Trans+ edit: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Hứa Tri Ân tạm thời ở trong biệt thự.
Chập tối Hoắc Cẩn Hành đến chung cư, Hứa Tri Ân bắt đầu suy nghĩ bản thân đến không đúng lúc.
Lúc Diệp Linh Ngân mua chung cư chủ yếu là mắt thấy thuận lợi cho ý đồ. Ba phòng một sảnh, bản thân ở phòng ngủ chính, phòng bên cạnh cho Tiểu Ngư thường cùng cô bôn ba công việc, chỉ thừa lại một phòng cho khách.
Thời gian trước Diệp Linh Ngân ra ngoài quay tiết mục, Hoắc Cẩn Hành đương nhiên sẽ không đến, dì đem giường trong phòng khách đổi mới lại, đồ đạc của Hứa Tri Ân đã mang vào.
Hứa Tri Ân kéo cô sang một bên, nhỏ giọng thương lượng:“Hay là chờ đến lúc cậu xuất phát tớ lại đến tìm cậu.”
Diệp Linh Ngân đem hai tay cô ấy ấn xuống, không chút do dự nói:“Không cần, cậu cứ ngủ phòng khách.”
Thấy biểu tình vi diệu của cô, Hứa Tri Ân hai tay che miệng, một ý tưởng táo bạo nhảy ra trong đầu:“Cậu sẽ không học theo tớ chứ?”
Diệp Linh Ngân “chậc” một tiếng, nhẹ thở ra:“Cách thì có đấy, nhất định thực hiện thì khá khó khăn.”
Hoắc Cẩn Hành và người đàn ông Hứa Tri Ân thích kia không giống nhau, trong lòng anh có một trở ngại không thể vượt qua, ràng buộc hành động.
“Cho nên hiện tại cậu rất chắc chắn anh ấy có ý kia với cậu?”
“Ừm, anh ấy thích tớ.” Ở trước mặt Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân trước giờ đều vốn là được chiều thành hư, đặc biệt là nụ hôn tối hôm đó, làm cô vô cùng chắc chắn.
Hứa Tri Ân chấp hai tay lại nhẹ nhàng vỗ tay, ánh sáng tinh thần bát quái bùng nổ:“Vậy tại sao hai người còn chưa ở bên nhau?”
Diệp Linh Ngân nhìn phía trước, ánh mắt lộ ra mục tiêu kiên định:“Tớ phải chờ.”
“Chờ?” Hứa Tri Ân bắt đầu hoài nghi, “Không phải cậu thích anh ấy rất lâu rồi à? Còn phải đợi đến bao giờ?”
Diệp Linh Ngân hơi mím môi, đầu lưỡi chống lại môi, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, thấp giọng nói:“Đợi khi anh ấy không nhịn được nữa.”
Người cổ hủ kia, một mực chủ động chỉ dồn ép anh nhượng bộ, cô cần phải quăng móc câu, câu đến khi người kia chủ động đến bên cạnh cô.
Giữa cô và Hoắc Cẩn Hành thiếu không phải là danh nghĩa “bạn trai bạn gái”.
Cô muốn Hoắc Cẩn Hành thoát ra khỏi tất cả đắn đo, không lay động sa vào vì cô.
Hai người trao đổi xong bí mật nhỏ, Hứa Tri Ân tự giác ngồi trong phòng ngủ dành cho khách không ra ngoài làm bóng đèn, Diệp Linh Ngân chắp hai tay sau lưng đến phòng khách, rón ra rón rén đến gần phía sau.
Đang nghĩ định hù dọa, đối phương đột nhiên duỗi một tay ra phía sau, chính xác bắt lấy bàn tay nhỏ bé định gây rối của cô.
Diệp Linh Ngân nhìn chính mình, lại nhìn anh, thật sự hoài nghi sau lưng người này có mắt, thế này đều có thể bị bắt được.
“Hoắc Cẩn Hành.”
Nghe cô gọi cả họ tên, Hoắc Cẩn Hành giáo huấn nói:“Không biết lớn nhỏ.”
Diệp Linh Ngân đối với xưng hô của anh là phân giai đoạn, lúc trước gọi anh rất ít đến cả họ tên, sau khi tỏ rõ tâm ý, cô ngược lại gọi đến càng thuận miệng.
Diệp Linh Ngân lẩm bẩm hai tiếng, biểu thị không hề muốn sửa, đứng phía sau chọc vào sau lưng anh: “Hôm nay anh đến chung cư có chuyện gì không?”
“Chỉ là đến xem em.” Tầm mắt của nam nhân hơi rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm không phân biệt rõ.
Bởi vì tính đặc thù của công việc, họ không hẳn mỗi ngày sau khi tan ca liền có thể gặp mặt, một người đi công tác, một người đi quay phim, tình hình mười ngày nửa tháng không chạm mặt cũng thường xảy ra.
Diệp Linh Ngân lập tức phải đi Dung Thành, ở đó ít nhất một tuần,lúc trước tách ra quá lâu, Diệp Linh Ngân luôn nghĩ ra mọi phương pháp tìm đến, hoặc là lẽ thẳng khí hùng gọi anh ở lại, không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Linh Ngân không dính lấy anh nữa.
Hoắc Cẩn Hành phút chốc lơ đãng, đột nhiên nghe thấy cô khoan khoái đề nghị: “Vậy không bằng chúng ta trở lại Lan Đình Thủy Tạ đi?”
Hai tay Diệp Linh Ngân vịn trên lưng ghế, khi nghiêng người về phía trước, tóc dài rơi xuống, rơi trên bả vai Hoắc Cẩn Hành, cô vô ý di chuyển, ngọn tóc quét qua cổ, hơi ngứa, làm lòng người khô nóng.
Hoắc Cẩn Hành hai môi mím chặt, khớp ngón tay cuộn tròn, từ cổ họng chỉ phát ra âm thanh ngắn nói: “Ừm?”
Cô dường như hoàn toàn không xem xét qua cơ thể đang dần dần cứng đờ của nam nhân, cười hì hì nói: “Có một vài món đồ đặt bên đó, vừa hay đến lấy.”
“Được.” Hoắc Cẩn Hành ít nói, phần lớn thời gian để cho cô nói, lại phối hợp hành động của cô.
“Em đi nói với Ân Ân một tiếng.” Hai cô gái quen biết nhiều năm, không cần phải chân chính ở lại tiếp khách, chỉ sau một tiếng nói gọn gàng dứt khoát.
Hứa Tri Ân đứng ở cửa vẫy vẫy tay, vào phòng nhìn thấy nhắc nhở cuộc gọi không ngừng rung rung, vùi mặt vào hai tay, bắt đầu khó xử trong tương lai.
Độc thân nhiều năm như vậy, làm sao bất ngờ mất cảnh giác rồi chứ.
Hận không thể cùng Diệp Linh Ngân trao đổi tiến độ tình cảm.
“Hắc xì…”
Không biết ai nhắc đến, Diệp Linh Ngân vừa đặt một chân vào xe, không nhịn được hắt hơi một tiếng.
“Lại cảm lạnh rồi?” Hoắc Cẩn Hành đi theo phía sau theo phản xạ nắm tay cô, ấm áp, không lạnh giá.
Trong lòng Diệp Linh Ngân muốn phủ nhận, vài phút chuẩn bị cảm xúc, một tay bất động để cho anh nắm lấy, một tay xoa xoa chóp mũi:“Đúng rồi, dường như quay tiết mục trở về bị nghẹt mũi một chút.”
Hoắc Cẩn Hành nghe thấy lời này cau mày:“Làm sao đều không biết chăm sóc tốt bản thân.”
“Anh, anh ôm em ngủ một lát, chóng mặt rồi.” Cô lại một lần dựa vào “sợ lạnh” hướng Hoắc Cẩn Hành xin ôm, lần trước bị từ chối, lần này Hoắc Cẩn Hành lựa chọn trầm mặc.
Cô gái giọng nói nhẹ nhàng, ai đều không nỡ từ chối, Hoắc Cẩn Hành tùy ý ôm cô, không đem người đẩy ra.
Diệp Linh Ngân sẽ thuận theo luồn qua, nếu không phản đối thì đại biểu ngầm thừa nhận, đến gần bên cạnh anh giả vờ ngủ. Lúc bắt đầu không hề thành thực, hai tay vòng qua thắt lưng cường tráng sờ sờ, bị Hoắc Cẩn Hành giữ chặt cổ tay.
Vị trí lồi lõm ở sống lưng hết sức rõ ràng, Diệp Linh Ngân chần chừ có chừng mực, dừng động tác trên tay, dụi mặt vào lòng ngực anh:“Anh, nhịp tim của anh nhảy có chút nhanh.”
“Thì vậy.” Nam nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô.
Im lặng một lát, Diệp Linh Ngân dùng âm trong cổ họng cố tình hỏi:“Anh sẽ không cảm lạnh giống như em chứ? Lúc em bị cảm nhịp tim rất nhanh.”
“Nhanh ngủ đi.” Hoắc Cẩn Hành động thủ đem đầu đang ngẩng lên của cô ấn xuống.
Diệp Linh Ngân lười biếng ngáp, trong mắt ngâm như giọt châu, nhắm mắt và không nghịch ngợm nữa. Đáng tiếc lần này Hoắc Cẩn Hành lại biến đổi về làm quý ông, quy củ, đừng nói thân thiết, đến tay còn không đụng loạn.
Kế hoạch thử thăm dò tan vỡ, Diệp Linh Ngân thậm chí hoài nghi cảm nhận nhắm mắt đêm đó là chính mình bị bệnh sinh ra ảo giác.
Lúc xuống xe còn muốn ỷ lại một chút, thật bất ngờ Hoắc Cẩn Hành phát hiện mắt cô luôn rất thanh tĩnh, để cô tự mình đi đường cho tốt.
Diệp Linh Ngân theo phía sau, bất mãn đá ngón chân:“Thật đáng ghét.”
Cho cơ hội đều không biết thân thiết.
Ngày tiếp theo, Diệp Linh Ngân và người “trợ lý tạm thời” mới gia nhập Hứa Tri Ân theo ekip đến Dung Thành.
Tên nhân vật nam chính nhỏ gọi Trình Tử Hào, xuất thân đào tạo chuyên nghiệp, bằng tuổi với cô, hai người mặc lên quần áo phong cách học sinh đứng ở đó, quả thật là một đôi tình nhân vườn trường nhan sắc cao.
“Diệp Linh Ngân, thường thấy cậu trên mạng, không nghĩ đến có một ngày cùng cậu hợp tác.” Trình Tử Hào cầm lấy kịch bản, nhịp bước tiêu sái đến trước mặt cô.
Vì quay phim yêu cầu, Trình Tử Hào cắt tóc húi cua, giống như một thiếu niên phóng khoáng bất kham, cảm giác thiếu niên của cậu ta với Lê Hạo Vũ không giống nhau, ngũ quan so với Lê Hạo Vũ có phần cường tráng hơn, tính cách cũng rất hướng ngoại, thân thiết với người ở ekip.
Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn, gật đầu ra hiệu:“Xin chào.”
Lúc đầu Diệp Linh Ngân chọn kịch bản này, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, nhưng bản thân cô là một cô gái trẻ, thêm trang điểm và trang phục phụ trợ, diễn vai sinh viên năm nhất không một chút bất thường.
Qua tiếp xúc phát hiện, Trình Tử Hào là người vô cùng tự tin, cậu ta có suy nghĩ và ý tưởng của chính mình, đây vốn là chuyện tốt, nhưng vì tự tin quá mức của cậu ta, đôi khi gây khó dễ không có chừng mực, làm lòng người bài xích.
Đảm nhiệm kỹ thuật diễn không tệ, hai người đáp thoại tính là thuận lợi.
Buổi tối, Diệp Linh Ngân trở về khách sạn bắt đầu tẩy trang, điện thoại đặt trước bàn trang điểm, trong màn hình là cảnh tượng Hoắc Cẩn Hành mặc tây trang giày da nghiêm túc làm việc.
Nam nhân đeo mắt kính gõ máy tính, cứ một mực không nhìn cô, Diệp Linh Ngân bất mãn với biểu hiện này. Cô không nói, lấy ra một cây son cầm trong tay, đưa mặt đến gần màn hình, bặm bặm môi:“Anh, xem son của em, hôm nay dùng màu hồng nhạt, đẹp không?”
Trong kịch bản Diệp Linh Ngân diễn vai nữ sinh, mỗi ngày đều để mặt mộc, son môi cũng màu hồng nhạt, rất tự nhiên.
Nam nhân trong video nhìn ống kính trầm mặc không nói, yết hầu chuyển động rõ ràng.
Diệp Linh Ngân bắt lấy mỗi chi tiết nhỏ trong màn hình, khóe môi hơi nhếch.
Thợ săn rất có kiên nhẫn, con mồi không phản ứng, một mực chờ đợi.
Qua khá lâu, mới nghe Hoắc Cẩn Hành nói:“Đồ của con gái mấy người, nói với anh làm gì.”
“Đương nhiên là cho anh xem rồi, lần sau khi anh mua son cho em liền biết màu nào đẹp nhất.” Trong video Diệp Linh Ngân nói cười như thường, giống như thật là đơn thuần cho anh nhìn, nhắc nhở anh lần sau nhớ mua loại màu này.
Trò bịp bợm của Diệp Linh Ngân nhiều vô kể, Hoắc Cẩn Hành thường không ngăn nổi.
Hoắc Cẩn Hành trước giờ không dùng tư duy logic tỉ mỉ trong công việc kia để đi sâu nghiên cứu lời nói và cử chỉ của Diệp Linh Ngân, dù cho nhận ra vấn đề, cũng sẽ tư lợi nuông chiều, đến nỗi mà vô phương phép tắc lý trí phán đoán hành động của Diệp Linh Ngân có ý nghĩa gì.
Vả lại, tim anh vốn đã loạn rồi.
Hoắc Cẩn Hành lại không nhìn cô, tầm nhìn chuyển đến màn hình máy tính, khéo léo nhắc nhở gác máy:“Ngân Ngân, anh bên này còn công việc chưa xử lý, kết thúc video trước nha, OK?”
“Ồ, vậy…..” Cô còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Diệp Linh Ngân xoay người đi mở cửa, Trình Tử Hào đến đưa một bộ đồ bảo hộ, nói là tổ đạo diễn phân phối. Diệp Linh Ngân nhận đồ nói cảm ơn, lại không mời cậu ta vào phòng.
Hoắc Cẩn Hành không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, mơ hồ biết người gõ cửa là nam.
Rất nhanh, Diệp Linh Ngân xách một cái túi trở lại, đặt bên cạnh.
“Ai vậy?” Hoắc Cẩn Hành cảnh giác hỏi.
“Là Trình Tử Hào.” Sợ anh nghe không hiểu, Diệp Linh Ngân còn đặc biệt giải thích:“Thì là nam chính nhỏ quay phim cùng em, kỹ thuật trượt patin của cậu ấy thật không tệ nha, lúc quay nhân vật đối thủ rất có cảm giác.”
Lời này nghe càng thấy không thích hợp.
Làm sao giống như phản ứng tìm được mục tiêu mới vậy?
Nam nhân dáng vẻ đoan chính, nhắc nhở một cách nghiêm túc:“Diệp Linh Ngân, em là đi quay phim, không phải đi mê trai.”
“Em rõ ràng đang rất nghiêm túc làm việc nha, à đúng rồi, anh không phải bận sao? Nhanh đi đi.” Cô bắt đầu trắng trợn ra vẻ đuổi người, Hoắc Cẩn Hành như phòng trộm, vẫn như cũ không tắt video.
Diệp Linh Ngân tránh khỏi ống kính cười trộm.
Ông già độc thân ba mươi mấy tuổi không có kinh nghiệm yêu đương, ghen tuông ngược lại vô sự tự thông.
Ngày quay phim thứ ba ở Dung Tây, Diệp Linh Ngân đã thích ứng hoàn cảnh thường xuyên xuất hiện trong đoàn phim.
Hứa Tri Ân vừa bắt đầu theo thân phận trợ lý mơ hồ vào tổ quay phim, nghịch kinh khủng:“Ngân Ngân, cậu nói hai chúng ta như thế này chui vào lớp học, đáng tin không?”
Diệp Linh Ngân từ trên phần kịch bản liếc cô ấy một cái:“Bà chị, cậu hiện tại đi thi nghiên cứu sinh vẫn còn kịp.”
Hứa Tri Ân khoa trương xua tay: “No no, tớ sẽ chết ngạt mất.”
Cô ấy cảm thấy bản thân thuận lợi học xong đại học đã là một việc khá lắm rồi.
Hứa Tri Ân có một quả tim già, quả nhiên lén lút chạy đến nhờ lên lớp một tiết, nhân lúc Diệp Linh Ngân nghỉ ngơi, chia sẻ với cô sinh động như thật.
Đang nói chuyện vui vẻ, lóa mắt nhìn không xa, Hứa Tri Ân đờ người.
Diệp Linh Ngân giơ tay huơ huơ trước mắt cô ấy:“Sao vậy?”
“Dường như tớ nhìn thấy người kia rồi, trốn trước đã.” Hứa Tri Ân dáng vẻ giả vờ giơ tay che ánh nắng, vội vã bỏ đi.
Cô ấy vừa đi vừa vuốt tóc nhìn, “bịch” một tiếng, sách và bút của một nữ sinh không cẩn thận rơi xuống đất.
“Xin lỗi.” Hứa Tri Ân nhanh chóng dừng lại nói xin lỗi, cúi người nhặt sách và bút của nữ sinh kia lên, “Bạn học, xin lỗi nha.” Nữ sinh nhìn cô ấy cười, không có tức giận.
“Bạn xem bút máy rơi có bị hư không?” Hứa Tri Ân nhắc nhở cô gái kiểm tra ngòi bút, phía trước truyền đến tiếng gọi là bạn học của nữ sinh kia:“Hoạch Hoạch, đi nhanh thôi.”
“Ừm, đến đây.” Nữ sinh vuốt tóc đáp lại, không kiểm tra ngòi bút, không nói với cô ấy câu “Không sao” liền ôm quyển sách bỏ đi.
Hứa Tri Ân không thể đối phó với tiểu tiết tạm thời xen vào này, chuyên tâm đi đường, kết quả vừa đến cửa trường học bị tóm lại.
Nam nhân rất cao, mặc áo sơ mi đen, áo dài tay tùy ý xoắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay. Như là tùy ý dựa vào bên cửa sắt, khiến Hứa Tri Ân khó bước qua được.
“Hứa Tri Ân.” Nam nhân nâng mí mắt, đường nét lưu loát hàm dưới hơi nâng lên, trong con ngươi màu trà không gợn sóng:“Đi đâu đấy?”
Cô ấy nặn ra gương mặt cười, hề hề nói:“Em nói đi tản bộ anh tin không?”
Sau đó không lâu, Diệp Linh Ngân nhận được tin nhắn của bạn thân:【Chạy trốn thất bại, đã tử trận.】
Diệp Linh Ngân:【Cần nhặt xác không?】
Hứa Tri Ân:【Duck không cần.】
Thế là cô để điện thoại xuống, cầm kịch bản lên xem xét cảnh quay tiếp theo.
Tiếp theo phải quay là cảnh hôn, tình yêu vườn trường nồng nhiệt hồn nhiên lại tươi đẹp của nữ chính nhỏ và nam chính nhỏ, tay trong tay đi dạo bên bờ sông trong sân trường vào buổi tối, lúc bầu không khí nồng, tự nhiên mà nghĩ muốn thân thiết.
Nam chính nhỏ không kiềm chế được kích động nội tâm hôn nữ chính nhỏ, vì bộ phim này chủ yếu truyền đạt ý nghĩa tình yêu đã mất, lại thêm thanh xuân của nữ chính, cảnh hôn mượn góc quay là được.
“Cô Diệp, có thể bắt đầu rồi.” Nhân viên công tác đến nhắc nhở trước.
“Được.” Diệp Linh Ngân đặt kịch bản xuống, đưa điện thoại lại cho Tiểu Ngư.
Nắm tay tản bộ đến vị trí cảnh hôn đều sớm quy định trước, hai người sớm trao đổi xong, Trình Tử Hào nhìn cô đưa tay ra:“Tiểu Nguyệt.”
Tiểu Nguyệt là tên của nữ chính trong kịch bản.
Diệp Linh Ngân đặt bản thân hòa nhập nhân vật, cùng Trình Tử Hào tay trong tay.
“A!”
Đạo diễn lệnh một tiếng, hai người chậm rãi bước về phía trước, thảo luận các cuộc thi trượt patin sắp diễn ra trong thành phố.
Đi đến vị trí chỉ định, Trình Tử Hào dừng bước chân, Diệp Linh Ngân cũng cùng dừng lại, vuốt tóc nhìn cậu ta. Bởi vì khoảng cách chiều cao chênh lệch, cô là góc độ nghiêng đầu ngẩng mặt lên, đồng thời Trình Tử Hào cúi đầu vòng tay qua eo cô.
Quần áo mỏng manh, bàn tay to đặt trên eo cảm nhận rất rõ ràng, lực ngón tay dần siết chặt.
Diệp Linh Ngân không phải lần đầu mượn góc quay cảnh hôn, nhưng Trình Tử Hào luôn cho cô cảm giác áp bức.
“Cut!”
Đạo diễn giữa chừng hô dừng, đi đến chỉ đạo:“Cô Diệp, chú ý biểu cảm.”
“Xin lỗi.” Diệp Linh Ngân hơi chau mày, thoát khỏi vòng ôm của Trình Tử Hào.
Trước sau tổng cộng NG 3 lần, Trình Tử Hào thấy mỗi lần rời khỏi ống kính thì người hận không thể phân rõ ranh giới với cậu ta:“Cậu hình như rất không quen quay cảnh thân mật.”
Diệp Linh Ngân cũng không khách khí liếc cậu ta một cái, chỉ rõ:“Nếu như cậu không cần dùng lực như vậy túm chặt eo tôi, có lẽ trạng thái của tôi sẽ tốt một chút.”
“OK, xin lỗi.”
Người xin lỗi biến thành Trình Tử Hào, họ bắt đầu quay lần thứ 4.
Gió nhẹ lướt qua cây dương liễu bên bờ sông, nam chính cúi đầu, nữ chính kiễng chân, một nụ hôn hàm súc tràn đầy nồng nàn chậm rãi hạ xuống. Vốn dĩ thương lượng xong mượn góc quay, Trình Tử Hào lại không theo thảo luận ban đầu, giữ cổ cô.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng nghiêng đầu, bị cậu ta hôn lên má.
Diệp Linh Ngân nắm chặt tay, vì mặc áo T shirt dài, nhìn thấy như thiếu nữ căng thẳng nắm chặt vạt áo, đạo diễn cười hô “cut”, với cảnh này hết sức vừa ý.
Đang muốn đi lên phía trước khen ngợi hai người diễn viên, nhưng mà một giây sau tiếng hô “cut” của ông, Trình Tử Hào bị Diệp Linh Ngân đột ngột đẩy ra.
Một màn này làm người xem không lường trước được, Diệp Linh Ngân tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, sắc mặt lạnh lùng rất dọa người.
Trình Tử Hào không để bụng, dáng vẻ vô lại cười phong cách không đứng đắn:“Tôi chỉ là để cậu hoà nhập vào tình tiết phim tốt hơn, sự thật chứng minh, cô Diệp cũng rất tận tâm.”
Phản ứng của cô mãnh liệt như vậy, dưới ống kính lại nhịn được.
Làm một diễn viên, cô là tận tâm.
Chẳng qua ai cũng không nghĩ tới Diệp Linh Ngân đối với cảnh thân mật bài xích như vậy, đạo diễn cũng đi đến khuyên nhủ:“Cô Diệp, có lúc bầu không khí thích hợp, ở tình huống thực tế thêm cảnh cũng có, đừng tức giận.”
“Tôi dựa vào kịch bản diễn tốt nhân vật của mình, không cần người khác tự cho là thông minh thêm cảnh quay.” Diệp Linh Ngân thái độ lạnh lùng, từ chối trao đổi.
Đạo diễn tự biết đuối lý, cũng không nói gì nhiều.
Bộ phim này điểm chính vốn không phải là tình yêu, Diệp Linh Ngân không chấp nhận Trình Tử Hào phát triển cảnh quay thực tế cũng không có gì đáng trách.
Tiểu Ngư nhanh chóng chạy đến phía trước trấn an:“Chị Linh Ngân, chị bớt giận. Hai người diễn đối thủ rất nhanh phải kết thúc rồi, đến lúc đó trị lại cậu ta.”
Cô ấy biết Diệp Linh Ngân tính tình không cam chịu ấm ức.
《Giấc mơ và nhà》 là phim đề tài tình yêu gia đình, tình tiết chính không phải ở chỗ tình cảm của nam nữ chính, mà là trong trận đấu tháng sau, nữ chính gặp chuyện ngoài ý muốn, hai chân bị thương nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có người mẹ kiên trì bên cạnh bầu bạn, không ngừng khích lệ nữ chính lấy lại khát vọng.
Vì trận ầm ĩ này, cảnh quay tiếp theo không cách nào thuận lợi tiến hành, Diệp Linh Ngân dùng khăn ướt lau liên tục, lau mất lớp trang điểm cũng không để ý.
“Chị, chị đừng lau nữa, lau đỏ mặt hết rồi.” Da của Diệp Linh Ngân vốn dĩ rất mềm mại, lúc này lại như khử trùng lau một lần lại một lần, Tiểu Ngư nhìn mà đau lòng.
“Rất phiền.” Diệp Linh Ngân nhíu mày, nói xong lại lấy ra một cái khăn sạch.
Tình tiết kịch bản yêu cầu cô phải biểu diễn tốt, nhưng tương đương thêm một số cảnh quay không thông qua sự đồng ý trước, có một số người sẽ nhân cơ hội lợi dụng, Diệp Linh Ngân lần đầu tiên gặp phải, cho dù Trình Tử Hào đánh chiêu bài “tận tâm” nói ba hoa chích chòe bao nhiêu, đều khiến cô cực kỳ buồn nôn.
Vốn cho rằng chuyện này tạm thời kết thúc, ai cũng không nghĩ đến, ngay hôm đó, đoạn video ngắn vài giây nhanh chóng nhảy lên hot trên mạng:【Nụ hôn đầu của Diệp Linh Ngân trên màn ảnh.】