cô biết trưa nay mình sẽ ăn gì.

Ngay khi vừa định gửi đi, đầu ngón tay nàng bỗng dừng lại, rồi lại nhịn.

Hừ, không thèm tìm cô nữa.

Chạng vạng, vào lúc tan tầm, anh họ Tống Thành Sơn đã đến đón nàng.

Nhìn thấy anh ấy, Tống Nhĩ Giai có chút ngạc nhiên: "Người bận rộn như anh sao lại có thời gian đến đón em vậy?"

Tống Thành Sơn nói: "Vừa rồi anh có cuộc họp gần đây, nên tiện đường đến đơn vị để thăm em. Cảm giác lần đầu tiên công tác ngoài xã hội như thế nào?"

Tống Nhĩ Giai nói: "Vẫn ổn, em đang học các quy tắc và quy định, chưa tiếp xúc thực tế vào bất kỳ công việc nào."

"Tiền có đủ tiêu không?" Tống Thành Sơn mở WeChat và chuyển một ít tiền cho nàng.

Tống Nhĩ Giai trả lại, cười nói:"Yên tâm, đủ dùng rồi. Em không cần thuê nhà, cũng đang cho thuê phòng nên có thể thu một ít tiền thuê nhà. Anh cứ để dành tiền cho vợ đi."

"À, anh nhớ em cho cô gái tên Nguyễn Trinh thuê đúng không?"

"Đúng vậy." Khi nhắc đến tên Nguyễn Trinh, nụ cười trên môi Tống Nhĩ Giai dần mất đi. Nàng thầm thở dài, sau đó không khách khí, bắt anh họ đãi mình một bữa cơm.

Trên bàn ăn, nàng nói rất nhiều:"Anh à, anh không có người yêu là đúng đấy. Độc thân, tự do tự tại rất tốt, muốn làm gì thì làm, muốn vui gì thì vui, không muốn vui thì buồn, không cần yêu đương, tập trung vào việc kiếm tiền và sự nghiệp thôi! Muốn yêu đương đừng tìm cảnh sát, cũng không nên tìm bác sĩ, lúc nào cũng bận này bận kia. Đôi lúc muốn tâm sự trước khi ngủ cũng phải ngại đối phương mệt mỏi..."

Tống Thành Sơn nhìn xung quanh, thấy không có kẻ tình nghi mới yên lòng. Anh ta dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn Tống Nhĩ Giai rồi gắp hai hạt đậu phộng vào bát nàng:" Em giống như kẻ cô đơn oán hận vậy, trẻ con 3 tuổi đã biết ăn uống no say rồi đi ngủ, trò chuyện cái gì đây?"

Tống Nhĩ Giai nguyền rủa anh ta: "Với trình độ nói chuyện của anh, chắc chắn cả đời cũng tìm không ra người yêu."

Tống Thành Sơn: "Cảm ơn em đã chúc phúc."

Tống Nhĩ Giai ngập ngừng, sau đó thầm buông tiếng thở dài.

Lựa chọn mối quan hệ mờ ám này, có vẻ như thậm chí nàng còn không thể thoải mái bộc bạch.

Tống Thành Sơn chậm rãi nói: "Người đi học không hiểu được sự mệt mỏi của người đi làm đâu."

Tống Nhĩ Giai nói: "Học tập cũng rất khổ mà."

Tống Thành Sơn nói: "Em chỉ vừa mới ra trường, qua một khoảng thời gian nữa sẽ biết. Học hành gian khổ không giống với làm việc mệt mỏi, có đôi lúc sau khi tan tầm, mệt đến mức chỉ muốn tắm rửa rồi lăn ra ngủ, chẳng muốn làm gì cả."

Tống Nhĩ Giai nói đùa: "Nếu bận như vậy, tốt hơn hết đừng tìm người yêu, đã chẳng thể mang lại tình bạn, cũng chẳng có giá trị tình cảm."

Tống Thành Sơn nói: "Vậy nên anh mới không tìm đấy. Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại. Có người yêu thì không phải lúc nào cũng lôi kéo đối phương tán gẫu. Mỗi lúc đối phương mệt mỏi và khó khăn, em chỉ cần lùi lại một bước, để lại một chút không gian cho người ta là tốt rồi."

Tống Nhĩ Giai thầm nghĩ em cũng biết điều này mà. Nhưng khi đối phương không nói, em cũng chẳng thể bước vào thế giới của cô ấy, vậy làm sao biết được cô ấy mệt mỏi vì làm việc hay vì tình cảm giữa cả hai đã phai nhạt?

Sau bữa tối, Tống Nhĩ Giai ôm một bụng tâm sự về nhà.

Hoàng hôn vừa buông mình phía ngoài cửa sổ. Nàng đứng bên ban công, chụp ảnh mặt trời lặn rồi gửi cho Nguyễn Trinh.

Nàng không mong đợi câu trả lời của cô, mà chỉ đơn giản là chia sẻ nó với cô.

Một lúc sau, Tống Nhĩ Giai nhận được hồi âm từ Nguyễn Trinh.

Đó cũng là một bức ảnh hoàng hôn. Phía ngoài những ngọn đồi xanh, trời chiều ngả về tây, ánh nắng tỏa đầy trời.

Tống Nhĩ Giai khẽ mỉm cười, ngắm nhìn một lúc rồi cất điện thoại, ôm mèo đến ban công phơi nắng.

Chờ Nguyễn Trinh trở về, nàng sẽ dành thời gian chuyện trò với cô một lúc.

*

Nói chuyện lạnh nhạt với nhau vài ngày, Nguyễn Trinh cũng trở về từ thị trấn. Tống Nhĩ Giai đã nấu một bàn đồ ăn.

Sau khi ăn xong, Tống Nhĩ Giai nhìn vẻ mặt bình thản của Nguyễn Trinh, lòng bỗng đầy tà ác. Nàng kéo cô ra ban công, đi thẳng vào vấn đề:" Nguyễn Trinh, nào, chúng ta cãi một trận đi."

Nguyễn Trinh hơi sửng sốt.

Tống Nhĩ Giai lặp lại từng chữ: "Em nói, chúng ta cãi một trận đi."

Người đời nói rằng tình yêu cần sự bao dung vô điều kiện, nhưng lúc bao dung và chấp nhận vô điều kiện, nàng lại cảm thấy khó chịu. Nàng cảm thấy giữa cả hai đang có vấn đề, đối phương khiến nàng không vui, nàng sẽ không đợi sau này, mà chọn trực tiếp nói ra ngay.

Nguyễn Trinh kéo ghế ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Tranh cãi việc gì?"

Tống Nhĩ Giai hỏi: "Những ngày qua chị bận đến mức không có thời gian nói chuyện với em, chị bận gì vậy?"

Nguyễn Trinh: "Lúc đi làm, chị bận với một số vấn đề công việc. Sau khi tan làm, chị bận với dự án, sau khi kết thúc công việc nghiên cứu dự án, chị chỉ muốn đọc sách một lúc."

Bỗng dưng Tống Nhĩ Giai có chút tức giận, lớn tiếng hỏi:" Vậy nên chị vẫn sẽ tiếp tục bận rộn thế này à? Thời gian chúng ta chuyện trò cùng nhau lại bị giới hạn trong việc đi làm, tan làm, ngủ và thức dậy đúng không?"

Nguyễn Trinh im lặng một lúc, vẫn nhỏ giọng nói:" Chị đã giải thích với em rồi. Có đôi khi, chị chỉ muốn ở một mình và đọc sách một lúc."

Không phải lúc nào cũng tồn tại trạng thái này. Nhưng cô cần một khoảng thời gian ngắn để tự giải quyết và rũ bỏ những cảm xúc tiêu cực. Trong thời gian đó, bất kỳ sự giao tiếp nào cũng là gánh nặng đối với cô.

Âm lượng của Tống Nhĩ Giai luôn cao hơn cô một chút:" Vậy chị phải nói với em, nói rõ cho em biết chị không vui, chị mệt mỏi, chị muốn ở một mình. Nếu chị không nói, em sẽ luôn đoán già đoán non, sẽ nghĩ rất nhiều chuyện. Nói với em một tiếng là được, em sẽ không bám lấy chị, bắt chị phải nói nhiều với em. Em nghĩ chỉ cần nắm bắt một chút hành động của chị là được rồi phải không? Cái gì chị cũng không chịu nói, sau đó buổi sáng một câu, buổi tối một câu, là đang chấm công sao?"

Nguyễn Trinh nhìn Tống Nhĩ Giai, vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười. Cô thoáng cong khóe môi, nói:" Em lải nhải giỏi thật đấy."

Lúc đầu, Tống Nhĩ Giai có chút nóng nảy. Nhưng sau khi nói ra, nàng cũng cảm thấy bản thân lắm lời. Nàng mím môi, cố nén cười và nói tiếp:" Nếu chị đã luôn như vậy, tại sao không đánh vào phần mềm kế toán hằng ngày đi. Không phải có phần mềm kế toán trò chuyện sao? Chị đi tìm phần mềm kế toán mà nói chuyện, nó có thể giúp chị chấm công đó."

Nguyễn Trinh nhẹ nhàng nói: "Nói chuyện bình tĩnh lại, đừng âm dương quái khí như vậy nữa. Chị không xem em như máy chấm công, trước đây chị cũng không có thói quen trò chuyện cùng ai cả."

Tống Nhĩ Giai nói: "Vậy trước khi chúng ta ở bên nhau, không phải em cũng thường nói chuyện với chị sao?"

Nguyễn Trinh giải thích: "Em là người duy nhất mà chị thường xuyên trò chuyện. Chị kiệm lời là chuyện bình thường, nói nhiều mới là trạng thái đặc biệt. Nhưng có đôi khi chị mệt vì công việc, lời nói sẽ ít hơn, cần có thời gian để lấy lại năng lượng."

Tống Nhĩ Giai nói: "Vậy chị phải nói cho em biết chị muốn một mình để lấy lại năng lượng. Em không phải con giun trong bụng chị, làm sao biết chị nghĩ gì? Chị không nói rõ ràng, em sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện lung tung. Em sẽ nghĩ... nghĩ..."

Nói đến đây, khí thế giương nanh múa vuốt của nàng thoáng yếu đi, âm lượng cũng giảm đi một chút, cố gắng biểu đạt lòng mình:" Em sẽ nghĩ chị lạnh lùng với em vì chị không thích em một chút nào, và hối hận khi ở bên em."

Nàng đang nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Trinh, hung hăng, hùng hổ dọa người. Nhưng khi nói xong lời này, mũi nàng bỗng chua xót, không dám nhìn vào mắt Nguyễn Trinh nữa.

Nàng sợ Nguyễn Trinh sẽ khẳng định lý do này, sau đó thừa dịp đề nghị chia tay.

Cũng sợ mình sẽ bộc lộ sự rụt rè và bày tỏ những điều mình quan tâm trong lòng, như thể giao điểm yếu của mình cho đối phương xử lý.

"Tại sao em lại có ý nghĩ này?" Nguyễn Trinh vươn tay ôm lấy mặt nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng:" Chị chưa bao giờ hối hận khi ở bên em."

- -

Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện của chương nhạy cảm hơn, trước sau đều bị cắt xén rất nhiều, vì vậy chúng ta hãy tập trung vào mối quan hệ giữa hai người sau khi họ ở bên nhau. Hai truyện trước viết về những ngày sau khi nhân vật chính ở bên nhau không hay lắm, chỉ viết về sự ngọt ngào thôi, thực ra hai người tính cách khác nhau ở bên nhau sẽ có khá nhiều va chạm, khá là thú vị haha.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc