NỒNG NHIỆT HÔN

Chương 22:


Lý Điệp nghe giọng nói điềm đạm và lạnh nhạt của Châu Kinh Duy, dễ dàng liên kết được với người đàn ông cao quý ở lễ khai giảng lúc đó.

Túi da tốt vẫn luôn dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, Lý Điệp buông bỏ cảnh giác, bất an còn lại cũng đã bị tiêu trừ.

“Vậy thì Vi Nguyệt làm phiền anh rồi, cảm ơn Châu tiên sinh.


Châu Kinh Duy nói không phiền, lúc ngắt điện thoại, Trình Vi Nguyệt vốn dĩ đang ngủ say lại đang mở nửa con mắt nhìn anh.

Cô nhìn anh, cười có chút ngốc.

Hai tay Châu Kinh Duy khắc chế chống bên cạnh ghế ngồi, cúi người, con mắt rũ xuống hỏi cô: “Cười cái gì?”
Trình Vi Nguyệt không nói, vẫn còn đang cười.

Châu Kinh Duy lại vô cùng kiên nhẫn giữ nguyên tư thế cúi người, ôn nhu lặng lẽ nhìn cô.

Cho đến khi ngón tay mảnh mai của cô gái nhỏ lướt qua gọng kính của anh, rơi vào nơi khóe mắt.

Đầu ngón tay của cô âm ấm, mềm mại.

Châu Kinh Duy nghe thấy cô nói: “Ca ca, lông mi của anh thật dài.


Châu Kinh Duy cảm thấy mình giống như bị mèo cào, không đau không ngứa, nhưng lại rất câu nhân.

Ánh mắt của anh trầm trầm, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đem bàn tay nhỏ đang làm loạn của Trình Vi Nguyệt xuống, thẳng người lên đóng cửa xe lại.

Suýt chút nữa.


Cách lí trí của anh bị cắt đứt, chỉ một chút nữa…
Trên đường ngược lại vô cùng an ổn, Trình Vi Nguyệt cả đoạn đường đều ngủ, giữa chừng lật người vài cái, chăn ở trên người trượt xuống.

Cô nằm nghiêng, chiếc váy trắng ôm lấy đường cong cơ thể.

Châu Kinh Duy dư quang nhìn thấy, tay cầm vô lăng nắm chặt lại càng chặt hơn.

Trên cả quang đường sau đó, anh cũng không nhìn cô thêm một lần nào nữa.

Châu Kinh Duy ở Kinh thành có rất nhiều nhà ở, vài hôm trước anh vừa chuyển đến Hương Sơn Vương Phủ bên cạnh văn phòng làm việc.

Biệt thự bên ngoài cổ điển tinh tế, nhưng bên trong lại trang trí đơn giản với gam màu lạnh, cảm giác có một cỗ không khí thanh lạnh.

Châu Kinh Duy đã sống ở đây được vài ngày, thế nhưng đồ đạc ở bên trong hầu như vẫn chưa có bất cứ biến hóa nào.

Anh đặt Trình Vi Nguyệt trên sô pha, thấy có có vẻ hơi tỉnh lại, hỏi cô có muốn uống nước không.

Trình Vi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nói muốn uống.

Châu Kinh Duy đi đến bên cạnh rót cho cô cốc nước.

Trình Vi Nguyệt cầm cốc một hơi uống hết, thoải mái thở ra một hơi, đặt cốc nước xuống rồi lại bắt đầu ngủ.

Châu Kinh Duy thấy cô tựa hồ rất buồn ngủ, ôm cô đi lên lầu.

Anh thích yên tĩnh, bình thường đối xử với mọi người luôn ung dung lười biếng, thực tế tính cách lại xa cách lạnh lùng, ý thức về lãnh thổ rất mạnh.

Anh từ trước đến nay không đưa người khác về nhà, phòng ngủ trong căn biệt thự hai tầng này chỉ có một chiếc giường.

Phòng ngủ chính đang đốt trầm hương, Châu Kinh Duy đặt Trình Vi Nguyệt trên chiếc giường êm ái, giúp cô đắp chăn.

Có lẽ do ở trên giường ngủ thoải mái hơn, khuôn mặt Trình Vi Nguyệt giãn ra, tư thế ngủ an nhiên.

Châu Kinh Duy ngồi trên sô pha ở bên cạnh, nhìn gương mặt say ngủ của cô, rất lâu không nói gì.

Lúc đó Triệu Tất Mặc gọi điện thoại đến, Châu Kinh Duy đi ra ban công nhận, Triệu Tất Mặc hỏi anh Trình Vi Nguyệt thế nào rồi.

Buổi tối có gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa không tên.

Châu Kinh Duy dựa lưng vào lan can, tư thế tản mạn tùy tính: “Đi bệnh viện xem qua rồi, bác sĩ nói không có gì đáng ngại.


Triệu Tất Mặc nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Không sao là tốt rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chính là lỗi của sô cô la của tôi rồi.


“Nếu như cậu muốn chuộc tội, thì giúp tôi chuyện này.


Triệu Tất Mặc cảm thấy thú vị: “Yo, còn có chuyện mà tôi có thể giúp được sao?”
“Mua giúp tôi bánh trung thu.


“Cái gì?? Cậu vậy mà lại dùng tôi để làm loại chuyện cỏn con này? Cậu có biết thời gian của tôi quý báu đến mức nào không?” Triệu Tất Mặc phun xong một tràng, không kiên nhẫn chậc một tiếng, thỏa hiệp nói: “Loại bánh nào?”
“Toàn bộ.


“Toàn bộ cái gì?”
“Tất cả các vị đều mua một cái.


“Ông nội cậu Châu Kinh Duy, cậu coi tôi là tên sai vặt hả?”
Châu Kinh Duy cúp điện thoại.

Triệu Tất Mặc ở đầu bên kia vừa mắng vừa cầm lấy chìa khóa trong tay trợ lý đi ra ngoài, trên miệng vẫn không chịu dừng: “Tôi kiếp trước đúng là nợ cậu!”
- -
Bắc thành.

Trong khách sạn lộng lẫy, hơn một chục nhân viên phục vụ đứng xếp thành một hàng, trên tay mỗi người cầm một chiếc khay bạc, bến trong đựng đủ loại thức ăn tinh xảo.

Họ lần lượt trình tự đặt khay thức ăn trong tay lên chiếc bàn màu đỏ rượu.

Cách đó không xa, có người đang chơi vĩ cầm, tiếng đàn du dương.

Khách sạn đã được bao trọn, ở vị trí cạnh cửa sổ, hai người đàn ông khí chất khác nhau, nhưng đều vô cùng nổi bật.

“Hoàn cảnh ở đây đúng là không tệ nhỉ?” Người đàn ông có một giọng nói vô cùng ấm áp, anh nhấc mắt nhìn Triệu Hàn Trầm ở trước mặt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi son.

Anh cười lên môi hồng răng trắng, ôn nhu đa tình: “Vì để chiêu đãi Triệu tiên sinh, tôi đã lãng phí rất nhiều tâm tư.


Người đàn ông tên Tần Hạ, đổng sự trưởng hiện tại của tập đoàn Tần thị, tống tài tập đoàn Tân Ngộ, con trai duy nhất của Tần gia nổi tiếng ở Bắc thành.

Về ngoại hình, anh gần như thừa hưởng tất cả nét thanh lịch phong nhã của cha mình, nhưng lại có tính tình khác hoàn toàn cha mình.

Anh yêu thích cạnh tranh và phát triển, là người có dã tâm, thủ đoạn tàn nhẫn, trên thương nghiệp có tính công kích rất mạnh mẽ.

Trong vòng chưa đầy ba năm anh tiếp quản tập đoàn Tần thị, tập đoàn trong tay anh giá trị đã tăng lên gấp 10 lần, vượt xa tập đoàn Đường thị trước đây vốn thịnh vượng nhất Bắc thành.

Anh sinh ra là một người hiếu chiến.

“Triệu tiên sinh sao lại không nói gì, là món ăn không hợp khẩu vị sao?” Tần Hạ như quan tâm hỏi.

Sau vài ngày, Triệu Hàn Trầm cũng đã hiểu rõ tính cách của Tần Hạ.


Căn bản chính là kiểu người ăn thịt không nhả xương.

Triệu Hàn Trầm bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi trên người Tần Hạ, lộ ra chút sắc bén lạnh lùng.

Anh đã mất đi kiên nhẫn để tiếp tục đóng kịch với anh ta: “Tần tiên sinh, chúng ta đã lãng phí rất nhiều ngày rồi.


Quy hoạch khu đất ở trung tâm Kinh thành, tiền vốn cần có quá lớn, Châu Kinh Duy không nguyện ý hợp tác, anh buộc phải tìm đối tác khác.

Tần gia là đối tượng hợp tác mới anh tìm được.

Tiền quỹ của tập đoàn Tần thị hùng hậu, bỏ ra 20 tỷ đô la Mỹ không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại, Tần Hạ thấy dây chuyền vốn của anh bị thắt chặt, hết lần này đến lần khác để anh nhượng lợi.

Bây giờ, thế cục đã đi vào bế tắc.

“Vậy sao?” Tần Hạ nghe vậy, hơi nghiêng đầu, cười đến vô hại: “Sao tôi lại cảm thấy chưa được mấy hôm? Tôi vẫn còn muốn cùng Triệu tiên sinh trò chuyện, dù sao Triệu tiên sinh trẻ tuổi như vậy, nhất biểu nhận tài, tôi đối với Triệu tiên sinh thật sự là nhất kiến như cố.


Triệu Hàn Trầm cười lạnh, mày đậm hơi nhướng, không cho chút thể diện nào trực tiếp đâm thủng: “Nhất kiến như cố của Tần tiên sinh rốt cục là cái gì, chúng ta trong lòng đều hiểu rõ.

Hảo tâm khuyên anh một câu, tập đoàn Tần thị muốn phát triển đến Kinh thành, Tần tiên sinh lại ở chỗ của tôi thừa nước đục thả câu, đây là hành động kiệt trạch nhi ngư*.


*Kiệt trạch nhi ngư (竭泽而渔): tát ao bắt cá, vơ vét bằng hết, chỉ nhìn cái lợi trước mắt mà không để ý lợi ích lâu dài.

Triệu Hàn Trầm thậm chí còn nghĩ, anh có lẽ căn bản không nên tìm Tần Hạ hợp tác.

Tần Hạ thật sự rất điên rất điên rất điên.

.

Chương 23:


Tên này muốn ăn thịt, ngay cả ngước canh cũng không nguyện ý để lại cho người khác.


Một tay tiêu diệt tất cả.


Nụ cười của Tần Hạ không giảm đi, khẽ thở dài: “Triệu tiên sinh thật sự hiểu lầm tôi rồi, hợp tác đương nhiên là đôi bên có lợi, tôi cũng không phải là người thừa nước đục thả câu.”


Triệu Hàn Trầm trong lòng cười lạnh, sắc mặt như băng.


“Sau khi thành phố mới được thành lập, cổ phần tập đoàn Tần thị nắm giữ là 19%, đây đã là cực hạn tôi có thể cho anh.” Anh dừng lại, lời nói lạnh lùng: “Thực tế, đối tượng hợp tác được như tập đoàn Tần thị đúng là không dễ tìm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tìm được. Tần tiên sinh, anh cảm thấy tôi nói đúng không?”




Tần Hạ vẫn như cũ cười cười, chỉ là ý cười trong mắt đã nhạt đi.


Từ 11% lúc đầu lên 19% như bây giờ, Triệu Hàn Trầm hiển nhiên đã bị chính mình ép đến cực hạn rồi.


Nghĩ lại nếu như không phải dây chuyền vốn bách tại mi tiệp*, anh ta cũng không đến mức bị ép thành thế này.


*Bách tại mi tiệp (迫在眉睫): lửa xen lông mày, vô cùng cấp bách.


Tần Hạ hơi nheo mắt, đôi mắt đào hoa hời hợt, anh cười đứng dậy, tự mình rót cho Triệu Hàn Trầm một ly rượu đỏ: “Triệu tiên sinh, anh có thể yên tâm, tôi không phải là người ép người quá đáng.”


Triệu Hàn Trầm không trả lời, cúi đầu nhìn động hồ.


Tám rưỡi.


Đêm đã sâu.


Hai người đã ngồi từ chập tối đến bây giờ, xô đẩy lôi kéo mấy vòng, cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc anh cắt đất để bồi khoản.


Từ lúc Triệu Hàn Trầm tiếp nhận Cảnh Tinh đến nay, Tần Hạ là người đàn ông tàn nhẫn nhất mà anh từng gặp.


Lúc anh ta đàm phán nửa phân cũng không chịu nhường, cắn vào điểm yếu của đối phương vừa tàn nhẫn vừa chính xác, không nửa điểm do dự, hận không thể khiến đối phương mất sạch đến giọt máu cuối cùng.


Mà Tần Hạ thấy Triệu Hàn Trầm không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi xuống, lễ phép nói: “Dùng bữa tối xong, tôi sẽ đích thân đưa Triệu tiên sinh về nghỉ ngơi.”


“Không cần thiết.” Triệu Hàn Trầm lạnh lùng từ chối.


Đôi mắt đào hoa của Tần Hạ cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, môi mỏng khẽ nhếch, dùng ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Địa chủ chi nghị*, là việc tôi nên làm, Triệu tiên sinh nếu đã từ chối, tôi cũng không làm khó.”


*Nghĩa vụ của người chủ địa phương là tiếp đãi khách từ nơi khác đến.


Triệu Hàn trầm như cười như không nhìn anh ta một cái.


Hai người ôm tâm tư riêng ngồi dùng bữa, một bàn sơn hào hải vị, mùi vị còn chưa biết như thế nào.





Cho đến khi tầng hai chuyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất, mới cắt đứt bầu không khí tử khí âm trầm giữa hai người.


Đó là một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu trắng, dáng người đầy đặn hấp dẫn, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.


Trên tay cô là một chiếc quạt nhỏ, khẽ phe phẩy, che đi nửa khuôn mặt. Theo động tác của cô, chiếc sườn xám xẻ tà để lộ ra cặp đùi thon thả trắng nõn, lúc ẩn lúc hiện.


Thực sự dụ dỗ trêu chọc.


Tập đoàn Tân Ngộ là tư bản đứng nhất đứng nhì trong vòng giải trí, mà làng giải trí trước giờ đều luôn là nơi mỹ nhân tụ tập thành đoàn.


Ánh mắt Tần Hạ rơi vào bộ sườn xám của người phụ nữ, nụ cười trên mặt vẫn không giảm đi nửa phần, khuôn mặt ưu nhã như mặt trăng, nốt ruồi lệ ở khóe mắt là nét chấm phá, vô cùng động lòng người.


Anh không nói gì, để mặc người phụ nữ từng bước từng bước lại gần mình.


Triệu Hàn Trầm ý vị sâu xa nhìn biểu tình của Tần Hạ.


Nếu như anh không nhìn nhầm, người phụ nữ này sợ là gặp họa rồi.


“Tần tiên sinh.” Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng, ý quyến rũ rất rõ ràng: “Tôi nghe nói ngài tới đây dùng bữa, đặc biệt tới đây tìm ngài.”


Đôi mắt đào hoa của Tần Hạ hơi nheo lại, nghe không ra cảm xúc gì: “Tên gì?”


Người phụ nữ vui mừng khôn xiết.


Cô sớm đã nghe ngóng, Tần Hạ thích nhất mỹ nhân mặc sườn xám.


Mấy năm nay, tập đoàn Tần thị vào mỗi mùa hè sẽ đến nhiều nơi để thu thập những tấm lụa tốt nhất, triệu tập những nhà thiết kế hàng đầu, thiết kế ra vô số những chiếc sườn xám phức tạp lại kinh diễm.


Những bộ sườn xám đó đều là hàng sưu tập tư nhân, những năm gần đây thiết kế sản xuất rất rầm rộ nhưng chưa một bộ nào đưa vào thị trường.


Trang phục của ngày hôm nay, coi như là chính xác.


Giọng nói của cô ta càng nói càng nhẹ, hai mắt sáng ngời, giọng nói như vừa được ngâm trong nước: “Tần tiên sinh, tôi tên Cố Yên, yên trong khói lửa.”


Tần Hạ ngoắc ngón tay về phía cô ta, giọng nói bình tĩnh: “Lại đây.”


Cố Yên khuôn mặt đỏ ửng, từng bước đi tới trước mặt Tần Hạ.


Anh đột nhiên thu lại ý cười, mặt không biểu tình nhìn cô ta.


Lúc anh cười và lúc không cười, sự khác biệt quá lớn. Khi anh không cười trở nên cực kỳ khó tiếp cận, cả người tỏa ra khí áp đáng sợ.


Vẻ mặt anh thay đổi quá nhanh, đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình.





Mãi cho đến bây giờ, Cố Yên mới phát hiện tình thế không đúng, cô ta đang muốn mở miệng, thì nghe thấy giọng nói tao nhã vang lên, trong đó có mang theo sự lạnh lẽo: “Mặc thành thế này đến tìm tôi, cô là đến tìm chết?”


Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, nhưng lại khiến chân Cố Yên mềm nhũn đến không đứng nổi.




Cô ta trực tiếp ngã xuống đất, nước mắt không chịu sự khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống, thành khẩn sợ hãi nhìn Tần Hạ: “Tôi không, Tần tiên sinh thật xin lỗi, tôi ngay lập tức rời đi.”


Tần Hạ không nói gì, đáy mắt u ám.


Triệu Hàn Trầm ngồi một bên nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, rốt cục cũng dâng lên chút thương cảm.


Anh nhàn nhạt nói: “Vậy cô còn không mau cút đi.”


Cố Yên nghe thấy tiếng động trời, vội vàng không nói gì, hai tay chống xuống sàn, lảo đảo muốn đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi ngay lập tức rời đi, Tần tiên sinh, thật xin lỗi thật xin lỗi.”


Thế nhưng mới đi được vài bước, đã nghe thấy giọng nói của Tần Hạ từ phía sau truyền tới, một chút cảm xúc cũng không có, lạnh nhạt đến cùng cực: “Đứng lại.”




Đồng tử Cố Yên co rụt lại, cả gương mặt xinh đẹp trắng như quỷ: “Tần tiên sinh.”


Ngón tay thẳng dài của Tần Hạ cầm dao nĩa, nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò trước mặt, nhìn cũng không thèm nhìn Cố Yên đang run rẩy: “Cởi quần áo rồi rời đi.”


Cố Yên trừng to mắt khó tin, nhưng rốt cục cũng không dám nói bất cứ câu từ chối nào, cắn răng làm theo.


Cô ta vẫn chưa chính thức xuất đạo, nếu như để người khác phát hiện dáng vẻ này của mình, sự nghiệp ngôi sao liền bị hủy hoại.


Triệu Hàn Trầm nhìn bóng dáng Cố Yên chỉ mặc chiếc quần lót, ôm lấy ngực xấu hổ chạy ra ngoài, không nhịn được cười, chậc một tiếng, nói: “Anh đúng thật là ác.”


Tần Hạ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa dịu dàng tao nhã, cười lên giống như người tình ôn nhu nhất, anh nói: “Triệu tiên sinh nói đùa, tôi đây tâm từ thủ nhuyển, ngay cả con gà cũng không dám giết.”


Khóe môi Triệu Hàn Trầm giật giật, bị tính cách sáng tối không rõ của Tần Hạ làm cho cạn lời.


Một bữa cơm, cuối cùng cũng không phải rất thoải mái.


Triệu Hàn Trầm rời đi trước, anh cầm lấy áo vest bên cạnh, nhàn nhạt nói: ‘Mong rằng Tần tiên sinh sẽ đến Kinh thành một chuyến, đến lúc đó tôi nhất định sẽ chủ địa chi nghị thật tốt.”


Tần Hạ cười cười, nói: “Đương nhiên.”


Trên ghế sau chiếc Bentley màu đen, Triệu Hàn Trầm mệt mỏi xoa mi tâm.


Cảnh bên ngoài cửa xe từng chút lùi về phía sau, phồn hoa của Bắc thành không như Kinh thành, chỉ là thiếu đi sự lộng lẫy có thể thấy ở bất cứ đâu, nhiều hơn ánh đèn noen sáng như sao.


Hồi lâu, động tác trên tay anh dừng lại, lấy điện thoại ra gọi cho Trình Vi Nguyệt.


Trình Vi Nguyệt luôn mềm mại, mỗi khi tâm tình không vui, anh rất thích cùng cô nói chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc