NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Sáng thứ hai khi Khương Nhập Vi tỉnh dậy trên giường của Đường Xuân Sinh, trong vòng nửa phút cô đã không thể tiếp nhận sự thật này.

Đường Xuân Sinh đã dậy, cách một cánh cửa có thể loáng thoáng nghe được tiếng hát của nàng, rõ ràng tâm tình rất vui vẻ. Khương Nhập Vi chôn đầu vào trong gối, cố sức đấm đấm lên đệm, không muốn nhúc nhích.

Lúc này cô nhớ rõ tất cả.

Trong mộng cô mơ thấy một cảnh tượng không thể chịu nổi, sau đó lại nửa tỉnh nửa mê xông vào phòng Đường Xuân Sinh, định tìm chứng cứ cho thấy nàng điều khiển mình. Chứng cứ hiển nhiên không có, mà vô căn cứ lại càng nhiều hơn.

Không những không thể chứng thực là nàng đã khống chế cô, cô lại còn nhận ra sâu thẳm trong lòng, cô dường như có chút hứng thú với người này.

Khương Nhập Vi cuộn mình, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Quả thực từ rất lâu trước đây cô đã mơ hồ cảm thấy mình thích Đường Xuân Sinh, nhưng là thích thân thể nàng, cụ thể hơn là đường cong kia, ngón tay vẫn luôn nhịn không được mà ngứa ngáy. Bây giờ nghĩ lại, cũng... không phải thích thân thể nàng, có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt của người trên bích hoạ không vui không buồn, vì vậy xuất phát từ tò mò, muốn nhìn xem nàng có thể có vẻ mặt khác không, như cười chẳng hạn, hoặc gì đó khác...

Mà nửa đêm bị Đường Xuân Sinh ôm như vậy, cô không hiểu sao lại mềm lòng, còn vì quá buồn ngủ, hai người liền ôm nhau ngủ.

Sau đó cô không mơ thấy gì nữa, ngủ rất say.

Nhưng khi tỉnh dậy, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Khương Nhập Vi ngơ ngác đi ra từ trong phòng, lần theo tường, định tìm mọi cách che giấu sự xuất hiện của mình.

Nhưng làm gì có chuyện đó, cô vừa cầm lấy bàn chải đánh răng, Đường Xuân Sinh đã theo vào.

"Làm gì đấy?" Khương Nhập Vi trừng mắt, nhìn nàng cũng rút ra bàn chải đánh răng.

"Tôi cũng chưa đánh răng đâu." Đường Xuân Sinh lấy nước, "Tôi chỉ dậy sớm hơn cậu một chút."

Gương không đủ lớn, Khương Nhập Vi muốn dịch sang, hận không thể dán sát vào cửa trượt bên cạnh phòng tắm, ai biết được Đường Xuân Sinh lại vòng tay qua vai cô, lấy kem đánh răng.

"Đừng nhúc nhích, " Đường Xuân Sinh ngáp một cái, hình như có chút oán giận dựa đầu lên vai cô, "Tất cả là do cậu, từ sau nửa đêm tôi ngủ không ngon."

Tức khắc Khương Nhập Vi không dám nhúc nhích. Cô có chút xấu hổ, lại bị người kia lợi dụng, không thể đúng lý hợp tình mà cự tuyệt.

Vì vậy cô biến thành một cái giá đỡ cho Đường Xuân Sinh. Đường Xuân Sinh lại còn làm như mệt mỏi ghê gớm, dựa toàn bộ trọng lượng thân thể lên người cô, làm người ta hít thở không thông.

Để dời đi lực chú ý, Khương Nhập Vi không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc nâng tay lên đánh răng.

Lần đầu tiên đánh răng trong tư thế thiên nga đan cổ, Khương Nhập Vi không cần quay đầu lại nhìn gương cũng biết tư thế này có bao nhiêu phần ái muội, cô chỉ có thể gắng sức ổn định tâm tư, cực kì cẩn thận nghiêm túc mà chăm sóc răng miệng. Đánh răng cả buổi, người đã bị ép vào bên bồn nước cả buổi, cô thật muốn túm lấy hai má Đường Xuân Sinh, hung hăng hỏi ai đã cho nàng dũng khí mà bám lấy cô như thế, sau đó ngẫm lại mới thấy, nga, chính là do cô nửa đêm đẩy cửa phòng nàng.

Thật vất vả mới đánh xong răng, hai người lại chen chúc rửa mặt, Khương Nhập Vi định đi trước lại bị Đường Xuân Sinh kéo lại.

Đường Xuân Sinh cười hì hì vỗ về khuôn mặt cô, ngắm nghía trái phải một hồi, sau đó đột nhiên kề sát, hôn một cái rõ kêu lên môi cô.

Khương Nhập Vi bị hôn bỗng choáng váng, cảm giác nửa đêm hôm qua mình hẳn đã vô tình mở tung một cánh cửa mà thả ra một thứ quái quỷ gì đó...

Đường Xuân Sinh có chút điên rồ, Khương Nhập Vi vẫn biết, nhưng cô đã cho rằng nàng hẳn sẽ chỉ dừng lại ở trong phòng, nhưng bị Đường Xuân Sinh hôn một cái như thế, cô đột nhiên có chút lo lắng, vì vậy sau khi tới lớp cô hãy còn nơm nớp lo sợ.

Nhưng chỉ là buồn lo vô cớ mà thôi, Đường Xuân Sinh cư xử rất bình thường ở trường, không chút mờ ám.

Đang lúc ở lớp nghi thần nghi quỷ, cô bỗng bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.

Trong một khoảng khắc hàng vạn suy nghĩ hiện lên, nhất định có liên quan đến Đường Xuân Sinh, cô mơ hồ có cảm giác tai họa sắp sửa trút xuống.

Nhưng cũng chỉ là ảo giác của cô mà thôi, cô gặp được ba cô Khương Chí Viễn đứng cạnh chủ nhiệm lớp.

"Hai người nói chuyện nhé." Chủ nhiệm lớp nhìn Khương Chí Viễn, lại vỗ vỗ vai Khương Nhập Vi, rời đi.

"Ba, sao ba lại tới đây?" Khương Nhập Vi có chút kinh ngạc. Đã từ lâu hai người không còn liên lạc với nhau.

"Đến thăm con." Khương Chí Viễn cười cười, chỉ cửa sổ cuối hành lang cách đó không xa, "Chúng ta ra kia đi?"

Khương Nhập Vi gật đầu, bước ra cửa còn quay đầu lơ đãng quét mắt ra sau, thấy Đường Xuân Sinh rướn cổ nhìn theo.

Khương Nhập Vi theo sau Khương Chí Viễn, nhận ra dáng vẻ ba cô hôm nay có vẻ không ổn. Ba cô từ trước đến nay đều chăm chút bản thân rất cẩn thận, nếu không đã không ngần này tuổi rồi mà còn có cô thư kí một mực theo đuổi. Nhưng hôm nay áo khoác ba cô nhăn nhúm, cảm giác đã lâu không là qua, giày da cũng bám bụi, không giống như trước luôn được lau chùi sạch sẽ mỗi khi ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn đến mái đầu bạc của ông, trong lòng cô cũng không khỏi có chút chua xót khổ sở.

"Tiền đủ tiêu không?"

"Đủ ạ." Khương Nhập Vi gật đầu. Trên thực tế bây giờ cô tiêu tiền chung với Đường Xuân Sinh. Đường Xuân Sinh không thiếu gì tiền, mỗi lần đám sinh vật không phải người kia đến, cô biết Đường Xuân Sinh kiếm được rất nhiều. Trước kia cô cũng phân chia rạch ròi, nhưng vì gần đây cảm giác các nàng như có sợi tơ quấn quanh, không có cách gì tìm được đầu mối, do vậy cũng không để ý đến chuyện tiền nong nữa, tiêu tiền của ai cũng được.

"Ba đã hỏi về chuyện học của con." Khương Chí Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi nói, "Chủ nhiệm lớp nói con gần đây tụt hạng, lại chịu gánh nặng rất lớn, bởi vì... ba mẹ..."

"Không phải vậy." Khương Nhập Vi an ủi. Cô có thể cảm giác đôi vai ba cô có đôi chút suy sụp, cho nên không muốn tạo thêm gánh nặng cho ông, hơn nữa lời của cô cũng là thật.

"Ba rất xin lỗi con." Khương Chí Viễn lau mặt, cười khổ nói, "Đều là báo ứng, đáng ra ba chịu mới phải."

Khương Nhập Vi trầm mặc một thoáng mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Đứa bé không giữ được." Khương Chí Viễn thấp giọng nói.

Khóe mắt Khương Nhập Vi khẽ run, cô không chịu nổi.

"Trước kia cô ấy đã từng phá thai, đã thành thói quen." Khương Chí Viễn nói xong mới nhận ra mình đang nói chuyện gì với đứa con gái còn vị thành niên, vội vã đổi đề tài, "Kỳ thực ba đến là bởi vì ba sắp đi. Để thuận lợi cho chuyện làm ăn, ba sẽ chuyển đến nơi khác xa hơn."

"Không sao cả, " Khương Nhập Vi nhẹ giọng nói, "Tiền đã đủ cho đến khi con tốt nghiệp, sau đó con có thể tự mình kiếm sống."

"Con lấy tiền đâu ra chứ." Khương Chí Viễn thở dài, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm từ trong túi, "Mật mã là sinh nhật con, chắc sẽ đủ cho đại học."

Khương Nhập Vi không nói gì nữa, sắc mặt ba cô đã có vài phần thảm đạm. Lần trước chỉ biết cuộc sống ba cô không quá thuận lợi, bây giờ mới thấy khó khăn thật sự. Lúc này mà còn có thể lo nghĩ đến cô, cô cảm thấy phần tâm ý này cũng là quá đủ: "Con thật sự không cần."

Khương Chí Viễn kiên quyết nhét vào trong tay cô: "Ba cho con gái là đương nhiên, con mà không lấy thì ai nữa. Vài ngày nữa lại còn là sinh nhật con..." Khương Chí Viễn chợt im lặng, áy náy không thể nói thêm gì nữa.

Chuyện sinh nhật Khương Nhập Vi vốn không để tâm, nhưng ba cô như thế này cũng khiến cô không an lòng. Cô đành phải nhận lấy sổ tiết kiệm, lại có chút chần chờ hỏi: "Cô ấy... có tốt với ba không?"

"Còn tốt xấu gì nữa, thế nào cũng phải chịu thôi, chẳng lẽ còn có thể ly hôn lần nữa?" Khương Chí Viễn cười. Lại nhìn con gái một hồi lâu mới xoa đầu cô, "Ba vẫn luôn cảm thấy con từ bé đã rất xa cách, còn sợ vì thế mà sau này con sẽ khổ. Nhưng giờ nghĩ lại thấy như vậy cũng tốt, sẽ không phải chịu thương tổn. Đợi ba ổn định ở nơi khác sẽ báo cho con, sau đó dù con học đại học ở đâu đi nữa, nhà của ba cũng là của con."

"Ân." Khương Nhập Vi lên tiếng, cô nhìn ánh mắt tha thiết của ba cô, biết ông mong đợi điều gì, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Khương Chí Viễn cuối cùng thoáng lộ vẻ thất vọng, chỉ có thể nghẹn ngào nói một câu: "Ba đi."

Nhìn bóng lưng ba cô rời đi, lòng Khương Nhập Vi một mảnh lạnh lẽo.

Từ nhỏ cô luôn bị mẹ đả kích bằng đủ loại từ ngữ thô tục, gọi cô là quái vật, là điềm xấu, cô vốn không tin là thật. Nhưng bây giờ mẹ cô trầm mê bài bạc bỏ mặc chuyện trong nhà, ba cô trước kia chỉ không như ý bây giờ cuộc sống đã tan nát, cô bỗng dao động. Tất cả chuyện này có phải tại cô không? Mọi tai ương ập đến với gia đình cô có phải do cô gây ra không?

Bây giờ cô cảm thấy có lẽ mình mới là người sẽ gặp phải báo ứng, dù sao cô cũng đã cố chấp mà nhốt một tiên tử trong bích họa không thể phi thăng.

Đường Xuân Sinh nói đó là nguyện ước của cô, cô lại cảm thấy không giống như nguyện ước, ít nhất không chỉ là vậy, nếu không nỗi thống khổ của cô trong mộng là từ đâu tới, còn có cảm giác không cam chịu vô cùng sâu đậm...

Vào lớp rồi, tâm trí Khương Nhập Vi vẫn hỗn độn cực độ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, bàn tay buông xuống bên người bỗng nhiên bị ai nắm lấy. Bàn tay vừa ở trong gió lạnh giờ được bao bọc trong một mảnh ấm áp.

Khương Nhập Vi hạ tầm mắt, còn chưa nhìn người kia nhưng đã có thể rõ ràng cảm giác được ngón cái của nàng nhẹ ấn vào lòng bàn tay cô, vô tận ý vị an ủi.

Hết giờ học, cô chưa kịp ngẩng đầu, cô giáo còn chưa rời lớp, cô đã bị kéo vào trong lồng ngực một người.

"Lạnh chết đi, sao lại mở toang cửa như vậy a?" Đường Xuân Sinh kêu lên bên tai cô.

Hình như nàng đã biết ba cô đã nói gì, Khương Nhập Vi quá mệt mỏi để có thể trách nàng nghe trộm, nàng đã làm vậy một lần, lại vì chuyện nửa đêm hôm qua mà càng thêm càn quấy.

Nhưng lại ôn nhu đến vậy.

Khương Nhập Vi bị nàng ôm chặt, nghiêng đầu gối lên vai nàng, chợt thấy Lâm Mạc Trì nhìn qua.

Kính mắt của con mọt sách kia phản chiếu lại ánh sáng, tạo ảo giác của một ánh mắt vô cùng sắc bén, không biết trong lòng cậu là tức giận, ăn dấm chua, hay là phẫn nộ.

Nhưng Khương Nhập Vi tạm thời không quan tâm đến nữa, một người dẫu sao cũng không thể ấm áp bằng hai người ôm nhau.

Chỉ có điều, nếu như Đường Xuân Sinh không tranh thủ góc chết mà nhẹ cắn vành tai cô, cô sẽ biết ơn nàng hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc