NÔNG GIA TIỂU ĐỊA CHỦ



Editor: hiimeira
Lý Giang và Tô Văn nói với Lý Thạch và Mộc Lan.

"Tiên sinh nói sang năm bọn ta có thể dự thi đồng sinh."
Thi đồng sinh vào tháng 2, bây giờ đã là tháng 11, cách kỳ thi đồng sinh không quá bốn tháng.
Mộc Lan nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch trầm ngâm nói: "Ngày mai các ngươi theo ta đi một chuyến đến nhà thôn trưởng."
Dự thi đồng sinh yêu cầu phải có thư tay của thôn trưởng cùng chữ ký của mấy vị lão nhân trong thôn.
Trong lòng Lý Giang cùng Tô Văn đều rất cao hứng, cảm thấy đọc sách nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút tiến triển.
Lý Thạch lại đả kích các cậu: "Các ngươi không được đắc ý, chẳng qua là tiên sinh đồng ý cho các ngươi đi thi, nên nhớ có người cả đời cũng không thi đậu đồng sinh."
Mộc Lan thì cười nói: "Ngươi coi đại ca các ngươi như vậy còn có thể thi đậu, các ngươi chắc chắn cũng thi đậu."
Khóe miệng Lý Thạch run rẩy, ngoảnh đầu im lặng, phất tay đuổi hai tiểu tử thúi ra ngoài.
Mộc Lan lúc này mới nói: "Tháng 4 chính là thi Viện, ngươi có muốn thi thử hay không?"
Lúc trước Lý Thạch khảo thí, chỉ đậu thi Huyện và thi Phủ, thi Viện không qua, cho nên mới chỉ là đồng sinh.

Đậu kỳ thi Viện sẽ là tú tài.
Lý Thạch gật đầu.

"Ta muốn thử xem."
"Từ ngày mai trở đi ngươi không cần đi bày sạp, an tâm ở nhà đọc sách đi.


Hiện giờ nhà chúng ta cũng dư dả, chính là mấy tháng không ra ngoài cũng không sao."
Lý Thạch do dự một chút, mới gật đầu, lúc này vẫn là thi Viện quan trọng hơn.

Từ trước đến nay Lý Thạch luôn biết phân rõ nặng nhẹ.
Bốn năm nay, Mộc Lan thu hoạch rất khá, tài bắn cung cũng có chút thành tựu, hơn nữa giỏi đặt bẫy, tiền kiếm được từ thú săn chiếm một nửa thu nhập gia đình; còn có y phục gửi bán ở Thục Nữ Phường vẫn luôn đắt hàng, thường xuyên nhận được tiền thưởng, vậy nên nhà nàng không quá túng thiếu.
Lý Thạch lấy một phần tiền đi mua ruộng đất, chỗ còn lại đem đi tích trữ, thông thường chi tiêu trong nhà chỉ cần dùng tiền Lý Thạch kiếm về là đủ, còn tiền Mộc Lan kiếm được dùng để trả học phí cho Lý Giang cùng Tô Văn và tiền sách cho ba người họ, trong nhà nuôi gà và thỏ cũng là một khoảng nhu nhập lớn, bốn năm qua không tính tiền mua đất cùng những chi tiêu này kia thì cũng tích cóp được hơn 360 lượng bạc.

Chỗ tiền này nếu đặt ở nông hộ bình thường, đương nhiên là một số tiền khổng lồ, nhưng chia đều cho ba người đọc sách thì không nhiều một chút nào, ngược lại còn rất túng quẫn.
Thời điểm Mộc Lan xuống núi, trong gùi chất đầy thú rừng, trên hông cũng treo một con thỏ, trên tay còn cầm một con hươu bào béo mập.
Lúc đi ngang qua Hà gia, Mộc Lan tạm dừng, vẫy tay gọi Hà Toàn, đem con thỏ trên hông cho cậu, lại từ trong gùi lấy một con gà rừng.

"Cầm đưa cho nương ngươi."
Hà Toàn thấp giọng lên tiếng.

"Cảm tạ Mộc Lan tỷ tỷ." Hà Toàn nhỏ hơn Mộc Lan hai tuổi, tuy bằng tuổi với Tô Văn nhưng dáng dấp lại nhỏ hơn Tô Văn một vòng, nhìn qua trông như mới có bảy tám tuổi.
Mộc Lan sờ sờ đầu cậu, Hà Toàn vặn vẹo, nói: "Ta đã trưởng thành." Nói xong ôm thỏ và gà rừng chạy đi.
Cách đó không xa Hà Tiền thị nhìn đến đỏ mắt, Mộc Lan này, thường xuyên đưa đồ ăn cho đại phòng, bà xin mà nàng cũng không chịu chia cho nhà bà một miếng, thật sự rất khó ưa, không phải chỉ là đại phòng không có nam nhân thôi sao? Có cần tỏ vẻ đáng thương vậy không?
Hà gia đã phân gia từ mồng 5 tháng Giêng bốn năm trước, mặc dù ở chung một nhà nhưng mọi thứ đều đã phân chia.
Hơn nữa sau khi Hà Đại lang bỏ đi, đại phòng Hà gia so với hai phòng khác có phần gian khổ hơn.
Hà Đại lang bỏ đi hay là chết, không ai rõ hơn Mộc Lan và Lý Thạch.
Vì Hà Đại lang là bị hai người giết!
Đây là lần thứ hai Mộc Lan cùng Lý Thạch giết người.
Mộc Lan không hối hận khi giết Hà Đại lang, lại thật tâm thương xót hai hài tử của Hà Đại lang, có lẽ mọi người sẽ nói nàng đạo đức giả, giết phụ thân người ta còn giả bộ làm người tốt, nhưng nàng quả thực là người như vậy.
Lúc trước Hà Đại lang và Hà Tam lang lòng mang ý xấu, bị nàng ném trong rừng sâu, nàng cho rằng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, hai gã đã được bài học, huống hồ, Hà Đại lang cũng vì lần đó mà trả giá một cánh tay.
Nhưng nàng không ngờ, lúc nàng vào núi, gã lại lặng lẽ đi theo nàng.
Khi đó vừa qua Tết, giữa tháng Giêng có một trận tuyết lớn, trận đại tuyết kia thật sự là quá tốt rồi, tốt đến mức Mộc Lan không nỡ phí phạm cơ hội như vậy.
Vậy nên sáng sớm nàng trùm kín mít, dự định hẹn sư phó vào núi tập luyện, nhân tiện đặt mấy cái bẫy.
Nhưng Triệu thợ săn có việc không thể đi, Mộc Lan đành phải vào núi một mình.
Hà Đại lang liền lặng lẽ đi theo sau Mộc Lan.
Khi có người giẫm lên tuyết thì sẽ phát ra tiếng động, nhưng lần đó, Mộc Lan không biết Hà Đại lang sao làm được như vậy, khi gã bám theo sau Mộc Lan, Mộc Lan không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, kể cả có nghe, lúc quay đầu lại nhìn, phát hiện chỉ là gà rừng vỗ cánh trong tuyết, trên tuyết trắng ngoại trừ dấu vết động vật cùng dấu chân sâu hoắm của nàng, cũng không thấy cái gì khác.
Mộc Lan không có một chút nghi ngờ.
Trong tay Hà Đại lang cầm côn sắt, gã chỉ có một cánh tay, nhưng sức gã đủ mạnh, chỉ cần vào sâu chút nữa, là gã có thể ở trong đấy giết người mà không bị phát hiện.
Hà Đại lang quá hưng phấn nên không phát hiện gã bị Lý Thạch theo sau.
Lý Thạch đơn giản nhớ tới Mộc Lan thỉnh thoảng có nói vào núi khát nước nhưng lại không có nước ấm uống, vì vậy cố ý mua bình nước ấm về, còn bọc một lớp bông bên ngoài, đảm bảo giữ ấm được lâu.
Mộc Lan lần này vào núi quên mang theo, hắn vội cầm bình chạy đi tìm Mộc Lan, từ đằng xa thấy Hà Đại lang theo đuôi Mộc Lan vào núi.
Lý Thạch lập tức biến sắc, Hà Đại lang ở trong rừng mất một cánh tay, đáng lẽ gã phải tránh xa núi rừng mới đúng, hiện tại lại đi theo Mộc Lan vào núi, gã muốn làm gì, Lý Thạch chẳng lẽ còn không rõ sao?
Hắn lập tức nổi sát tâm!
Chỉ có ngàn dặm bắt trộm, làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, huống chi, tên trộm này lại là hàng xóm.
Lý Thạch lập tức xoay người trở về thư phòng cầm thứ gì đó, sau đó đến phòng bếp lấy một con dao phay đem giấu trong lòng ngực, đi theo một con đường khác vào rừng.

Hắn biết đường đến chỗ Mộc Lan, con đường này đi xa hơn, nhưng để tránh ánh mắt người trong thôn, hắn chỉ có thể làm vậy.
Hắn biết, Hà Đại lang vì không muốn bị người khác phát hiện, nhất định sẽ vào sâu trong rừng mới động thủ, vì vậy hắn phải cố gắng đuổi theo.
Lý Thạch không có bản lĩnh đi rừng như Mộc Lan, thậm chí còn có chút mù đường, nhưng hắn có la bàn.
Giờ khắc này, Lý Thạch cảm tạ Mộc Lan hay đùa dai.
Bởi vì hắn rất nhiều lần bị lạc đường trong phủ thành, vì thế Mộc Lan quang minh chính đại gọi hắn là kẻ mù đường, mùng 1 đầu năm thậm chí cố ý đưa cái la bàn cho hắn, để hắn sau này ra ngoài đều mang theo, như vậy sẽ không sợ bị lạc đường.
Hắn biết dùng la bàn nhưng mấy đứa nhỏ trong nhà thì không.
Vậy nên Mộc Lan dẫn theo mọi người vào rừng dạy họ phân biệt phương hướng, chính vì vậy hắn liền biết chỗ Mộc Lan ngày thường đặt bẫy.
Lý Thạch vì để đuổi kịp hai người, gần như là co chân chạy trong rừng, cũng may tuyết không quá gót giày, nên không gây nhiều trở ngại cho hắn.
Khi Hà Đại lang giơ côn sắt trong tay muốn đánh về phía Mộc Lan đang ngồi xổm dưới đất đào bẫy, Lý Thạch đến kịp hét lớn một tiếng.
Mộc Lan mặc dù không phát hiện Hà Đại lang ở phía sau, nhưng nàng có trực giác trời sinh nhận biết nguy hiểm, loại trực giác này đã cứu nàng nhiều lần trong lúc chạy nạn và đi rừng.
Lần này cũng vậy, thời điểm Hà Đại lang nổi sát tâm với nàng, Mộc Lan chỉ cảm thấy chuông cảnh báo trong đầu vang to, lập tức theo tư thế ngồi xổm lăn khỏi chỗ đó, né được một đòn trí mạng.
Côn sắt nện mạnh xuống mặt đất, lớp đất dưới tuyết vỡ tanh bành, nếu đánh trúng đầu Mộc Lan, rất có thể não cũng bị đánh văng ra ngoài.
Hà Đại lang trợn tròn mắt, thấy một đòn không trúng, lập tức giơ côn sắt vụt đầu Mộc Lan.
Ánh mắt Mộc Lan hiện sát ý, biết đối phương sức lớn, không thể đến đỡ đòn, đành phải lăn người hai cái mới bật dậy, côn sắt trong tay Hà Đại lang lần thứ ba vụt tới liền đánh trúng lưng Mộc Lan.
Chân Mộc Lan lảo đảo, cũng không kêu một tiếng, cố nén đau đớn, xoay người trốn phía sau cây, bởi vì khoảng cách quá gần, cũng tiễn trong tay căn bản không có tác dụng.
Mộc Lan liền ngồi xuống rút cây chủy thủ cột ngay chân.
Côn sắt là đánh xa, chủy thủ lại là cận chiến, tuy Hà Đại lang sức lớn, nhưng chỉ cần nàng đủ nhanh, là có thể ra tay trước gã.
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, lúc Hà Đại lang vung côn sắt, đồng tử Lý Thạch co rụt lại, gần như không chút nghĩ ngợi vọt tới bên này.
Thấy Mộc Lan bị đánh trúng, mắt Lý Thạch phiếm hồng, hô to một tiếng "A", rút dao phay hướng phía sau Hà Đại lang chém tới.
Động tĩnh Lý Thạch quá lớn, Hà Đại lang không thể không chú ý, thấy hắn như con gà ốm yếu, mắt gã lộ ra ý cười khinh miệt, tay cầm côn sắt đưa ra chắn, khi côn sắt mới chạm vào dao phay, Hà Đại lang cảm thấy sau lưng đau nhói, đang muốn xoay đầu xem sao, trước ngực lại đau nhức, gã cúi đầu nhìn, liền thấy Lý Thạch cầm dao phay cắm vào ngực gã, Lý Thạch lạnh nhạt nhìn gã, nói: "Ngươi đã quên, người trong thôn thường xuyên nói trên tay bọn ta có mạng người!"
Sau lưng vang lên tiếng nói lãnh đạm của Mộc Lan.

"Bọn họ nói không sai chút nào.

Sao ngươi lại đần như vậy? Lý Thạch từ trước đến nay chú trọng hình tượng như vậy, làm việc gì cũng không chút cẩu thả, sao hắn có thể la lớn chứ?"
Hà Đại lang không thể thốt một câu nào, mở to hai mắt nhìn rồi ngã xuống ━━ chết không nhắm mắt!
Mộc Lan thấy gã đã chết, lập tức ngã xuống tuyết.
Lý Thạch vội tiến đến ôm lấy nàng, tay sờ phía sau lưng nàng.
Sắc mặt Mộc Lan trắng nhợt, mồ hôi lạnh trượt dài trên mặt, Lý Thạch nhịn không được có chút sợ hãi, ngữ khí khẽ run.

"Có phải thương tổn tới bên trong rồi hay không?"
Mộc Lan gượng cười một tiếng.

"Chắc không đâu, ta mặc rất nhiều y phục."
Nhưng đối phương muốn đẩy Mộc Lan vào chỗ chết, nên dùng hết sức lực.
Lý Thạch không còn cố kỵ nam nữ, muốn cởi bỏ y phục nàng để xem.
Mộc Lan ngăn tay hắn.

"Ngươi muốn ta lạnh chết à."
Lý Thạch trầm mặc một lát.


"Ta lập tức đưa ngươi đi y quán." Nói xong đứng dậy nhìn xung quanh một chút, kéo lê Hà Đại lang tới gốc cây cách đó không xa, sau đó nắm chặt dao phay xoay nửa vòng mới rút ra, máu lập tức tung tóe, Lý Thạch nhanh chân né được, cho nên trên người không có dính vết máu.
Làm tương tự rút chủy thủ sau lưng ra, lớp tuyết xung quanh Hà Đại lang đều nhuốm máu đỏ, Lý Thạch nghĩ thầm, cứ để vậy, hắn không cần tốn thời gian phi tang thi thể, chờ chốc lát là có động vật tới giúp một tay.
Lý Thạch cõng Mộc Lan đi theo con đường khác ra ngoài, có thể trực tiếp đến cổng phủ thành cách đó không xa.
Có Mộc Lan chỉ điểm, lần này nhanh chóng hơn nhiều, còn tránh được mãnh thú.
Tuy Mộc Lan không thương tổn đến nội tạng, nhưng lại bị nứt xương, đại phu xem bệnh giúp bọn họ không chắc chắn làm được như lời Lý Thạch sẽ không để lại di chứng.
Lý Thạch đành phải cõng Mộc Lan đi tìm Chung đại phu, trả 50 lượng phí xem bệnh đắt đỏ để bảo đảm xương cốt Mộc Lan không có việc gì.
Chung đại phu nói chuyện không chút kiêng dè, nhìn Mộc Lan nói: "Ngươi nên thấy may mắn đi, ngươi còn nhỏ tuổi, nếu lớn tuổi giống như hắn, ta không dám cam đoan cuộc sống sau này của ngươi không bị ảnh hưởng."
Chung đại phu vừa kiểm tra vết thương vừa tấm tắc lấy làm lạ, lực đạo như vậy mà nàng còn có thể thoát được, tuy ông không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ dựa vào vết thương này, ông nhìn cũng biết là bị công kích.
Sắc mặt Lý Thạch rét lạnh, nghĩ lại mà sợ hãi.
Hắn không biết nếu hắn không đến, Mộc Lan có thể giết được đối phương hay không, nhưng hắn biết rõ, Mộc Lan nhất định sẽ bị thương rất nặng.
Rốt cuộc do hắn quá sơ suất, nếu hắn xử lý trước khi bọn Hà Đại lang ra tay thì đã không xảy ra chuyện này.
Lý Thạch muốn xử lý nốt Hà Tam lang, Mộc Lan ngăn cản hắn.

"Chúng ta không phải công cụ giết người, gã hiện tại cũng không làm gì chúng ta, chúng ta không thể vì gã tiềm ẩn nguy hiểm liền giết gã, vì còn một nửa khả năng gã sẽ không động thủ."
Lý Thạch không lay chuyển được Mộc Lan, đành tạm thời dừng tay.
Thương thế lần này, khiến Mộc Lan chỉ có thể ở nhà suốt mùa đông, thậm chí y phục cũng tạm thời không đụng đến, chỉ có thể ở nhà để bọn nhỏ chăm sóc.
Không khí trong nhà nhất thời ngưng trọng.
Triệu thợ săn đến thăm Mộc Lan, ông tựa hồ đoán ra được gì đó, nhưng không nói gì, chỉ để lại 20 lượng bạc cho Mộc Lan, xem như là ông cho nhà nàng mượn.
Lý Thạch cầm bạc, thấp giọng nói: "Sư phó của ngươi thường xuyên vào núi, nhất định phải đi con đường kia, phải chăng ông ta đã biết rồi?"
Mộc Lan không để tâm nằm sấp trên giường, mê man nói: "Biết thì biết thôi, sư phó sẽ không nói gì đâu."
Lý Thạch trầm mặc nửa ngày, sâu kín nói: "Trên tay ông ta cũng có mạng người?" Tùy là hỏi, nhưng khẩu khí lại rất chắc chắn.
Cơn buồn ngủ của Mộc Lan vơi đi, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thạch, thật lâu sau mới nói: "Chí ít ta cảm thấy sư phó là người tốt."
Lý Thạch khẽ cười một tiếng, không có căn cứ, chỉ là cảm giác.
Triệu thợ săn cũng vì cảm giác mới thu Mộc Lan làm đồ đệ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm nữa.
Hà Đại lang mất tích không thấy, cái này cũng không tạo sóng gió lớn gì ở Hà gia, Hà Trần thị cũng không đi tìm Hà Đại lang lâu.
Hà Đại Lang từ khi bị cắn đứt một cánh tay, tính tình trở nên rất tệ, không làm việc thì thôi, còn động một chút là đánh người, có lần suýt chút nữa đánh chết Hà Trần thị và hai đứa nhỏ đang sống sờ sờ, vẫn là hai huynh đệ Hà gia nhìn không nổi nữa mới can ngăn, lúc này mới giữ được mạng.
Vì vậy, khi Hà Đại lang mất tích, Hà Trần thị cũng không đi tìm.
Tuy cha chồng bất mãn, nhưng Hà Trần thị đã nói, bà không có tiền nhờ người tìm, ai nguyện ý giúp đỡ bà cảm kích không thôi.
Cũng không biết từ khi nào, trong thôn bắt đầu đồn đãi Hà Đại lang không chịu nổi khi bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, bỏ đi rồi; cũng có người nói Hà Đại lang không chịu ở trong thôn làm việc, chạy đi xin cơm rồi.
Chỉ có Hà Tam lang kiên định cho rằng việc Hà Đại lang biến mất có liên quan tới Mộc Lan, nhưng gã sẽ không nói điều đó ra.
Không biết vì sao, gã luôn cảm thấy ánh mắt Lý Thạch nhìn gã rất lạnh lẽo, gã kêu thê tử xem thử, thê tử lại nói Lý Thạch rất ôn hòa mỉm cười với gã, chỉ là trực giác nói cho gã biết, nên cách xa Lý gia và Tô gia một chút.
Gã cũng không nguyện ý vì Hà Đại lang lại đắc tội với Lý gia và Tô gia, vì Hà Đại lang đã đẩy gã làm mồi cho sói....


Bình luận

Truyện đang đọc