NƠI TA AN LÒNG

Chương trình này tựa hồ rất ưu ái Minh Đường, camera đều chiếu quanh cô, MC cũng một mực hỏi về tinh nguyện của cô. Liêu Hành xem tới đoạn cô nhìn camera chân thành nói: “Tôi chỉ là muốn ở đây tỏ tình với Liêu Hành, tuy rằng có thể gây phiền phức cho anh ấy, nhưng mà... vẫn hi vọng anh ấy chú ý đến tôi.”

MC kích động châm ngòi nổi gió: “Kia Minh Đương có gì muốn nói với Liêu Hành không? Chương trình của chúng tôi có lực ảnh hưởng rất lớn, không chừng đối phương có thể nghe được đó!”

Minh Đường mỉm cười, cũng không quá kích động, mà cầm lấy mic do dự một lát nói: “Nếu có thể nói, tôi hi vọng cùng Liêu Hành hẹn hò, tất nhiên có thể gả cho ảnh càng tốt.”

Trường quay vỗ tay như sấm, thanh âm nói truyện ồn ào không dứt bên tai, không hiểu sao Liêu Hành lại thấy nóng mặt, vô cùng xấu hổ.

Vinh Mặc ngón tay gõ gõ đầu gối, xem chương trình, tựa hồ nhớ tới cái gì, hỏi cậu: “Lần đó ở khách sạn gặp bọn em bị phóng viên bao vây, là do chuyện này?”

Liêu Hành cứng ngắc gật đầu, cậu sao lại cảm thấy ánh mắt chủ tịch có chút nguy hiểm nhỉ!

Sau một lúc lâu không nói gì, chương trình lại càng náo nhiệt, đã thay đổi vị khách mời tiếp theo, nhưng so với Minh Đường hiển nhiên là kém hơn. Liêu Hành không có hứng coi tiếp, cũng không dám động, nên đành xem hết cùng với Vinh Mặc.

Âm nhạc phía cuối chương trình vang lên, Vinh Mặc cuối cùng cũng mở miệng, lời nói lại càng làm Liêu Hành xấu hổ: “Bất luận là buổi tối hôm đó hay bây giờ, ở bên em đều là anh.”

Cho nên chủ tịch cuối cùng ý ngài là gì?

Vinh Mặc nhìn cậu, trên mặt ý cười: “Cho nên Minh Đường không đủ gây uy hiếp.”

“...” Liêu Hành nhất thời không nói ra lời, cậu rất muốn hỏi chủ tịch, ngài tự tin gì vậy?

Vinh Mặc dường như hiểu ý cậu, tiếp tục nói: “Không chỉ Minh Đường, những người khác cũng không cần lo lắng lắm.”

Liêu Hành không nhịn được, cà khịa nói: “Những người khác không được, vậy anh được chắc?”

Vinh Mặc tắt Tivi, từ từ nói: “Cái này cùng người khác không liên quan, quan trọng là... Suy nghĩ của em. Liêu Hành, em cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, để người khác tiến vào vùng an toàn của mình, chính em đem ngươi ta ngăn cản bên ngoài. Em có thật lòng thích người nào chưa? Hoặc là nói... Em tin rằng mình có thể đem lại hạnh phúc cho người khác không?”

Liêu Hành trong lòng như bị kim đâm, đau đớn bén nhọn này làm cho vẻ mặt của cậu trở nên khó coi, lông mày ẩn ẩn giận dữ: “Tôi tất nhiên có thể, bằng không sao lại có nhiều người thích tôi vậy?”

“Không, anh không phải nói tới vai diễn đặc biệt mà em đang ngụy trang.” Vinh Mặc không để ý đến vẻ mặt giận dữ của cậu, không nhanh không chậm bổ sung, “Anh là nói, con người thật của em. Em liệu có tin rằng bất luận tương lai có là một ai khác, em có thể đủ tự tin đem lại hạnh phúc sao?”

Liêu Hành mím môi, xanh mặt, ánh mắt giận dữ.

Vinh Mặc đứng lên, cúi lưng, đưa tay nâng cằm cậu, khí thế mạnh mẽ mà trầm ổn bao xuống. Trên mặt anh mang theo ý cười thản nhiên, lại làm cho Liêu Hành phát lạnh lưng: “Anh có thể, anh bảo đảm có thể, bất luận là người anh yêu là ai, anh có đủ năng lực để người ấy hạnh phúc. Cho nên mỗi quyết định của anh, anh làm việc gì, thậm chí là mỗi lời nói, đều vô cùng uy tín. Anh muốn ai, chắc chắn sẽ được. Liêu Hành, em tin không?”

(móa móa bá đạo chết được.)

Liêu Hành nhìn thẳng anh: lông mi người đàn ông này vừa dài vừa đậm, luôn che đi ánh mắt sắc bén thâm sâu của hắn, khiến cho người khác sinh ra ảo giác lưu luyến. Cho dù giờ phút này trong lời nói của anh tràn đầy kiêu ngạo bá đạo, gương mặt đang cúi xuống vẫn ôn nhu như cũ tựa như trong mơ. Liêu Hành nhếch miệng, coi nhẹ xuy một tiếng: “Tôi không tin.”

Vinh Mặc khẽ cười, nhìn cậu như đang nhìn một đứa nhỏ.

“Liêu Hành, em có thể không biết, chỗ đáng sợ nhất của anh nằm ở đâu. Nếu anh lựa chọn tiếp tục, sẽ không thu hồi lại ý mình.” Vinh Mặc nói xong câu đó, cúi xuống hôn cậu, giống như không có việc gì mà chúc cậu ngủ ngon, “Em ngày mai không phải sẽ quay sớm sao? Mau nghỉ sớm đi, phòng khách đã biết chỗ rồi. Anh lên lầu trước, ngủ ngon.”

Liêu Hành đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, thẳng đến khi anh lên lầu, cậu mới nằm ngửa che lại mắt, mới thở gấp, bình ổn lại nhịp tim hỗn loạn.

Thật là đáng sợ, vừa rồi mới chính là Vinh Mặc, như là móng vuốt loài dã thú, rõ ràng là ngữ điệu bình tĩnh còn mang chút ý cười, lại khiến cậu cảm thấy được vô cùng nguy hiểm, thần kinh khẩn trương, ngay cả thở cũng tự giác không dám thở mạnh. Cảm giác xâm lược này từ lần đầu đến nay chưa bao giờ gặp qua, sự ôn nhu bao vây trong này lại như bảo thạch độc dược, khiến cậu vừa mê muội vừa sợ hãi.

Hình ảnh này của Vinh Mặc khác với hình ảnh một vị chủ tịch bình thường bên ngoài ôn nhã lễ độ, thần bí mà cường đại, thế nhưng lại làm cho Liêu Hành khẩn trương đến không nói được.

Kia mới chân chính là người thừa kế của Vinh thị, một người kiệt ngạo bình tĩnh trên vạn người.

Liêu Hành ôm tim, cảm thấy tim mình đập thật không bình thường.

Cậu nhắn tin cho Thân Việt, tay nhấn trên màn hình cũng run rẩy: Thân lão đại, nguy hiểm rồi, sức chiến đấu của mình quá kém! Làm sao bây giờ.

Thân Việt phun tào: Cậu không phải vẫn là năng lực chiến đấu 5 sao sao*. Dựa vào cậu sớm đã chết không ít lần rồi! Cầu cậu lần này gặp may như trước đi.

*个战斗力负五的渣渣?- đù, tớ tra từ này vẫn không hiểu nổi, đại khái là có liên quan đến truyện 7 viên ngọc rồng ý, vì không đọc nên không hiểu ai hiểu chỉ nhé

Liêu Hành cười khổ đáp: Mình cảm thấy được lúc này... chỉ sợ ngay cả ông trời cũng không giúp mình được. Địch nhân qua mạnh...

Thân Việt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: Chủ tịch?

Liêu Hành: Nếu như mình nói chủ tịch bắt buộc mình, còn thổ lộ với mình giống như lời cầu hôn, có phải rất tự kỷ không?

Thân Việt: Cậu hiện giờ đang ở đâu!!!

Liêu Hành: Nhà chủ tịch.

Nhắn xong 3 chữ này, Liêu Hành cũng cất điện thoại, tùy ý để Thân Việt bên kia xù lông, một mình ngồi ở sô pha thật lâu.

Cho đến tận 12h, cậu mới nhẹ giọng nỉ non: “Anh muốn người khác, nhất định sẽ được sao? A...”

Cậu đứng lên, đi tới hướng phòng khách trong trí nhớ. Lúc đi ngang qua căn phòng còn để đèn, dừng chân một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Tự tin như vậy? Vậy để tôi xem xem chỗ nào mới là chỗ đáng sợ của anh...”

Âm cuối biến mất trong đêm khuya hành lang.

Ngày hôm sau Liêu Hành cố ý dậy sớm, kiên quyết không để cho Vinh Mặc có cơ hội biểu hiện năng lực bạn trai, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, làm một chút bữa sáng đơn giản. Cậu vội đi phim trường, ngồi trên bàn ăn trước, chuẩn bị ăn xong thì tạm biệt. Không nghĩ tới Vinh Mặc cũng vừa mới dậy, nhìn thấy cậu đang ăn liền ngạc nhiên: “Em dậy sớm vậy?”

“Chào buổi sáng.” Liêu Hành tự nhiên chào, miệng cắn bánh bao, “Phải đi phim trường sớm, cho nên không chờ ngài được, thật có lỗi.’

“Rất gấp?” Vinh Mặc ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn cơm, “Đợi chút anh cho người đưa em đi.”

“Hả? Không cần...”

“Gọi xe thì trễ lắm mới tới, em lúc đó nhất định không kịp.” Vinh Mặc nhướng mày, “Em cảm thấy xe có thể vào đây?”

Liêu Hành muốn nói tôi có thể kêu trợ lý qua đón... Nhưng lo tới vị trợ lý vất vả kia của mình, liền ngậm miệng im lặng.

Hai người ăn cơm xong, thu dọn đơn giản liền ra cửa. Vinh Mặc lên lầu lấy một cái áo vest mới đưa cho cậu: “Bên ngoài còn tuyết rơi, chắc chắn rất lạnh, em mặc đi.”

Liêu Hành đang định từ chối, Vinh Mặc liền nói: “Chính là chuẩn bị cho em, mặc đi.”

Liêu Hành nhăn mày: “Tôi không cần.”

Vinh Mặc liền tức giận, nghiêm mặt giáo huấn cậu: “Hiện tại còn cố chấp? Cũng không nhìn thấy bên ngoài thời tiết thế nào! Em mặc cũng không nhiều lắm, sau này sinh bệnh lại muốn giống lần trước sao?”

“Lần trước là...” Liêu Hành muốn phản bác.

Vinh Mặc nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc.

Liêu Hành đành phải không tình nguyện mặc áo vào.

“Đi thôi.”

Vinh Mặc đưa cậu đến phim trường, nói tạm biệt liền đi tới công ty.

Tiễn Khải Vân vừa lúc từ đi ra từ bãi đỗ xe, thấy xe của Vinh Mặc có chút quen mắt, liền hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”

Liêu Hành giả ngủ: “Trợ lý của cháu thì chú tin không?”

Tiễn Khải Vân liếc cậu: “Lương trợ lý của cậu cao tới nỗi mua được loại xe này? Cậu đùa với ông đây chắc?”

Liêu Hành cười gượng: “He he, chỉ đùa một chút mà, vừa rồi là bạn cháu.”

Tiễn Khải Vân trừng cậu, cũng không truy hỏi: “Được rồi được rồi, vào thôi, mấy người khác cũng tới rồi.”

Vào phim trường, người tới không ít, rất nhiều diễn viên đã bắt đầu hóa trang. Liêu Hành chào mọi người xong liền đi vào phòng hóa trang thay quần áo, vừa vào liền bắt gặp ánh mắc sắc bén của nhân viên phụ trách trang phục: “Này, Hành Hành, anh dạo này tố chất càng ngày càng tốt nhe! Mặc áo này rất có sức sống!”

“Nói như vậy cũng đúng nhỉ!” Thợ hóa trang sờ sờ bả vai cậu, tấm tắc khen, “Gương mặt này, thân hình này, nhan sắc này, đúng là không một chút cũng không nhỏ! Hành Hành, anh mua quần áo ở đâu vậy? Mặc vào rất đẹp đó!”

Liêu Hành trong lòng khẽ rung, trên mặt lại cười hì hì hỏi: “Chị đây là tính mua cho chồng hả?”

“Chị làm sao mua nổi!” Thợ hóa trang cười mắng, “Nhìn thấy đẹp thôi!”

Những người khác đều cười rộ lên, nhân viên trang phục là dân trong nghề, nói thẳng: “Tui nhìn quần áo của Hành Hành có lẽ là may rồi? Chắc là do một thợ may chuyên nghiệp làm. Nhưng phong cách này... phải là nhà nào cao cấp lắm ý.”

Một diễn viên nam ngồi cũng hóng hớt giúp vui: “Nè, vậy phải hỏi thăm, anh Liêu may ở đâu? Lần tới em cũng  phải làm một bộ, để đẹp trai chút!”

Liêu Hành xấu hổ: “Anh cũng không biết, cái này là quần áo người khác tặng...”

“Người khác tặng đồ may giới hạn, anh không thể chưa gặp thợ may chứ? Anh mà nói là người ta nhìn một cái liền biết số đo ba vòng để may, chị cũng không tin đâu! Có tay nghề may như vậy giá cũng không rẻ đâu! Người bình thường muốn mua cũng mua không nổi đó!”

Liêu Hành lần này thật sự xấu hổ: “Em thật sự không biết...”

Thợ hóa trang đúng lúc giúp cậu giải vây: “Thôi ồn ào quá! Còn không mau trang điểm đi? Đạo diễn sắp nổi bão rồi kia!”

Mọi người nhớ tới tính tình của Tiễn Khải Vân, liền không dám manh động, một đám câm như hến, tùy ý để thợ làm tóc, thợ trang điểm lăn qua lăn lại trên đầu trên mặt.

Liêu Hành vuốt quần áo cắt may vừa vặn trên người, không khỏi cười khổ: “Thật sự là không trốn được...

Bình luận

Truyện đang đọc