NHƯNG CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ XINH ĐẸP

Editor: Qiongne

Beta: Nguyệt Nguyệt

8 giờ tối là thời gian phát sóng tập thứ năm của 《Chạy trốn mê thành》, vì chương trình tạp kỹ này không quay theo lẽ thường hơn nữa phong cách của mỗi tập rất khác nhau, nắm bắt thị hiếu của khán giả, fans trong lòng tràn đầy mong đợi từng tập mới.

Vậy mà, trước mấy phút khi sắp phát sóng tập thứ năm, “nụ hôn đầu trên màn ảnh của Diệp Linh Ngân” được đẩy lên hotsearch, giang cư mận ngồi xổm trong chương trình lũ lượt chạy đến các bình luận ăn dưa.

Mọi người đều biết bộ phim điện ảnh 《Mộng và nhà》mà Diệp Linh Ngân tham gia đang quay chụp, ai cũng không ngờ bộ điện ảnh chủ đề tình thân này cho phép Diệp Linh Ngân dâng hiến nụ hôn đầu trên màn ảnh.

Khu vực bình luận không thể kiểm soát được, có người ngay tại đó tuyên bố thoát fan.

Độ nổi tiếng của Diệp Linh Ngân gấp nhiều lần Trình Tử Hào, hotsearch vừa xuất hiện, một số lượng lớn fans tiến quân vào weibo Trình Tử Hào, lôi ra lịch sử ngoài giới của người ta.

Hotsearch này đang phát triển theo một phương hướng kỳ lạ. 

Các “Chuồn chuồn” tỏ ra không chấp nhận, lôi chuyện cũ của Trình Tử Hào ra soi xét, nói thẳng đối phương không xứng. Fans Trình Tử Hào cũng không chịu thua kém, bật lại ngay lập tức. Do bị kìm hãm bởi sự nổi tiếng, Trình Tử Hào rất nhanh gặp bất lợi.

Một bộ phận giang cư mận tự xưng là ăn dưa một cách lý trí đứng ra nói: 【Minh tinh quay cảnh hôn là đạo đức nghề nghiệp sao? Có cái gì đáng nói chứ, người ta đồng ý quay, mấy người thích xem thì xem.】

Tiếp sau đó, bình luận này lại được nhiều người trả lời, đẩy lên phía trước, cãi đến không thể hòa giải.

【Không thấy Ngân bảo nhà chúng tôi tránh né rồi sao? Đằng nam chính là thừa cơ chiếm tiện nghi!】

【Người ta đóng vai thiếu nữ trẻ.】

【Buồn nôn】

Dù rằng có số lượng lớn fans bảo vệ, Trạng thái weibo của Diệp Linh Ngân cũng rất không lý tưởng, Đoạn Văn lập tức sắp xếp người khống chế bình luận loại bỏ hotsearch, mua thủy quân đè xuống.

Lúc này, Đoạn Văn đã bắt đầu cảm thấy phát sốt vì “thể chất hotsearch” của Diệp Linh Ngân, áp một cái lại thêm một cái.

Đoạn Văn nhạy bén nhận ra: “Hình như có người cố ý gây khó dễ với chúng ta.” 

Bọn họ áp, đối phương liền phát, các loại thủ đoạn tiếp thị xuất hiện tầng tầng lớp lớp, rất khó để không nghi ngờ rằng có người đứng đằng sau một tay thao túng, cố ý làm ra.

Diệp Linh Ngân trả lời chị trong điện thoại: “Chị bên đó tiếp tục giám sát, em sẽ để người đi điều tra.”

Rất nhanh, cô gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật có chuyên môn về phương diện này dặn dò.

Tiểu Ngư vẫn luôn bên cạnh cô, biết được thủ đoạn sấm vang chớp giật của Diệp Linh Ngân, cư như thể nhìn thấy một Hoắc Cẩn Hành khác.

Cô gái thân thể mảnh khảnh nghiêng người đứng bên bệ cửa số, tay phải nâng điện thoại lên, tay trái nắm khuỷu tay, khuôn mặt lạnh vô cùng, thái độ ung dung trấn định có sự thành thục vượt tuổi.

Diệp Linh Ngân 24 tuổi, mỗi cử chỉ đều có sức hấp dẫn cùng khí chất của người trưởng thành.

Tiểu Ngư không thể không bị khuất phục.

Nếu cô là con trai, tuyệt đối không thể đánh bại.

Diệp Linh Ngân là lớn lên cùng Hoắc Cẩn Hành, nhưng không phải dựa vào Hoắc Cẩn Hành lớn lên, cô vốn độc lập từ rất lâu, chỉ là quen che giấu trước mặt người kia.

Bình thường gặp chuyện, cô muốn trốn tránh liền cầu cứu Hoắc Cẩn Hành, hoặc là cố ý giả vờ đáng thương làm nũng với anh, để đối phương tới dỗ.

Đây không phải nói Diệp Linh Ngân rời xa Hoắc Cẩn Hành là không thế tự túc, mà ngược lại, cô cũng có vòng quan hệ rộng lớn của mình, và có đầy đủ tiền để xử lý hầu hết mọi chuyện.

Nụ hôn đầu trên màn ảnh vốn chính là tài khoản tiếp thị giả bịa đặt, Diệp Linh Ngân không muốn để Hoắc Cẩn Hành tham dự vào, bình thường dùng lời nói để chọc tức anh, đều là vui đùa vô hại, mà chuyện này lại khiến cho cô chán ghét.

“Chị Linh Ngân, chuyện này có cần báo cáo cho Hoắc tổng không?” Chuyện này Tiểu Ngư trưng cầu ý kiến của cô.

“……….” Diệp Linh Ngân chần chốc lát, “Trước đừng nói.”

Lần này là lần thứ ba Hoắc Cẩn Hành đi công tác để thống nhất hợp tác, nếu gọi người từ nước ngoài trở về sao mà được.

Hợp tác với bạn bè nước ngoài đã trải qua nhiều trắc trở, Diệp Linh Ngân đi Dung Thành quay phim, Hoắc Cẩn Hành lao đầu vào công việc, bận rộn bận rộn, cả ngày không xem tin tức.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Hoắc Cẩn Hành mới bắt đầu cầm vào điện thoại. Weibo tự động nhảy ra các tiêu đề có liên quan, tiêu đề bắt mắt ngay lập tức thu hút mọi ánh mắt của người đàn ông. Khi anh ấn vào, cảnh hôn sau khi trải qua xử lý biên tập và hậu kỳ bg đưa mọi người đến hiện trường, nhìn thấy một màn yêu đương xanh mượt lãng mạn. Nữ chính trong video nhón chân, nụ hôn của nam chính rơi xuống má, sau đó là……….

“Rầm…”

Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Thư ký Chu đang thảo luận bên ngoài cùng trợ lý Trương vội vàng chạy vào, phát hiện bốn phía dưới chân Hoắc Cẩn Hành, đồ sứ quý giá đang nằm vỡ vụn bên dưới.

Thư ký Chu đối mắt với Trợ lý Trương, trong lòng vội vàng cân nhắc từ ngữ, chỉ thấy thân ảnh cao ngạo của đại boss vụt qua, bỏ lại hai chữ lạnh băng.

“Về nước.”

Chuyến bay khởi hành ngay trong đêm, bên kia với sự lệch múi giờ đã đến cảnh quay đối đầu tiếp theo của Diệp Linh Ngân cùng Trình Tử Hào.

Hôm nay là cảnh Diệp Linh Ngân trong đại học Dung Tây, cảnh cuối cùng phải quay.

Trận tái đấu trượt patin, nữ chính Tiểu Nguyệt thành công tiến vào trận trung kết, nam chính khen ngợi xoa vai lần cuối. Đáng tiếc không như mọi người mong muốn, trận này ngoài ý muốn làm hai chân nữ chính nhỏ bị thương, số người còn thiếu vừa hay do nam chính bổ sung, từ đó hai người đi ngược lại lĩnh vực mà mình yêu thích.

Tiểu Nguyệt sau khi bị thương ý chí sa sút, tinh thần suy sụp, khác một trời một vực với bạn trai được trao giải thành tích xuất sắc trong trận đấu. Bạn trai từng hứa cả đời chỉ quan tâm đến việc chấp nhận theo đuổi của mọi người, Số lần đến bệnh viện thăm nom đếm trên đầu ngón tay.

Dần dần, hai chân Tiểu Nguyệt hồi phục có thể đi chầm chậm, lúc vận động không thể quá lâu, không thể chạy nhanh, càng đừng nhắc đến trượt patin.

Nhân vật từng nổi tiếng trong trường đột nhiên rơi xuống, trường học dần dần truyền ra tin đồn.

Tiết học bơi, Tiểu Nguyệt đụng phải nam chính đang tán tỉnh một nữ sinh khác.

“Anh rốt cuộc lúc nào mới chia tay với con què kia?”

“Sắp rồi sắp rồi, em cũng không phải không biết, nhiều ánh nhìn như thế, chúng ta phải xem xét đến tâm tình của người tàn tật.”

Cuối cùng Tiểu Nguyệt hiểu ra, sở dĩ bạn trai không nhắc đến việc chia tay không phải là vì thích, mà là cố tình duy trì hình tượng của bản thân trước mặt mọi người.

Nữ chính vốn kiêu ngạo làm sao chịu được loại đả kích này, khi đó đã xé nát mặt với nam chính, tát mạnh.

Phân cảnh này bình thường là tát giả hoặc là tát nhẹ sau đó lại hậu kỳ lồng tiếng, tát lên mặt Trình Từ Hào hết lần này đến lần khác, NG do nhiều nguyên nhân.

Trình Tử Hào hoài nghi cô đang báo thù.

Đạo diễn không ngừng dạy bảo: “Tiểu Nguyệt, lúc cô tát cũng phải chú ý quản lý biểu cảm, còn có động tác của cô quá máy móc, này không được.”

Nếu tát giả không diễn tốt, hậu kỳ lồng tiếng sẽ bị mắng chửi.

Diệp Linh Ngân hít sâu hột hơi: “Được, xin lỗi, tôi tranh thủ một lần là qua.”

Lông mày Trình Tử Hào nhíu chặt.

Tuy Diệp Linh Ngân mỗi lần đánh không đau, nhưng hết lần này đến lần khác tát trên mặt vẫn có cảm giác, để ngăn ngừa Diệp Linh Ngân tiếp tục thao tác kinh tởm anh ta, Trình Tử Hào bảo cô trực tiếp đánh thật: “Đã quay thì phải quay có hiệu quả, cô cứ đánh trực tiếp đi.”

“Thật sao.” Diệp Linh Ngân liên tục xác nhận.

“Đúng.” Trình Tử Hào cắn răng đáp.

“Thầy Trình thật kính nghiệp.” Chỉ thấy cô mỉm cười, nói xong thì một cái tát rơi xuống “bốp”, rõ ràng chân thật, thanh thúy vang dội.

Đạo diễn vội vàng hô dừng: “Làm sao vậy, tôi vẫn chưa hô bắt đầu.”

Diệp Linh Ngân vuốt vuốt cổ tay, bình tĩnh xin lỗi: “Xin lỗi, thử cảm giác tay.”

Mặt Trình Tử Hào tốt, dưới ánh mắt của mọi người không kêu đau, trên mặt là nụ cười giả tạo: “Cảm giác tay thế nào?”

Diệp Linh Ngân chớp chớp mắt, nhìn xuống lòng bàn tay phiếm hồng của mình, thở dài: “Khá đau đó.”

Một cái tát triệt để kết thúc tình cảm, chia tay giáng một đòn nặng nề vào tâm lý của nữ chính Tiểu Nguyệt.

Cô đến với nam chính vì quá yêu thích trượt patin, với cô mà nói, chia tay không những đại biểu cho việc mất đi một đoạn tình cảm, thậm chí còn khiến cô nhận ra một lần nữa mình đã trở thành “kẻ tàn tật” trong miệng bạn trai, e rằng cả đời này đều bỏ lỡ ước mơ.

Diệp Linh Ngân đóng vai nữ chính rất nhanh đã nhập vai, sau khi chia tay, ngồi xổm bên hồ bơi lặng lẽ khóc.

Cô miễn cưỡng nhịn, trong miệng phát ra tiếng nức nở đau khổ, như một con thú bị mắc kẹt.

“Cut!”

Cảnh khóc của Diệp Linh Ngân rất bùng nổ, đạo diễn vô cùng vừa ý với cảnh này, cười ha ha cùng thợ quay phim nhìn vào hình ảnh trong ống kính.

Lúc này Diệp Linh Ngân vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ cũ, đắm chìm vào cảnh quay không thể thoát ra. Bình thường Trình Tử Hào trong đoàn phim thích “lo chuyện bao đồng” nhất đương nhiên muốn tiến len an ủi, đến bên cạnh Diệp Linh Ngân: “Tiểu Nguyệt.”

Lúc quay phim đều gọi tên trong phim, Trình Tử Hào vẫn luôn gọi cô như thế.

Diệp Linh Ngân chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ đỏ rực khiến Trình Tử Hào hơi sững sờ.

Anh ta biết Diệp Linh Ngân xinh đẹp, đôi mắt trong giới cũng là hạng nhất nhì, cho nên lúc quay cảnh hôn anh ta không nhịn được phim giả làm thật, bị tẩy chay. Kể từ đó Diệp Linh Ngân không nhìn anh bằng ánh mắt tốt, bản tính Trình Tử Hào rất kiêu, cảm thấy bản thân chiếm được tiện nghi, lại cũng không yên tâm đi dỗ cô gái.

Trong phim, hình tượng nữ chính lúc đầu là ánh sáng tươi đẹp, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Linh Ngân, trong mắt đẫm nước, như thể  là kìm nén ủy khuất to lớn.

Chỉ cần cô yêu cầu, bảo người ta moi tim ra cũng cam chịu.

Khoảnh khắc đó, Trình Tử Hào bị mê hoặc, quên luôn nỗi đau bị đánh: “Tiểu Nguyệt, cô đừng……..”

Không đợi Trình Tử Hào nói hết, chỉ nghe thấy “Tủm,,,” một tiếng, mọi người theo phản xạ tự nhiên quay đầu, trên mặt nước màu xanh nổi lên bọt nước lớn.

Trình Tử Hào bị Diệp Linh Ngân đá xuống hồ bơi!

Diệp Linh Ngân nâng khăn tay lau nước mắt, khuôn mặt lạnh lùng băng giá nào có một chút dáng vẻ đau khổ và ủy khuất.

Trình Tử Hào vùng vẫy trong nước, đợi anh ta ý thức được, nước trong hồ bơi còn chưa đến cổ, một màn kia thật sự buồn cười lại lúng túng.

“Còn không mau kéo người lên.” Đạo diễn đột nhiên phản ứng lại, không ngừng vuốt vuốt lồng ngừng nhuận khí cho bản thân. Ông ta quay phim nhiều năm như thế, chưa bao giờ gặp phải nam nữ chính không hài hòa như thế.

Trình Tử Hào dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác một lần nữa lên bờ, ánh mắt không tốt rơi xuống người Diệp Linh Ngân.

Diệp Linh Ngân “ai da” một tiếng, biểu cảm “thành khẩn” xin lỗi: “Ngại quá, tôi vừa rồi nhập vai quá, xem anh thanh tra nam trong phim, với tâm tình của Tiểu Nguyệt tạm thời thêm một cảnh, anh không để ý chứ?”

Cô ta rõ ràng là cô ý!

Trình Tử Hào hận không thể lao vào xé nát lớp ngụy trang của người phụ nữ này, ngoài mặt nghiến răng giả vờ rộng lượng, ép bản thân nói: “Không sao.”

Đoàn phim đang chuẩn bị kết thúc công việc, Trình Tử Hào tránh khói tầm mắt của mọi người, đuổi đến bên cạnh Diệp Linh Ngân ngăn người lại cảnh cáo: “Diệp Linh Ngân, một vừa hai phải thôi!”

Trình Tử Hào không phải là lần đầu tiên làm chuyện này trong lúc đóng phim, những nữ nghệ sĩ kia để ý đến thanh danh và sự nổi tiếng, chỉ cẩn anh ta làm không quá rõ ràng, đối phương cũng sẽ không đứng lên làm rõ.

Lần này anh ta thừa nhận đá phải tấm sắt, nhưng cũng không thể chịu đựng Diệp Linh Ngân khiêu khích hết lần này đến lần khác.

“Cho dù cô muốn báo thù tôi, vậy hai cảnh quay cũng đủ rồi.” Anh ta không phải chỉ nhân lúc giai đoạn đầu ngọt ngào chiếm chút tiện nghi, người phụ nữ này lại không coi ai ra gì ngang nhiên báo thù, hoàn toàn điên rồi.

“Ai muốn nói công bằng với anh?” Diệp Linh Ngân cười nhạo một tiếng, ánh mắt như thể đang nhìn tên thiểu năng: “Lúc trước động tay động chân cũng không ước lượng xem bản thân mấy phân mấy lượng, anh cảm thấy, bản thân có vốn liếng gì bằng được tôi?”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Trình Tử Hào trước nay mềm nắn rắn buông, lần đầu tiên gặp phải khúc xương cứng, trong lòng thật sự có chút lo lắng.

“Tôi, từ trước đến nay không hiểu cái gì gọi là hòa giải tranh chấp.” Diệp Linh Ngân phất tay áo, ngạo mạn đưa ra lời cảnh cáo nguy hiểm: “Cọ nhiệt trên weibo kéo tôi xuống nước còn chưa tính toán với anh, Trình Tử Hào, chúng ta từ từ tính.”

Trình Tử Hào đột nhiên có chút hối hận, rốt cuộc anh ta trêu vào người đáng sợ bao nhiêu đây?

Diệp Linh Ngân chẳng quan tâm lời nói của mình có dọa Trình Tử Hào không.

Trong cảnh quay khóc mấy lần, cô chỉ muốn trở về tẩy trang cho thoải mái.

Diệp Linh Ngân nâng tay xoa ấn trán, theo phản xạ lắc đầu, Tiểu Ngư vốn nên ở bên cạnh cô không thấy bóng dáng. Ánh mắt khẽ đảo, rất nhanh khóa chặt trên người trợ lý nhỏ ở nơi không xa, Diệp Linh Ngân bước chậm đến: “Tiểu Ngư?”

Tiểu Ngư thận trọng nắm chặt dây balo, hai mắt không ngừng quét sang bên cạnh tỏ ý ra hiệu, Diệp Linh Ngân quay đầu nhìn sang, kinh ngạc hơi hé miệng.

Không lâu sau, toàn thể đoàn phim kết thúc công việc chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trước khi trở về Cảnh Thành, chỉ có Diệp Linh Ngân xin nghỉ rời đi.

Bởi vì, cô đã bị Hoắc Cẩn Hành mang lên máy bay trở về.

Diệp Linh Ngân rất tò mò lần công tác này của anh có thuận lợi không, càng nghi hoặc: “Sao đi vội thế?”

Hoắc Cẩn Hành liếc nhìn cô, không lên tiếng.

Diệp Linh Ngân từ lâu đã quen với tính cách trầm mặc của anh, thích trả lời thì trả lời, cô tự lấy bông tẩy trang từ trong túi ra tẩy trang đơn giản trên máy bay, rửa mặt xong thì đắp mặt nạ thoải mái ngủ bù.

Hoắc Cẩn Hành người này vẫn luôn không thích biểu lộ quá nhiều ở bên ngoài, Diệp Linh Ngân có linh cảm, sau khi về nhà vẫn còn một trận “cuộc chiến” phải đánh, trước tiên quan trọng nhất là ngủ bù.

Đèn sáng lên, màn đêm buông xuống, về đến Cảnh Thành đã là 9 giờ tối.

Hoắc Cẩn Hành không nói hai lời đưa cô đến Lan Đình Thủy Tạ, Diệp Linh Ngân mơ hồ cảm thấy, trong lòng người đàn ông này đang chuẩn bị một trận lên xuống, hơn nữa có liên quan đến video để lộ trên mạng kia.

Im lặng mười mấy tiếng, vui buồn giận giữ của người đàn ông không còn lộ ra bên ngoài, Diệp Linh Ngân nhất thời không đoán được suy nghĩ của anh.

Đêm nay giúp việc của Lan Đình Thủy Tạ đều không ở đây, không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Trở về nơi quen thuộc, Diệp Linh Ngân không dè dặt chút nào, ngồi ở hành lang thay giày, phá vỡ sự im lặng trước: “Em có thể vào trong tắm trước không?”

Trưng cầu sự đồng ý của Hoắc Cẩn Hành, là vì cô biết, chắc chắn có chuyện.

Hoắc Cẩn Hành không lên tiếng, Diệp Linh Ngân tự động hiểu là ngầm đồng ý, về phòng thu dọn quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Phòng tắm thoang thoảng mùi thơm, Diệp Linh Ngân không nhanh không chậm đứng bên bồn rửa mặt tẩy trang lại lần nữa trước gương, lại rửa sạch. Rất nhanh, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra, phấn mắt và má hồng biến mất, đôi môi no đủ vẫn đỏ như cũ.

Sở dĩ trong phim Diệp Linh Ngân dùng son không phải để thêm khí sắc, mà ngược lại để che phủ màu môi vốn có.

Mặt dính nước, đôi môi đỏ mềm được dưỡng ẩm bằng nhũ lấp lánh. Diệp Linh Ngân vỗ nhẹ lên mặt, vào phòng tắm dưới vòi hoa sen, không bao lâu, trong phòng tắm phát ra tiếng nước tí tách tí tách, một trận lại một trận.

Thời gian tắm lần này nhanh hơn bình thường mấy phút, lúc Diệp Linh Ngân quấn khăn tắm đi ra phát hiện Hoắc Cẩn Hành vẫn như cũ ngồi ở phòng khách, ngay cả vị trí cũng không thay đổi.

Tắm xong, quần áo thể thao của thiếu nữ được đổi thành đồ ngủ chỉ mặc ở nhà, từ đầu đến đuôi rực rỡ hẳn lên. đai vải màu tím trơn nhẵn mềm mại, khăn tắm trắng che khuất hai vai, đôi chân dài thẳng tắp kia được che đậy trong đó, lúc đi thấp thoáng có thể thấy.

Người đàn ông trầm mặc ngồi trên ghế sofa, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, không châm lửa.

Diệp Linh Ngân bước chậm tới, hai tay cầm khăn lau tóc xòa bên vai.

“Buồn bực? Sao không hút?” Cái kiểu biết còn cố hỏi này được cô dùng vô cùng khéo léo, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Hoắc Cẩn Hành không ham rượu thuốc, Diệp Linh Ngân biết anh ngẫu nhiên sẽ hút, nhưng chưa bao giờ hút trước mặt cô.

Diệp Linh Ngân cúi người lấy thuốc đi, người đàn ông không nói một chữ, chế trụ cổ tay cô.

“Hoắc Cẩn Hành.”

Cô không chống cự, chỉ khẽ gọi tên anh.

Sắc mặt người đàn ông mờ mịt, ánh mắt rơi xuống cổ tay cô, da dẻ mềm mịn bị xiết đến đỏ ửng.

Hoắc Cẩn Hành chậm rãi buông tay.

Không có trói buộc, Diệp Linh Ngân đặt điếu thuốc xuống bàn thủy tinh, chủ động hỏi: “Đưa em về đây, không định nói gì sao?”

“Video trên mạng, giải thích chút.” Hoắc Cẩn Hành đặt điện thoại trước mặt cô, màn hình sáng lên, nội dung bên trên rõ ràng có liên quan đến chủ đề hot search.

“Giải thích cái gì?” Diệp Linh Ngân nghi hoặc hỏi lại, lại trong thời gian ngắn ngủi đưa ra đáp án: “Quay phim là công việc của em.”

“Trước khi debut em đã đồng ý với anh thế nào?” Ánh mắt người đàn ông mạnh mẽ dữ dội tràn đầy cảnh cáo về một nguy cơ sắp đến.

Cô yên lặng cụp mắt, suy nghĩ giây lát, chậm rãi nói ra lời hứa lúc trước: “Không quay cảnh hôn.”

“Rầm—”

Tiếng bàn tay nặng nề đập xuống mặt bàn, Hoắc Cẩn Hành đứng dậy, trừng mắt nhìn cô gái như không quen biết trước mắt: “Đã nhớ thì tại sao không nghe lời?”

“Hôn một chút thì có làm sao?” Diệp Linh Ngân cười cười, một chút cũng không sợ sự tức giận của anh. Ngón tay tinh tế mềm mại trắng nõn từ lông mày của anh lướt xuống cánh mũi cao vút của anh, cuối cùng dừng trên khóe môi: “Người muốn hôn, không hôn được, thử một chút thứ mới mẻ cũng không sai mà.”

“Làm sao em biết…….” Đôi mắt sâu thẳm nhìn thằng vào ánh mắt trong sáng của cô, lông mày Hoắc Cẩn Hành nhíu chặt, thanh âm dừng lại đột ngột.

Bờ môi đỏ xinh đẹp kia, anh đã từng hôn.

Kiềm chế, bình tĩnh và lý trí trong nhiều năm, chỉ vẻn vẹn hai lần đó, không khống chế được mê hoặc.

Một là ham muốn càng giấu càng lộ dưới ánh tráng, hai là sự thương tiếc lúc bị bệnh không thể khắc chế. 

Anh vô số lần tự nhủ rằng sẽ dừng lại tại đây, nhưng hết lần này đến lần khác đi vào vết xe đổ.

Mỗi một hành vi của Diệp Linh Ngân đều đang khiêu chiến giới hạn đạo đức của anh.

“Diệp Linh Ngân! Tự mình vào thư phòng úp mặt vào tường.”  Hoắc Cẩn Hành tức giận, phất tay chỉ về nơi cách anh thật xa, cố gắng đưa người ra xa mình.

Diệp Linh Ngân quay đầu nhìn về phía thư phòng, lại nhìn anh, suýt chút nữa không nhịn được cười.

Giận đến mức này, vậy mà không dám lại không nỡ mắng, động tĩnh lớn nhất cũng chỉ là mất kiểm soát đập bàn vào giây phút đó, sấm lớn nhưng mua lại nhỏ*.

(*): Ý là nam chính chỉ dám tức giận trong lòng mà không dám đánh mắng.

Diệp Linh Ngân không hề để ý bác bỏ: “Đó là trò quỷ đối phó với trẻ con.”

Cô còn lâu mới đi.

“Lớn rồi, nghĩ rằng anh không quản được em, đúng không?” Hoắc Cẩn Hành đột nhiên nắm cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Làm sai chịu phạt, là lý đương nhiên.”

Chiếc cằm sáng bóng bị bóp đến đỏ ửng.

Diệp Linh Ngân hất tay anh ra, không giận mà cười, ngón tay thon dài cau lấy cà vạt màu xanh đậm quen thuộc từng bước tiến gần.

“Hôn người khác thì phải chịu phạt?” Hương thơm thơm mát êm dịu lưu lại giữa hai người, cô nhón mũi chân, khiêu khích đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia: “Vậy…. thèm muốn anh thì sao?”

Hoắc Cẩn Hành hít thở không thông, nghe cô nói: “Hôm cảm mạo đó, em không ngủ.”

Câu nói nhẹ nhàng rơi vào tai anh, cắt đứt dây thần kinh căng chặt, lo lắng mối quan hệ của hai người có xu thế phát triển không thể cứu vãn.

Bí mật giấu kín trong lòng hoàn toàn bị vạch trần, Diệp Linh Ngân dùng lực kéo cà vạt xuống, in lên bờ môi mỏng mát lạnh kia.

Đây là nơi mà cô thèm muốn từ lâu, Diệp Linh Ngân không thể chờ thêm muốn thăm dò cánh cửa chưa bao giờ mở kia, khăn tắm trắng thuận theo đầu vai không ngừng trược xuống, cho đến khi rơi xuống bên chân.

Hoắc Cẩn Hành chấn động mạnh.

Từng lời tỏ tình to gan của cô vang lên bên tai, cùng những bình luận chói mắt trên mạng kia.

Diệp Linh Ngân từng khen TRình Tử Hào trong video, trong giới có không ít ví dụ về tình yêu phát sinh trong lúc quay phim, khoảnh khắc nhìn thấy hotsearch đó, anh không thể không thừa nhận bản thân tâm hoảng ý loạn.

Ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu là đưa cô về, khóa cô bên người, để cô ỷ lại vào mình như trước đây.

Thậm chí là…….. thích.

Mười mấy tiếng trên đường về nước đủ để anh bình tĩnh tiêu hóa rất nhiều tin tức, anh cũng tự cho là như vậy.

Cho đến khi nhìn thấy Diệp Linh Ngân và Trình Tử Hào đứng cùng một chỗ ở đại học Dung Tây, anh chỉ muốn mang người đi thật xa.

Anh không nói chuyện là sợ bản thân không nhịn được.

Rốt cuộc không nhịn được cái gì?

Là sợ cô bị bắt nạt, hay là vì lòng riêng của bản thân…

Suy nghĩ hoang đường bị trói buộc sắp phá vỡ gông cùm có thể đứt bất cứ lúc nào.

Giác quan toàn thân không ngừng gào thét, thời điểm khi một cái chạm nhẹ vào khe răng, lý trí hoàn toàn tan biến.

Cuối cùng vẫn là, chủ động cong eo, giữ chặt cổ ôm chặt người vào lòng.

Tình hình xoay chuyển ngay lập tức, Hoắc Cẩn Hành biến bị động thành chủ động, phong độ khắc chế lúc trước biến mất sạch sẽ.

Bàn tay nóng rực chạm vào eo, thiêu đốt từng nơi da thịt mẫn cảm.

Một tia lửa đốt cháy thảo nguyên.

Trong phòng khách trống rỗng này, hai người đắm chìm trong đó dương như đã trải qua cả thể kỷ dài đằng đẵng mà tràn đầy tình cảm nóng bỏng, toàn thân Diệp Linh Ngân mềm nhũn, dần dần mất đi sức lực trong lòng anh, ngay cả ngón tay cũng cuộn lại lười biếng.

“Ngân Ngân.” Hoắc Cẩn Hành buông tay kéo giãn khoảng cách, lông mày nhíu chặt nhiễm chút đau khổ.

Anh đang vượt qua điểm mấu chốt của mình, thật ra lý trí đã không còn tồn tại từ lâu.

Sợi tóc rối loạn rũ xuống xương quai xanh, Diệp Linh Ngân giơ tay vén ra, không ngần ngại cho anh ta thấy màu đỏ thẫm.

Đó là bằng chứng.

“Đây gọi là khẩu thị tâm phi sao?” Biểu cảm đắc thắng hiện lên trên má, Diệp Linh Ngân quang minh chính đại chế giễu, còn xoa xoa eo mình trước mặt anh, ý muốn nhắc anh lần sau phải nhéo nhẹ chút.

Hoắc Cẩn Hành trầm mặc một lần nữa.

Không còn gì để nói nữa.

Tất cả sự mượn cớ nghiêm trang đều biến thành mây khói vào khoảnh khắc anh hành động, khu vực đã từng là giới hạn phân chia mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn bị cô thâu tóm.

Anh không bác bỏ, cũng không cách nào bác bỏ.

Diệp Linh Ngân cười ha ha, vòng tay quanh cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai: “Hoắc Cẩn Hành, anh thích em.”

Bình luận

Truyện đang đọc