NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

"Lùi một bước, lùi lại một bước, đừng có dựa vào." Cảnh sát đứng ở hàng rào biên, xua đuổi đám người vây xem.

Thứ năm, vào lúc chạng vạng, giờ tan ca của những người lao động nhập cư là thời điểm đông đúc nhất ở làng quê trong thành phố.

Những người tan sở nghe tin gần đó có án mạng đều kéo đến xem.

Cùng lúc đó, cảnh sát đến tiếp viện ngày càng nhiều, bác sĩ pháp y và cảnh sát hình sự cũng nhanh chóng có mặt, họ mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang, găng tay tiến vào tòa nhà để điều tra, chụp ảnh.

Có tổng cộng ba nhân chứng, một người đã được đưa đến bệnh viện cùng với cảnh sát.

Một người dựa vào tường, xanh xao và yếu ớt sau khi nôn mửa.

Chỉ có Nguyễn Trinh vẫn còn ở hiện trường, bình tĩnh kể lại những gì nhìn thấy cho cảnh sát hình sự, bác sĩ pháp y và các nhà lãnh đạo đến vào thời điểm đó, đảm bảo rằng các nàng chỉ ở ngoài cửa một lúc, không có ai vào phá hoại hiện trường.

Trong lúc hỗn loạn, có một nữ cảnh sát ở ngoại vi duy trì trật tự hiện trường đưa cho Nguyễn Trinh một chiếc khẩu trang: "Mùi hơi nồng, chị mang vào đi."

Nguyễn Trinh có chút ngạc nhiên, nhìn kỹ lại phát hiện gương mặt của nữ cảnh sát trông rất quen.

Một gương mặt rất non nớt và trẻ con, như thể cô ấy vừa mới vừa ra khỏi xã hội, nhưng Nguyễn Trinh lại không thể nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu.

Cô nhìn thấy dòng chữ "Cảnh sát phụ trợ" trên ngực trái của nữ cảnh sát, nhớ lại những bệnh nhân mà cô biết đang tham gia vào công việc của cảnh sát.

"Tháng 4 năm nay, tại lầu 5 nhà dân ở làng Đại học, chị cũng đưa cho em một chiếc khẩu trang." Nữ cảnh sát nhỏ giọng nhắc lại.

Được nhắc, Nguyễn Trinh lập tức nhớ đến cô gái: "Là em à."

Vào tháng Tư năm nay, cô đã gặp một cô gái muốn tự tử bằng cách nhảy lầu trong làng Đại học.

Lúc đó ở tầng dưới cũng có rất nhiều người quay chụp video, sau khi thuyết phục cô gái xuống, cô sợ cô ấy bị đám đông chụp ảnh nên đã cho cô ấy khẩu trang.

Nữ cảnh sát nói:"Lúc đó, cảnh sát đã đưa em trở lại đồn cảnh sát và khuyên em không nên tự tử bốc đồng vì không tìm được việc làm như vậy. Một nữ cảnh sát đã thêm thông tin liên lạc của em, sau đó đồn cảnh sát ở khu vực này tuyển dụng cảnh sát hỗ trợ, cô ấy đã giới thiệu em đi thi, rồi em đậu. Cô ấy bảo em cứ làm trước đi, sau đó chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia và tỉnh vào nửa năm sau, rồi nộp đơn vào hệ thống cảnh sát không giới hạn chuyên ngành."

Nguyễn Trinh an ủi nói: "Vậy thì tốt."

Tại hiện trường vụ án mạng, cô đã gặp một người mà mình đã giải cứu thành công, tâm trạng lo lắng, mệt mỏi cũng dịu đi đôi chút.

Nguyễn Trinh cầm lấy khẩu trang, xoay người đưa cho Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai nôn đến mức dạ dày có chút đau, ngồi xổm xuống ôm lấy bụng. Nàng cách hiện trường rất xa, nhưng lại gần đám đông người xem hơn, sẽ bị những người này chụp ảnh bằng điện thoại di động của họ.

Với sự gia tăng của lực lượng cảnh sát, những người xem đã bị cảnh sát đưa đến một nơi mà họ không thể nhìn thấy hiện trường vụ án, khó có thể chụp được Nguyễn Trinh, chỉ có thể chụp ảnh tòa nhà màu xám.

Nguyễn Trinh ngồi xuống, lo lắng nhìn Tống Nhĩ Giai.

Sắc mặt Tống Nhĩ Giai tái nhợt, nhìn Nguyễn Trinh, lắc đầu, yếu ớt nói: "Em không sao, chị yên tâm."

Nguyễn Trinh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của nàng, dùng khăn giấy lau khô mồ hôi trên trán nàng, hỏi: "Có lạnh không?"

Tống Nhĩ Giai ôm cánh tay cô, nói: "Một chút."

Mùa hè, nàng chỉ mặc một chiếc váy hoa hai dây màu đỏ, vốn dĩ khi đi làm đã mặc thêm một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, nhưng khi xuống xe đi bộ, nàng thấy nóng quá nên đã cởi ra và để lại trong xe. Sự rét lạnh lúc này là một phản ứng si.nh lý do tâm lý sợ hãi mang lại.

"Chị đi mua áo khoác cho em."

"Có lẽ không đi được nhỉ?"

Cảnh sát sẽ ngăn các nàng lại.

"Không sao đâu, chị sẽ để cảnh sát đi cùng."

Nguyễn Trinh quay lại hiện trường, giải thích tình hình, sau đó cùng một cảnh sát đi đến một cửa hàng quần áo cách đó không xa để mua một chiếc áo khoác dài tay rồi mặc cho Tống Nhĩ Giai.

Cô cảm thấy may mắn vì có đủ loại cửa hàng ở đây.

Tối nay các nàng sẽ bị đưa đến Cục Cảnh sát để ghi chép, ngày mai có thể sẽ không đi làm được. Nguyễn Trinh đã gọi điện cho lãnh đạo phòng để giải thích tình hình và xin nghỉ phép.

Tống Nhĩ Giai cũng xin nghỉ phép cùng đơn vị, dặn người anh họ Tống Thành Sơn đừng nói với bà ngoại, kẻo bà lo lắng.

Chiều hôm dần tối, phòng điều tra hình sự và pháp y vẫn đang điều tra và thu thập chứng cứ, lực lượng cảnh sát cùng lãnh đạo viện binh gần như giống nhau, tình hình cũng được ghi lại, không cần Nguyễn Trinh phải lặp lại, nên Nguyễn Trinh lập tức đến bên cạnh Tống Nhĩ Giai.

Cả hai ngồi trên bậc thềm, khoanh tay sát vào nhau, bên cạnh có hai viên cảnh sát đang theo dõi.

Chút nữa các nàng sẽ được đưa đến văn phòng để thẩm vấn riêng. Tống Nhĩ Giai đang suy nghĩ về việc cả hai sẽ mô tả mối quan hệ của nhau như thế nào, bạn bè sao? Con gái của cố vấn? Gia sư cấp 3? Bạn gái?

Nàng biết rõ rằng ngay cả khi cả hai tuyên bố đang có một mối quan hệ lãng mạn, thì trong báo cáo cuối cùng, họ cũng sẽ chỉ là "bạn bè".

Tống Nhĩ Giai kéo kéo góc áo Nguyễn Trinh, hỏi:"Chúng ta là bạn thân sao?"

Nguyễn Trinh không hiểu nên nhìn nàng, nàng chớp chớp mắt.

Nguyễn Trinh hiểu ra, nói: "Chúng ta không chỉ là bạn."

Không chỉ là một người bạn, mà còn là người yêu.

Tống Nhĩ Giai mỉm cười, hỏi:"Chắc chứ?"

Có chắc là muốn nói như vậy không?

Nguyễn Trinh gật đầu:"Chắc."

Sẽ nói như vậy.

Cô không muốn giấu giếm nữa, không muốn lấy danh nghĩa "bạn bè" để che đậy thân phận "người yêu", giấu giếm một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm thì sao?

Thay vì để người khác bắt gió bắt bóng chỉ trỏ, không bằng thoải mái thừa nhận vẫn hơn.

*

Sau khi điều tra tại chỗ và so sánh danh tính, người chết là một phụ nữ trung niên ở độ tuổi năm mươi—mẹ của Hứa Trường Phong.

Cửa ra vào và cửa sổ bên trong nhà vẫn hoàn hảo, không có dấu hiệu hư hỏng, trên bàn cà phê trong phòng khách có một đĩa táo cắt lát, một cái gạt tàn, trong gạt tàn còn có vài mẩu tàn thuốc. Trên sàn cạnh ghế sô pha có những chiếc búa và dao dính máu, tại hiện trường còn có camera giám sát để theo dõi tình trạng của tử thi 24/24.

Cảnh sát suy đoán có khả năng cao là người quen gây án.

Nàng và Tống Nhĩ Giai bị đưa đến Cục Cảnh sát. Cả hai giải thích với người thân, bạn bè và đơn vị công tác, giao nộp điện thoại di động, bị thẩm vấn riêng.

"Tên, tuổi, nghề nghiệp?"

"Nguyễn Trinh, 27 tuổi, bác sĩ khoa tâm thần số 2, bệnh viện Số 3 Giang Châu."

"Phát hiện khi nào? Tại sao lại xuất hiện tại hiện trường? Phát hiện như thế nào?"

"Khoảng 5:30 chiều, Phòng 102, Tòa nhà 83, làng Thành phố xx.

Bởi vì Hứa Trường Phong, người thuê nhà này, từng là bệnh nhân của tôi và cũng từng theo đuổi bạn gái tôi. Sau khi theo đuổi không thành, cậu ta đã theo dõi, bí mật chụp ảnh chúng tôi và báo cáo mối quan hệ của chúng tôi với đơn vị của tôi. Chủ nhật tuần trước, cậu ta ném xác một con mèo chết trước cửa nhà chúng tôi, chúng tôi không liên lạc được với cậu ta, thông qua bạn bè mới biết cậu ta đã đến thành phố C. Tôi nghĩ những hành vi này là không bình thường, cậu ta có tiền sử bệnh tâm thần rối loạn lo âu, chúng tôi muốn đến nhà cậu ta nói chuyện với mẹ cậu ta và thuyết phục cậu ta đến bệnh viện để kiểm tra xem có vấn đề gì nghiêm trọng hơn về tâm lý hay không.

Sau khi đến ngôi làng trong thành phố, chủ phòng 101 nói rằng Hứa Trường Phong đã đưa mẹ cậu ta đi chơi và không có ở nhà, nhưng chúng tôi mơ hồ ngửi thấy mùi hôi thối. Người thuê nhà 102, cụ thể là mẹ của Hứa Trường Phong, thường tích trữ thịt lợn để bán, chủ nhà lo rằng một khu vực lớn trong làng bị đứt cầu dao và mất điện vài ngày trước, phòng 102 cũng bị vậy. Tủ lạnh mất điện, thịt lợn bốc mùi sẽ làm hư tủ lạnh nhà bà ấy nên đã lấy chìa khóa, định vào trong."

"Có biết người chết không? Có giám sát tại hiện trường không?"

"Tôi chưa bao giờ gặp người chết, nhưng trong hồ sơ bệnh án của bệnh viện có thông tin về người nhà do Hứa Trường Phong cung cấp, vì vậy tôi biết tình hình chung của người chết. Có giám sát tại hiện trường, tôi đoán bên kia đã quan sát mọi hành động của chúng tôi thông qua camera giám sát."

....

Nguyễn Trinh rất bình tĩnh, thuật lại rõ ràng, sau khi ghi chép xong, viên cảnh sát thở dài: "Có phải chất lượng tâm lý khi làm việc ở bệnh viện của cô đều tốt như vậy không?"

Nguyễn Trinh lắc đầu, nói: "Tôi rất sợ."

Sao có thể không sợ được?

Ngay cả khi còn là bác sĩ thực tập tại khoa cấp cứu, đã nhìn thấy một xác chết không thể nhận dạng được trong một vụ tai nạn xe hơi, nhưng điều đó khác với cái xác bị cắt xẻo ở hiện trường vụ án mạng.

Cô chỉ quen với việc kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và muốn giải thích chuyện đã xảy ra với cảnh sát.

Mẹ Hứa qua đời, Hứa Trường Phong đến thành phố C, điện thoại cũng tắt, rất nhiều dấu vân tay của hắn được tìm thấy từ ​​các công cụ phạm tội tại hiện trường như búa, dao và dụng cụ nấu ăn, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta là người bị tình nghi cao nhất. Cảnh sát đã gửi thư đến Văn phòng thành phố C trong đêm, yêu cầu hỗ trợ điều tra và tìm kiếm Hứa Trường Phong.

Cả hai ghi chép đến tận 2, 3 giờ đêm, vừa mệt lại vừa buồn ngủ. Sau khi ăn một ít bánh mì và sữa do cảnh sát đưa, họ ngồi ngủ thiếp đi trên ghế của Cục Cảnh sát.

Vào lúc nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu Tống Nhĩ Giai vẫn lóe lên hình ảnh một nửa xác chết được bọc trong bọc ni lông.

Ngày hôm sau, Tống Thành Sơn đến đồn cảnh sát đón cả hai.

Hai người lấy lại điện thoại, các loại tin tức lần lượt truyền đến, điện thoại, tin nhắn, nhóm chat, có lo lắng cho an toàn của mình, có muốn tìm hiểu thêm chi tiết, có chuyển tiếp tin đồn để xác minh thật giả.

Cả hai chỉ trả lời tin nhắn của bí thư đơn vị và thủ trưởng trực tiếp, còn những câu hỏi của bạn bè thì chọn bỏ qua, có gọi điện đến cũng nói với họ: Chờ thông báo của cảnh sát.

Nhưng các cuộc gọi lại liên tiếp hết lần này đến lần khác, tất cả đều hỏi giống nhau nên cả hai chỉ còn cách tắt máy.

Tống Thành Sơn tiễn họ về nhà và nói:"Cho đến khi tìm thấy người đàn ông kia, cố gắng đừng ra ngoài trừ khi cảnh sát triệu tập lần nữa. Nếu có người lạ gõ cửa thì đừng mở cửa, sáng trưa chiều tối mỗi ngày đều gọi điện báo bình an cho anh, anh sẽ kêu cảnh sát gần đây đến tuần tra nhiều hơn."

Tống Nhĩ Giai hỏi: "Không cần đi làm sao?"

Tống Thành Sơn kinh nghiệm nói:"Trước hết hai người cứ xin đơn vị cho nghỉ một tuần, nói rằng bản thân hoảng sợ đi. Anh lo cậu ta sẽ dùng chứng minh thư của người khác trốn về Giang Châu trả thù hai người. An toàn là trên hết, khi không còn đường lui, con người sẽ làm bất cứ điều gì."

Tống Nhĩ Giai đỡ trán thở dài: "Chủ nhật vừa rồi hai tên cảnh sát ăn không ngồi rồi đến gõ cửa hỏi cho rõ thì đã không đến mức để cậu ta chạy mất rồi."

Tống Thành Sơn không nói gì, chỉ bảo các nàng nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời bỏ qua lời đồn đại bên ngoài. Nói xong, anh ấy lập tức đi làm việc.

Thế giới bên ngoài dường như bị bao phủ trong một màn sương mù dày đặc đáng sợ và kỳ lạ, và nhà là nơi sạch sẽ duy nhất.

Cả hai mở điện thoại di động, xin phép đơn vị rồi đi tắm.

Nguyễn Trinh lo hàng xóm sẽ đến quấy rầy nên cô lấy một tờ giấy, viết dòng chữ "Không có ai ở nhà, có việc gấp cứ gọi điện", rồi dán lên cửa.

Sau đó cô kiểm kê đồ ăn trong tủ lạnh, định buổi tối kêu Tống Thành Sơn mua thêm.

Xong xuôi mọi việc, cả hai ôm nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ vẫn không quên bật chế độ tắt tiếng và máy bay để tránh bị làm phiền.

Khi tỉnh dậy, Tống Nhĩ Giai cầm điện thoại, bật lên, tiếng rung của tin nhắn kéo dài gần năm phút mới dừng lại.

Có cuộc gọi nhỡ, người thân bạn bè hỏi han, có những số lạ không tên.

Tò mò, Tống Nhĩ Giai đã nhấp vào một trong số chúng——

Là một vài từ ngữ khiến người khác khó chịu.

【Là quan chức nhà nước mà cô lại ăn mặc không phù hợp như vậy à! Ăn mặc quá hở hang! Sau lưng lộ ra một phần lớn như vậy, là để cho người ta xem hết à? Nơi nào giống công chức phục vụ nhân dân đây? 】

Ai đây? Quản trời quản đất quản không khí, còn muốn quản nàng mặc gì sao?

Tống Nhĩ Giai cau mày, lập tức phản hồi:【Mùa hè nắng nóng, tôi mặc váy mát là hở hang à? Các người thích quản tôi tan tầm mặc gì không? Tôi có ở truồng cũng không liên quan gì đến các người đâu, ĐM! 】

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc