NƠI TA AN LÒNG

Hành lang khách sạn thật im ắng, so với đại sảnh huyên náo thật sự là trái ngược.

Thân Việt đi nhanh về phía trước, tìm một góc bí mật kéo Liêu Hành vào, hổn hển nói: “Vừa rồi chỉ là trò chơi! Liêu Hành, không cho cậu dao động!”

“Trò chơi?” Liêu Hành dựa vào tường, che mặt, thở dài thật sâu, “Mình cũng chỉ hi vọng là trò chơi... Thân Việt, cậu không đứng ở đó, cậu căn bản là không cảm giác được... cảm giác...”

“Cảm giác gì?” Thân Việt trừng mắt với cậu, “Liêu Hành, cậu đã bị mê hoặc rồi phải không?”

“Cảm giác bị nhìn chăm chú đến vậy, giống như trong mắt anh ấy chỉ có mình mình...” Liêu Hành khom người, cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, “Thân Việt, mình cảm thấy khó quá, một người tốt như vậy, từ chối anh ấy thật khó quá...”

“Nhưng mà...” Thân Việt nghiến răng, “Vinh Mặc anh ta không phải là người bình thường! Cậu hiểu anh ta sao? Cậu có biết anh ta là dạng người gì không? Cậu có biết anh ta làm...”

“Tôi là dạng người gì, chỉ sợ không cần cậu nói đi?” Tiếng Vinh Mặc đột nhiên vang lên, hai người đồng thời quay qua nhìn, chỉ thấy Vinh Mặc tay vắt áo vest đi tới phía họ.

Thân Việt ngậm miệng, vài phần địch ý nhìn anh.

Vinh Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn y nhưng khi nhìn Liêu Hành lại chuyển thành biểu tình ôn hòa: “Giang Lan tới, Minh Chiêu tìm cậu, chắc là muốn giới thiệu cậu với một số bạn bè.”

Anh nói bạn bè, tất nhiên là nhà sản xuất cùng đạo diễn. Liêu Hành hiểu ý tốt của anh, chào Thân Việt rồi theo anh đi.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc, Trầm Hướng đột nhiên lại gần Vinh Thác, hai người tủm tỉm theo sát hai bên Liêu Hành đi ra, làm cho Liêu Hành không hiểu tại sao. Thân Việt ở bên ngoài gọi điện, Liêu Hành lúc này mới ra tới lối đi. Nhìn thấy Vinh Mặc còn đang nói chuyện với một số ban quản trị, cậu liền không chào hỏi trực tiếp về luôn.

29 tháng chạp, tổ phim nghỉ, Liêu Hành không thể không bao kín mình đi mua đồ tết, mau chóng gom góp một vòng, trong tay đã hơn mười mấy gói to, trực tiếp nhét trong xe, thở hổn hển lái xe về nhà.

Sáng sớm trừ tịch, Liêu Hành lấy quần áo cũ trong ngăn tủ, thay một thân quần áo bình thường, lái xe đến nhà giáo viên của mình.

Sau khi vác túi lớn túi nhỏ lên lầu, liền thấy lão gia tử đang đứng ở cửa dán câu đối, coi nửa ngày cũng chưa dán được, làm vợ ông tức giận mắng: “Bên trái một chút! Ông nhìn được không vậy? Mắt còn tốt không đó?”

Lão gia tử trừng bà: “Mắt bà tốt thì lên mà dán!”

“Tôi mà dán thì cần gì đến đàn ông như ông?”

Liêu Hành ho khan hai tiếng: “Thầy Tần, cô, chúc mừng năm mới!”

“Tiểu Liêu tới rồi?” Cô Tần thấy cậu, tủm tỉm cười, “Năm nay lại tới sớm vậy?”

“Dạ, con ở nhà cũng không có việc gì, đến giúp cô dán câu đối xuân vậy.” Liêu Hành cười làm lành với lão gia tử, “Thầy, để con làm cho.”

“Hừ, còn biết tới đây!” Thầy Tần trừng mắt, thuận tay đem câu đối ném cho cậu, “Người cao vậy thì chắc chắn với tới rồi, giao cho cậu.”

“Hắc! Không thấy thằng nhỏ còn xách đồ theo sao?” Cô Tần tức giận nói, “Ông mau tới giúp nó!”

“Không có việc gì, con tự làm được...”

Ba người vào cửa, Liêu Hành cất đồ đạc xong, liền chủ động cầm lấy câu đối và keo dán ra ngoài cửa, chịu khó nhón chân.

Cô Tần đi vào bếp rửa trái cây xong, lấy theo mứt để lên bàn trà, nhiệt tình hỏi cậu: “Tiểu Liêu, muốn uống gì? Trà hay cái khác?”

“Cô ơi, không cần!”

“Dán chỗ đó được rồi! Cô lấy cho con li trà nhé!” Cô Tần lại hỏi, “Trà Long Tĩnh hay Thiết Quan Âm?”

Thầy Tần cáu kinh nói: “Nước sôi là được rồi, cần gì pha trà!”

“Tiểu Liêu một năm cũng không tới mấy lần, liền để cho thằng bé uống nước sôi hả?”

Hai ông bà lại gây nhau như thường lệ, Liêu Hành bất đắc dĩ, dán xong câu đối, liền đi vào bếp: “Được rồi cô ơi, con tự làm, đã quen như vậy, sao lại để cô làm được! Cô mau nghỉ đi!”

“Nghỉ gì mà nghỉ! Phải chuẩn bị cơm trưa nữa! Tiểu Liêu ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, cô làm cho con nhé?”

“Không cần, con ăn rồi.” Liêu Hành ngăn cô lại, cầm bình nước đi ra, chủ động rót nước cho thầy Tần, cười làm lành, “Thầy, mời thầy uống nước.”

“Nhãi con này càng lúc càng lớn nhỉ! Nếu không tới năm mới, có phải cũng không thèm tới đây?”

“Lời thầy này! Con bận quá mà...” Liêu Hành liên tục bồi tội, “Xin lỗi xin lỗi, về sau những ngày lễ, tết, con liền báo, đến lúc đó thầy cũng đừng đuổi con!”

“Hứ! Ai thèm cậu!” Thầy Tần cười mắng, “Tôi thấy là cậu cố ý trốn tôi đi? Việc học tính thế nào rồi?”

“Khụ, khụ, này...” Liêu Hành sờ mũi, “Bàn sau vậy, bàn sau...”

“Lại nữa hả... Tôi thấy cậu làm ngôi sao đến nghiện rồi hả?” Thầy Tần bất mãn, “Cậu không phải nói là kiếm đủ tiền liền rời khỏi giới giải trí sao? Còn chưa kiếm đủ?”

“Không đâu... Nay con vẫn là người 3 không còn gì!” Liêu Hành làm mặt khổ, “Không nhà, không xe, không tài khoản...  Cưới vợ cũng không đủ đâu!”

“Cậu kiếm tiền nhiều như vậy tiêu vào cô nào rồi?” Thầy Tần giận dữ, “Hay là công ty cậu cắt xén tiền lương?”

“Không, thầy nghĩ gì vậy...” Liêu Hành không nói, “Công ty chúng con chưa bào giờ khất tiền lương.”

“Vậy cậu...” Thầy Tần biến sắc, “Con vẫn còn đưa tiền cho nhà người kia?”

“Dạ...” Liêu Hành hàm hồ đáp lời.

“Thầy nói con đứa nhỏ này...” Thầy Tần tức giận sẽ mắng người, bị cô Tần cắt ngang: “Ầm ĩ gì? Năm mới ồn ào cái gì? Năm mới tới nói cái gì tốt được không?”

“Bà thì biết gì! Thằng nhỏ này...”

Liêu Hành đứng liền cắt ngang lời ông: “Học trò của thầy năm nay thế nào? Có nghe lời không?”

Thầy Tần một hơi đành nghẹn lại, tức giận: “Nghe con khỉ, sinh viên càng ngày càng khó dạy! Một đám tính tình so với tôi còn mệt hơn! Học kỳ sau tôi không mang theo nghiên cứu sinh nữa, trực tiếp hướng dẫn tiến sĩ, có 2 chỗ, cho cậu một, cậu chăm chỉ ôn tập, đến lúc đó đúng giờ thi là được!”

“Cái này...” Liêu Hành khó xử, hợp đồng của cậu còn chưa giải quyết đâu!

Hai thầy trò thảo luận chuyện thi hay không thi thật lâu. Thầy Tần là giáo sư hướng dẫn Liêu Hành năm đó, đối với cậu rất tốt, biết được ba mẹ cậu đều mất, ngày lễ tết đều kéo cậu tới nhà ăn cơm, vô cùng chăm sóc cậu. Năm đó Liêu Hành còn chưa tốt nghiệp thạc sĩ đã đi làm diễn viên, thầy giáo Tần tức chết đi được vẫn hướng dẫn cậu đạt được bằng.

Mấy năm nay vì công việc của Liêu Hành, kể ra tới cũng ít, nhưng mà dịp năm mới thì phải nhất định đến thăm hai người.

Giữa trưa con dâu thầy Tần mang theo cháu nhỏ lên, gặp Liêu Hành liền trò chuyện một lúc. Quan hệ của Liêu Hành với người trong nhà họ Tần rất tốt, giống như người một nhà. Anh Tần coi cậu như em trai, hỏi công việc một chút, tán gẫu chút tin tức cùng bóng đá, đứa con nhỏ của anh Tần gọi là Tần Lạc Lạc cũng quen với Liêu Hành, ngồi trên đùi cậu thân thiết kêu chú.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm tất niên, cô Tần rửa bát xong, Liêu Hành cùng những người khác vây quanh bàn chơi mạt chược, Tần Lạc Lạc ôm đồ uống sáp gần Liêu Hành xem náo nhiệt, thường giúp mấy người lớn bưng nước đưa hạt dưa, Tivi thì chiếu Xuân Vãn, tiếng trò chuyện cười nói vô cùng náo nhiệt.

Liêu Hành thật lâu không được vui vẻ như vậy, lúc chơi mạt chược thua thảm, mặt vẫn ha hả cười.

Đánh mạt chược đến 11 giờ, sắc mặt cô Tần đã vui vẻ, một đám người mới tan trận, lại bắt đầu làm sủi cảo.

Liêu Hành tay ngốc, bao sủi cảo bẹp dí, bị Tần Lạc Lạc cười một hồi.

Anh Tần gõ đầu đứa nhỏ: “Nói năng đàng hoàng với chú Liêu!”

“Ha ha, không có việc gì, em làm xấu mà!” Liêu Hành không sao cả, sờ sờ đầu Tần Lạc Lạc, đưa cho bé tiền xu, “Lạc Lạc nè, bỏ tiền xu vào sủi cảo đi, xem ai có thể ăn được.”

“Dạ!” Tần Lạc Lạc nhận lấy, nhét vào sùi cảo mình đang làm, hưng phấn đến làm loạn nếp gấp bánh.

Nhiều người mau tay, sủi cảo liền gói xong, cô Tần đi bắt nước lại luộc, mấy người lớn thay quần áo xuống lầu xem pháo bông.

Mấy năm nay quản lý pháo hoa, trong tiểu khu lễ mừng năm mới cấm bắn pháo, pháo hoa đều tập trung ở trong công viên mà bắn. Lúc bọn họ tới, công viên nhỏ đã đầy người, còn chưa đến 12 giờ, đã có pháo bông được bắn lên.

Mấy gia đình đem pháo hoa đã mua đặt ở đất trống, đốt lửa, pháo hoa lấp lánh bay thẳng lên trời, khiến trên mặt những người vây xung quanh đều lây nhiễm ánh sáng rực rỡ ấy.

Liêu Hành bọc khăn quàng cổ, nắm tay Tần Lạc Lạc, sợ đứa nhỏ bị pháo bắn tới, kết quả bị đứa nhỏ Tần Nhạc Nhạc này vừa tung vừa nhảy, cũng không để ý xem pháo hoa.

Bên tai đều là tiếng pháo hoa đì đùng, hòa với tiếng mọi người xung quanh tán thưởng kinh hô, Liêu Hành ôm lỗ tai, cũng bị sự ồn ào này cuốn hút, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không có.

“Chú Liêu, di động chú kêu kìa!” Tần Lạc Lạc chỉ tay cậu, “Trong túi! Rung!”

Liêu Hành từ trong túi lấy điện thoại ra, thế nhưng lại là cuộc gọi của Vinh Mặc. Cậu cầm lấy tay Tần Lạc Lạc, nhận cuộc gọi, lớn tiếng đáp: “Chúc chủ tịch năm mới vui vẻ!”

Vinh Mặc nghe tiếng đì đùng trong điện thoại, ngạc nhiên một chút: “Em ở ngoài hả?”

“Ngài nói gì? Tôi không nghe thấy!” Liêu Hành rống lên hai tiếng, “Chủ tịch? Tôi... Tần Lạc Lạc con chạy đâu vậy! Mau lại đây!”

Tần Lạc Lạc hét: “Con tìm ba!”

“Tiểu từ thối kia mau trở về cho chú! Không sợ lạc hả!” Liêu Hành tức giận, “Chủ tịch tôi cúp máy trước, nói sau nhé!”

Vinh Mặc ngơ ngác nghe âm thanh tít tít của di động, câu “Chúc mừng năm mới” còn chưa có cơ hội nói.

Trầm Hướng lại gần, hỏi: “Không nhận điện thoại?”

“Cúp...” Vinh Mặc cười khổ, “Không biết cùng ai đi coi pháo hoa, nghe bên kia rất náo nhiệt.”

“Hả? Cha mẹ cậu ấy không phải..  Có lẽ là ông bà?” Trầm Hướng vẫn biết chút về Liêu Hành.

“Không biết.” Vinh Mặc lắc đầu, hỏi hắn, “Cậu không về nhà hả?”

“Sáng ngày mai về, tôi đặt vé máy bay rồi.” Trầm Hướng nhìn Vinh Thác đang bị Vinh Yên quấn lấy trong phòng, “Ba mẹ tôi nói mang Thần An theo, ở nhà vài ngày rồi về.”

Vinh Mặc gật đầu, nói: “Mấy ngày nữa giúp tôi một chút.”

Trầm Hướng hiểu rõ: “Về Liêu Hành hả?”

“Ừ.” Vinh Mặc nhu thái dương, “Có một số việc tôi không tiện ra mặt.”

“Được, giao cho tôi.” Trầm Hướng nhìn thấy Vinh Thác không còn kiên nhẫn, “Tôi đi trước đây.”

“Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc