NHƯNG CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ XINH ĐẸP

Trans + editor: Qiongne

Beta: Nguyệt Nguyệt

Rốt cuộc thì cốc trà chiều đó vẫn chưa uống hết.

Diệp Linh Ngân về đến Lan Đình Thủy Tạ, lẳng lặng đứng bên cạnh giường trong phòng ngủ rất lâu, cúi người cầm tập album ảnh trên tủ đầu giường lên.

Cô gái trong album ảnh mặc áo sơ mi cùng váy xếp ly, buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh người đàn ông, thân mật ôm lấy cánh tay anh ta, đôi má tươi tắn cùng với nụ cười rạng rỡ.

Đó là lúc tốt nghiệp cấp ba, Hoắc Cẩn Hành đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô, cởi bỏ dáng vẻ nghiêm trang lãnh đạm, không có vest hay giày da.

Người đàn ông trong ảnh toàn thân là quần áo thường ngày màu trắng đơn giản và thoải mái, giống như anh trai hàng xóm thân thiết, bởi vì Hoắc Cẩn Hành không nhìn vào ống kính, toàn bộ tầm mắt đều rơi trên người cô.

Rất dịu dàng.

Lúc đó cô đang nghĩ cái gì nhỉ?

Muốn nỗ lực đến gần hơn, vô tâm vô tư đứng bên cạnh anh, lấy thân phận là bạn gái, vị hôn thê thậm chí là vợ.

Những lời này cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, nếu để Hoắc Cẩn Hành biết bản thân sớm như vậy đã động tâm, không biết có nghĩ rằng cô phát điên hay không.

Cô đặt khung ảnh xuống, điện thoại trong tay nhấn đến số của thư ký Chu, đối phương theo lệ cũ báo cáo: “Hoắc tổng đang thương lượng với Tổng giám đốc Hàn của xí nghiệp Thịnh Đức về các vấn đề hợp tác cuối cùng.”

Diệp Linh Ngân trầm mặc vài giây, trầm giọng nói: “Thư ký Chu, sau này không cần nói với tôi về những chuyện này nữa.”

“Hả?” Thư ký Chu mơ hồ ngay tại chỗ.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười vân đạm phong khinh*, lời cảm ơn chất chứa chân thành: “Tôi gọi cuộc điện thoại này là muốn nói, trước đây làm phiền thư ký Chu rồi, về sau không cần tiếp tục nữa, cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi.”

(*): Thực ra tác giả viết là phong khinh vân đạm (风轻云淡) nhưng mình sẽ để là vân đạm phong khinh cho thuận mồm. Câu này chỉ mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm trạng điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Thư ký Chu sững sờ.

Người phụ nữ mạnh mẽ chuyên nghiệp nhanh nhẹn và sáng tạo lúc này đang ngơ ngác không cách nào giải thích, lại phỏng đoán chẳng lẽ đại boss sao lại làm tiểu tổ tông tức giận, vậy mà nói với cô ấy những lời như vậy.

Có hợp lý không?

Với kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với hai người này của cô ấy, hiển nhiên là không hợp lý.

Thư ký Chu xoay người đi vào trong phòng làm việc, tuy Hoắc Cẩn Hành đang cùng một phòng với Hàn Đa Lâm, nhưng giữa hai người cách một cái bàn, những gì hai người nói đều là thuật ngữ chuyên ngành, nghiễm nhiên là thái độ nghiêm túc làm việc.

Kết thúc cuộc thảo luận, Hàn Đa Lâm đứng dậy từ tốn thong dong đứng bên cạnh bàn, dựng thẳng tập văn kiện trên mặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trên, đôi mặt quyến rũ đa tình quyến luyến trên người đàn ông lạnh lùng, cuối cùng khóa trên bàn tay quấn dải băng trắng kia.

“Đôi tay dùng để ký tên này của Hoắc tổng đáng giá ngàn vàng, phải bảo vệ cẩn thận.”

“Doreen tiểu thư, đây không thuộc phạm vi làm việc của cô.” Ý trong lời nói, ngoài công việc, những cái khác không liên quan đến cô ta.

“Đàn ông hờ hững luôn không hiểu thương hương tiếc ngọc, anh lại từ chối hai lần, có lẽ tôi nên thật sự từ bỏ rồi.” Hàn Đa Lâm bảo trì nụ cười chuyên nghiệp, cầm tập văn kiện lưu loát quay người.

Trong lĩnh vực chuyên môn cô ta và Hoắc Cẩn Hàn có tiếng nói chung, không thể phủ nhận đã từng động lòng với người đàn ông này, nhưng cô ta biết đây không phải là người mà mình có thể kiểm soát, nếu không sẽ không vì lấy sự nghiệp làm trọng ra nước ngoài nhiều năm như vậy.

Bởi vì không thể quên nhưng mình không có được, luôn không nhịn được đi thăm dò.

Cô ta cũng sẽ không làm đến quá mức, nhiều nhất là một hai câu nói, cũng không dám quá trực tiếp, nói nhiều quá sợ rằng sẽ chạm đến giới hạn của người đàn ông đó.

Đợi hạng mục kết thúc, cô ta cũng sẽ hoàn toàn yên tâm.

Sau khi Hàn Đa Lâm đi ra, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.

“Điện thoại của cô ấy?” Hoắc Cẩn Hành mở miệng trước, giọng nói gan góc mang theo khẳng định.

Trừ khi là điện thoại của Diệp Linh Ngân, nếu không thư ký Chu sẽ không ra ngoài giữa chừng.

“Vâng.” Thư ký Chu đáp lại, lực cầm điện thoại dần dần thu lại, chột dạ.

Đôi mắt hẹp dài rũ xuống, dư quang quét qua, dừng lại trên khung ảnh bên cạnh máy tính, Hoắc Cẩn Hành thất thần trong chốc lát: “Nói thế nào?”

“Ngân Ngân tiểu thư nói, sau này không cần báo cáo với cô ấy… những chuyện kia.” Những chuyện kia, đương nhiên là chỉ tất cả chuyện liên quan đến Hoắc Cẩn Hành.

Nói xong lời này, thư ký Chu âm thầm quan sát sắc mặt người đàn ông, chỉ nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành nhắm mắt, nâng tay tỏ ý ra hiệu về phía cô ấy: “Làm theo lời của cô ấy đi.”

Trong phút chốc, ngay cả thở mạnh thư ký Chu cũng không dám thở, cố gắng giảm âm thanh lui ra tới giới hạn an toàn.

Khoảnh khắc cửa phòng làm việc đóng lại, điện thoại trên bàn làm việc bỗng nhiên vang lên một giai điệu thông báo đặc biệt. Sau khi mở ra bên trong toàn là tin nhắn của Diệp Linh Ngân, một đoạn video và một vài voice.

Hoắc Cẩn Hành trước tiên mở video ra, bàn tay trắng nõn thanh tú của cô gái xuất hiện trong video, giữa ngón tay là một tấm thẻ ngân hàng mỏng, là thẻ phụ của anh.

“Anh chăm sóc em nhiều năm như vậy, đương nhiên em không thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.” Trong video, Diệp Linh Ngân đặt tấm thẻ lên bàn trong phòng anh, chỉ nói: “Sau này em sẽ định kỳ gửi tiền vào thẻ này, tuy anh không thiếu số tiền này của em, những thứ em có thể cho anh đều có, cứ coi như em đền đáp ân tình của anh đi.”

“Đương nhiên, nếu có chỗ nào cần em giúp đỡ trong phạm vi năng lực của em, em cũng sẽ dốc hết toàn lực.”

Hình như sợ anh hiểu lầm ý trong câu nói này, Diệp Linh Ngân cố ý làm rõ: “Lần này em không giận dỗi với anh, bởi vì những năm này anh anh đối tốt với em không thể bắt bẻ. Đứng trên lập trường của anh, anh không có gì sai, chỉ là không thích em mà thôi.”

“Trước đây gọi anh là anh trai, thực ra không thật sự coi anh là anh cả, cho nên bây giờ cũng không muốn xưng hô với anh một cách giả dối.” Hình ảnh đông cứng sau câu nói này, Hoắc Cẩn Hành nín thở theo.

Đoạn video dài kết thúc chính chỗ ấy, tiếp theo là một tin nhắn voice.

“Sau này sẽ không làm phiền anh nữa, Hoắc Cẩn Hành.”

Từng câu từng chữ rõ ràng của cô gái, từng câu nói lý trí, đều đang nghiêm túc từ biệt anh.

Cùng với đoạn voice kết thúc, người đàn ông vừa nãy còn kiên nhẫn ngồi đó đã vội vã ra khỏi văn phòng, khoảnh khắc gấp rút quay về Lan Đình Thủy Tạ vừa hay đụng phải Diệp Linh Ngân xuất hiện ở cửa.

Anh đi về phía trước vài bước, dùng thân thể chặn đường Diệp Linh Ngân, câu chất vấn trong cổ họng phát ra cứng ngắc: “Sao phải đi?”

Diệp Linh Ngân chết lặng vài giây, giữ chặt vali bên cạnh chân, quang minh chính đại đối mắt với anh: “Anh sắp phải kết hôn rồi, em ở đây để làm gì nữa? Tận mắt chứng kiến anh cùng người phụ nữ của anh ân ái à?”

“Anh lúc nào thì sắp kết hôn chứ?” Anh vì để cắt đứt tâm tư của Diệp Linh Ngân, trái lòng nói mình “sẽ” kết hôn, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ thực sự thực hiện.

“Hôn sự giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Phó đã được đề cập lại rồi, không phải sao?” Sau khi Diệp Linh Ngân đưa ra nghi vấn, cắn chặt môi, quay mặt sang một bên, giống như không muốn đối mặt.

Đó là cơ hội bà nội yêu cầu cho Hoắc Thẩm Dục, không liên quan tới anh.” Hoắc Cẩn Hành mạnh mẽ phản bác, ánh mắt như muốn ghim chặt cô.

“Vậy thì sao chứ, lần này không phải, lần sau cũng sẽ phải. Trước có Hàn Đa Lâm, sau có Phó Tĩnh Nhã, Những người trước đi sau đến này đều có thể thành đối tượng thích hợp kết hôn của anh.” Cô cười khó khăn, mím nhẹ môi, có một cảm giác bất lực sâu thẳm trong đôi mắt: “Tóm lại, sau này anh phải chăm sóc người khác, Ngân Ngân phải học cách lớn lên một mình.”

Giọng vốn đã không ổn định lại càng yếu ớt hơn vài phần, Diệp Linh Ngân không chần chờ nữa, cầm tay kéo bằng hai tay, muốn đi qua người anh.

Vậy mà vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị Hoắc Cẩn Hành khí thế hung dữ giữ lấy vali, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, bọn họ nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.

Tay Hoắc Cẩn Hành giữ chặt vali, các đường gân trên trán nổi lên.

Cái gọi là duy trì khoảng cách, không phải cắt đứt quan hệ không gặp lại nữa, những điều này đi ngược lại với ý định ban đầu của anh.

Diệp Linh Ngân giống như đối đầu, cố gắng hết sức cũng không thể lay chuyển được anh, bực bội nới lỏng vali, cắn cắn môi hồng: “Cho dù em ở lại đây, anh cũng sẽ không quay về, có khác gì không?”

“Nói không chừng ngày nào đó bên cạnh anh sẽ không có vị trí của em nữa, đến lúc đó khó chịu biết bao.” Giọng nói đột ngột cất lên đầy bất bình, khóe mắt dần dần hiện lên một vòng ẩm ướt.

“Sẽ không!” Hoắc Cẩn Hành cương quyết dứt khoát phủ nhận.

Lời hứa anh chính miệng nói ra, bên cạnh Hoắc Cẩn Hành mãi mãi có vị trí của Diệp Linh Ngân.

Chỉ là giờ đây, vị trí mà anh dành cho khác với vị trí mà Diệp Linh Ngân mong muốn.

Cô gái nức nở, vẻ mặt bướng bỉnh chịu đựng, mỗi một giây đều đang thử thách khả năng tự kiểm soát của Hoắc Cẩn Hành.

Rốt cuộc, giọt nước mắt nóng hổi cũng rơi xuống giữa các ngón tay, lý trí trong khoảnh khắc bị đánh bại.

“Ngân Ngân đừng khóc.”

Yết hầu cuộn lên, Hoắc Cẩn Hành cuối cùng cũng không kiềm chế được duỗi tay ra, đặt lên đầu cô, dỗ dành cô như trước đây: “Có anh ở đây, em mãi mãi không cần lớn.”

Bọn họ đều biết, nếu Diệp Linh Ngân đi ra khỏi cánh cửa này, không chỉ là rời khỏi chỗ này, càng là muốn cắt đứt mối quan hệ này.

Cho nên, anh không buông tay được.

“Về nhà có được không?”

Diệp Linh Ngân gục đầu xuống, giãy giụa chống cự rất lâu, nắm chặt tay kéo một lần nữa, khi cảm thấy sức lực chống đối đó, trong cổ họng khẽ tràn ra một chữ: “Được.”

Cô còn đang giận, tự mang theo vali không để người khác giúp.

Hoắc Cẩn Hành đi theo sau, chầm chậm đóng cổng lại.

Diệp Linh Ngân kéo vali đi vào thang máy, Hoắc Cẩn Hành dừng bước, đứng tại chỗ nhìn bốn phía, trên bàn trà là chồng sách mà Diệp Linh Ngân chưa kịp chuyển đi.

Trên chồng sách có một khung ảnh 6 inch, Hoắc Cẩn Hành đưa tay lật xem, một bức ảnh chung đầy kỷ niệm hiện ra. Anh dường như lại lần nữa nhìn thấy cô gái mặc sơ mi trắng, váy xếp ly, giày da màu đen nép vào bên cạnh mình, nụ cười vô tâm vô tư, nhẹ nhàng và sống động.

Nhưng gần đây, rất lâu rồi chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy.

Có phải anh đã làm sai không?

Trong mắt người đàn ông mơ màng để lộ ra thân tình lạ lẫm, xen lẫn những cảm xúc mà ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi.

“Tinh…”

Đồng thời, thang máy đi đến tầng trên chậm rãi mở ra, Diệp Linh Ngân bước ra, cầm điện thoại trên tay mở ra.

Trên màn hình thông báo hiện ra giữa các ngón tay, Diệp Linh Ngân mở nhật ký cuộc gọi, hai cuộc gọi gần đây hiển thị “chú Diệp” cùng chị Anh”.

Cô thao tác thành thục, bấm vào xóa.

Nhìn thẳng phía trước, cằm hơi nâng lên, kéo vali đi thẳng về phía phòng ngủ.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Diệp Linh Ngân ngoài công việc thì là luyện trượt patin dưới tầng, bóng đèn bị hỏng bên đường đã được thay mới, ánh đèn sáng sủa, tỏa ra ánh sáng lóa mắt hơn trước.

Cô rất nghe lời.

Nghe lời về nhà, nghe lời duy trì khoảng cách.

Lúc vui vẻ sẽ không giống ôm cánh tay anh chia sẻ niềm vui như trước đây nữa, lúc tập trượt không thành công sẽ không chui vào lòng anh nói ra ủy khuất nữa.

Hoắc Cẩn Hành đứng bên cửa sổ, cho đến khi Diệp Linh Ngân luyện tập xong quay về phòng mới thu hồi tầm mắt.

Tuần đầu tiên của tháng năm, trang chính thức《Chạy trốn mê thành》đăng ảnh tuyên truyền, công bố chính thức.

Sáu vị khách mời lưu lượng, sau khi bọn họ chia sẻ lên weibo, fans nhanh chóng tập hợp.

Trước khi ghi hình tập thứ sáu, Diệp Linh Ngân nhận được liên hệ các nhân của Trì Khuynh, hỏi cô có suy nghĩ về MV mới không.

Bài hát kia Diệp Linh Ngân đã nghe qua, chỉ là vừa về Cảnh Thành thì bị chuyện của hai ngày nay giữ chân, không kịp trả lời, lần này tiện thể rút thời gian hẹn Trì Khuynh thời gian và địa điểm gặp mặt.

Hai người đều có lịch trình riêng, cuối cùng tổng hợp thời gian rồi hẹn vào năm rưỡi chiều.

Trì Khuynh đến địa điểm đã hẹn trước đó nửa tiếng, Diệp Linh Ngân đi vào phòng bao mới cởi bỏ ngụy trang, lộ ra mặt thật.

“Thầy Trì.”

Trì Khuynh đứng dậy, làm ra tư thế “mời”, cười ôn hòa: “Cô cứ gọi tôi là Trì Khuynh đi, trong chương trình không phải đều gọi như thế sao?”

Diệp Linh Ngân gật, cũng không rối rắm chuyện xưng hô: “Bài hát kia của anh tôi nghe qua rồi, nhưng hình như còn chưa hoàn thành?”

“Cô nghe ra rồi.” Hai tay Trì Khuynh đặt lên bàn, trong mắt lộ ra kinh hỷ.

Diệp Linh Ngân debut ở vị trí C trong nhóm nhạc nữ, hát và nhảy đều tốt hơn những người khác, tuy thành tựu trên phương diện âm nhạc không bằng dân chuyên nghiệp, nhưng lại rất có linh khí, Trì Khuynh cũng là nhìn chúng điểm này, lúc gửi cho cô bài hát này không giải thích hết.

Đương nhiên là không cố ý, lúc đó khi viết bài hát đó đúng là vẫn thiếu chút gì đó.

Đối với chủ đề chuyên ngành cùng chung hứng thú tiến hành thảo luận, nhất thời sẽ tập trung thời gian vào đó, Trì Khuynh sớm đã có kế hoạch, đẩy quyển menu nhỏ bên cạnh đến trước mặt cô: “Sắp đến giờ cơm rồi, có muốn gọi đồ uống hay đồ ăn trước không?”

“Đều được.” Giờ này đúng là nên ăn cơm, nếu không sẽ đói bụng.

Bài hát mới là cảm hứng mà Trì Khuynh thu được từ 《Chạy trốn mê thành》, lời bài hát trong đó chứa đựng một phần ký ức cốt truyện, đồng cảm với người tham gia, vì vậy huy động hứng thú của cô.

Đối với công việc, Diệp Linh Ngân chưa bao giờ dè dặt, cô chân thành đưa ra ý kiến của mình, Trì khuynh cũng sẽ không phụ họa, mà là chọn cái tốt nhất, ngẫu nhiên cũng khiến Diệp Linh Ngân sáng tỏ thông suốt.

Trao đổi vô cùng vui vẻ, bất tri bất giác vậy mà đã hơn 9 giờ.

Trì Khuynh nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ: “Hơi muộn, tôi đưa cô về nhé?”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Bàn công việc nếu bị paparazzi chụp được cũng có thể lấy bằng chứng ra thanh minh, nhưng loại chuyện đưa về nhà này, nếu xử lý không tốt sẽ nháo ra scandal.

Hơn nữa cô cũng không quen người ngoài khác giới đưa một mình cô về.

Diệp Linh Ngân liên hệ trước với tài xế, Trì Khuynh tiễn cô lên xe: “Nếu tiện thì về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi có được không?”

Đây là ý báo bình an.

Có một số người ý thức an toàn tương đối cao, chỉ một câu nói, Diệp Linh Ngân không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Có lẽ hôm nay không may lắm, trên đường về nhà gặp tai nạn giao thông, không có thương vong, nhưng tắc đường một tiếng, về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi.

Hoắc Cẩn Hành ngồi ở nơi dễ thấy ở cửa ra vào đợi cô, Diệp Linh Ngân làm như không thấy, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trì Khuynh: 【Đã về đến】

Bên kia dường như đang canh điện thoại, lập tức trả lời:【Về đến là tốt rồi, hôm nay giữ cô lại lâu như vậy, thật xin lỗi, nhưng tôi rất vui vì có thể thảo luận cùng cô, ca khúc nếu có tiến độ mới, tôi sẽ báo với cô đầu tiên】

Sau đó còn có một câu:【Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon mơ đẹp】

Diệp Linh Ngân đảo mắt nhìn toàn bộ nội dung, trả lời bằng giọng điệu thường ngày:【Được】

Từ lúc Diệp Linh Ngân bước vào cửa, ánh mắt Hoắc Cẩn Hành đã rơi trên người cô, thấy cô cứ đứng ở hành lang xem điện thoại, chủ động mở miệng: “Về muộn thế này, sao không để Tiểu Ngư đi cùng.”

Câu nói này quá dịu dàng, Diệp Linh Ngân coi như mình không hiểu hàm ý sâu xa trong đó: “Tuy Tiểu Ngư là trợ lý, cũng cần có thời gian nghỉ phép của mình, luôn không thể lúc nào cũng kè kè bên em.”

Hai ngày nay không phải quay chụp, cô cho Tiểu Ngư nghỉ phép, hoạt động buổi sáng là Đoạn Văn đi cùng cô, cho nên buổi chiều cô một mình đi gặp Trì Khuynh.

Cô chỉ nói Tiểu Ngư, không nhắc đến mình, Hoắc Cẩn Hành rõ ràng không hài lòng với điều này, hỏi rõ ràng: “Đã làm gì?”

Diệp Linh Ngân vừa mới thay giày, do ngồi xổm nên đứng dậy từ từ, quay đầu nhìn anh, thốt ra hai từ rõ ràng: “Hẹn hò.”

Hoắc Cẩn Hành nhăn mày, vì quan hệ mẫn cảm tiêu biểu của hai từ này mà đánh thức hồi chuông cảnh báo.

Diệp Linh Ngân như nhìn thấu tâm tư anh: “Bởi vì từ trước đến nay chỉ thấy mỗi anh, cho nên không thể khiến bản thân chết tâm, nếu người khác thích hợp, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề.”

Cô đã không giấu diếm tình cảm của mình nữa, câu nói nửa giả nửa thật ngược lại sẽ khiến Hoắc Cẩn Hành không phân biệt rõ được.

Tầm mắt của anh trước sau luôn khóa chặt trên người Diệp Linh Ngân, quan sát từng động tác của cô, thậm chí là biểu cảm, giọng nói có chút khô khan: “Ngân Ngân, không cần ép buộc bản thân làm chuyện không vui.”

Diệp Linh Ngân cười nhẹ thành tiếng: “Không thử làm sao biết vui hay không?”

Tiếng cười rõ ràng kia đặc biệt chói tai, Hoắc Cẩn Hành thở mạnh: “Đi gặp ai?”

“Anh không biết con gái thời kỳ động lòng và yêu đương sẽ vì ngại ngùng mà tạm thời giữ bí mật với người nhà sao?” Diệp Linh Ngân cười đầy mê hoặc, ung dung đi đến trước mặt anh: “Nếu may mắn thành công, em sẽ dẫn anh ấy về gặp anh.”

“Anh trai.”

Bình luận

Truyện đang đọc