Chương 29:
“Buổi chiều đi mua một căn nhà thương mại, 100m vuông.
”
Món quà xin lỗi gần 8 con số, cũng coi như là tràn đầy thành ý.
Thư ký Diệp tự tin nghĩ.
Buổi chiều Trình Vi Nguyệt uống melatonin*, nên ngủ một giấc.
*Melatonin: là hormone chịu trách nhiệm điều hòa chu kỳ thức – ngủ của một người.
Nói cách khác, sự xuất hiện melatonin sẽ đưa cơ thể đi vào trạng thái ngủ dễ dàng hơn.
Khi tỉnh dậy trong phòng kí túc xá có chút tối, Trần Dịch Hân và Tôn Lai cũng đều đã quay trở lại.
Trần Dịch Hân nhìn thấy Trình Vi Nguyệt ngồi dậy, lúc này mới tắt đèn bàn, mở đèn phòng lên.
Trình Vi Nguyệt dụi dụi mắt, xin lỗi nhìn Trần Dịch Hân: “Tớ ngủ quên mất, hại các cậu trong phòng kí túc xá không thể nói chuyện.
”
“Không sao không sao.
” Trần Dịch Hân xua tay, quan tâm hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu muốn ăn chút gì không? Tớ và Tôn Lai đi nhà ăn giúp cậu lấy.
”
Lý Điệp ở một bên không khách sáo nói: “Lấy giúp tớ một phần.
”
Tôn Lai cười nói được.
Trong lòng Trình Vi Nguyệt ấm áp, cười nói: “Tớ đi cùng với các cậu.
”
Cô từ trên giường xuống, chỉ tùy tiện đi một đôi dép lê.
Điện thoại của cô đang sạc pin, để chế độ không làm phiền, lúc này cô rút dây nguồn ra thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Là Diệp Thành gọi tới.
Cô đem tất cả cuộc gọi nhỡ đều xóa đi, đang định giả vờ như không nhìn thấy, điện thoại của Diệp Thành lại gọi tới.
Trình Vi Nguyệt cắn răng, vẫn là tiếp điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Trình tiểu thư, cô cuối cùng cũng nhận rồi, tôi đang ở dưới kí túc xá, cô có tiện xuống một chuyến không?”
Mi tâm Trình Vi Nguyệt nhảy lên một cái, nhanh chân bước ra ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Một chiếc Lincoln dài đang dừng ở dưới lầu, thu hút vô sô ánh mắt tò mò.
Bàn tay cầm điện thoại của Trình Vi Nguyệt siết chặt, một cảm giác mệt mỏi dâng lên: “Thư ký Diệp, tối nay tôi có việc, xin anh hiện tại lập tức rời đi được không?”
Câu cự tuyệt này, vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Diệp Thành sững sờ nửa ngày, mới nói: “Trình tiểu thư, Triệu tổng đã gọi bữa tối ở Nhất Phẩm Cư mà cô thích nhất, nếu như cô không tới ăn, anh ấy sẽ không vui.
”.
Nha.
Châu Kinh Duy cười cười gật đầu, nói: “Hôm đó ở khán phòng tôi đã nhìn thấy cô, cô ngồi bên cạnh Vi Nguyệt, là bạn cùng phòng của cô ấy đúng không?”
Trần Dịch Hân lúc này mới phát hiện, người đàn ông trước mặt chính là vị khách quý của hiệu trưởng hôm lễ khai giảng.
Cô vội càng nói: “Chào....chào ngài! Ngài muốn tìm Vi Nguyệt sao? Tôi giúp ngài gọi cô ấy xuống.”
“Không cần gọi cô ấy xuống, tôi có chút đồ, cô giúp tôi đưa cho cô ấy là được rồi.”
Châu Kinh Duy cười nói, lấy ra từ trong túi áo một thẻ ăn.
Anh cười không chút tính công kích, thậm chí còn có vài phần gần gũi: “Cô ấy tối hôm qua làm rơi ở chỗ tôi.”
Trên thẻ là hình của Trình Vi Nguyệt, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ngũ quan tinh tế.
Trần Dịch Hân hai tay nhận lấy, nói: “Vâng, tôi giúp ngài đưa cho cô ấy.”
Châu Kinh Duy nói cảm ơn, đàng hoàng lịch sự.
Anh dừng một chút, mới thấp giọng hỏi: “Vi Nguyệt hôm nay khả năng tâm tình không tốt, phiền mọi người chiếu cố nhiều hơn, nếu như có chuyện gì, có thể liên hệ với tôi.”
Châu Kinh Duy lấy một tấm danh thiếp đưa cho Trần Dịch Hân.
Trần Dịch Hân đỏ mặt nói được, cầm tấm danh thiếp và hộp cơm đi về kí túc xá.
Lúc chuẩn bị vào, cô không nhịn được, lại nhìn người đàn ông ở phía xa một cái.
Châu Kinh Duy mặc một chiếc áo khoác màu nhạt, đôi mắt sau cặp kính lười biếng tao nhã, anh đang cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Trần Dịch Hân cúi đầu, nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Một người đàn ông như vậy, cũng chỉ một mỹ nhân tư sắc như Trình Vi Nguyệt mới xứng.
Cô một trận hoảng hốt, phát hiện ánh mắt người đàn ông nhìn qua đây, vội vàng thu hồi tầm mắt, bước chân đi vào.
- -----
Sắc trời ngày một tối, giống như một trận thủy triều không rõ tên đang dâng lên.
Tần Hạ tối nay uống nhiều rượu, lúc xe dừng lại ở bên kia lâu đài*, anh chậm rãi véo mi tâm, biểu cảm trên mặt có chút khó chịu.
*Thật ra trong bản gốc không phải là lâu đài, nghĩa của nó không hẳn là vậy, nhưng cũng tương tự.
“Tần tổng, ngài vẫn ổn chứ?” Trợ lý quan tâm hỏi.
Tần Hạ lắc lắc đầu, kéo cửa đi ra ngoài, như cũ trầm mặc.
Trợ lý là một trong số ít người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Hạ, hoàn toàn không phải là bộ dạng ở trước mặt người khác, ôn hòa tao nhã.
Trong xương là sự âm u và cố chấp.
Trợ lý nhìn Tần Hạ đi qua con đường lát đá cuội, mở cánh cửa gỗ nặng nề bước vào, anh cô thức liếc mắt nhìn phòng ngủ chính ở lầu 2 của toàn nhà chính.
Ai có thể nghĩ tới chứ? Tòa lâu đài lớn như vậy, xây dựng mất hai năm, nhìn không thấy điểm cuối, lại chỉ vì một người mà tồn tại.
Lúc này, đèn trên lầu hai của toàn nhà chính đang sáng lên, vị kia có lẽ vẫn chưa ngủ.
Trợ lý nghĩ như vậy, thở nhẹ một hơi.
Dù sao chỉ cần người khia tỉnh táo, Triệu tổng có thể khắc chế, có lẽ sẽ không làm ra chuyện 幺蛾子*.
*Có nghĩa là gây rắc rối, chủ yếu là sự xúc phạm; hoặc cũng có thể được hiểu là một ý tưởng đi lệch với suy nghĩ bình thường, chẳng hạn như chơi chiêu trò, ý tưởng tồi tệ.
Anh ấy buổi tối có thể một giấc ngon.
Mạnh Thính Nhứ đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống dưới, nhìn thấy thân ảnh của Tần Hạ.
Cô đã đợi anh rất lâu rồi, tay vô ý thức bấu chặt vào lan can, vẻ mặt càng thêm nặng nề.
Tần Hạ mặc một bộ tây trang màu đỏ đậm, dáng người cao thẳng, khí chất nổi bật, có lẽ là nhận ra ánh mắt của cô, ảnh ngẩng đâu nhìn nhìn tầng, chỉ nhìn một cái liền thấy người phụ nữ đứng ở lan can.
Mạnh Thính Nhứ mỹ lệ kiều diễm như một bông hoa.
Trên người cô mặc một bộ sườn xám màu xanh lam, tôn lên đường cong cơ thể đẹp đến say lòng người.
Tần Hạ câu khóe môi, gọi cô: “Nhứ Nhứ.”
Tần Hạ lúc nói chuyện với Mạnh Thính Nhứ trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, nốt ruồi lệ màu đỏ ở khóe mắt khiến gương mặt ấm áp của anh càng thêm mấy phần rực rỡ.
Mạnh Thính Nhứ lại không biết tại sao, nghĩ đến rắn độc.
Trái tim cô căng thẳng, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Tiếng bước chân của Tần Hạ như xa như gần.
Anh dừng lại trước mặt Mạnh Thính Nhứ, cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
“Anh uống rượu?” Mạnh Thính Nhứ hỏi anh.
Anh nhìn sắc mặt không tốt của cô gái nhỏ.
Làn da của Mạnh Thính Nhứ rất trắng rất trắng, lông mày như vầng trăng khuyết, đôi mắt tròn tròn, đuôi mắt khẽ cong lên một độ cung nhỏ, khi nhìn người khác đem theo một cỗ ngạo khí.
“Em hỏi anh đó!” Mạnh Thính Nhứ không kiên nhẫn chọc chọc ngực của anh.
Khi cô nói chuyện, đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn lúc mở lúc khép, màu sắc đỏ đỏ, giống như một bông hoa hồng vừa mới nở.
Tần Hạ muốn cắn một cái.
Anh nheo mắt, căn nhấc khả năng Mạnh Thính Nhứ có thể sẽ tức giận, cuối cùng cũng không làm vậy.
Anh không nói lời nào ngồi xổm xuống, những ngón tay ấm áp rơi vào bàn chân cô, nói: “Sao lại không mang dép mà chạy lung tung như vậy, hử?”
Mạnh Thính Nhứ cúi đầu, có thể nhìn thấy một nửa gương mặt dưới của Tần Hạ, đôi môi đỏ tươi.
Ngữ khí của cô khó chịu: “Bệnh của em tốt rồi, em muốn ra ngoài.”
Sắc mặt Tần Hạ hơi tối lại, anh dù sao cũng có chút say rượu, xuống tay không biết nặng nhẹ, ngón tay không tự giác dùng chút lực.
Mạnh Thính Nhứ tức đến mức trực tiếp dùng chân đạp lên vai Tần Hạ: “Anh làm đau em!”
Chân của cô rất nhỏ, bình thường chỉ mang cỡ giày 35, trắng trắng mềm mềm, ngón chân ngắn và trong, vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Thính Nhứ sớm đã phát hiện, Tần Hạ người này, đối với cô không có giới hạn, chỉ cần cô không rời khỏi đây, anh căn bản đối với cô dư thủ dư cầu*.
*Dư thủ dư cầu (予取予求): muốn lấy cứ lấy
Như lúc này, khuôn mặt người đàn ông có chút ý cười, không những không tức giận vì hành vi quá đáng của cô mà ngược lại còn nhẹ nhàng xoa cổ chân nhỏ gầy của cô, cúi đầu hôn lên đó một nụ hôn, tính khí tốt nói: “Là lỗi của anh.”
Mạnh Thính Nhứ cảm thấy như mình đang đánh vào bông, rất không thú vị.
Cô rút chân từ trong tay Tần Hạ ra, sau khi đứng vững, nhẹ giọng nói: “Em có lời muốn nói với anh.”
Tần Hạ đứng dậy, nụ cười ôn nhu: “Nhứ Nhứ muốn nói gì?”
Mạnh Thính Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, tay nắm lấy bộ váy ngủ mỏng, từng từ cẩn thận lại bình tĩnh.
Cô nói: “Tần Hạ, em muốn li hôn.”
Nụ cười trên mặt Tần Hạ dần dần tan vỡ.
Khuôn mặt anh hiện lên sự tức giận, đôi mắt đào hoa trầm như nước, cồn lại từng chút từng chút tấn công đại não.
Anh nhìn có vẻ như bình tĩnh lại khắc chế: “Tại sao?”
Trong không gian yên tĩnh chết chóc, Mạnh Thính Nhứ nhìn gương mặt tao nhã của Tần Hạ, gằn từng chữ: “Anh có phải vẫn luôn lừa em?”
“Lừa em?” Tần Hạ nhẹ nhàng lặp lại hai từ, khóe môi lại có xu hướng cong lên, giọng nói trầm xuống, ôn thanh từ ngữ hỏi: “Nhứ Nhứ, anh lừa em cái gì?”
Mạnh Thính Nhứ có lúc rất sợ Tần Hạ, nhất là dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười lúc này của anh.
Có lẽ là bởi vì, trong lâu đài hoa mỹ xinh đẹp này, cô chỉ có thể dựa vào anh để tồn tại.
Nếu đảo ngược câu chuyện, thực ra đã là chuyện của nửa năm trước.
Nửa năm trước lúc cô tỉnh dậy đã ở trong tòa lâu đài này rồi, cô đã mất kí ức của 6 năm, đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều có thái độ cảnh giác và bất an.
Lúc Tần Hạ bước vào, mang theo mùi thơm nhẹ nhẹ của hoa ngọc lan bên ngoài.
Người đàn ông ôn nhu phong độ hôn lên mu bàn tay của cô, nói với một nụ cười dịu dàng gần như mê hoặc: “Nhứ Nhứ không nhớ đúng không? Một năm trước, chúng ta đã kết hôn rồi.”