NÔNG GIA TIỂU ĐỊA CHỦ



Editor: hiimeira
Triệu thợ săn đưa đôi vòng bạc cho Phương thị, thấp giọng hỏi: "Là cái này sao?" Chẳng biết có phải ảo giác của Mộc Lan hay không, mà nàng cảm thấy giọng sư phó mang theo chút dịu dàng.
Phương thị cảm kích gật đầu, vươn tay nhận lấy đeo vào tay, vuốt chiếc vòng nói: "Cái này là nãi nãi để lại cho ta, từ nhỏ đã thương ta nhất, cha mẹ ta thường nói nữ nhi là đồ lỗ vốn, chỉ có nãi nãi ôm ta và nói ta là mệnh phú quý.

Chiếc vòng này vốn là của hồi môn do bà cố ngoại để lại cho nãi nãi ta, ai cũng không cho, chỉ cho ta.

Chỉ tiếc, ta không thể tận hiếu với bà, khiến bà trước khi mất còn lo lắng cho ta."
Mọi người yên lặng nghe bà thủ thỉ.
"Ta rất hối hận, lúc trước không nên quay về kể lể, vậy nãi nãi cũng sẽ không biết ta sống khổ, đến lúc nhắm mắt vẫn không yên lòng."
Mộc Lan định tiến lên nắm tay bà, nhưng Triệu thợ săn đã nhanh hơn nàng mà bắt lấy tay bà, ôn nhu nói: "Về sau nàng sống tốt là bà sẽ vui lòng."
Mộc Lan như bị sét đánh, may có Lý Thạch đỡ nên mới đứng vững, nàng chắc chắn không nghe lầm đâu, sư phó thật sự dịu dàng.

Sư phó vậy mà lại dịu dàng ư?
Phương thị cũng bị Triệu thợ săn làm cho hoảng sợ, cuống quít rút tay, nhưng Triệu thợ săn gắt gao nắm lấy, Phương thị lại không có sức, vốn chẳng thể rút ra được.
Triệu thợ săn kiên định nhìn bà, ngoảnh đầu nói với Mộc Lan: "Ngươi thoa thuốc cho nàng đi."
Sau đó gọi Lý Thạch ra ngoài.
Lúc này Mộc Lan mới cúi đầu ngắm nghía Phương thị, Phương thị đã giấu tay đi, cả mặt đỏ bừng, trên gương mặt tái nhợt lại lộ ra vẻ yêu kiều đặc biệt, thì ra sư phụ để ý Phương thị!
Mộc Lan tự phỉ nhổ mình mấy tiếng, tiến lên giúp Phương thị thoa thuốc, bỗng chốc chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Mộc Lan nhớ lại lúc trước, Triệu thợ săn cầm một đống đồ ngổn ngang đưa tới cho nàng, còn nói sau này nàng phải tự luyện tập, ông e là không thể chiếu cố nàng được nữa.

Bây giờ xem ra, tâm tư của sư phó không phải ngày một ngày hai.
Mộc Lan cúi đầu nhìn Phương thị.
Thực ra Phương thị lớn lên rất xinh đẹp, chẳng qua thường xuyên bị đánh đập, nên mặt mày xanh xao thành thử trông có vẻ yếu ớt.

Nếu Phương thị thay đổi thì chẳng biết sẽ trở thành thế nào đâu.
Sư phó mặc dù thần bí, không rõ lai lịch, nhưng nhân phẩm ông đáng tin.

Nếu có thể kết giao cùng đồng hành thì càng tốt, ngẫm nghĩ, Mộc Lan liền thử mai mối giúp sư phó.
"Phương đại thẩm, sư phó ta không thích nói chuyện, dáng dấp cũng khó coi, tình tình có đôi khi vừa thối vừa cứng nhắc, nhưng ông là người thực tế, hơn nữa biết giữ chữ tín, quan trọng nhất là ông không hề đổ lỗi mình cho người khác."
Thấy Phương thị nhắm mắt không nói lời nào, Mộc Lan nói tiếp: "Sư phó ta chưa thú thê, ta có thể đảm bảo.

Ta từng hỏi kỹ ông ấy rồi, trong nhà chỉ có mình ông, lại có bản lĩnh, cơm ăn áo mặc ông đều lo được..."
Phương thị cười khổ.

"Mộc Lan, ta biết ý ngươi, chỉ là ta không muốn gả đi nữa."
Mộc Lan thở dài: "Hiện giờ thẩm nói vậy nhưng chưa chắc sau này còn nghĩ như thế.

Đôi lúc ta cũng thường nghĩ, một mình ta có thể tự nuôi sống bản thân, cần gì phải xuất giá? Lập gia đình thì phải chiếu cố trượng phu, sau có con cái thì dành toàn bộ tâm tư cho chúng nó, đợi chúng ta già rồi chết đi, vậy là xong một kiếp người.

Vậy chẳng thà sống cho mình.

Nếu ta thật sự sống vì bản thân thì sẽ bị người nhà lèm bèm không thôi, nào là sau này già đi, bên cạnh không có ai chăm sóc, muốn ăn cơm nóng cũng phải tự mình bò dậy nấu cơm, một ngày nào đó chết đi đến người nhặt xác cũng chẳng có...!Thẩm nói xem, sống đơn độc cũng có lúc vô vị, nếu đã vô vị, vậy sống để làm gì?"
Phương thị buồn cười.

"Nghe khẩu khí của ngươi kìa, dường như còn già đời hơn ta nữa, rõ ràng muốn khuyên nhủ ta, kết quả lại lôi bản thân mình vào." Cười nói: "Nếu có con dĩ nhiên là tốt rồi, cho dù không có trượng phu, thì có con cái theo mình cũng tốt." Phương thị thật sự thích trẻ con, thành ra có chút do dự với quyết định của mình.
Mộc Lan thấy vậy liền cười: "Ta biết thẩm lo lắng chuyện gì, sư phó không đánh nữ nhân đâu.

Có lần trên phố ông ấy lại đỡ một cụ bà, bất cẩn đụng trúng một phụ nhân, mụ ta rất đanh đá, ỷ mình có lý nên dây dưa mãi, chặn sư phó ta mắng suốt nửa canh giờ, thẩm không thấy lúc đó mặt sư phó ta đen cỡ nào đâu, dù vậy ông vẫn không động tay, sau cùng ta đến cho tiền mới thôi.

Nếu đổi lại là nam nhân, thử mắng một câu xem, sư phó ta nhất định sút bay hắn."
Phương thị bật cười, ngẫm nghĩ quả đúng là vậy, bà chưa từng thấy Triệu thợ săn động tay với nữ nhân.
"Dù sao đây cũng là chuyện của thẩm, thẩm ngẫm lại đi." Mộc Lan vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
Mộc Lan cau mày.
Phương thị khẩn trương nhìn nàng, cửa vừa hé, Mộc Lan nói: "Vào đi."
Triệu thợ săn lập tức đi vào.

"Chúng ta tranh thủ rời đi, Lý Thạch ra ngoài ứng phó rồi."
Mộc Lan lướt nhìn thương tích trên người Phương thị, nói: "Lúc này bôn ba chỉ sợ về sau để lại di chứng, không bằng trốn ở vườn rau?"
"Ở đó có người bao vây rồi."
Mộc Lan nghĩ ngợi rồi nói: "Trốn dưới hầm đất đi, chuyện bên ngoài để ta ứng phó."

Triệu thợ săn lập tức ôm cả chăn và Phương thị xuống hầm.
Trước cổng nhà, Tôn gia dẫn người lao tới, ai nấy đều cầm đuốc xông vào, Tôn Đại Bảo lui người sang một bên, dẫn đầu chính là mẹ Tôn Đại Bảo, mụ ta la to: "Lục soát cho ta!"
"Để ta xem, ai dám!" Giọng Lý Thạch không cao không thấp, vừa đủ để mọi người nghe thấy.
Người Tôn gia khựng lại, đưa mắt nhìn về phía người dẫn đầu.
Sau lưng mẹ Đại Bảo chính là cháu trai của mụ Tôn Đại Nguyên, ông chính là nhi tử của tộc trưởng dòng họ Tôn, nghe vậy tiến lên một bước, chắp tay cười nói: "Tiểu Lý tướng công, cháu dâu Phương thị của Tôn gia ta chạy trốn, còn trộm tiền của Tôn gia, cho nên bọn ta muốn lục soát một phen."
Lý Thạch hừ lạnh một tiếng.

"Tôn tiên sinh, đây là Lý gia chứ không phải Tôn gia, các ngươi lục soát từng nhà hay chỉ lục soát mỗi nhà bọn ta thôi?"
Tôn Đại Nguyên nghẹn họng, Tôn gia ở thôn Minh Phượng chẳng qua chỉ là gia tộc tầm trung thượng, sao dám lục soát từng nhà chứ? Chỉ có thể lục soát ba nhà ở bờ sông bên này mà thôi, ả Phương thị kia bị thương không nhẹ, chắc chắn trốn không xa được.
"Tiểu Lý tướng công, ả Phương thị kia trộm đồ bị mẹ chồng tóm được, trong lúc xô xát thì bị thương, cho nên không chạy xa được, bọn ta chỉ lục soát mấy nhà ở bờ sông bên này thôi.

Triệu thợ săn không có ở nhà, bọn ta đã xem qua rồi, cũng đã tìm ở Hà gia, giờ chỉ còn nhà các ngươi thôi."
Thực ra Tôn Đại Nguyên đoán tám chín phần ả ta ở chỗ này, bởi nhà Lý Thạch lớn có chỗ núp.
Lý Thạch ngạo nghễ nói: "Lý gia ta và Tô gia không bao giờ chứa chấp kẻ gian, thỉnh các chư vị đi cho."
"Ý ta không phải nói Tiểu Lý tướng công giấu người, mà là ả Phương thị trốn vô đây."
Lý Thạch cười lạnh một tiếng.

"Tôn tiên sinh nói đùa cũng đừng nói như vậy chứ, nhà ta ngay cả thanh tráng niên còn không leo vào được, huống hồ là một phụ nhân đang bị thương.

Nếu thẩm ấy có thể leo vào nhà ta thì sao không thể đến bờ sông bên kia chứ?"
Tôn Đại Nguyên nói thế nào cũng không thuyết phục được Lý Thạch, vốn đã bất mãn với Lý Thạch nháy mắt liền bộc phát, ngang ngược nói: "Hôm nay ta phải lục soát, Lý Thạch, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ai mà không biết ả Phương thị kia thân thiết với tiểu tức phụ nhà ngươi nhất, ai biết các người có giấu người hay không?" Dứt lời phất tay nói với mấy người phía sau: "Vào lục soát cho ta!" Lý gia và Tô gia là độc môn độc hộ, chẳng lẽ mấy chục người Tôn gia còn phải sợ bọn nhóc ấy sao?
Người Tôn gia giơ đuốc muốn xông vào nhà, thì một mũi tên bay vụt tới, xuyên qua mũi giày Tôn Đại Nguyên rồi cắm thẳng xuống đất.
Tôn Đại Nguyên sợ đến độ hai chân run rẩy, giữa hai chân nong nóng, mùi khai thúi bốc lên, ai nấy đều ngó về phía Tôn Đại Nguyên.
Tôn Đại Nguyên mặt mũi đỏ bừng, mắt đầy oán hận nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan đeo bao đựng tên, tay cầm cung lạnh lùng nhìn họ.

"Muốn lục soát cũng được, đến nha môn lấy lệnh khám nhà lại đây!"
Tô Văn cầm dạo rựa lớn, cười lạnh nói: "Tỷ phu ta là tú tài, đến Tri huyện lão gia cũng không thể tùy tiện lục soát nhà bọn ta, các ngươi cũng hay thật, nói xông là xông vào ư?"
Sắc mặt Tôn Đại Nguyên xanh mét.

Rón rén rụt chân, may mà đôi giày này dài, nếu không hôm nay ngón chân ông phế mất rồi.

Lén vận sức, mới phát hiện mũi tên đã bị ghim chặt xuống mặt đất, căn bản không nhổ ra được.
Mẹ Đại Bảo thấy người Tôn gia không nói năng gì, lập tức ngồi bệt xuống đất than khóc: "Ai u, đúng là trời đánh mà, ta có đứa con dâu nghiệp chướng, không sinh được con thì thôi đi, còn trộm đồ bỏ trốn theo người ta." Nói xong co chân quỳ lạy Lý Thạch.

"Tiểu Lý tướng công, bà già ta cầu xin ngươi, xin ngươi thương xót giao người ra đi, bà già ta cúi đầu lạy ngài." Sau đó thật sự dập đầu xuống đất bịch bịch.
Lý Thạch lạnh mặt.
Mộc Lan thấy thôn dân vây quanh cổng chỉ trỏ Lý Thạch, lập tức nổi giận, chẳng thèm đoái hoài "đánh người không vả mặt, mắng người không vạch khuyết điểm".


"Tôn nãi nãi nói chuyện chẳng có chút đạo lý nào, ngươi nói bọn ta chứa chấp con dâu ngươi, chứng cứ đâu? Nếu có chứng cứ, cho dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ cho ngươi bắt người, nếu không có chứng cứ thì chính là phỉ báng, ta có thể đến nha môn kiện các ngươi." Nói tới đây cười lạnh nói: "Bọn ta chẳng có quan hệ gì với Tôn gia các ngươi, cho dù có tố cáo các ngươi, cũng không sợ sẽ bị giống như Phương thị, bị đánh bằng gậy, còn bị giam cầm."
Mẹ Đại Bảo đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan cười nhạo.

"Ngươi không cần nhìn ta như thế, nói ngươi không có đạo lý không phải chỉ mỗi chuyện này, ngươi nói Phương thị không thể sinh con, nhưng thẩm ấy vẫn là hoàng hoa khuê nữ(1), thì sao có thể sinh cháu trai cho ngươi được chứ? Nhi tử mình bất lực mắc gì đổ cho người khác, từ đó suy ra, việc ngươi nói thẩm ấy trộm đồ Tôn gia các ngươi rồi bỏ trốn e là cũng sai sự thật."
Người Tôn gia lần đầu nghe được những lời như vậy, ai cũng mở to mắt nhìn Tôn Đại Bảo.
Ánh mắt Tôn Đại Bảo cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống Mộc Lan.
Lý Thạch lập tức che chắn trước người Mộc Lan, nói với người nhà họ Tôn: "Đó là ân oán giữa các ngươi, tốt nhất đừng liên lụy đến bọn ta, một câu thôi, bọn ta không biết Phương thị ở đâu.

Còn nữa, muốn lục soát nhà ta cũng được thôi, đến nha môn lấy lệnh khám nhà lại đây."
Mẹ Đại Bảo thấy mọi người chỉ trỏ nhà bà, biết là quay về cũng vô ích, ai mà chẳng biết bọn quan lại ngồi không ăn mát, đại loại vậy, chỉ cần ai có tính tọc mạch là sẽ xoi mói nhà bà, vò mẻ rồi cũng chẳng sợ nứt nữa bèn dứt khoát nói: "Ngươi còn nói ngươi không giấu Phương thị ư, vậy sao ngươi biết được chuyện này?"
Nhi tử Tôn Đại Bảo có bệnh chỉ có người trong nhà bà biết, ngay cả nhà mẹ đẻ Phương thị cũng chẳng rõ chuyện này.
Mộc Lan cười lạnh một tiếng.

"Làm sao mà biết ư? Người khắp thôn biết hết cả rồi, ta đương nhiên cũng biết thôi.

Chuyện rành rành ra đó, nếu các ngươi không vu khống người khác, thì ai lại ở trước mặt mắng mỏ bọn ngươi?"
Tôn Đại Bảo đột ngột ngoái đầu nhìn thôn dân đang vây quanh phía ngoài.
Hà Tiền thị quả nhiên lắm chuyện, phần lớn người dân quanh đó đều lảng tránh ánh mắt Tôn Đại Bảo, gã sao còn chưa rõ? Lập tức hét lớn một tiếng: "Phương thị, ta giết ngươi!" Bộ dạng dữ tợn dọa đám người nhảy dựng.
Tôn Đại Bảo nóng nảy muốn xông vào, Mộc Lan liền giương cung, mũi tên sượt qua mặt Tôn Đại Bảo rồi cắm thẳng xuống đất, tứa máu.
Mẹ Đại Bảo thét lên, người hóng chuyện lại cảm thấy tiễn pháp của Mộc Lan thật thần kỳ, thế mà có thể bay lướt qua mặt Tôn Đại Bảo.

Chẳng có ai cảm thấy Mộc Lan cố ý giết Tôn Đại Bảo cả, bởi trước ánh mắt bao người, giết người thì phải đền mạng.
Mà Mộc Lan cũng chỉ muốn dọa gã mà thôi.
━━━━━
(1) Hoàng hoa khuê nữ: Chỉ những thiếu nữ chưa kết hôn.

Ngoài ra, "hoàng hoa" (hoa vàng) thời xưa cũng ý chỉ hoa cúc.

Vì hoa cúc có sức chịu sương giá nên người ta dùng để ví với người có tiết tháo.

Vì thế, "khuê nữ hoa vàng" (hoàng hoa khuê nữ) cũng là để ví với thiếu nữ còn trong trắng..


Bình luận

Truyện đang đọc