NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Khương Nhập Vi chậm rãi chuyển tỉnh.

Cô không phải vì ngủ đủ mà tự nhiên thanh tỉnh. Cô mơ thấy mình bị nhốt trong một phiến băng, toàn thân từ trong ra ngoài lạnh buốt, nếu không tỉnh lại e rằng trái tim cũng sẽ bị đóng băng lại.

Cho nên khi cô tỉnh lại động tác đầu tiên là vươn tay gắt gao ôm lấy chính mình.

"Đừng nhúc nhích."

Một giọng nói ôn nhu ở cạnh bên.

Khương Nhập Vi khó khăn mở mắt, bởi vì lạnh, lông mi tựa hồ như phủ sương, còn không ngừng run rẩy. Cô thấy người vừa nói chính là Đường Xuân Sinh, tức khắc lại mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong mộng rất lạnh, nhưng hiện tại tỉnh lại cũng lạnh như vậy, đầu ngón tay ngón chân đều giống bị kim đâm đau đớn không chịu nổi, vì vậy cô lại cau mày.

"Không sao, nước nóng đã có rồi." Đường Xuân Sinh vươn tay sờ mi tâm của cô, "Cậu tắm một chút."

Khương Nhập Vi nghiêng đầu, né tránh tay nàng, sau đó lại mở mắt, phát hiện các nàng đã về tới nhà của Đường Xuân Sinh.

Cô... hoàn toàn không nhớ mình trở về như thế nào, nhưng cũng đoán được, chỉ có thể là Đường Xuân Sinh đưa cô về.

Khương Nhập Vi cảm giác được mình đang nằm trong bồn tắm lớn, nước nóng ôm lấy thân thể cô, lại vẫn như cũ không sưởi ấm được cõi lòng. Cô lại vuốt nhẹ hai tay, mới phát hiện mình chạm thẳng lên da thịt, cúi đầu nhìn, cô rõ ràng không mặc gì cả.

"Tôi đã cởi giúp cậu, " Đường Xuân Sinh dè dặt nói, "Cậu gặp mưa lớn, sau lại đổ mồ hôi ướt cả người."

Gặp mưa lại đổ mồ hôi? Khương Nhập Vi có chút kinh ngạc. Đúng rồi, mưa xối xả kia sẽ không bởi vì cô lúc này đang ở phòng tắm ấm áp mà tạnh. Cô há miệng, nhận ra môi mình nãy giờ vẫn luôn mím chặt, vì vậy vươn lưỡi liếm rồi thong thả hỏi: "Bên kia thế nào?"

Đường Xuân Sinh bưng cốc nước đến đặt bên môi Khương Nhập Vi. Hơi nước dày bốc lên từ cốc, phả hương khí vào mặt, cô không nghĩ gì cứ thế uống xuống. Đường Xuân Sinh không buông ra mà cứ như thế bưng cốc một hồi lâu, thế nhưng cô thực sự không biết làm sao, yết hầu khô đến như sắp nứt ra rồi, câu nói vừa rồi thốt ra thực khó nhọc. Cô không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, chậm rãi uống hai ngụm.

Nhìn cô uống trà, lúm đồng tiền bên môi Đường Xuân Sinh chợt hiện rồi biến mất, lúc này mới trả lời: "Hết mưa rồi. Chỉ cần mưa không rơi, nước sẽ không dâng nữa, sẽ ổn cả thôi."

Ổn thôi. Khương Nhập Vi thở hắt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, dựa vào thành bồn tắm nhìn ánh đèn trên đầu không chớp mắt.

Một câu nói đơn giản xiết bao. Cô gần như có thể kết luận, tai họa này không phải ngẫu nhiên mà xảy ra, bao gồm cả việc cô bị mẹ dẫn đến chỗ lão thái tóc bạc cắt tóc, tất cả đều có thể là một âm mưu công phu nào đó. Cô không biết Đường Xuân Sinh có vai trò gì, nhưng mà nàng nhất định có tham gia vào.

Nói đến cùng, người vẫn luôn muốn cô vẽ tranh không phải là Đường Xuân Sinh sao?

Suy nghĩ này về Đường Xuân Sinh đột nhiên khiến cho Khương Nhập Vi nghĩ tới cố sự nàng kể, chính mình cũng đã trở thành cố sự. Đối với thần tiên con người hẳn là như vậy đi, cũng như chuyện vặt vãnh trong mắt người mà thôi.

"Cậu có muốn giải thích gì không?" Cô tức giận nhìn Đường Xuân Sinh, hỏi.

"Không có nha, " Đường Xuân Sinh trợn tròn đôi mắt, có chút ngây thơ vô tội, "Chuyện này thật sự không có liên quan tới tôi, nhưng đây là chuyện cậu tất nhiên sẽ gặp phải."

Khương Nhập Vi lần thứ hai vô lực, cô tránh khỏi bàn tay Đường Xuân Sinh đang định giúp cô chà lau thân thể, nhắc lại từng chữ từng câu: "Tôi không muốn gặp lại cậu."

Đường Xuân Sinh ngừng tay, khăn mặt vẫn còn ở trong nước. Nàng có chút buồn rầu nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Cậu không còn nhớ, tôi tha thứ cho cậu vì đã nói như vậy."

Đây không phải lần đầu tiên Khương Nhập Vi nghe nàng nói "Không còn nhớ" như vậy, Khương Nhập Vi không kềm nổi tức giận. Không phải không nhớ, là căn bản nghĩ không ra ngoại trừ những lần các nàng qua lại mà cô đã biết, các nàng còn có thể có cái gì.

"Cậu ra ngoài đi." Đầu óc Khương Nhập Vi lại có chút mờ mịt, cô tận lực bảo trì thanh tỉnh mà không giận người kia đến ngất đi.

Đường Xuân Sinh sờ đầu ngón tay của Khương Nhập Vi, cảm giác lạnh lẽo lan tới: "Cậu không đủ sức đâu, tôi giúp cậu lau người đi."

Đường Xuân Sinh tích cực như vậy khiến Khương Nhập Vi cảm thấy quả thực có chút dối trá, là bởi vì tin chắc cô sẽ vẽ như Mã Lương kia nên mới nịnh nọt như vậy sao? Mà cô cũng không nhớ rõ cô đã vẽ cái gì lên trên lá vàng kia, trong đầu chỉ còn một mảnh ánh vàng.

"Không cần cậu." Khương Nhập Vi lạnh lùng nói, cũng liều mạng nâng tay lên đẩy Đường Xuân Sinh ra.

"Cậu đừng lộn xộn nha." Đường Xuân Sinh bắt cánh tay của cô, duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, "Cậu tiêu hao sức lực nhiều lắm, thân thể sẽ không chịu nổi."

Những lời này như một ngón tay kéo căng sợi dây cung trong lòng Khương Nhập Vi đến đứt ra, cô điên cuồng vọt dậy từ trong bồn tắm, gào lên: "Tôi không chịu nổi cậu suốt ngày nói "Nàng không làm được"? Đồ chết tiệt các người thần thông lắm cơ mà, sao không tự mình tìm cách?"

Đường Xuân Sinh bị tiếng hét của cô làm cho lùi lại, ngã ngồi dưới đất.

Khương Nhập Vi chịu đựng cơn đau đầu đến muốn nứt ra mà gào xong câu này, rồi lại bỗng nhiên mở to mắt, sau đó hung hăng mím chặt đôi môi.

Cô nhìn Đường Xuân Sinh cả người xộc xệch, toàn thân ướt đẫm. Đường Xuân Sinh thích mặc váy, ngày hôm nay cũng không là ngoại lệ, váy dài đến dưới gối, gấu váy lấm bẩn, dưới váy lộ ra đôi chân trần, mũi chân cũng lấm lem.

Đường Xuân Sinh như vậy, thực khổ sở, thực xa lạ...

Nhìn Đường Xuân Sinh khổ sở, Khương Nhập Vi nhịn không được cúi đầu nhìn mình, sau đó thét một tiếng kinh hãi.

Vừa rồi, cô gần như lộ hẳn nửa người trên ra khỏi mặt nước, xícɦ ɭõa như vậy khiến cơn đau đầu của cô lại càng trở nên tồi tệ.

"Không sao," dường như hiểu nỗi xấu hổ của cô, Đường Xuân Sinh cười trêu, "Quần áo đều là tôi cởi, còn gì tôi chưa nhìn đến."

Khương Nhập Vi oán hận trừng mắt: "Đừng tưởng cậu ra vẻ yếu đuối là tôi sẽ tha thứ cậu."

Đường Xuân Sinh cũng cúi đầu nhìn chính mình, sau đó vẫn như cũ cười nói: "Tôi không có nha."

Tự mình khởi xướng còn tự mình đa tình, Khương Nhập Vi mặt không chút thay đổi vẫn như cũ trừng mắt, sau đó nhìn nàng chậm rãi từ đứng lên, kêu khẽ trong miệng: "Ôi, chân đã tê rần." Không chỉ có vậy, nàng đỡ bồn tắm đứng lên rồi, lại mở vòi sen bên kia, gỡ vòi xuống rửa chân.

Nhìn không hiểu nàng đang làm gì, Khương Nhập Vi theo tiếng nước, ánh mắt dần dần rơi xuống trên chân Đường Xuân Sinh.

Đường Xuân Sinh có một đôi chân vô cùng xinh đẹp. Từ chân váy ướt đẫm dán sát lên thân người nàng, cẳng chân cong một đường thanh mảnh, mắt cá chân hơi nhô lên như một đỉnh núi phủ tuyết sáng trong, hợp với đôi bàn chân như ngọc. Gột rửa hết bùn đất, lộ ra móng chân nàng có sơn màu, như thể trong ngọc có sắc, thu hút ánh nhìn của người.

Khương Nhập Vi có chút choáng váng. Nửa người trên của cô đã ngâm trong nước, chỉ chừa lại đầu, nhưng tư thế rất không tự nhiên. Trước ngất xỉu không nói làm gì, tỉnh lại quả thật cô không cách nào cứ xícɦ ɭõa như vậy với người trước mặt. Nhưng là, người kia đang khom lưng chăm chú rửa sạch hai chân đã gác vòi sen lại lên trên, sau đó, sau đó bắt đầu cởi váy ra!

"Chờ một chút." Khương Nhập Vi đang ngâm mình trong nước "Ào" một phát bật dậy.

Đường Xuân Sinh đang cởi dở váy, áo vẫn như cũ ướt sũng dán chặt vào người nàng, trong nháy mắt lộ ra đường cong thân thể.

"Làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh vừa nói, đôi chân dài lộ ra theo chiếc váy, "Trước cậu ngất xỉu, toàn thân lạnh lẽo, tôi chỉ bế cậu vào bồn tắm." Nàng giơ lên hai tay, không biết từ đâu lôi ra cái dây cột tóc, ngẩng đầu lên, buộc hết mái tóc ướt đẫm lại. Sau đó bắt đầu cởi khuy áo.

"Cậu, cậu!" Khương Nhập Vi ở trong bồn tắm bất an ngọ nguậy. Cô nhìn Đường Xuân Sinh cởi hết quần áo, ngay trước mặt cô mà thoải mái bắt đầu tắm rửa. Cô muốn mắng người, mắng Đường Xuân Sinh không biết liêm sỉ, trước mặt người khác mà tùy tiện như vậy, lại muốn vùi cả người mình vào trong nước, làm như cô không có ở đấy. Nước trong bồn như vừa được đun nóng, thân thể lạnh lẽo rốt cục bắt đầu dần ấm lại, trong lòng cũng nóng lên mà khẽ run rẩy. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm gợn nước theo thân thể cô mà rung động không yên, mà dưới nước bỗng xuất hiện một bàn chân, mũi chân mịn màng mềm mại, vẻ tiên diễm khiến đôi mắt cô phải hoa lên.

Khương Nhập Vi không ngăn nổi chính mình vươn tay ra, một tay đặt trên lòng bàn chân, như muốn đè lại trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, trước mắt chỉ là một đôi chân đang khẽ đung đưa.

"Cậu còn nhận ra nó?" Có âm thanh truyền đến từ trên đỉnh đầu, Khương Nhập Vi mạnh ngẩng đầu.

Vẫn như cũ mê muội, cô không biết Đường Xuân Sinh đã tắm xong từ khi nào, quấn khăn tắm quanh người mà ngồi ở thành bồn. Hai chân nàng duỗi trong nước, Khương Nhập Vi cho rằng đôi chân đung đưa trước mắt này chỉ là ảo giác, lại hóa ra là thật.

Giống bị bỏng, Khương Nhập Vi bỗng nhiên rụt tay về.

Hai tay Đường Xuân Sinh chống lên thành bồn tắm, hai chân lại vẩy bọt nước bên cạnh cô. Nàng thấy Khương Nhập Vi rụt tay về liền giơ lên bàn chân cô vừa nắm lấy, nhẹ nhàng dẫm lên vai Khương Nhập Vi. Nàng cúi đầu, thu hết nét mê man hoảng loạn trên mặt Khương Nhập Vi vào trong mắt, có chút dịu dàng cười nói: "Cậu nhìn kỹ đi, liệu có thể nhớ ra cái gì chăng?"

Giọng nói của Đường Xuân Sinh dần dần lắng xuống trong phòng tắm, như đặc lại, như có thực chất, khiến cô khó có thể thở nổi, còn hơn cả bàn chân đang dẫm lên vai cô. Khi đầu óc không tỉnh táo người ta rất dễ làm mà không suy nghĩ, tỷ như Khương Nhập Vi lúc này vậy, nghe thanh âm dịu ngọt kia, thật sự nghiêng đầu ngắm nhìn bàn chân ngọc trên vai.

Đường Xuân Sinh thấy cô nghe lời như vậy liền cười nghênh đón, dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm điểm lên mặt Khương Nhập Vi.

Như nhận được lời khích lệ, Khương Nhập Vi như bị nhập ma chướng, dùng chóp mũi vô cùng thân thiết mà chạm nhẹ lên bàn chân Đường Xuân Sinh, sau đó hơi hơi nâng cằm, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn chân một nụ hôn.

Bàn chân ấy của Đường Xuân Sinh vẫn luôn nhẹ nhàng đung đưa trong nước bỗng ngừng lại.

Hơi nước trong phòng tắm càng ngưng trọng, còn đang ngơ ngẩn, Đường Xuân Sinh nhìn Khương Nhập Vi buông mắt, thành kính như tín đồ dập đầu bái lạy trước Phật tổ.

Bình luận

Truyện đang đọc