NƠI TA AN LÒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng là do tác phong kì quái của phòng PR Vinh thị, không khí cả công ty so với hoàn cảnh của cả giới giải trí không giống nhau. Liêu Hành không thích tin đồn, công ty chưa bao giờ để cậu tạo mấy tin đồn, cậu không thích tham gia tiết mục giải trí, công ty có thể châm chước cho nhận ít, cậu lúc trước học nghiên cứu sinh mỗi kì phải đi gặp thầy hướng dẫn, công ty đều để cậu có thời gian nghỉ, cậu thích diễn phim truyền hình, công ty liền gửi cho cậu rất nhiều kịch bản truyền hình, cậu diễn phim điện ảnh rất tốt, công ty khi có kịch bản tốt đều hỏi cậu một tiếng, cậu không thích diễn, công ty cũng không ép buộc.

Ai bảo để Vinh Thác làm ông chủ công ty Truyền Thông Vinh Thị? Vinh tổng yêu thích vẽ vời, cao ngạo đạm mạc, một thân đầy khí chất nghệ sĩ, đối với giới giải trí không chút hứng thú, đối với quy tắc ngầm vô cùng khinh thường, may nhờ hắn là con cưng của Vinh thị, là trái tim của Vinh gia, không ai dám nói gì cả. Bản thân hắn học thương mại, liền khiến công việc kinh doanh của công ty hoạt động không có gì phải bàn cãi, mấy chuyện phức tạp, tất nhiên có quản lý chuyên môn hỗ trợ xử lý, bằng không Vinh thị làm sao lúc mời quản lý lại đưa tiền lương cao hơn gấp hai lần?

Nhân tài quá nhiều, kia cũng là quay quanh ông chủ nguyện ý làm việc, tuy rằng trong công ty nhiều người đối với hành vi của Vinh Thác có thực lực lại không làm chuyện lớn cũng ít nhiều bàn tán, nhưng mà tổng giám là loại người có tính tình khô cứng, bọn họ là người làm công có thể làm gì đây? Ông chủ cũng không vội vàng kiếm tiền, phúc lợi đãi ngộ hậu đãi, chỉ cần bọn họ an tâm công tác, tiền thưởng sẽ không quá ít, còn quan tâm cái gì? Có Vinh Mặc ở trên bảo vệ, còn sợ Vinh thị đóng cửa sao? Cho nên Liêu Hành vẫn cảm thấy Vinh Thác là một ông chủ không tồi— so với cậu, đuổi cũng không kịp a.

Thân Việt hiển nhiên đối với điểm này của Liêu Hành rất không hài lòng, nói với cậu: “Cậu về sau trọng tâm công việc chuyển hướng điện ảnh là tất yếu, đối với việc rèn luyện diễn xuất của cậu mới có lợi. Nhưng mà phim truyền hình cũng không cần giảm xuống, tiện thể với hình tượng quốc dân kia của cậu, nếu đi không được con đường phim điện ảnh diễn vai lạnh lùng cuồng bá, ở trên TV chiếu vẫn là không tồi, ít nhất là lúc không đóng phim điện ảnh cũng không đến mức đói chết.”

Liêu Hành phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, mình còn chưa mua nhà, mua xe nữa!”

Thân Việt trừng mắt: “Nhiều năm như vậy tiền cậu kiếm để làm gì thế?

Liêu Hành ngây ngô cười: “Bị lừa rồi.”

“Mình phi! Loại người không ở nhà không xuống dưới lầu thì chính là phơi mặt sống qua ngày có thể lừa mấy văn tiền? Trong tủ quần áo ngoại trừ mấy kiện áo của nhà tài trợ chính là mấy bộ mua trên taobao, hiện tại nhà vẫn là do công ty thuê, cậu có chỗ nào mà tiêu tiền?” Thân Việt nhíu mày, “Cậu không lẽ đi Macao? Hay là đầu tư thất bại bị người ta lừa đó?”

“Nói bừa cái gì thế!” Liêu Hành không nói gì, “Sài rồi thì thôi, không phạm pháp hại người.”

Thân Việt nhìn thái độ của cậu xem ra không hỏi được, chỉ khuyên cậu: “Muốn kiếm tiền nên đóng nhiều phim đi.”

“Nói sau.” Liêu Hành có lệ.

Vinh Yên buông đũa, hỏi cậu: “Hành Hành, chú không đóng phim sao?”

“Đóng chứ, làm sao vậy?”

“Cháu thích nhìn chú trong TV hơn, rất là dễ thương!” Vinh Yên nói xong lại bổ sung, “So với cái mũi to đáng yêu hơn nhiều!”

“Đáng yêu...” Liêu Hành nghi hoặc, “Kỳ thật chú vẫn tốt lắm, cháu nói diễn viên cháu thích nhất là chú, cảm thấy chú rất đáng yêu... Vậy bộ phim truyền hình kia cháu xem là gì vậy?”

Vinh Yên nghĩ nghĩ, trả lời: “Hình như gọi là cái gì hoa mặt trời...”

Liêu Hành đoán: “Hoa hướng dương trong mưa?”

“Dạ, đúng rồi!”

Thân Việt vừa nghe liền trực tiếp cười đến sốc hông, rượu trong miệng đều bị sặc ra, “Ha ha ha... khụ khụ... ha ha... cư nhiên là vai diễn kia... ha ha ha... rất là dễ thương...khụ khụ khụ...”

Liêu Hành đen mặt: “Cười đủ chưa?”

Thân Việt: “Ha ha ha...”

Liêu Hành mặt càng đen.

<< Hướng dương trong mưa>> là một bộ phim điệp viên chiến tranh, Liêu Hành diễn một tình báo viên ngầm trong địch, vì che giấu tung tích, cậu ngụy trang thành một tên tên hề diễn ảo thuật lừa mấy đứa nhỏ, cả ngày không giả ngây giả dại thì chính là nhảy múa, trên TV buổi tối thường xuất hiện hình ảnh cậu ngốc hề hề biểu diễn cho mấy đứa nhỏ xem, thỉnh thoảng đụng phải quân địch liền biến thành trò hề, dùng cách này truyền tin tức, khiến cho mấy đứa nhỏ cười hi hi ha ha.

Hình tượng của cậu trong phim này hoàn toàn bị phá vỡ, cả ngày trên đầu đội đầu hổ buồn cười, ngơ ngốc giống như người điên. Fan mỗi khi nhắc tới bộ phim này, ngoại trừ khen cậu diễn tốt, cơ bản đều cười cậu vì phim trả giả, thậm chí lấy biểu cảm của cậu chia sẻ cho nhau.

Vinh Yên có thể hiểu được sự cao thâm của nghệ thuật điệp viên chiến tranh sao? Tất nhiên không thể, cho nên Vinh Yên chỉ thật sự cảm thấy hình tượng kia của cậu rất đáng yêu mà thôi.

Thân Việt cười chưa dứt, Vinh Yên mờ mịt, “Sao vậy?”

Liêu Hành trừng mắt nhìn Thân Việt, nói với bé: “Không có gì, chú ấy động kinh đó.”

Vinh Yên mơ hồ nhận thấy được cái gì, cau mày vì chính mình biện hộ: “Ba ba của cháu cũng nói Hành Hành trong đó rất đáng yêu mà, bộ dáng đội mũ đầu hổ rất là dễ nhìn!”

“Phụt—” lần này đổi thành Liêu Hành phun rượu, “Khụ khụ khụ... Ba cháu... Ba cháu thật sự nói vậy?”

Vinh Yên giải thích: “Cháu nói đó, sau đó ba ba nói ừ, là rất đáng yêu đó.”

Đối với hành vi bào chữa này của Vinh Yên, Liêu Hành khóc không ra nước mắt: “... Bà cô nhỏ cầu buông tha a QAQ.”

Thân Việt đã muốn cười tới ngồi phịch vào chỗ ngồi, giơ ngón tay cái lên tán thưởng Vinh Yên: “Làm rất tốt!”

Ba người cười đùa ăn cơm trưa, Thân Việt ôm một bụng cười tiễn bọn họ về nhà, chính mình thì tiếp tục ngày nghỉ.

Liêu Hành nhớ kĩ lời dặn của Vinh Mặc, không có mang Vinh Yên ra ngoài chơi. Sau giờ ngủ trưa, Liêu Hành lấy bức tranh ghép chân dung của fan tặng ra, cùng Vinh Yên ngồi ở sàn nhà trong phòng khách lắp ghép. Liêu Hành sau khi nhận mấy món quà, bản thân cũng lười chơi, hiện giờ có đứa bé Vinh Yên này chơi cùng, thế mà lại chơi rất mê.

Vinh Yên ghép rất chậm, Liêu Hành cũng cố ý chờ bé, hai người cố gắng hơn 3 giờ mới ghép tới một nửa.

Liêu Hành nhìn thời gian, đã gần 6 giờ chiều, vội vàng hỏi: “Dục Trạch có đói bụng không?”

Vinh Yên vẫn còn bận rộn ghép hình, cũng không ngẩng đầu lên: “Không đói bụng.”

Liêu Hành bất đắc dĩ, canh thời gian, đi tới bàn trà kéo ra ngăn kéo lấy cuốn sổ nhỏ.

Vinh Yên ngẩng đầu nhìn một cuổn sổ thật dày trên tay cậu, tò mò đi qua, ngồi chồm hỗm ở trước mặt cậu hỏi: “Hành Hành, đây là cái gì?”

“Tờ rơi. Chú đang xem chúng ta đêm nay ăn gì.” Liêu Hành lật mấy tờ, do dự, “Ăn cơm hay là mì? Hay là ăn cơm rang? Ma lạt năng? Hay là đồ sào? Dục Trạch, con thích ăn cái gì?”

“Ma lạt năng là cái gì?” Vinh Yên mở to hai mắt hỏi.

“Ách... giống với lẩu, không được, cái này không thích hợp với trẻ con. Chú xem xem...” Liêu Hành đau đầu, đưa cho bé, “Nếu không cháu bốc đi, bốc trúng cái gì chúng ta liền ăn chỗ đó.”

“Được!” Vinh Yên đưa tay rút ra, đứa tới trước mặt cậu, “Cái này!”

“... miến, cháu cũng biết rút ghê.” Liêu Hành tuy rằng cảm thấy trẻ con không ăn được, thế nhưng lại lười sửa, gọi điện thoại dặn chủ quán làm một phần lớn một phần nhỏ, phần nhỏ làm nhạt một tí, bỏ thêm mấy miếng thịt.

Người giao hàng rất nhanh mang tới, Liêu Hành trước ăn thử phần nhỏ, cảm thấy trẻ con có thể ăn được, mới giúp bé lấy bát ra, cùng nhau ăn.

Vinh Yên lần đầu tiên ăn miến, không nghĩ tới ăn rất ngon, vừa khen vừa cười ha hả ăn hết một chén nhỏ, còn ăn luôn có bánh kẹp thịt. Ăn xong còn thèm thuồng nhìn bát đặc biệt của Liêu Hành, đáng thương nhìn cậu: ” Hành Hành, trong bát của chú có cái gì hồng hồng ý, không giống của cháu...”

Liêu Hành nhức đầu: “Phía trên của chú là ớt, cháu không thể ăn nhiều.”

“Vậy cho cháu ăn một miếng thôi!” Vinh Yên làm nũng.

Liêu Hành bị bé quấy đành không có cách nào: “Cháu ăn một miếng thôi nha.”

Nói xong, gắp một sợi bún cho bé, khiến cho nước mắt của Vinh Yên đều chảy, lè lưỡi kêu to: “Cay quá! Nước... Cháu muốn uống nước!”

“Ha ha ha!” Liêu Hành cười giúp bé rót một ly  nước, từ từ cho bé uống, “Đã nói là cháu không thể ăn mà...”

Hai người cơm nước xong xuôi, Vinh Yên đã no, nhất thời tinh thần tràn trề: “Miến này ăn thật ngon nha, chúng ta lần sau còn ăn cái này được không?”

“Không tốt!” Liêu Hành lắc đầu, “Dễ nóng trong người lắm.”

Liêu Hành vừa thu dọn chén đũa, vừa nhắc nhở Vinh Yên: “Ba ba cháu hoặc là Thân Việt hỏi đêm nay ăn gì, cháu nói là ăn cháo với bánh bao nha, biết không?”

“Vì sao vậy?”

“Bời vì chú đang ăn kiêng giảm béo, mà cháu lại là trẻ con, hai chúng ta đều không được ăn miến.” Liêu Hành cường điệu, “Nhất là cháu.”

Vinh Yên hỏi: “Chứ không phải là chú hả?”

“...” Liêu Hành đe dọa, “Còn muốn ăn miến không?”

Vinh Yên nhất thời thuận theo: “Đêm nay chúng ta chỉ ăn bánh bao hay vẫn là ăn rau?”

Liêu Hành sờ sờ đầu bé: “Đều ăn.”

Hai người tiếp tục chơi ghép hình khoảng hai giờ, cuối cùng cũng ghép xong. Liêu Hành lấy ra di động chụp thành quả của hai người trong ngày, post weibo:

@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Ngày nghỉ tạm làm bảo mẫu, moi ra quà trước đây được tặng, cùng với bé con ghép từ trưa tới giờ, cuối cùng cũng xong! Ha ha ha, cho dù mặt của tui loang lỗ như tường thành, vẫn là đẹp trai khói lửa! [hình ảnh] ghép xong liền thấy được thơ mọi người tặng cho tui, viết thật hay, thực phù hợp với khí chất của tui, cảm ơn mọi người.

Hình ảnh của cậu là một bức chân dung vương gia cổ trang, chỉ có nửa người trên, thổi sáo ngọc, phía dưới còn có thơ do nhóm fan cậu viết, tuy rằng ghép lại loang lổ khe hở phá hủy chút ý cảnh, nhưng là tâm ý của nhóm fan gửi đến cậu lại có lòng, rất nhanh có bình luận của fan nói quà của mình được nam thần nhận thật là hạnh phúc! Nam thần thật ôn nhu kiên nhẫn!

Liêu Hành vừa mới vui vẻ không bao lâu, liền nhìn tới đại quân đột kích đang cà khịa:

Kỳ thật là bởi vì rảnh rỗi thôi, lần trước giải 9 cái liên hoàn, ổng còn giải ba ngày chứ đâu!

Vẫn cảm thấy hình ảnh sân khấu đứng đắn như vậy bị Hành Hành ghép lại có một loại cảm giác kì lạ không thích ứng được...

Hành Hành là tự mình ghép lại mặt của mình sao?

Chỉ có tui quan tâm chuyện tạm làm bảo mẫu sao? Đứa bé kia là ai a?

Hành Hành làm bảo mẫu... Có thể mang theo đứa bé được sao? Tưởng tượng không được...

Ai? Hành Hành không phải nói không ứng phó được với trẻ em sao? Cư nhiên còn nhận lời làm bảo mẫu tạm thời... Cha mẹ đứa bé với Hành Hành chắc chắn có quan hệ không bình thường!

***Chú thích:

Miến chua cay/酸辣粉/ Mình tìm hình ra vầy nên đặt nó là miến luôn



Ma lạt năng/麻辣烫/

Bình luận

Truyện đang đọc