NƠI TA AN LÒNG

Đêm 30 Liêu Hành vẫn ở nhà thầy Tần, ăn xong sủi cảo lại cùng bọn họ đánh mạt chược tiêu thực, sáng 2h mới tan để đi ngủ. Cậu ngủ cùng bé Tần Nhạc Nhạc, hai người còn giành chăn đến nửa giờ, Liêu Hành thảm bại mà chấm dứt. Tần Lạc Lạc bọc chăn bổ nhào lên người cậu, hào phóng đưa chăn cho cậu, khiến Liêu Hành tức giận đến đánh lòng bàn tay Tần Lạc Lạc, một lớn một nhỏ mới ôm nhau ngủ.

Sáng mùng một, Tần Lạc lạc mở mắt liền chúc tết lấy lì xì, Liêu Hành híp mắt từ trong túi quần mình, nhìn cũng không nhìn quăng cho bé 1 tờ mao, ôm gối tiếp tục ngủ.

Tới tận trưa Liêu Hành mới tỉnh, không biết xấu hổ chào chủ nhà đang đánh cờ trong phòng khách.

Vợ của anh Tần cười đưa sữa cho cậu: “Tiểu Liêu dậy rôi? Uống sữa trước, đợi lát ăn cơm trưa.”

“Cảm ơn chị dâu!” Liêu Hành cười tủm tỉm nói cảm ơn, lại chúc tết những người khác, mới bưng sữa ngồi ở sô pha xem cha con hai người chơi cờ.

Thầy Tần trừng cậu: “Năm trược anh 9h sáng liền dầy, năm nay trực tiếp ngủ thẳng tới 11h, đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ?”

“Cái này, thầy trò mình là quan hệ gì à! Hai cha con đó!” Liêu Hành nghiêm trang nói, “Đúng không anh Tần?”

Anh Tần ha hả cười, từ bàn trà lấy phong bao lì xì đưa cậu, “Đúng vậy, chúc mừng năm mới, lì xì cho cậu.”

“Không được không được!” Liêu Hành xua tay, “Em đã lớn rồi, làm việc bao nhiêu năm, đưa lì xi gì! Anh Tần mau thu lại đi!”

“Có phải em trai tôi không?” Anh Tần xụ mặt, đem tiền lì xì nhét vào tay cậu, tiếp tục cùng lão gia tử chơi cờ.

“Kêu cậu lấy thì cậu cứ lấy.” Thấy Tần hừ một tiếng, từ trong túi lấy ra một bao lì xì đưa cho cậu, “Về mua sách đọc, năm nay cậu mà không thi tiến sĩ cho thầy, tết sang năm tôi thề không cho cậu vào cửa!”

Liêu Hành nhận cũng không được, không nhận cũng không được, khó xử một hồi cuối cùng vẫn nhận lấy.

Khi những người khác đi ngủ trưa, Liêu Hành lúc này mới có thời gian nhắn tin cho bạn bè chúc mừng, nhìn thấy cuộc gọi hôm qua của Vinh Mặc, nghĩ nghĩ liền tới ban công gọi lại.

Vừa gọi Vinh Mặc liền bắt máy, âm thanh ôn hòa: “Liêu Hành?”

“Chúc chủ tịch năm mới vui vẻ!” Liêu Hành vui vẻ chúc tết, “Đêm qua ngại quá, bên ngoài rất ồn, không nghe được ngài nói gì cả, Tần Lạc Lạc lại chạy lung tung, tôi phải tìm bé, đành cúp máy.”

“Không sao.” Vinh Mặc nói, “Tần Lạc Lạc là ai?”

“À, là cháu của thầy tôi. Tôi hôm qua đón năm mới ở nhà giảng viên hướng dẫn thạc sỹ. Cả nhà bọn họ rất chiếu cô tôi, cho nên tết tôi đều ở nhà thầy vài ngày.” Liêu Hành giải thích, “Tôi ở đây không có người thân, cho nên rất thân với bọn họ.”

“Sao không trở về quê?”

Liêu Hành chỉ cười, không trả lời, chỉ nói: “Không tiện lắm.”

Vinh Mặc không hỏi nhiều, cùng cậu hàn huyên mấy việc khác, giữa chừng Vinh Yên giành điện thoại chúc tết cậu, bé gái thanh âm giòn giã, cách qua tai nghe điện thoại còn có thể nghe được âm thanh ngọt ngào của bé đòi lấy lì xì.

Liêu Hành đồng ý mấy ngày nữa sẽ lì xì cho bé, bé con lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trả điện thoại lại cho ba.

Vinh Mặc nói: “Em đừng chiều bé, bé con kia mỗi năm tiền mừng không ít đâu, em đừng để ý.”

“Bọn nhỏ mà, gửi chút tiền lì xì may mắn.” Liêu Hành cười nói, “Lần sau gặp bé sẽ đưa.”

Vinh Mặc trong lòng liền động, đề nghị: “Nói lần sau, thì mai được không?”

“A?” Liêu Hành sửng sốt, “Ngày mai?”

“Đúng vậy, anh cũng còn thiếu em một bữa cơm sao? Nếu không ngày mai đi, cùng nhau ăn một bữa, vừa lúc anh cũng rảnh, Dục Trạch được nghỉ.” Vinh Mặc nói tựa hồ tùy ý nhưng tay lại nắm di động thật chặt, hiển nhiên là có chút chờ mong.

“Ngay mai...” Liêu Hành do dự, nghĩ ngày mai hình như cũng không có việc gì, cậu là người ngoài thì vẫn nên để gia đình thầy Tần có cơ hội đoàn tụ, suy nghĩ xong liền đáp ứng, ” Vậy được, trưa mai hay tối?”

“Dục Trạch muốn đi công viên trò chơi, không bằng giữa trưa tới đón em? Ăn xong bữa trưa, buổi chiều qua công viên trò chơi?” Vinh Mặc hỏi ý kiến con gái, cười nói, “Dục Trạch nói nó sẽ mời chúng ta đi chơi.”

“Ha ha, bé mời khách? Tôi đây nhất định phải đi rồi.” Liêu Hành nói đùa, “Nói bé chuẩn bị tiền nhé, tôi chỉ tiêu tiền thôi!”

“Bé kêu được.” Vinh Mặc cười, “Mai anh đón em nhé?”

Liêu Hành bị âm thanh trầm thấp của anh làm cho chấn động, ho khan hai tiếng, đáp: “Ừ.”

Thầy Tần đột nhiên đi từ sau lưng cậu, hóng hớt: “Gọi cho ai vậy? Bạn gái?”

“Con làm gì có bạn gái!” Liêu Hành bị dọa nhảy dựng, “Thầy đi đứng gì mà không có tiếng động vậy?”

“Anh đã 28 sao còn không có bạn gái!” Thầy giáo Tần trừng mắt, “Mỹ nữ nhiều như vậy mà không coi trọng ai hả?”

Liêu Hành cười làm lành: “Con không phải là tìm người ngoài giới sao!”

Thầy giáo Tần lại bắt đầu nhắc tới vấn đề quen bạn gái lấy vợ...

Vinh Mặc gõ màn hình di động, sau một lúc lâu tự hỏi, vẫn gọi một cuộc điện thoại: “Trợ lý Phương, hiện tại rảnh không?”

Tiếng Trợ lý Phương trở nên cực kỳ thanh tỉnh, thái độ chuyên nghiệp: “Chủ tịch, ngài nói đi!”

“Mấy ngày nay nếu rảnh, giúp tôi tra một số chuyện đi.” Vinh Mặc dừng một chút, “Đừng làm lỡ ngày nghỉ của cậu, cứ đón năm mới với gia đình.”

“Vâng, tôi sẽ tự biết, ngài nói đi, phải tra cái gì?”

“Tra một chút những người Liêu Hành qua lại, ý tôi là... ngoài giới giải trí.” Vinh Mặc biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên là đang chọn nói như thế nào cho thích hợp, “Đối với tài sản cũng như bối cảnh gia đình cũng cần điều tra rõ.”

“Được.” Trợ lý Phương nghe xong liền rất bình tĩnh, “Còn có gì nữa không?”

“Còn có...” Vinh Mặc nghĩ nghĩ, “Chuyện ba mẹ của em ấy cũng hỏi thăm một chút, tạm thời liền như vậy đi. Tra xong thì nói cho tôi biết.”

“Được.”

“Phiền cậu.” Vinh Mặc nói lời cảm tạ, “Chuyện này đừng để cho người khác biết, âm thầm làm là được rồi.”

“Tôi hiểu.”

Cúp điện thoại, Vinh Mặc đứng lên, ra ngoài gọi: “Dục Trạch, đừng quấn ông nội...”

Mùng hai, Liêu Hành đánh tiếng với giáo sư Tần, liền lái xe rời đi. Lúc đi còn bị cô Tần nhắc mãi: “Sao lại không ở thêm mấy ngày? Năm rồi mùng 4 mới đi mà...”

“Có chút việc. Con một thời gian nữa lại tới gặp cô.”

Liêu Hành về nhà thay quần áo, điện thoại Vinh Mặc đã gọi tới.

Xuống lầu lên xe, Vinh Mặc ngồi ở vị trí lái xe, Vinh Yên ở phía sau đợi cậu.

Vừa lên xe, Vinh Yên đã muốn bổ nhào vào lòng cậu, “Hành Hành, chúc mừng năm mới, đại cát đại lợi! Cung hỉ phát tài! Lì xì mau phát!”

“Ha ha, miệng thực ngọt!” Liêu Hành nhéo nhéo mũi bé, từ trong túi lấy ra bao lì xi, Vinh Yên cười nhận lấy, cầm lấy bóp nhỏ của mình, cất lì xì, cũng không mở ra xem, hiển nhiên là đối với lì xì của cậu là bao nhiêu cũng không để ý.

Vinh Mặc vừa lái xe vừa cùng cậu nói chuyện, rất nhanh liền tới trước khách sạn đã đặt trước.

Ba người sau khi ăn cơm ở gian phòng nhỏ, Vinh Yên liền lôi kéo tay hai người, hào phóng nói: “Tiếp theo, chúng ta xuất phát đi công viên trò chơi nhé! Con mời khách!”

Liêu Hành liền cười, ai ngờ đi công viên trò chơi, thế mà lại không mở cửa. Vinh Yên thực thất vọng, Liêu Hành an ủi bé: “Các cô các chú ở công viên trò chơi đều về nhà ăn tết rồi, Dục Trạch hãy thông cảm với bọn họ nhé. Đi, chúng ta đi dạo phố, trên đường có rất nhiều thứ vui.”

Vinh Yên mếu máo: “Nhưng mà, con không thể mời khách rồi.”

“Sao lại không thể? Trên đường chúng ta mua gì đó đều do con trả được không?” Liêu Hành cong môi, “Chú rất thích ăn, tiền mừng tuổi của con có đủ trả không vậy?”

“Đương nhiên đủ!” Vinh Yên trở nên vui vẻ, “Chúng ta đi thôi!”

Vinh Mặc nhíu mày: “Em không sao chứ?”

“Tôi?” Liêu Hành lắc đầu, “Không có việc gì đâu, chỉ là dạo phố thôi mà. Mùng hai tết người đi đường đông như vậy, ai sẽ để ý?”

Vinh Mặc tuy rằng vẫn lo lắng, nhưng lại không từ chối được lời năn nỉ của con gái, đi theo bọn họ dạo phố.

Liêu Hành hiển nhiên rất có lòng, lúc đi dạo cố ý tìm chỗ đông người, tất cả mọi người đều vội vàng trên phố xem náo nhiệt, không ai lưu ý tới đến người qua đường là cậu đội khẩu trang bao kín.

Vinh Mặc cho tới bây giờ cũng chưa từng đi dạo phố trong tết âm lịch, nhất thời có chút không thích ứng. Cũng may Liêu Hành vô cùng tùy ý, tư thái đi khắp hang cùng ngõ hẻm vô cũng thản nhiên, thường ôm lấy Vinh Yên đi xem múa ương ca trên đường, lúc thì đi qua quán ăn vặt mua mứt quả, mua bong bóng bay, mua khoai lang nướng, yên hỏa khí túc*, một chút cũng không có điệu bộ ngôi sao, vô cùng bình dị gần gũi.

*yên hỏa khí túc: It means you stick to a life which is vulgar and usually contains lots of social activities that need to make you feel enjoyable physically.

Vì không biết phải dịch thế nào, mình để hán việt và giải nghĩa trên mạng cho câu này.

Trong tay Vinh Mặc cầm rất nhiều đồ ăn, Vinh Yên dọc đường trừ bỏ phụ trách ăn chính là phụ trách trả tiền, Liêu Hành quả nhiên không khách khí với bé, một hô hai gọi để bé phô bày sự giàu sang, thập phần suất khí. Vinh Mặc dở khóc dở cười theo sát hai kẻ dở hơi một đường, bản thân tự hiểu mình là một kẻ tạp vụ.

Đi dạo tới trưa, ba người đều mệt, Liêu Hành dẫn bọn họ đến tầng thượng khu đồ ăn của cửa hàng bách hóa, lại tiếp tục càn quét, kêu một bàn đồ ăn vặt.

Vinh Mặc chen chúc ở băng ghế, nhìn Liêu Hành với Vinh Yên ở đối diện anh ăn đến ngon lành, lần đầu tiên không có nói con gái đừng ăn nhiều đồ ăn lung tung bên ngoài. Liêu Hành nhìn anh không động đũa, cổ vũ nói: “Chủ tịch, anh cũng ăn thử đi, mùi vị cũng không tệ đâu, thêm chút ớt sẽ ngon hơn!”

Vinh Mặc thử một chút, mùi vị này kỳ thật không hợp khẩu vị của anh, nhưng trước đây anh thường ăn một miếng sẽ không ăn nữa, lần này lại kỳ lạ ăn đến sạch sẽ. Có lẽ là bị không khí ấm áp như vậy mê hoặc, anh thế nhưng lại cảm thấy được cuộc sống như vậy không tệ.

Vinh Yên nhìn hai người bọn họ, hỏi Vinh Mặc: “Ba ba, sao ba lại nhìn Hành Hành cười?”

Vinh Mặc ho khan hai tiếng: “Không có.”

Liêu Hành cũng không hiểu sao cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ ăn hai viên thịt, không có đáp.

Vinh Yên bị cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ, cũng không hỏi lại, tiếp tục ăn.

Liêu Hành ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt chuyên chú của Vinh Mặc, mặt đỏ lên, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Dạo xong ở khu ẩm thực, ăn uống no đủ ba người tản bộ về phía bãi đỗ xe. Vinh Yên dọc theo đường đi sôi nổi, tươi cười thiên chân khả ái, hai người mỗi bên nắm lấy tay bé, câu được câu không trò chuyện. Hình ảnh này nhìn qua không hiểu sao lại thấy ấm áp.

Lên xe, Liêu Hành cùng Vinh Yên tự động chui vào phía sau xe, Vinh Mặc cũng không nói gì, lái xe.

Vinh Yên tinh thần hưng phấn xong thì bắt đầu mệt rã rời, dựa vào ghế ngủ. Vinh Mặc trước tiên chuẩn bị chăn gối đưa qua, Liêu Hành mở ra, chính là một cái mền điều hòa, để đắp cho Vinh Yên. Bé gái nhỏ ngủ thực sự sâu, mặt bị hệ thống sưởi huân đến hồng.

Trong xe nhất thời an tĩnh lại.

Vinh Mặc bật CD, tiếng đàn dương cầm thong thả chậm rãi vang lên trong không gian nhỏ hẹp của xe, Liêu Hành nhớ tới khúc nhạc bày tỏ trong cuộc họp thường niên, mặt bỗng dưng nóng lên, vuốt tóc nhìn ra ngoài của sổ, chỉ có thể nhìn thấy những ánh đèn hiện lên trong đêm.

Cửa kính xe phản chiếu gương mặt cậu, kiểu biểu tình giống như lần đầu yêu đương mà ngại ngùng, thế nhưng lại làm cậu cảm thấy vô cùng xa lạ, rồi không hiểu sao lại có chút vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc