NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Vốn chỉ là vì hoàn thành lời hứa đưa Khương Nhập Vi gặp người thân, Đường Xuân Sinh lại không chú ý tới Khương Nhập Vi đang tức giận, nàng còn chưa tiếp nhận nổi sự thực vừa chứng kiến trước mắt.

Cái người còn đang thất thần kia hiển nhiên là không đáng tin cậy. Khương Nhập Vi vừa mở ra một cánh cửa, bên kia lại là cuồn cuộn sông nước, suýt nữa thì một bước rơi thẳng xuống sông.

Cửa vừa mở, mùi nước sông trong phút chốc phả vào mặt, nước sông đục ngầu cuồn cuộn cuốn qua, cũng may Khương Nhập Vi vốn rất cảnh giác, rất sợ một bước đi ra giữa phòng hiệu trưởng hay chỗ nào tương tự.

"Đường Xuân Sinh!" Sập vội cửa lại Khương Nhập Vi oán hận nhìn người bên cạnh.

Đường Xuân Sinh "A" một tiếng, trong mắt còn có chút mê man chưa tan biến.

"Kính nhờ người tập trung tinh thần một chút." Khương Nhập Vi trừng mắt liếc nàng lại nhìn cây sáo trong tay nàng. Nhất thời cô cũng mặc kệ mình trông như đứa ngốc mà giật lấy cây sáo, nhìn chằm chằm nó rồi nói, "Ngươi cũng chú ý một chút, đừng phạm sai lầm nữa." Nhỡ lần sau mở cửa ở giữa không trung, cô quả thực nghi ngờ mình sẽ cứ thế mà ngã chết.

Cây sáo phát ra hai tiếng kêu không rõ ý tứ, vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn đứng trong tay cô.

Lúc này Đường Xuân Sinh mới kịp thanh tỉnh, lấy lại bình tĩnh, cầm cây sáo trong tay Khương Nhập Vi: "Mở cửa đi."

Tay Đường Xuân Sinh có chút lạnh, Khương Nhập Vi định mở nhưng cửa đã bị đẩy ra, một bước đi qua, bên kia quả nhiên là lớp học.

Lại vẫn như cũ vào giờ ra chơi.

Không có ai chú ý tới các nàng có gì khác thường, thậm chí trong nháy mắt khi các nàng bước vào, một nữ sinh từ sau chen vào, hóa ra là chuông vào lớp vừa lúc vang lên, tất cả mọi người vội vàng trở lại chỗ ngồi.

Cho dù đã có kinh nghiệm, Khương Nhập Vi vẫn có chút cứng ngắc mất tự nhiên quay đầu lại cửa lớp vô cùng bình thường kia.

Thế giới này chân thật như vậy, rồi lại khiến cô cảm thấy hư ảo như vậy.

Trở lại chỗ ngồi nhìn đồng hồ, Khương Nhập Vi phát hiện quả nhiên như Đường Xuân Sinh nói, thời gian không hề trôi qua. Cô cũng không quá kinh ngạc, dù sao mình cũng từng chỉ cảm thấy như vừa ngủ qua nhiều năm.

Sau đó Đường Xuân Sinh lại bắt đầu không tập trung.

Nửa buổi học trôi qua, một chữ cũng không nghe vào, nàng đột nhiên nằm sấp ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn Khương Nhập Vi.

Dưới ánh mắt lấp lánh của nàng, Khương Nhập Vi  dần dần cũng ngồi không yên, nhíu nhíu mày.

"Tôi có nên tìm người yêu không?" Đường Xuân Sinh nhỏ giọng hỏi.

Khương Nhập Vi buông lỏng người, suýt chút nữa cũng nằm sấp xuống, vội nghiêm túc nói: "Tôi có thể làm bạn thân của cậu."

"Thật không?" Đường Xuân Sinh cắn môi dưới, "Thế người yêu đâu?"

Khương Nhập Vi vội vã ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy tài tử thẳng lưng nghe giảng phía sau, vội chỉ qua: "Cậu ta thế nào?"

Đường Xuân Sinh ngồi thẳng dậy, vươn cổ nhìn qua. Ai biết được đúng lúc ấy, hoặc như là thần giao cách cảm, bên kia tài tử cũng vừa lúc quay đầu lại, thấy nàng nhìn mình lập tức nhanh chóng quay đi.

"Hì hì, rất thú vị." Đường Xuân Sinh nheo mắt lại, hai bên môi hai lúm đồng tiền chợt hiện.

Thế này mới đúng. Khương Nhập Vi âm thầm áp tay lên ngực, cảm giác mình lại thoát được không phải giảng về luân thường đạo đức loài người.

Tan học sau, tài tử có lẽ là được ánh mắt vừa rồi cổ vũ, chầm chậm đến trước bàn các nàng, trong tay gắt gao nắm chặt một quyển sách, chậm đưa tới trước mặt Đường Xuân Sinh: "Đường Xuân Sinh, cậu muốn đọc cuốn sách tham khảo này không?"

Đường Xuân Sinh nhận sách xem qua, phát hiện bên trong đều có tóm tắt các trọng điểm, còn có rất nhiều rất nhiều chỗ viết tay ghi chép: "Sách này có vẻ rất tốt, nhưng mà cậu không cần sao?"

"Không sao," tài tử hơi đỏ mặt, "Chúng ta có thể cùng ôn tập thảo luận."

Khương Nhập Vi nhịn xuống thôi thúc muốn trợn trắng mắt, đứng dậy ra dấu cho tài tử tỏ ý muốn nhường chỗ cho cậu.

Trong phòng học tức khắc vang lên mấy tiếng huýt sáo, tài tử liền luống cuống, vội vã lắc đầu.

"Tôi xem trước, " Đường Xuân Sinh giơ sách lên, "Nếu có chỗ không hiểu tôi sẽ hỏi cậu."

Tài tử mạnh ngẩng đầu lên, kinh hỉ sáng rọi trong mắt đều không che giấu nổi.

"Cậu, " Đường Xuân Sinh nhìn bìa sách không có ghi gì, hỏi, "Cậu tên là gì nha?"

"Tôi..." Tài tử tức khắc có chút tức giận rũ vai, nhưng rất nhanh nỗ lực phấn khởi trở lại, nhẹ giọng nói, "Tôi là Lâm Mạc Trì."

"Mạc Trì, " Đường Xuân Sinh lặp lại, sau đó nở nụ cười, "So với bút danh linh tinh kia tên này nghe êm tai hơn nhiều."

Lâm Mạc Trì lập tức lại kích động, trong lòng liền quyết định về sau khi gửi bản thảo sẽ dùng tên thật.

Tiếng ồn trong lớp càng lúc càng lớn, Lâm Mạc Trì không dám lại ngây ngốc như trước mau chóng quay về chỗ ngồi.

Khương Nhập Vi thưởng thức xong trò hay, lúc này mới nghĩ đến một việc, hỏi: "Nói về tên, sao cậu còn có thể dùng "Đường Xuân Sinh"?" Lẽ ra nếu nàng quyết ý rời bỏ cha mẹ, chẳng lẽ không nên đổi tên sao? Tên kia hẳn là đã không còn.

"Nga, tuy rằng chúng ta vừa rồi chỉ đi một bước, " Đường Xuân Sinh đột nhiên lại có chút mất tập trung, "Kỳ thực cách nơi này rất xa, cách một tỉnh cơ, ông ấy đã sớm rời khỏi nơi này, hẳn sẽ không chú ý tới tôi nữa. Tôi thích tên này, có chút luyến tiếc, nên đã tìm người nghĩ biện pháp tiếp tục sử dụng."

Khương Nhập Vi tức khắc nhớ tới một phòng đầy những sinh vật phi nhân loại kia. Cô lại nhìn thần sắc Đường Xuân Sinh, dè dặt hỏi: "Sau này, cậu còn có thể đi thăm ba mẹ không?"

Đường Xuân Sinh cau mày: "Hẳn là có, trước kia nếu có thể tôi sẽ đi thăm." Nàng đột nhiên cũng có chút mờ mịt. Nếu như thật sự rời khỏi nơi này, ba nàng sẽ thật sự vĩnh viễn mất đi con gái. Nhưng chuyện này kỳ thực cũng không quan trọng, dù sao thế sự xoay vần, nhân sinh một đời, cũng quả thực là quá ngắn ngủi.

Khương Nhập Vi nhướn mày nhìn Lâm Mạc Trì: "Cậu mà đi, cậu ta làm sao bây giờ?"

Lông này Đường Xuân Sinh càng cau lại: "Rất... Phiền phức."

"Đây là người nha." Thế nhưng Khương Nhập Vi lại cười, thấy vẻ mặt nàng buồn rầu lại vừa mắt hơn, không khỏi đưa tay đáp lễ nàng trước kia, nhéo nhéo cái cằm mịn màng, "Đây là nhân sinh."

Đường Xuân Sinh luôn luôn duy tâm sở dục rốt cục trở nên phiền não, mà Khương Nhập Vi lại có thêm chuyện để phiền lòng.

Làm học sinh ban khoa học xã hội, mỗi ngày tới bảy giờ đều phải xem tin tức để hiểu rõ thời sự chính trị, đêm nay TV mở sớm một chút, vừa mở ra là bản tin của đài truyền hình tỉnh.

Chưa đến chương trình cần xem, tất cả mọi người đều không quá chú ý, vừa làm bài tập vừa chờ đến bảy giờ. Nhưng mà đột nhiên có tên một địa danh truyền tới tai mọi người, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Biết làm sao được, thành phố bọn họ không tính là lớn, cũng không phải địa điểm du lịch hoặc thành phố nổi tiếng gì cả, hiếm khi lên TV, đột nhiên lại xuất hiện trên đài của tỉnh nên tất cả mọi người có chút tò mò.

Kết quả, dù không bị kinh động bởi địa danh này, Khương Nhập Vi nghe đến địa danh kế tiếp lại mạnh ngẩng đầu lên.

"Theo thông tin từ hiện trường, sau một đêm mưa xối xả, nước sông dâng cao đã vượt qua mức cảnh báo, lập mức lũ lịch sử mới..."

Khương Nhập Vi sững sờ nhìn TV. Trong TV chuyển sang cảnh tại hiện trường, nơi đó đúng là mưa to gió lớn, qua ánh sáng mờ nhạt thấy được trên đê sông bóng người hỗn loạn, phóng viên che dù gần như đã giữ không nổi cây dù trong tay, một tay luống cuống thay áo mưa.

Đê kia... Khương Nhập Vi nắm chặt bút, đây, đây không phải nơi cô vừa mới đến ngày hôm qua sao? Cô còn nhớ rõ ở nơi này đê phòng hộ không đủ cao, nhìn cảnh tượng trong TV, quả thực có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Không biết vì sao, trong lòng Khương Nhập Vi đột nhiên có chút bất an.

Mà trong TV còn đang nói lần này bất ngờ xảy ra lũ mùa thu.

Nghe xong một hồi lâu, Khương Nhập Vi mới cảm thấy thả lỏng. Lần này nước lũ hung hãn hình như là do đập nước ở thượng du, lại nghe đến sạt lở, đập nước bị chặn, nghe có vẻ đã có cách giải thích khoa học.

Khương Nhập Vi biết sông kia vòng quanh một nửa thị trấn, nếu như đê vỡ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cô thấy từ TV chính quyền địa phương đã bắt đầu tổ chức giải cứu, sơ tán nhằm ổn định tâm lí quần chúng...

Khương Nhập Vi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm chưa đen hẳn, lại vẫn đẹp trời như cũ, mà cách nơi này không xa lại là sấm vang chớp giật, mưa gió thét gào. Thời tiết trái ngược đến vậy thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Mà trong TV các chuyên gia dường như cũng có chút nghi hoặc, theo khí tượng mà nói nơi này và các thành phố xung quanh đáng ra phải có thời tiết tốt liên tục trong thời gian tới mà thời tiết ở đây lại nháy mắt thay đổi, các chuyên gia cũng đang nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân bên trong...

Mà Khương Nhập Vi nghe thế, tâm trạng vừa dịu xuống lại thấp thỏm không yên.

"Chậc chậc, nghiêm trọng nha."

Bên cạnh cô Đường Xuân Sinh đột nhiên lên tiếng.

Khương Nhập Vi lại càng hoảng sợ, đờ người nhìn nàng.

Đường Xuân Sinh cũng yên lặng quay đầu lại, một hồi lâu sau mới nói: "Cậu đã làm gì?"

Mấy chữ kia giống như một phát gậy đập lên đầu Khương Nhập Vi, mắt cô hoa lên. Cô cuống quít nói: "Cậu bảo tôi làm gì, tôi có làm gì đâu!"

Mắt Đường Xuân Sinh hướng trở lại TV, chỉnh kênh xong, đã đến bảy giờ, đài của tỉnh đúng giờ chuyển tới Đài Truyền hình Trung ương.

"Sức người không thể chống lại ý trời." Đường Xuân Sinh nói thầm một câu.

Khương Nhập Vi cố chịu đựng da đầu tê dại, ra sức bỏ ngoài tai những lời này của nàng. Nhưng câu nói lại nhè nhẹ chui vào trong lòng cô, khuấy đảo làm cô đứng ngồi không yên.

"Cậu đừng nói, " Khương Nhập Vi khó khăn mà liếm môi, "Việc này có liên quan đến tôi."

"Cậu đừng nói," Đường Xuân Sinh cũng bắt chước lại cô, "hôm qua cậu không đến đấy."

Khương Nhập Vi tức khắc suy sụp, gần như là gầm nhẹ nói: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, cậu cho tôi là Bạch nương tử làm nước dâng ngập cả Kim Sơn?"

"Đạo hành này sao có thể sánh bằng Bạch nương tử." Đường Xuân Sinh nâng cằm, đã có chút nhàn nhã thong dong, "Bằng không, đã sớm không còn gì."

Khương Nhập Vi lại bất chấp lời của nàng vẫn như trước có hàm ý khác, tóm chặt cổ tay của nàng: "Cậu biết những gì, nói mau."

"Tôi chỉ muốn nói, " Đường Xuân Sinh đã có chút nghiêm túc, "Đây không phải thiên tai. Những người đó, e rằng đã không thể cứu được."

Bình luận

Truyện đang đọc