NÔNG GIA TIỂU ĐỊA CHỦ



Editor: hiimeira
Tuy Tôn gia kêu gào muốn cáo quan truy bắt Phương thị, nhưng đến cùng vẫn chột dạ.

Nhớ tới thảm trạng Phương thị lúc đó, cộng thêm mấy lời đồn thổi trong thôn khiến bọn họ sợ đúng là Phương thị chết rồi quay về đòi mạng.
Còn về xác Phương thị đi đâu, việc này càng dễ giải thích, người dân nơi đây vốn rất tin mấy chuyện quỷ thần, mẹ Đại Bảo cũng sợ Phương thị thật sự đã chết, sau đó xác chết vùng dậy bỏ đi, quỷ hồn vất vưởng quay về tìm bọn họ báo thù, thành thử lúc đang bị nhốt mặc dù luôn miệng chửi đổng, nhưng lại không dám hành động gì.
Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm, Lý Thạch vốn không để chuyện này vào đầu.

Tuy ở thôn Minh Phượng Tôn gia được tính là đông đúc, thế nhưng thanh danh chẳng mấy tốt đẹp, nên hắn cũng không quá lo lắng.
Hiện giờ Lý Thạch chỉ mong nhanh chóng học xong y thuật, sớm xuất sư để san sẻ gánh nặng với Mộc Lan.
Vì tâm niệm này, Lý Thạch học y còn nỗ lực hơn đọc sách thi khoa cử trước kia, vả lại hắn thật sự có thiên phú trong phương diện này, chỉ mới nửa năm đã có thể tạm bắt mạch cho người bệnh.
Chiếu theo cách nói của Nguyên Hồ, hắn đã có thể xưng huynh gọi đệ cùng lang trung bốn phương.

Nếu muốn tiến thêm nữa, yêu cầu phải tốn nhiều thời gian và tinh lực.
Vậy nên, hiện giờ Nguyên Hồ càng thêm nghiêm khắc với Lý Thạch.
Ba người con trai của Nguyên Hồ thì lại chẳng ưa tiểu sư đệ Lý Thạch này, thế nhưng bọn hắn biết phụ thân có tính toán riêng, cho nên dù không ưa nhưng ngoài mặt vẫn khách khí với Lý Thạch.


Nhưng từ khi Tô Định xảy ra chuyện, thoáng biết được trong Tô gia hiện giờ chỉ có mình Tô Định chịu thừa nhận Tô Mộc Lan, thành ra chẳng buồn khách khí với Lý Thạch nữa, thường xuyên gây khó dễ với hắn.
Nguyên Hồ cũng chẳng can ngăn, chỉ cần không quá phận, thì ông cụ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ông thấy, Tô Định xong rồi, vậy giá trị duy nhất của Lý Thạch là nhờ cái đầu thông minh học y thuật, kế thừa y bát của ông, mai sau dù không có Tô gia hậu thuẫn, nhưng hắn vẫn có thể giúp đỡ Nguyên gia, tuy vậy không có nghĩa các con của ông phải ăn nói khép nép cầu hắn.
Hiện giờ Lý Thạch chịu ơn ông, sau này phải trả lại.
Nhưng hình như Nguyên Hồ đã quên mất rồi, ông và Lý Thạch cùng lắm chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Chẳng qua phía ông chịu chút thiệt thòi, nhưng đã làm ăn thì sao có thể không có tổn thất được?
*****
Lý Thạch theo sau Mộc Lan rời khỏi rừng, hai người cùng cuốc bộ đi phủ thành, Hà Tiền thị trông thấy ngưỡng mộ không thôi.
Hiện giờ nhà bọn nhỏ không chỉ có mỗi Mộc Lan làm ra tiền, mà Lý Thạch cũng đã biết kiếm tiền, Hà Tiền thị ngoái đầu nhìn trượng phu mới rời giường, cơn giận nhất thời dâng cao, tiến lên mấy bước nhéo mạnh cánh tay Hà Tam lang, oán trách: "Mộc Lan với Tiểu Lý tướng công người ta đã từ rừng về rồi, vậy mà ngươi mới rời giường, chả trách người ta có thể ở nhà lớn, chu cấp đệ đệ đi học, còn nhi tử ngươi đến cả học đường trong thôn cũng không thể đi."
Hà Tam lang nghe thấy tên Mộc Lan, tức khắc sa sầm mặt, gạt tay Hà Tiền thị, lạnh lùng nói: "Đừng so sánh ta với tội phạm giết người."
Hà Tiền thị trợn trắng mắt.

"Người trong thôn nói điêu, mà ngươi cũng tưởng thật.

Mộc Lan vừa giỏi giang lại mềm lòng, ngươi nói Tiểu Lý tướng công giết người thì ta còn tin, Mộc Lan ư? Ai tin chứ?"
Sức mạnh Mộc Lan rành rành ra đó, người trong thôn từng cho rằng bọn nhỏ có thể sống đến bây giờ là nhờ Mộc Lan giết người cướp của trong lúc chạy nạn.

Nhưng đến hôm nay Mộc Lan đã ngụ tại thôn Minh Phượng cũng được bốn năm năm rồi, mọi người cũng dần hiểu tính cách hai nhà tụi nhỏ.
Theo bọn họ thấy, Mộc Lan tuy mạnh, nhưng tính tình lỗ mãng, thẳng thắn bộc trực, bốn năm năm qua mọi người cũng thấy rõ, so với mấy đứa nhỏ Lý gia và Tô gia thì Mộc Lan còn mềm lòng chán, mấy đứa nhỏ còn lại, đến tụi nhỏ nhất như Viện Viện và Đào Tử có đôi khi còn tàn nhẫn hơn Mộc Lan.
Vì thế, mấy lời đồn thổi nói Mộc Lan giết người đã sớm tự dập tắt.
Hà Tiền thị cũng nghĩ như thế, nhưng Hà Tam lang lại không nghĩ như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy lúc trước Mộc Lan phát hiện hắn và Hà Đại lang bám theo sau nên mới cố ý dẫn hai người họ vào rừng sâu rồi vứt bỏ lại.
Nhớ lại ngày đó đối mặt sinh tử, muốn Hà Tam lang có hảo cảm với Mộc Lan là chuyện không thể nào, huống hồ, Hà Đại lang sau đó mất tích không rõ.
Hà Tam lang dĩ nhiên không thương tâm gì chuyện Đại lang mất tích, hắn còn thấy, Hà Đại lang mất tích càng tốt, nếu không sao có thể sống chung trong mười năm tới? Nhớ năm đó Hà Đại lang đẩy hắn ra cản sói, may mà hắn đứng không vững nên lăn từ sườn dốc xuống nên mới thoát được một kiếp, Hà Đại lang biến thành vậy, hắn chẳng thấy thương xót một chút nào.
Lý Thạch đeo gùi đến thẳng y quán Nguyên gia, còn Mộc Lan thì đi tìm Tống đồ tể.
Mỗi ngày Lý Thạch đều dành ra hai canh giờ cùng Mộc Lan vào núi, không chỉ vì hái thuốc đổi tiền, mà còn để nhận biết thảo dược, vì thuốc trong y quán đã được hong khô sơ chế qua.

Tuy hắn không định trở thành dược sư, nhưng nếu đã quyết định theo nghề y, vậy phải làm cho thật tốt.
Lý Thạch giao thảo dược cho tiểu nhị y quán, đi thẳng ra sau gặp Nguyên Hồ, nửa năm qua, Nguyên Hồ vẫn như vậy, vẫn sắc mặt hồng nhuận.

Lý Thạch thật sự nhìn không ra ông cụ có gì không ổn, nhưng hắn tin chắc, Nguyên Hồ gấp gáp như vậy, e là thời gian chẳng còn bao nhiêu, chí ít không sống được tới lúc bọn họ nghĩ.

Lý Thạch rủ mắt, che giấu tâm tư.
Nguyên Hồ đứng dậy nói: "Cầm theo hòm thuốc, hôm nay chúng ta xem bệnh cho Chu gia lão thái thái."
"Chu gia?"
Nguyên Hồ liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Tính ra ngươi cũng là thân thích với Chu gia đấy, Đại nãi nãi Tô gia vốn xuất thân từ Chu gia."
Lý Thạch căng thẳng, nhưng không biểu lộ trên mặt, Nguyên Hồ gật đầu tán thưởng.

"Rất tốt, thầy thuốc chỉ cần bộc lộ chút cảm xúc cũng sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân, ngươi có thể làm được điều này thực không tệ, sau này chẩn bệnh phải cố ra vẻ ôn hoà."
Lý Thạch cúi đầu tiếp thu, theo Nguyên Hồ đến Chu gia.
Đông y chú trọng vọng - văn - vấn - thiết(1), bước cuối cùng chính là bắt mạch.

Đến Chu gia, Lý Thạch đương nhiên không thể hành xử giống với bệnh nhân ngày thường, đợi Nguyên Hồ bắt mạch xong thì tự mình thử một chút.
Có thể làm được ba bước đầu đã rất khá rồi.
Chu phủ được kiến trúc theo kiểu lâm viên Giang Nam điển hình, Lý Thạch theo sau Nguyên Hồ đi nhiều đoạn đường quanh co, mới đến viện Chu lão thái thái, trong phòng ngoại trừ nữ quyến đã gả còn lại đều tránh sau tấm bình phong.
Nguyên Hồ nghiêm mặt bắt mạch cho Chu lão thái thái.
Thực ra cụ bà không bị bệnh nặng gì cả, chẳng qua cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, nên cho mời Nguyên Hồ, mạch vẫn bình an như những tháng trước.
Lý Thạch không nhìn ra bà có bệnh gì, có điều thân thể cụ bà có hơi mập giả tạo.

Nếu Mộc Lan ở đây, lập tức biết vị này chẳng qua bị cao huyết áp mà thôi.
Nhưng cổ nhân rất chú trọng dưỡng sinh, lại có thân phận cao quý, ngày thường không bệnh cũng muốn thỉnh đại phu đến khám, huống hồ cụ bà đã nhận ra thân thể không thoải mái.
Quay về Nguyên gia, phía trước có người tới bái phỏng Nguyên Hồ, ông cụ liền nói với Lý Thạch sau lưng: "Ngươi đến thư phòng đọc sách trước, có gì không hiểu chốc nữa hỏi ta."
Lý Thạch khom người đáp ứng.
Đứng đợi bóng dáng Nguyên Hồ biến mất, hắn mới chầm chậm đến thư phòng Nguyên Hồ.
Nguyên Hồ có hai thư phòng, một phòng riêng tư, phòng kia chỉ đơn giản đặt các loại sách, ông thường chỉ dạy y thuật Lý Thạch ở đó.

Cho dù Lý Thạch có là đồ đệ duy nhất, thì ông cũng không cho phép Lý Thạch ở một mình trong thư phòng riêng của ông.
Người từ trong cung đi ra rất hay đa nghi, ngay cả hai người con của Nguyên Hồ không được ông cho phép cũng không được bước vào thư phòng của ông, huống chi là đồ đệ có được từ giao dịch.
Đụng phải Lý Thạch dọc đường, hạ nhân đều rất cung kính, Lý Thạch cũng gật đầu với bọn họ, đi thẳng đến thư phòng.
Nguyên Bạch Chỉ trốn sau cây lén nhìn đồ đệ tâm đắc của tổ phụ, thấy hắn tuấn tú văn nhã, khẽ nhếch môi, đợi đám người đi qua lập tức hỏi nha hoàn thiếp thân Oanh Nhi.

"Vị Tiểu Lý tướng công này năm nay bao nhiêu tuổi?"
Oanh Nhi cũng rất tinh mắt, đè thấp giọng đáp: "Nghe nói mới mười sáu."
Ánh mắt Nguyên Bạch Chỉ hiện lên vui sướng, trong lòng vui vẻ, nhỏ giọng ám chỉ: "Hai năm nữa là thích hợp."

Oanh Nhi liên tục gật đầu, tiểu thư năm nay mười bốn, hai năm nữa vừa vặn thích hợp.
Tiểu Lý tướng công kế thừa y bát lão thái gia, về sau y quán cùng tiệm thuốc này kia đều dựa vào hắn.

Nếu tiểu thư có thể gả cho hắn, xét gia thế Tiểu Lý tướng công, vừa chẳng sợ bị người Lý gia làm khó, lại có thể giống như trước ở Nguyên gia nói mấy câu.

Chẳng có ai thích hợp hơn.
Lý Thạch chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ chăm chăm đi đến thư phòng của Nguyên Hồ tìm quyển sách lần trước chưa coi xong tiếp tục xem.
Tới bái phỏng Nguyên Hồ chính là thương buôn dược liệu Tây Vực, lần này đến giao một ít dược liệu.

Ông có đi qua Kinh thành, Nguyên Hồ biết ông nán lại trong thành một thời gian, bèn hỏi thăm một vài tin tức.
Mặc dù Nguyên gia vẫn nghe ngóng được tin tức ở Kinh thành, nhưng căn cơ vốn yếu, tin tức có được cùng lắm chỉ hơn dân chúng bình thường.
Nhưng thương buôn dược liệu kết giao đủ hạng người, tin tức nắm được so với vị thái y rời xa Kinh thành như lão thì hơn hẳn, thành ra ông phải đích thân ra mặt chiêu đãi, tiện đà hỏi chút chuyện trong thành.
Thương buôn dược liệu mang đến ba tin tức có giá trị.

Thứ nhất, mùa xuân năm tới đương kim thánh thượng muốn tuyển tú, cho nên bắt đầu từ mùa thu năm nay, khắp nơi phải chuẩn bị tú nữ lên Kinh, để mùa xuân năm sau đến kịp Kinh thành.
Thứ hai, là tin mật về Tô gia, trưởng tử trưởng tôn Tô gia Tô Định đã tỉnh lại không lâu trước đó, việc đầu tiên làm chính là sai gia nô chăn ngựa thả ngựa giẫm nát chân trưởng tử Tam phòng Tô gia Tô Tường, đi cùng Tô Tường chính là trưởng tử trưởng tôn Phương gia Phương Văn Kiệt cũng bị móng ngựa đá vào ngực, nên bị cuốn dưới vó ngựa, đang sống sờ sờ bị giẫm đến chết.
Dĩ nhiên, bên ngoài thì giải thích là tôi tớ Tô Định nghe đại phu nói cần gấp một cây hồng sâm trăm năm làm thuốc dẫn, khố phòng Tô gia không còn hàng.

Một lòng nhớ mong chủ nhân, lúc này mới cưỡi ngựa băng băng đi mua thuốc, tại chỗ cua đầu đường bất ngờ đụng phải đám người Tô Tường, do không kịp ghìm cương ngựa, nên va trúng ngựa đối phương, khiến bọn hắn ngã xuống ngựa.
Gã đầy tớ kia cưỡi phải ngựa dữ, ngựa lập tức phát rồ giẫm loạn, đợi ngựa bị áp chế, hiện trường lúc đó gồm một người chết một người bị thương.
Gã đầy tớ thấy thế, trắng mặt nói hắn sẽ thỉnh tội, rồi cưỡi ngựa tiếp tục đi mua hồng sâm.

Sau khi đem hồng sâm về Tô gia, thì lập tức đến nha môn tự sát tạ tội.
━━━━━
(1) Vọng - văn - vấn - thiết (Tứ chẩn): Tứ chẩn là 4 phương pháp nhìn, nghe, hỏi và sờ nắn, xem mạch để tập hợp được đầy đủ các triệu chứng đang biểu hiện trên người bệnh..


Bình luận

Truyện đang đọc