NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

Sau khi đến nhà ga, cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi tàu điện ngầm cùng dòng người, đến cổng ra thì buông tay, vừa đi qua cổng lại nắm tay nhau.

Sau khi ở bên nhau một thời gian, việc nắm tay tiếp xúc cơ thể đơn giản không còn rung động như trong giai đoạn mập mờ nữa, hormone dễ chịu nhanh chóng tiết ra, đã trở thành một hành động quen thuộc.

Chỉ cần đi cạnh nhau trên đường, sẽ muốn ôm lấy đối phương. Đó là một loại cảm giác dễ chịu và yên bình khác, trái tim tràn ngập vững chắc và ấm áp, khóe mắt và đuôi lông mày cũng bất tri bất giác ánh lên nụ cười.

Vào ban đêm, lúc cả hai đang nằm trên giường trò chuyện, Tống Nhĩ Giai đột nhiên hừ một tiếng, hỏi:"Tối nay lúc em ôm chị trong bệnh viện, chị định đẩy em ra sao?"

Nguyễn Trinh thành thật gật đầu:"Ừm."

Tuy rằng chỉ nhất thời do dự, nhưng thật sự có suy nghĩ muốn đẩy ra.

Tống Nhĩ Giai hỏi: "Vậy tại sao chị lại không đẩy ra?"

Nguyễn Trinh nói: "Cảm thấy không cần thiết."

Một mặt, giống như giấu đầu lòi đuôi, mặt khác, nếu không làm gì sai, thì không cần phải thay đổi bản thân vì hành vi ác ý và đánh giá tiêu cực của người khác.

Tống Nhĩ Giai nói với giọng điệu lãnh đạm: "Thật sự không cần phải che giấu gì cả, chúng ta yêu nhau cũng chẳng làm gì sai."

Nguyễn Trinh chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Cô là người ôn hòa và có phần hơi lãnh đạm. Khi không thân, cô sẽ không nói nhiều. Sau khi thân quen, cô cũng không nói nhiều lắm, nhưng nụ cười trên môi sẽ nhiều hơn.

Những người ít nói này thích thể hiện cảm xúc bên trong của họ bằng một nụ cười nhạt.

Sau khi ở bên Nguyễn Trinh một thời gian dài, Tống Nhĩ Giai dần hiểu ý nghĩa nụ cười nhạt của Nguyễn Trinh.

Đôi khi, kiểu cười này tượng trưng cho niềm vui. Cũng có đôi khi, kiểu cười này tượng trưng cho sự bất lực và chiều chuộng.

Lúc này, khi nhìn thấy Nguyễn Trinh cười như vậy, Tống Nhĩ Giai cũng mỉm cười khi nghĩ đến mâu thuẫn giữa cả hai, nói: "Người như chị không thích hợp yêu xa."

Nguyễn Trinh hỏi: "Tại sao?"

Tống Nhĩ Giai đưa tay chọc nhẹ vào má Nguyễn Trinh, nói:"Vì em không thể nhìn thấy biểu hiện vi mô của chị, chỉ đọc tin nhắn của chị. Khi em có mâu thuẫn với chị, em sẽ không thể đoán được chị đang nghĩ gì, em sẽ nghĩ rằng chị lạnh lùng, và khi em giận chị, em sẽ càng giận nhiều hơn."

Da của Nguyễn Trinh mềm mại và đàn hồi, sờ vào có cảm giác mát lạnh. Tống Nhĩ Giai không nhịn được lại chọc vào.

Nguyễn Trinh nắm lấy ngón tay nàng, cầm trong tay, hỏi: "Lần trước em giận lắm đúng không?"

Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:"Rất giận, em cảm thấy chị thờ ơ với em đầy khó hiểu, khi tâm trạng không tốt còn không chịu nói cho em biết, cứ khăng khăng nói lý do muốn ở một mình, khiến em cảm thấy chị rất không cần em, bài xích em, làm em nghi ngờ bản thân mình."

So với sự kín tiếng của Nguyễn Trinh, Tống Nhĩ Giai là một người rất bộc trực. Nàng không cần đoán già đoán non, sẽ bày tỏ tình yêu, tấm lòng niềm vui và nỗi buồn của bản thân.

Nguyễn Trinh cầm lòng chẳng đặng, vươn tay sờ sờ đầu nàng, dịu dàng nói:"Lúc đó chị đã nói với em, chị muốn tiêu hóa cảm xúc của mình."

Bệnh nhân tự sát và người lạ báo cáo, hai việc này chồng chất trong đầu cô, nhưng lúc đó người nhà của Tống Nhĩ Giai bị bệnh, Nguyễn Trinh không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc tiêu cực cùng nàng.

"Vậy lần sau chị phải giải thích rõ ràng với em, sau đó em sẽ để cho chị tự tiêu hóa cảm xúc."

"Vẫn phải báo cáo sao?"

"Sao lại không? Chúng ta là một đôi, em muốn đi cùng chị cả đời này. Chị không nói cho em biết, vậy có thể nói cùng ai? Nói với đồng nghiệp trong bệnh viện của chị sao? À, em nhớ mọi người sẽ liên lạc thường xuyên, phòng khi gặp phải điều gì đó khó giải quyết trong công việc, không thể tự mình thoát ra được. Hơn nữa, em đoán chị không nói với em về những điều đó không phải chỉ vì việc bà ngoại em bệnh."

Nguyễn Trinh sửng sốt, muốn phản bác điều gì đó theo bản năng, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy dường như đúng như những lời Tống Nhĩ Giai nói, vì vậy cô không nói gì, chỉ rũ mi, như đang suy ngẫm.

Lông mi của cô rất dài, Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng vươn tay chạm nhẹ rồi lại tiếp tục thầm thì:"Em muốn biết những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và những rắc rối trong công việc của chị, nhưng chị hiếm khi chia sẻ với em, chị cũng ít tâm sự với em về những cảm xúc tiêu cực của chị."

Nàng yêu Nguyễn Trinh, không chỉ vì sự dịu dàng, xinh đẹp và bao dung của Nguyễn Trinh, mà nàng càng muốn biết mọi thứ về người này, dù tốt hay xấu, nàng đều sẵn sàng chấp nhận.

Nguyễn Trinh nhắm mắt lại để Tống Nhĩ Giai chạm vào lông mi của mình. Khi Tống Nhĩ Giai rút tay ra, Nguyễn Trinh lại nắm lấy tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng giải thích:"Nói về những cảm xúc tiêu cực... Nói thế nào nhỉ, chỉ cần em làm việc, chắc chắn sẽ có chút lo lắng và căng thẳng. Em thích nói về nó, nhưng chị nghĩ những điều này mình có thể tự mình chịu đựng được, giống như nhiều bệnh nhân trong bệnh viện của chị vậy. Suy cho cùng, tất cả đều tự cứu lấy mình, bác sĩ và thuốc men đều đóng vai trò phụ trợ."

Tống Nhĩ Giai nói: "Đúng vậy, khi em không vui, em sẽ gọi cho ai đó để kể lể. Tuy rằng có thể không giải quyết được vấn đề, nhưng tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, vậy tại sao chị không thử xem?"

Nàng cảm thấy Nguyễn Trinh rất rất tốt.

Nguyễn Trinh có sự độc lập tài chính, ổn định về tình cảm, tâm hồn trưởng thành, săn sóc dịu dàng.

Ai không thích những phẩm chất này?

Nhưng những người có những phẩm chất này mới được thích? Mới đáng để được thích sao?

Không cần thiết.

Điều này không có nghĩa đối phương hoàn hảo và lý tưởng, nó chỉ có thể thuyết minh cho việc có một cảm giác khoảng cách nhất định giữa nhau và một trong số đó tương thích với nhau.

Nàng muốn thích một người sống động, có cảm xúc và có cái tôi của riêng mình, chứ không phải một người coi thường và dung túng nàng.

Nàng muốn nhìn nhau bình đẳng, nàng muốn tương thích với nhau, nàng muốn có sự trao đổi với nhau và địa vị ngang nhau.

Tống Nhĩ Giai tiếp tục dịu dàng nói:" Tại sao chị luôn phải gánh vác một mình? Sau này cố nói với em một câu được không? Bây giờ không nói được cũng không sao, hãy dùng thời gian chứng minh, em sẽ ở bên chị thật lâu, thật lâu, dù sao em cũng đợi chị nhiều năm như vậy rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng sao."

Đêm đã khuya, phòng ngủ bật lên ngọn đèn vàng nhạt ấm áp, giọng nói của người bên tai rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Nguyễn Trinh quên mất bản thân muốn nói gì tiếp theo, chỉ cảm thấy như bị ánh sáng ấm áp bao trùm, được dịu dàng an ủi, thể xác và tinh thần đều ấm áp.

Dường như đã lâu rồi cô không được trải qua cảm giác này, ấm áp như gia đình vậy.

Cô sinh ra ở một huyện nhỏ trong khe núi. Trong ký ức của cô, đường về nhà luôn lầy lội.

Cha mẹ rất bận rộn, không có nhiều ngày ở nhà, nếu cô bị những đứa trẻ khác bắt nạt bên ngoài, lúc về nhà kể ra, sẽ không ai quan tâm. Dần dà, cô cũng ngừng nói, học cách im lặng.

Nhưng không quan tâm không có nghĩa là bố mẹ không yêu thương cô. Bố mẹ cô là những bậc cha mẹ rất điển hình của Trung Quốc, tình yêu của họ dành cho con cái luôn thầm lặng, sâu đậm, thậm chí là hy sinh.

Năm mười tuổi, cô cãi nhau với mẹ. Trong sự bực tức, cô đã bỏ bữa trưa, trực tiếp đến trường học. Sau buổi học đầu tiên vào buổi chiều, trong lòng cô vẫn luôn mang theo sự bất bình và oán hận, đã có người gọi cô ra. Lúc vừa bước đến cổng trường, cô đã thấy bóng lưng câu lũ của mẹ, trên tay là một mẩu bánh mì, mỉm cười vẫy tay chào cô.

Mẹ không nói lời xin lỗi với cô, mà chỉ biết lo cô sẽ đói bụng, mang cho cô một mẩu bánh mì.

Sau một trận thiên tai, mặt đất như sóng biển khổng lồ nhấn chìm bố mẹ, người thân và bạn bè của cô. Cô đã tìm kiếm rất lâu nhưng không thể tìm thấy xác của họ. Những giáo viên đã chăm sóc tốt cho cô đã biến thành những nấm mồ. Chỉ trong một đêm đã không còn ai đi cùng.

Lòng người ấm lạnh, sinh ly tử biệt, cô đều đã trải qua khi còn trẻ. Ký ức không thể xóa nhòa nhưng nỗi đau có thể lành lại theo thời gian. Cô trải qua tuổi thiếu niên trong căn cứ tái định cư với một nhóm trẻ mồ côi như mình, từng đợt người từ xã hội kéo đến, trao những ánh mắt đồng cảm và tình yêu ngắn hạn, kèm theo ánh đèn flash máy ảnh.

Tuổi mới lớn là giai đoạn mà lòng tự trọng mạnh mẽ nhất, nhưng khi đối mặt với thực tế, nhân phẩm lại trở nên không có giá trị, cô chỉ là đối tượng của sự bố thí, của ban phát, của tình cảm. Những sự tha thiết, quan tâm đó như nồi nước sôi đổ vào băng tuyết, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Vậy nên cô càng trở nên kiệm lời.

Học tập đã trở thành thú vui thuần túy nhất. Quanh đi quẩn lại, từ thị trấn trong thung lũng nhỏ đến trường Đại học ở tỉnh lỵ, cô cần phải đổi rất nhiều phương tiện giao thông. Khi đến trường Đại học, có rất nhiều điều cô chưa từng thấy ở thành phố này, sự bối rối và kiềm chế trên gương mặt khiến người khác vừa nhìn đã hiểu ngay. Nếu cô không bày tỏ, bạn học xung quanh sẽ biết rất ít về cô, chỉ khi giảng viên nhìn thấy quê quán của cô, trong mắt cô mới lộ ra một tia kinh ngạc cùng thương hại.

Trong những năm đó, sự thương hại đã trở nên bình thường đối với cô, nhưng nó dường như đang nói với cô rằng, cô không giống những người khác.

Sự khác biệt này đặc biệt rõ ràng khi các ngày lễ đến. Khi các bạn cùng lớp về nhà sum họp, cô lại không nhà không cửa, và ra ngoài để làm việc và học tập như thường lệ. Vào cuối học kỳ, cô cũng là người cuối cùng xách va li rời đi, trở về ngôi nhà lắp ghép trống rỗng ở thị trấn huyện, đón năm mới một mình.

Ở trường, cô được học rất nhiều kiến ​​thức lý thuyết về tâm thần học và tâm lý học, cô đã áp dụng những kiến ​​thức lý thuyết đó vào bản thân để tự giải quyết và giải tỏa những cảm xúc tiêu cực.

Sau đó, sau khi tốt nghiệp Đại học, cô được nhận vào trường Cao học của Tống Uy. Tống Uy cũng bất ngờ khi biết lai lịch của cô, nhưng có lẽ vì đặc thù nghề nghiệp nên Tống Uy cũng không mấy thương hại, mà chỉ cho cô làm gia sư phụ đạo cho Tống Nhĩ Giai.

Kể từ đó, cô không còn là đối tượng của sự thương hại và quan tâm nữa, như thể cô cũng có tư cách quan tâm đến người khác, và Tống Nhĩ Giai cũng trở thành sự "không giống nhau" trong mắt cô.

Cô gái này hoạt bát không gò bó, tràn đầy sức sống mà người trưởng thành không có, giống như một bông hoa có gai mọc dại, có chút gai góc, mang theo sự ngây thơ thiện lương và sự liều lĩnh nhẹ nhàng của tuổi trẻ. Cô đã cống hiến rất nhiều cho cô gái này đến nỗi đã vượt qua ranh giới tâm lý và đạo đức đúng đắn.

Cô cũng từng cố gắng thoát khỏi ranh giới đó. Sau khi tốt nghiệp, cô mang theo cảm giác tội lỗi và đến một thành phố khác. Từ nhỏ đến lớn, vai diễn của cô không ngừng thay đổi, ở một thành phố khác, cô trở thành bác sĩ chính thức, công việc của bác sĩ là đóng vai một vị cứu tinh, có nhiều cơ hội hơn để chữa bệnh cho người khác.

Và cô cũng đã im lặng quá lâu, bịt kín những ký ức tồi tệ đó, sớm học cách tự giải quyết những cảm xúc tiêu cực, không cần tâm sự với ai, không cần dựa dẫm vào ai. Chuyện này rất tốt, rất độc lập.

Điều duy nhất cô không thể buông bỏ được là sự rung động mơ hồ và dè dặt khi đó.

Sau khi trở lại thành phố này, thân phận của cô lại thay đổi, không phải cố vấn của nàng mà là một người bạn cũ. Cô cố gắng buông bỏ sự gò bó, thuận theo cảm xúc trong lòng, cùng cô gái này thiết lập mối quan hệ thân mật. Giờ đây, cô gái này, đang đứng bên ngoài cánh cửa của trái tim chưa mở của cô, gõ cửa lịch sự và dịu dàng, yêu cầu cô mời mình vào.

Nhiều năm như vậy, cô cũng không biết cần bao lâu mới có thể học, thích nghi, quen nói chuyện từ im lặng.

Có phải cô gái này đã bỏ cô trước khi cô quen rồi không?

Rồi cô có thể trở lại trạng thái độc lập và im lặng như hiện tại, không dựa dẫm vào bất cứ ai nữa không?

Cũng không biết.

Trong mối quan hệ này, cô có sự dè dặt, cô không giống như Tống Nhĩ Giai, người không biết sợ hãi, như thiêu thân lao vào lửa, yêu không chút e dè, chân thành dâng hiến tất cả sự thật lòng và nhiệt tình của mình. Tâm lý tự bảo toàn của cô đang gây ra rắc rối, không dám toàn tâm toàn ý, sợ mất đi.

Sự ích kỷ và hèn nhát của cô rất bất công với Tống Nhĩ Giai.

Nguyễn Trinh đột nhiên vươn tay ra, vòng tay qua người Tống Nhĩ Giai và ôm chặt nàng vào lòng.

Tống Nhĩ Giai ngẩn ra một chút, giống như một chú mèo con dụi dụi đầu vào ngực Nguyễn Trinh, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Làm sao vậy, lời em nói làm chị cảm động đến mức cho em một chiếc ôm à?"

Nguyễn Trinh không nói gì, chỉ ôm lấy nàng.

Đây không phải là cái ôm cảm động, mà là cái ôm đầy áy náy và xin lỗi.

Tống Nhĩ Giai cũng ngừng nói, ngẩng đầu từ trong lòng Nguyễn Trinh, hôn lên cằm Nguyễn Trinh, sau đó nhìn vào mắt Nguyễn Trinh, mỉm cười.

Nguyễn Trinh nhẹ nhàng nói: "Sau này chị sẽ thử một lần."

Tống Nhĩ Giai nói: "Đương nhiên là phải thử một lần rồi. Bây giờ em là bạn gái, không phải học trò hay đàn em của chị."

Nói xong, nàng lại thè lưỡi nói: "Lúc còn trẻ, em không biết yêu là như thế nào, nhưng cuối cùng bây giờ cũng hiểu."

Nguyễn Trinh hỏi: "Bây giờ không phải em đang còn trẻ sao?"

Dám nói mình không còn trẻ trước mặt cô sao?

Tống Nhĩ Giai sửa lại:"Ý em là, lúc tuổi trẻ trẻ nữa."

Nguyễn Trinh buông nàng ra, hỏi: "Vậy em cảm thấy thế nào?"

"À, nói ra em ngại lắm."

"Em nói đi."

"Không nói không nói, em ngại lắm. Em muốn đi ngủ, khuya rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi làm nữa." Tống Nhĩ Giai tiến lại gần, thơm lên má Nguyễn Trinh:"Ngủ ngon, ngủ đi ngủ đi."

Nguyễn Trinh cũng không ép buộc, chỉ khẽ mỉm cười, chỉnh góc chăn cho Tống Nhĩ Giai, tắt ngọn đèn ấm áp bên giường, ghé vào tai nàng, dịu dàng nói:"Em không nói chị cũng biết."

Hơi nóng truyền vào tai, có chút ngứa ngáy. Tống Nhĩ Giai mỉm cười tránh đi, ôm cánh tay Nguyễn Trinh, cố tình giả vờ ngủ ngáy khò khò.

Nguyễn Trinh véo mũi nàng, cúi người hôn lên má nàng: "Ngủ ngon."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Trinh nghĩ đến một bài thơ,《 Tặng cho em 》của nhà thơ Lỗ Mễ, trong bài thơ có mấy câu——

Trao cho em trái tim, linh hồn tôi,

DÀNH CHO BẠN

Chỉ cần vợ làm được những điều này, gái bên ngoài đẹp đến mấy

Thêm...

759

190

253

Chẳng ích gì, vì em đã có chúng rồi.

Vì vậy, tôi đã mang đến cho em một chiếc gương.

Hãy nhìn vào bản thân, sau đó nhớ đến tôi.

Thú thật, ở bên nhau chỉ là bắt đầu của một mối quan hệ thân mật, tương đương với việc thiết lập một mối quan hệ cộng sinh. Trong mối quan hệ này, phụ thuộc và ảnh hưởng lẫn nhau.

Thiết lập mối quan hệ cộng sinh với bố mẹ khi còn bé và với người bạn đời của mình khi lớn lên, các kiểu hành vi khi còn nhỏ có thể ảnh hưởng đến sự thân mật ngày nay.

Trong một mối quan hệ thân thiết, ai cũng có thể nhìn thấy con người cũ của mình, giống như soi gương vậy, có người chỉ tái hiện lại cách cư xử không tốt của nhau trong quá khứ, có người lại khâu lại vết thương của quá khứ trước mặt gương.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc