NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Cất bài thi đi, Khương Nhập Vi bắt đầu học từ.

Cô luôn cảm thấy cuộc sống của mình rất khác với những học sinh lớp 12 khác. Cho dù trên lớp đều học hành và nghỉ ngơi cùng bạn bè, ở bên nhau, nhưng cô luôn luôn cảm thấy mình tách biệt với tất cả mọi người.

Có đôi khi vào giờ nghỉ không biết đi đâu, cũng không muốn ngồi lại lớp, cô sẽ dựa vào lan can ngoài hành lang hóng gió, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Chủ yếu là nhìn người, nhìn những cô bé cậu bé tươi vui rạng rỡ.

Các em còn bé còn chưa suy sụp vì chuyện học hành, tung tăng chơi đùa trước mắt cô, nói cười vui vẻ, mỗi giờ ra chơi mười phút là một vở kịch mỗi lần đều khác lần trước. Cô thậm chí còn có lần thấy em trai bị một cô gái đuổi từ đầu này tới đầu kia của tòa nhà. Cô gái kia lá gan cũng lớn mà da mặt cũng dày, đuổi theo gọi tên của cậu, em cô như thể chạy loạn, ầm ĩ náo động một góc trường.

Sau cô cũng hỏi qua xem em trai có bạn gái hay không, em trai cô lắc đầu ra vẻ người lớn, thật là đồ ông cụ non yêu sớm rất đáng ghét.

Cũng không biết người nào đã nhìn chằm chằm Đường Xuân Sinh đi.

Nghĩ đến Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi đang mơ màng nơi cõi tiên rốt cục miễn cưỡng trở về thực tại.

Các nàng mỗi ngày phải học rất nhiều từ, bạn bè nhiều người phải học tới hừng đông mới đi ngủ, cả ngày uể oải mệt mỏi, nhưng cô và Đường Xuân Sinh cho tới bây giờ vẫn học và nghỉ rất đúng quy luật, sau khi đóng cửa vào phòng cô cũng không biết Đường Xuân Sinh có cắm cúi học hành không, nhưng cô đại khái cũng biết nàng không cần làm vậy; đến chính cô còn luôn vô tâm vô tư, điểm được bao nhiêu là bấy nhiêu, cô không suy nghĩ nhiều, nhà cô như bây giờ cũng không có ai gây cho cô áp lực.

Nhưng có lẽ sau này sẽ có gì đổi khác? Cô mơ màng nghĩ, dán chặt mắt không rời trang sách. Sau này xa xôi như vậy, cô không thể bảo đảm rằng ba vẫn sẽ lo nghĩ cho cô, cô chỉ có dựa vào chính mình, mà nhỡ như Đường Xuân Sinh ở lại, hai người đơn cô, phải đối mặt với càng nhiều thứ hơn...

Mạch suy nghĩ đã không thể dừng lại, Khương Nhập Vi rên lên một tiếng, đập đập đầu lên bàn, mạnh mẽ hãm dòng suy tưởng lại, trong lòng kinh hoảng.

Trong đầu cô vẫn lởn vởn chuyện kia...

Vứt sách, Khương Nhập Vi bò lên giường, đắp chăn lại, hai tay chồng lên nhau đặt trên người, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.

Cô hi vọng có thể ngủ ngon giấc.

Có thể không phải mơ thấy dải cát vàng cùng hang động nọ.

Quả thật cô còn mơ hồ nhớ một số chuyện, nhưng ngoại trừ dải cát vàng cùng hang động, ngoại trừ bàn vuông và thân người bay trên trời, còn lại cái gì cũng không nhớ rõ.

Như thể toàn bộ thế giới của cô khi đó chỉ là vài thứ kia.

Cũng có thể là đúng như vậy.

Ngay cả những đụng chạm trong kí ức kia cũng là thật.

Ví dụ như đôi môi kia, ngậm đến sẽ là mềm mại vô cùng, lại không phải không có linh tính, sẽ đuổi theo cô, sẽ thuận theo cô. Khương Nhập Vi còn cảm thấy hương vị ngọt ngào, không phải ngọt gắt như mật ong mà dịu ngọt tựa như hoa quả vậy, như có dòng nước suối không ngừng dung dưỡng, không ngừng cuộn chảy, ở giữa đôi môi quấn quít không rời mà lên men thành rượu, làm người ta trầm mê.

Nước suối ào ào bên tai cô, cuộn trào mãnh liệt, cô bên trái đổ bên phải đoạn, từ bên này khóe môi lướt qua đến bên kia, thậm chí dùng tay nâng cái cằm mịn màng của Đường Xuân Sinh lên, cố sức lấp đầy.

Cô chưa bao giờ biết mình sẽ có thứ du͙ƈ vọиɠ như muốn ăn thịt người này, phủ lên người Đường Xuân Sinh, người bên dưới toàn thân run rẩy, nhưng lại không đẩy cô ra.

Đúng vậy, nàng sẽ không đẩy mình ra. Khương Nhập Vi vừa hôn sâu thêm vừa hoảng hốt nghĩ, Đường Xuân Sinh là mặt kia của tiên tử, là mặt đối nghịch, là phần vì trải qua nhân thế mà nhiễm thất tình lục dục, toàn bộ bị vứt bỏ, lưu lại trong Đường Xuân Sinh.

Đâu còn gì lễ nghĩa, lại có còn gì liêm sỉ mà phải bận tâm.

Khương Nhập Vi buông lỏng bàn tay vẫn vững vàng nâng gáy Đường Xuân Sinh, chậm rãi vòng qua phía trước, từng nút từng nút cởϊ áσ cho Đường Xuân Sinh, thân thể càng gấp gáp phập phồng theo từng nhịp thở, đầu lưỡi vẫn ôm lấy lưỡi nàng.

Hai thế giới khác biệt, Khương Nhập Vi không dám làm chủ, buông tha cho những giằng xé mà trầm luân vào vực thẳm du͙ƈ vọиɠ, cô mới cảm thấy từ đầu đến cuối cô vẫn là chủ tể.

Ngoại trừ lúm đồng tiền trên mặt và hõm lưng phía sau, hõm xương quai xanh của Đường Xuân Sinh cũng khiến người ta mê hoặc. Từ khi trời vào thu nơi này đã ít người thấy được, không có cách gì dùng ánh mắt mà miêu tả hai chiếc xương quai xanh nằm nghiêng như thế nào, ở giữa là một bóng mờ lõm xuống, vẫn luôn dụ hoặc ngón tay đi qua mà đo từng tấc vuông.

Khương Nhập Vi nhẹ nhàng ấn vào đó, Đường Xuân Sinh tựa hồ có chút khó chịu, hàm răng liền nhẹ nhàng cắn cánh môi cô. Để tránh lần thứ hai bị nàng cắn ra ấn ký, Khương Nhập Vi buông đôi môi của nàng, lưu lại một đường ướt đẫm từ cằm nàng tới xương quai xanh. Ở đây có thể cảm nhận được mỗi lần Đường Xuân Sinh nuốt nước bọt, gần như mỗi lần cô liếm đến, đối phương lại phối hợp nuốt xuống một lần, hai người nhịp nhàng như vậy, như đã bao lần kề cận.

"Khương Nhập Vi..."

Thanh âm của Đường Xuân Sinh đong đầy xuân quang, nhiệt độ trong phòng thoắt dâng cao, Khương Nhập Vi một lần nữa ngẩng đầu, lần thứ hai chặn lại miệng nàng, lại đi lên hôn vành tai, lưu lại mơ hồ một câu.

"Câm miệng..."

Đường Xuân Sinh không nghe lời lại nhẹ giọng bật cười.

Tiếng cười rất khẽ rung động lồng ngực nàng, truyền vào sâu trong thân thể của Khương Nhập Vi đã phủ lên nàng không biết bao lâu, lại chảy theo máu thịt, dội vào trong lòng, nổi lên từng đợt sóng.

"Ngươi thích ta đến vậy, " Đường Xuân Sinh thở dài, hơi thở nhẹ nhàng ẩm ướt bên tai Khương Nhập Vi, "Sao có thể để ta đi..."

Khương Nhập Vi bị hơi thở kia làm cho nửa người tê dại, đè trên người Đường Xuân Sinh. Cô thậm chí còn không biết từ khi nào mình đã hoàn toàn lõa thể, hình như khi bận rộn cởi bỏ quần áo của người kia cũng đã nhận được đãi ngộ tương đương. Hơi lạnh hòa cùng hơi nóng, nâng lên hạ xuống cọ sát, thanh âm hai người không kiềm nổi rêи ɾỉ rồi thở dốc, hòa quyện vào màn đêm mỹ lệ.

Nhưng câu nói kia của Đường Xuân Sinh dường như đã xé mở một góc của màn đêm, khuấy động tất cả. Khương Nhập Vi nổi giận, cô cấu lên eo của Đường Xuân Sinh, vùi vào da thịt non mềm như đang khiển trách, lưu lại một dấu như đóa hoa hồng. Cô lại thầm vui sướng, dù có lưu lại ở đây bao nhiêu ấn ký sâu đến thế nào nữa, dù bao lâu nữa ấn ký mới biến mất, cũng không ai có thể nhìn thấy.

Ngoại trừ cô.

Ngoại trừ cô, cả thế giới không ai từng thấy qua. Không ai biết dáng người trên bích họa trong hang động kia diễm lệ đến mức nào, đôi mắt hững hờ như không, coi khinh hết thảy. Nhưng khi người đó hạ xuống đất, đôi mắt cong lên, cười như hoa tươi rực rỡ rợp trời tỏa hương thơm ngát, cùng với người trên vách động như thể hai người hoàn toàn khác biệt.

Ngoại trừ cô, không ai từng thấy qua. Càng không có người nào đã từng tự tay vuốt ve khuôn mặt kia, bờ môi kia, không ai có thể ôm lấy vòng eo nhỏ, vòng quanh dải tơ dài kia của nàng, trói chặt đôi mắt nàng, lấy bút vẽ tranh, miêu tả thân thể nàng, một lần lại một lần, một tấc rồi một tấc.

Ngoại trừ cô.

Ngoại trừ cô, không cho phép bất kì kẻ nào nhìn thấy, không đành lòng khi sau tỉnh lại ở nhân gian chính mình lại không thể gặp lại, không cam chịu từ nay về sau, mỗi người một nơi, luân hồi phân cách.

Ngươi sẽ ở lại, chờ ta đến.

Ngươi chỉ có thể ở lại, chờ ta đến!

Khương Nhập Vi mở mắt ra, cả phòng an tĩnh.

Tóc cô đẫm mồ hôi, lộn xộn dính trên trán rất khó chịu. Cô chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng gạt sang một bên, mệt mỏi nhắm lại mắt một lần nữa.

Đó là mộng sao, cảm xúc sục sôi trong lồng ngực điên cuồng đến vậy. Cô đặt tay lên ngực, nơi đó không biết vì sao vô cùng đau đớn, một hồi lâu sau cô mới trở lại bình thường, gạt chăn rơi xuống đất. Cô mở cửa phòng, như mộng du đi vào phòng Đường Xuân Sinh.

Đường Xuân Sinh chưa bao giờ khóa cửa, không phải để đón cô tùy thời mà tiến vào, mà vì đây vốn dĩ là nhà của nàng.

Khương Nhập Vi bật đèn, người trên giường giật mình tỉnh giấc, dụi mắt nửa tỉnh nửa mê nhìn qua, giọng hãy còn mơ màng hỏi: "Khương Nhập Vi, làm sao vậy?"

Làm sao vậy? Khương Nhập Vi lảo đảo đi đến, giật lấy cổ áo trước ngực nàng, lôi nàng từ trong chăn ra.

"Cậu làm gì vậy?" Đường Xuân Sinh ngạc nhiên kêu lên, đã tỉnh hẳn.

"Tất cả là do cậu." Đôi môi Khương Nhập Vi run rẩy, cô kéo nàng lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Không thể để tôi ngủ yên sao, không được sao?"

Đường Xuân Sinh tức khắc im bặt, nhìn Khương Nhập Vi, nhỏ giọng nói: "Cậu gặp ác mộng ư? Sao sắc mặt tệ quá vậy?"

"Sao lại nói là ác mộng?" Khương Nhập Vi cười, cố sức kéo áo nàng. Người kia ở nhà thích mặc độc áo ngủ, bên trong là một mảnh trần trụi thản lộ dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói.

"Cậu phát điên rồi?" Đường Xuân Sinh cuống quít túm lấy tay cô, đêm lạnh như nước khiến nàng run rẩy, mà tay Khương Nhập Vi cũng lạnh như băng.

Khương Nhập Vi thở hồng hộc, nhìn mảng ngực trắng như bạch ngọc kia.

Dấu vết cô lưu lại đâu, như đóa hoa hồng, một đóa lại một đóa, hẳn là phải rải khắp mới đúng.

Nhưng... Không phải nàng nửa đêm lẻn vào phòng cô, câu dẫn cô truy lùng những quấn quýt ràng buộc kia, rồi tẩy não cô, khiến trí óc cô lưu lại ấn tượng một lần lại một lần dây dưa với người này, với thân thể này... sao...

Nếu không phải như vậy, thế xúc cảm quá đỗi chân thật kia là cái gì? Khương Nhập Vi đưa tay mạnh mẽ nâng mặt Đường Xuân Sinh lên, rốt cuộc là mộng hay là hiện thực, vừa rồi hay là lúc này, cô đã không thể phân tách. Chỉ biết trong lồng ngực là một mảnh muộn phiền hỗn độn không thể nào xoa dịu, cô không thể làm gì khác hơn là oán hận cắn đôi môi kia, lần thứ hai đi chứng thực dòng suối ngọt ngào ấy...

Đúng rồi, là như vậy.

Khương Nhập Vi vừa hôn vừa nghĩ.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ quấn quyện, dần dần lại tách ra, khóe môi còn vương một chỉ bạc, Khương Nhập Vi dùng ngón cái chậm rãi lau đi mới buông xuống hai tay, nhìn đôi môi của Đường Xuân Sinh bị mình hôn đến thắm đỏ một mảnh, lẩm bẩm nói: "Nhất định là cậu điều khiển tôi..."

"... Cậu không bị tôi điều khiển, " Đường Xuân Sinh cong lên hai mắt, ý cười say lòng người, "Cậu chỉ bị tôi hấp dẫn mà thôi..."

Khương Nhập Vi sững sờ nhìn Đường Xuân Sinh, không cử động, chỉ trầm mặc hồi lâu.

Đường Xuân Sinh nhích lại gần, hai tay vòng quanh cổ cô, có vẻ cực kì vui sướng khi cô nửa đêm xông vào phòng nàng, cười rạng rỡ: "Nói mau, cậu mơ thấy cái gì?"

Như thể bây giờ mới bừng tỉnh, mi tâm của Khương Nhập Vi bỗng giật thình thịch, cả người cứng đờ.

"Nhưng đừng đổ hết trách nhiệm cho tôi, " Đường Xuân Sinh cau mũi, hơi thở ái muội phả vào mặt Khương Nhập Vi, "Cậu mơ về tôi đúng không?"

Khương Nhập Vi đẩy nàng, nghĩ đến cảnh trong mơ ngoài đời, cô bỗng như mất hồn, rõ ràng ban ngày ra sức chống cự như vậy, đến đêm lại cứ như dính lấy người ta, phóng đãng đến mức không nhận ra nổi chính mình.

"Còn kéo áo tôi, " Đường Xuân Sinh nhất quyết không tha, cũng không thèm xấu hổ, một tay vẫn gắt gao ôm cổ cô, tay kia kéo áo ra nhìn ngực mình, lại nghiêng đầu, nhướn mắt hỏi cô, "Chỗ này của tôi làm sao vậy?"

Khương Nhập Vi dời mắt đi nơi khác, trên mặt đỏ như ráng chiều.

Nhưng mặc cho cô tìm mọi cách quên đi, cảm giác không cam lòng cùng thống khổ trong phút chốc tỉnh mộng vẫn không thể tan biến. Cô chậm rãi quay người, kinh ngạc nhìn Đường Xuân Sinh vui sướng như vậy, nhìn rất lâu, lại bị ôm tới sát kề như vậy, hai người dần dần đều nóng lên, như thể tâm trạng kia cũng không phải là thật...

Lời tác giả:

Weibo của ta là 暮成雪_mcx, thi thoảng sẽ có tin tức của ta, các lão bằng hữu có thể đi xem.

Bình luận

Truyện đang đọc