Bên cạnh có bàn tay bỗng nhiên duỗi đến, trên lòng bàn tay sạch sẽ có mấy nhân hạt dưa, Diệp Linh Ngân không duỗi tay đi nhận mà trực tiếp nắm lấy cánh tay kéo đến bên miệng, cắn xuống một ngụm.
Nhân hạt dưa bị cô không khách khí quét vào trong miệng, chỉ còn mấy viên linh tinh cùng với cảm giác ướt át ở lòng bàn tay.
“Chậc.”
Quả thật là yêu tinh, hành vi so với anh lớn mật làm càn nhiều hơn.
Diệp Linh Ngân phồng hai má lên nhai đồ ăn trong miệng, thong thả nuốt vào, cuốn hết những gì còn dư lại, sau đó rút khăn giấy ra lau bàn tay cho anh: “Anh trai, anh nói em mang anh đến trước mặt ông ngoại nhận bao lì xì, ông ấy sẽ cho anh sao?”
Thấy anh họ bị ông nội “ghét bỏ” hoàn toàn, thật đúng là thú vị.
“Đổi thân phận nói không chừng còn cho nhiều hơn.”
“Cái gì?”
Hoắc Cẩn Hành để tay vào túi áo, móc ra một cuốn sổ màu đỏ sậm viền vàng ở giữa, bề mặt rất mỏng, đó là sổ hộ khẩu độc lập của Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân sừng sốt: “Anh làm gì mà tùy thân mang theo sổ hộ khẩu của em?”
Cô làm sao không biết Hoắc Cẩn Hành có sở thích này?
Hoắc Cẩn Hành lời ít mà ý nhiều đáp: “Thuận tiện.”
“Sổ hộ khẩu cũng không thể làm gì…” Từ từ, sổ hộ khẩu tuy không vận dụng phổ biến như chứng minh thư, nhưng nó có tác dụng tuyệt diệu… kết hôn.
Trong lòng lộp bộp, Diệp Linh Ngân ngước mắt nhìn anh chằm chằm, định phát hiện trong vẻ mặt và ánh mắt của anh dấu vết để lại, nhưng bản lĩnh che giấu ý tưởng của Hoắc Cẩn Hành mạnh mẽ hơn sức quan sát của cô, cho nên cô không thể xác định, suy đoán của mình đáng tin cậy mấy phần.
“Ngân Ngân cảm thấy, nó có thể làm cái gì?” Hoắc Cẩn Hành giơ sổ hộ khẩu của cô lên, khóe môi cong thành một nụ cười.
Diệp Linh Ngân mím môi.
A a a a, nguyện vọng nhiều năm của cô thật sự được thực hiện sao?
Nhất định, nhất định phải nhịn xuống, nữ minh tinh phải rụt rè, không thể đắc ý vênh váo!
Nhưng mà làm sao bây giờ, cô thật sự rất chờ mong.
Cắn môi, chớp mắt, run ngón tay, nội tâm rối rắm hoàn toàn thể hiện trên mặt, tự mình tu dưỡng của diễn viên quên đến không còn một mảnh.
Thật sự bị câu đến ngứa lòng, rốt cuộc không chịu nổi thăm dò mở miệng: “Kết, kết hôn?”
“Hóa ra Ngân Ngân muốn kết hôn.” Biểu cảm của Hoắc Cẩn Hành như bừng tỉnh đại ngộ.
Diệp Linh Ngân: “?”
Chẳng lẽ không phải sao? Cô nghĩ nhiều?
“Cho nên anh đang trêu em sao?” Mày nhăn lại, ánh mắt biến thành u oán trong nháy mắt, một cỗ hờn dỗi nảy lên trong lòng, Diệp Linh Ngân căm giận đưa đồ ăn cho anh, xoay người rời đi: “Không ăn.”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
Vừa bước ra hai bước, cánh tay bị người túm chặt, cuối cùng không đi được.
Hoắc Cẩn Hành giữ người lại, một tay giữ chặt eo nhỏ, từ phía sau truyền đến âm thanh bên tai k ích thích vành tai cô nóng bỏng: “Là anh muốn kết hôn với Ngân Ngân.”
-
Hai người ở nhà họ Ninh ba ngày, trở lại Cảnh Thành bí mật tiến hành một việc gì đó.
Ngày đầu tiên kết thúc kỳ nghỉ của đất nước, Cục Dân Chính nghênh đón một đôi tân nhân thần bí.
Nhân viên công tác khi nhìn thấy giấy chứng nhận của hai người kích động đến mức không nói nên lời, cho đến khi Diệp Linh Ngân cười xin cô ấy bảo mật, đối phương gật đầu liên tục, chỉ thiếu thề với trời mình nhất định sẽ giữ đạo đức nghề nghiệp, tuyệt không tiết lộ ra ngoài.
Trải qua một phen công phu, hai người thuận lợi nhận chứng nhận kết hôn. Thời khắc tâm nguyện nhiều năm đạt thành, Diệp Linh Ngân vui đến mức không chịu được.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, tổng tài Hoắc thị “Bỏ bê công việc” bị đồng bọn Ninh Tri Hằng hợp tác hạng mục mới vừa vặn bắt được.
Lúc ấy nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài* (người trong nhà bênh nhau, hợp tác với nhau), ba ngày hai người ở nhà họ Ninh đã đạt thành hiệp nghị, nào biết ngày đầu tiên đã không thấy người
Ninh Tri Hằng gọi điện thoại đến hưng sư vấn tội, Hoắc Cẩn Hành lười biếng dựa vào tòa xe, một bàn tay cầm điện thoại, một tay khác ôm vai Diệp Linh Ngân, thuận miệng nói: “Lãnh cái chứng nhận.”
Ninh Tri Hằng: “Chứng nhận gì?”
Hoắc Cẩn Hành từ từ nhìn qua, dưới ánh mắt ý bảo của Diệp Linh Ngân, chậm rãi mở miệng: “Chứng, nhận, tư, cách, dạy, học.”
Diệp Linh Ngân theo bản năng duỗi tay ấn eo: “...”
Làm người đi.
Ngày hôm sau khi hết thời gian nghỉ Tết, tổng tài khoan thai đến muộn, trước mặt đụng phải hai vị viên chức đứng thẳng sống lưng hô: “Tổng giám đốc Hoắc.”
“Ừ, buổi sáng tốt lành.” Hoắc tiên sinh gió xuân đầy mặt đi qua trước mặt bọn họ.
Nam mặc vest đeo thẻ công tác nhìn đồng nghiệp: “Vừa, vừa rồi, vừa rồi là ảo giác của tôi sao?”
“Tổng tài nhận sự tiếp đón của tôi, còn cười với tôi?” Chào hỏi anh ta có thể hiểu, nhưng mà Hoắc Cẩn Hành cười! Mặt như khối băng hàng năm ít nói cười, vậy mà cười với anh ta!
Nhận thức điên đảo.
“Suỵt.” Đồng nghiệp dựng thẳng ngón trỏ lên, thấy bốn phía không có ai mới nói: “Vừa rồi lúc đi ngang qua, tôi hình như thấy trên cổ Tổng giám đốc có gì ấy.”
Đầu nam mặc vest chưa hiểu rõ: “Cái gì cơ?”
“Thì cái đó á.” Đồng nghiệp làm mặt quỷ, bô bô miệng.
“A.” Nam mặc vest nhíu chặt mày lùi về phía sau một bước, kháng cự duỗi tay: “Tôi trai thẳng!”
Đồng nghiệp chậc một tiếng, biểu cảm trẻ con không thể dạy, chỉ vào cổ nhấn mạnh: “Tôi là nói chỗ này của Tổng giám đốc Hoắc có dấu vết, màu đỏ.”
Nam mặc vest cuối cùng phản ứng lại, khó có thể tin trừng lớn mắt: “Dấu hôn?”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng nói trắng ra như vậy.” Tổng tài của bọn họ không cần mặt mũi sao!
“A…” Nam mặc vest cái hiểu cái không gật gật đầu, ôm văn kiện về phòng.
Nụ cười trên mặt không nghẹn, bị nữ đồng nghiệp thích giao tiếp phát hiện: “Tiểu Ngô, có chuyện gì mà sáng sớm đã cười thành như vậy?”
Nam mặc vest thần thần bí bí: “Ai, nói chuyện này với cô, trên cổ Tổng giám đốc Hoắc…”
Nữ đồng nghiệp khiếp sợ: “Thật à?”
Nam mặc vest: “Vết đỏ, không sai được.”
Nữ đồng nghiệp: “Suỵt, nhỏ giọng chút, Tổng giám đốc sĩ diện.”
Nữ đồng nghiệp gật đầu liên tục, trở lại cương vị làm việc. Đồng nghiệp kiêm bạn bè bên cạnh quay đầu hỏi, nữ đồng nghiệp bám vào bên tai lặng lẽ nói cho cô ấy.
“Còn có chuyện này?”
“Tiểu Ngô tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác.”
“Cũng đúng, Tổng giám đốc Hoắc của chúng ta huyết khí phương cương, bạn gái lại là đại minh tinh xinh đẹp.”
“Nhỏ giọng thôi, mặt mũi Tổng giám đốc Hoắc quan trọng.”
Việc Hoắc Cẩn Hành công khai bạn gái kia mọi người đều biết, Diệp Linh Ngân trên màn huỳnh quang có thể nói là tuyệt sắc, nhìn giá trị nhan sắc cũng thật sự chịu phục.
“Cũng thật lợi hại.”
“Thật kịch liệt……”
“Mặt mũi của Tổng giám đốc Hoắc đều mất hết.”
Không bao lâu, cả tòa văn phòng đều “âm thầm” biết, vị hôn thê được xưng là yêu tinh minh tinh của tổng tài nghiêm túc đứng đắn kia được để lại ấn dâu tây.