NÔNG GIA TIỂU ĐỊA CHỦ



Editor: hiimera
Triệu quản sự lau mồ hôi lạnh trên trán, thoáng nhìn sắc mặt Tô Định, nói với Triệu đồ tể: "Ngươi giao tới đi, sẽ có người hầu thu nhận."
Triệu đồ tể vội đáp ứng, chuẩn bị cúi người lui xuống.
Ông không cần lo lắng chuyện tiền nong, chỉ cần giao đến, tự nhiên sẽ có người trả giá thích hợp.
Tô Định đột nhiên giơ tay ngăn ông.

"Hươu đang ở đâu?"
Triệu đồ tể thận trọng nhìn y, cúi đầu nói: "Đang ở giao lộ Tiền Môn." Bởi vì không rõ Tô gia có mua hay không cho nên ông không dám mang đến cửa hông Tô gia.
"Chúng ta cùng đi xem đi." Dứt lời liền dẫn đầu ra ngoài.
Sắc mặt Triệu quản sự càng khó coi, thấp thỏm theo sau, ông vừa mới đắc tội Tô Định, không biết y có vạch lá tìm sâu để xử trí ông hay không.

Dù sao đây cũng là việc mua bán.

Nghĩ đến đây, Triệu quản sự khó tránh khỏi có chút oán giận Triệu đồ tể, sớm không đến muộn không đến lại cố tình đến lúc này?
Tô gia ngụ tại phố An Bình, cách giao lộ Tiền Môn không xa, Tô Định lảo đảo đi đến đó.
Lý Thạch và Mộc Lan chỉ biết Triệu đồ tể tìm người mua chứ không biết ông tìm Tô gia.

Nếu biết được, dù không phản đối thì hai người cũng không đứng ở đây đợi.
Ánh mắt Tô Định trước tiên hướng về con hươu, thấy nó không nhúc nhích liền ngoảnh đầu nhìn Triệu đồ tể.
Triệu đồ tể vội giải thích.


"Con hươu này bị chuốc thuốc mê nên ngủ rồi, chờ thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh lại."
Tô Định khẽ gật đầu.
Nghĩ đến mấy hảo hữu nhất định muốn theo y trở về Tiền Đường, cảm thấy có một con hươu sống cũng không tồi, hơn nữa còn là hươu hoang dã.

Đưa mắt nhìn về phía Triệu quản sự, hỏi ông những người này có đáng tin hay không.
Triệu quản sự vội khẽ gật đầu.
Tô Định nói: "Vậy giữ lại đi." Lại tùy ý hỏi một câu.

"Là các ngươi săn ư? Rất khá, trừ vết thương ở chân dường như không còn vết thương nào khác."
Triệu đồ tể liền cười nói: "Công tử hiểu lầm rồi, bọn ta là đồ tể, làm gì có bản lĩnh đó, hươu là do hai vị kia săn."
Tô Định thuận theo ông nhìn qua, lúc thấy Lý Thạch có hơi kinh ngạc, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt Mộc Lan, đồng tử lập tức co rụt lại, hô hấp nặng nề.
Lý Thạch thấy y nhìn chằm chằm Mộc Lan không rời, hơi chau mày, dời bước ngăn cản tầm mắt y, giương mắt nhìn thẳng vào mắt y.
Tô Định chỉ thấy trong đầu nổ tung một tiếng "Đùng", mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, thân thể gần như không thể nhận ra lung lay hai cái, nếu không phải y bị chắn tầm nhìn, Tô Định không biết mình có thất thố hay không.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Định liền hung tợn trừng Lý Thạch, người này là ai? Dựa vào đâu mà chắn trước người nàng?
Mộc Lan không hiểu tại sao Tô Định nhìn bọn họ lại đầy địch ý, người này một khắc trước còn tốt mà, sao lại đột nhiên trợn mắt tức giận nhìn bọn họ?
Mộc Lan sợ hai người xảy ra xung đột, vội kéo Lý Thạch, hai người đứng sóng vai nhau.
Đối phương lớn tuổi hơn hai người, nhìn qua còn có mấy phần thủ đoạn, mấu chốt là ăn mặc không tầm thường.

Nếu phát sinh mâu thuẫn với y, cuộc sống yên bình của bọn họ sẽ bị phá tan lần nữa.
Lý Thạch hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, lui về sau nửa bước.
Mắt Tô Định đỏ ngầu.
Triệu quản sự chưa từng gặp Mộc Lan, cũng chưa thấy qua đại tiểu thư Tô gia Tô Uyển Ngọc, vậy nên lúc đối diện với Mộc Lan không có gì khác biệt.
Nhưng Tô Định không giống vậy, Tô Uyển Ngọc là muội muội y, gương mặt Mộc Lan cùng Tô Uyển Ngọc cơ hồ từ một khuôn đúc ra, chỉ là Mộc Lan nhìn nhỏ hơn Tô Uyển Ngọc một chút.
Nhưng với thiên tính huyết thống đã khiến y lập tức nhận ra bé gái trước mặt chính là muội muội khác của y, cũng chính y tra hỏi Triệu quản sự muốn biết tin về nàng.
Tô Định thấy Mộc Lan đeo cung tên, rời mắt khỏi nàng, cố gắng giữ ngữ khí bình thản hỏi: "Đây là do ngươi săn được sao?"
Mộc Lan bình tĩnh gật đầu, có chút đề phòng nhìn về phía Tô Định.
Tô Định chỉ thấy tim đau nhức, trướng đến khó chịu.
Tô Định thầm hít một hơi để trấn tĩnh lại, gần như là gật đầu lấy lệ.

"Rất khá, ta rất thích con hươu này." Nói xong Tô Định tự lấy hà bao trên người đưa cho nàng.

"Đây là tiền mua hươu, ngươi cầm đi."
Sắc mặt những người có mặt đều cổ quái nhìn hà bao trong tay Tô Định, Lý Thạch ngay tức khắc giận tím mặt, tiến lên một bước chắn trước mặt Mộc Lan, trầm giọng nói: "Quá nhiều rồi công tử, con hươu này không đáng tiền đến vậy." Dứt lời ánh mắt nhìn về phía Triệu quản sự.
Người bị nhìn chính là quản sự, chuyện trả tiền như này không phải do ông ta lo liệu sao?
Triệu quản sự như ở trong mộng mới tỉnh, vội móc bạc bước đến đưa cho Triệu đồ tể.

"Cái này thưởng cho các ngươi, đi theo người hầu đem hươu vào phủ là được..." Ngữ khí phía sau của Triệu quản sự có phần ngập ngừng, đại thiếu gia sao lại đột nhiên lạnh lùng nhìn ông như thế, làm hại ông tưởng là sắp mất mạng.
Tô Định thản nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, xúc động trong lòng rút đi, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại.
Tuy ánh mắt nhìn Mộc Lan vẫn phức tạp như cũ nhưng không còn kích động như lúc đầu.

Tô Định lấy hà bao về, khẽ gật đầu với Triệu quản sự.

"Đích thân ngươi dẫn bọn họ mang hươu vào phủ đi." Nói xong xoay người rời đi.
Trong lòng Triệu quản sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết đại thiếu gia nghe ai khua môi múa mép, biết chuyện người ở Tô gia trang tìm đến cửa, hơn nữa còn thông qua tay ông, ông vừa vào phủ liền bị ngăn lại, nhưng bề trên truyền lệnh xuống sao ông dám trái ý, mà đại thiếu gia tra hỏi ông cũng không dám nói dối, đành phải hỏi một không biết ba.
Đúng là thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp họa!
Bất chợt nhớ tới vị nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài kia, nghĩ cho dù đại thiếu gia biết chuyện thì có làm sao.

Quy củ Tô gia vẫn còn đó, chẳng lẽ đại thiếu gia dám đón người về hay sao?
Triệu quản sự nhất thời cảm thấy bản thân không xui xẻo đến vậy, so với vị tiểu thư kia, ông xem như may mắn không ít.
*****
Triệu đồ tể mặt đầy tươi cười cất bạc Triệu quản sự vừa đưa cho ông, cùng Tống đồ tể mang hươu vào Tô gia, trước khi đi còn dặn dò Lý Thạch, Mộc Lan.

"Các ngươi chờ ở đây, bọn ta đi một lát sẽ trở lại." Tuy Triệu quản sự đã đưa bạc nhưng nhà giàu vốn nhiều phép tắc, vào phủ một chuyến nói không chừng còn có thể được chút tiền thưởng, đến khi trở lại mới biết nên đưa bọn nhỏ Lý Thạch bao nhiêu tiền.
Triệu quản sự cẩn trọng nhìn Lý Thạch, Mộc Lan vài lần, vừa rồi đại thiếu gia khác thường ông cũng thấy được, nhưng nhìn mãi cũng không phát hiện được gì.

Chẳng qua là hai đứa nhỏ, Lý Thạch nho nhã hơn chút, Mộc Lan xinh đẹp hơn chút thôi, chỉ là hai người còn nhỏ tuổi, cũng không có gì đáng để đại thiếu gia kinh ngạc cả.
Nghĩ không ra Triệu quản sự cũng không nghĩ nữa, ông hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó hồi phủ bàn giao công việc, rời Tô phủ miễn cho đại thiếu gia lại tìm tới ông nữa.
Tô Định vội vàng rời khỏi, lại đi tìm tiểu tư Văn Nghiên.

"Trên người ngươi có bao nhiêu bạc?"
Văn Nghiên lấy hà bao ra nói: "Còn 23 lượng."
"Đều lấy ra đây, đến cửa hông phía Đông đợi, một hồi có hai đồ tể đến giao hươu, chờ bọn hắn rời phủ sau đó đưa bạc cho bọn hắn, nói rõ 20 lượng cho người săn hươu, 3 lượng còn lại cho bọn hắn.

Còn nữa, ngươi đi theo bọn hắn đến giao lộ Tiền Môn, nhìn kỹ bộ dáng hai đứa nhỏ rồi lặng lẽ bám theo, điều tra rõ chuyện bọn nhỏ, trở về báo cho ta." Ánh mắt Tô Định phát ra hàn quang.

"Việc này ngươi trực tiếp đến bẩm báo ta, nếu đại gia, đại thái thái hỏi..."
Văn Nghiên lập tức nói: "Tiểu nhân là tiểu tư bên người đại thiếu gia."
Tô Định hài lòng gật đầu.

"Đi đi."
Văn Nghiên vừa ra ngoài, Tiển Bút tiến vào bẩm: "Đại thiếu gia, đại tiểu thư mời ngài qua đó, nói là mấy vị công tử đều ở mai viên thưởng hoa, đang so tài làm thơ."
Tô Định bỗng có chút phiền chán nhưng không thể không áp chế tâm tình của mình, đổi y phục lập tức đi qua đó.
Văn Nghiên ở cách đó không xa ngăn Tống đồ tể cùng Triệu đồ tể, biểu tình kiêu căng đưa tiền thưởng cho bọn họ, thấy kẻ gác cổng không chú ý tới, lập tức đè thấp thanh âm nói: "20 lượng là cho thợ săn, 3 lượng còn lại là thưởng cho các ngươi, đừng có phạm sai lầm."
Triệu đồ tể cùng Tống đồ tể kinh hãi, vội vã đồng ý.
Văn Nghiên khẽ gật đầu, thấy kẻ gác cổng nhìn qua đây, liền nâng cằm nói: "Được rồi, các ngươi trở về đi, sau này có giao thú rừng đến nữa, nếu đại công tử thích hiển nhiên sẽ có thưởng."
Hai người hoảng hốt vội đáp ứng, ôm bạc rời đi.
Văn Nghiên thấy bọn họ ra ngoài, mới lắc lư đi theo sau bọn họ đến cửa hông.
Kẻ gác cổng cười lấy lòng nói: "Văn Nghiên ca muốn ra ngoài sao?"
Văn Nghiên khẽ gật đầu, có chút oán giận nói: "Mấy vị công tử ở trong phủ chơi chán rồi, đại gia hà khắc không cho phép rời phủ, nên đại thiếu gia sai ta ra ngoài xem thử bên ngoài có cái gì mới lạ mua về để mọi người giải khuây.

Ngươi xem, hai người kia chỉ giao hươu thôi mà được không ít tiền thưởng."

Hai kẻ gác cổng lập tức thèm muốn, nếu có thể đào ra được món đồ mới lạ, e là được không ít tiền thưởng đâu, liền chua chát bực bội nói: "Đối với nhà người khác thì hươu đúng là mới lạ, nhưng nhà chúng ta làm gì hiếm lạ thứ này?"
"Ngươi biết cái gì?" Văn Nghiên liếc mắt nhìn gã, nói: "Thịt hươu đương nhiên không đáng tiền, nhà chúng ta muốn bao nhiêu mà không có? Nhưng con hươu này vẫn còn sống, lại là hươu hoang dã, dã tính chưa mất.

Lát nữa hươu tỉnh lại sẽ thả ở Tây viên để mấy vị công tử bắn chơi cũng có thể giải sầu."
Lúc này hai kẻ gác cổng mới hiểu được, trong lòng lại cho rằng mấy vị công tử ăn no rửng mỡ(1).
Văn Nghiên lúc này mới mở cửa ra ngoài, nói vài câu, mà Tống đồ tể cùng Triệu đồ tể đã đi đến chỗ rẽ.
Văn Nghiên cũng không sốt ruột, vẫn là lắc lư đi theo, nhưng bước chân đan vào nhau, đi nhanh hơn không ít.

Hắn từ nhỏ đã theo Tô Định, được học một ít công phu chân cẳng, cái khác không nói, nhưng bản lĩnh thoát thân của hắn không kém, cho nên Tô Định mới chọn hắn đảm đương chuyện theo dõi.
Quả nhiên, thời điểm Văn Nghiên lắc lư đến được giao lộ Tiền Môn, Triệu đồ tể đang lấy bạc từ trong lòng ngực giao cho người đối diện, nhưng vì bị Tống đồ tể che khuất, Văn Nghiên không thấy mặt người đối diện, đành đứng một bên chờ.
Triệu đồ tể và Tống đồ tể đã thương lượng trên đường đi, quyết định đưa cho Lý Thạch và Mộc Lan 30 lượng bạc.
Trước đó Triệu quản sự hoang mang rối loạn đưa bạc cho ông, khoảng chừng 22 lượng, Triệu đồ tể vốn định đưa cho Mộc Lan 15 lượng, 7 lượng còn lại thì ông cùng Tống đồ tể chia sau.

Ai biết lúc vào phủ không được tiền thưởng nhưng lúc rời đi lại được phần tiền thưởng lớn như vậy.
Hai ông không dám che giấu chỗ tiền Văn Nghiên đưa, nhưng mà sợ đưa quá nhiều khiến cho Lý Thạch, Mộc Lan nghi ngờ.

Dù sao Văn Nghiên đã dặn, không được nói cho bọn nhỏ biết, chỉ cần nói là trong phủ cho tiền thưởng, thậm chí không được nói việc bọn ông bán hươu cho Tô gia.
Tuy hai ông không rõ nguyên nhân, nhưng ít nhiều cũng đoán được bọn nhỏ Lý Thạch có quan hệ gì đó với Tô phủ.
Triệu đồ tể đem 30 lượng bạc gói cẩn thận đưa cho Lý Thạch, Mộc Lan.
Lý Thạch cùng Mộc Lan kinh ngạc.

"Sao lại nhiều như thế?" Hai người cho rằng có được khoảng 10 lượng đã không tồi rồi.
Triệu đồ tể liền móc bạc từ trong lòng ngực ra, cười nói: "Chỗ bọn ta còn có 15 lượng.

Vì hươu còn sống, vừa khéo gặp được mấy vị công tử đang cao hứng nên cho tiền thưởng nhiều.

Bọn ta cả gan giữ lại 15 lượng.

Tiểu Lý tướng công đừng để trong lòng, tuy bọn ta giữ nhiều bạc nhưng vẫn chiếu theo tỉ lệ 2:1 mà lấy."
Lý Thạch lập tức hành lễ nói: "Triệu thúc đa tâm rồi, tiểu tử cảm thấy như vậy rất tốt."
━━━━━
(1) Ăn no rửng mỡ: Cử chỉ đùa bỡn quá trớn, tựa như là thừa dư sức lực mà không biết làm gì (thường dùng để mắng, chửi)..


Bình luận

Truyện đang đọc