NỒNG NHIỆT HÔN


"Ây dô! Có chí khí!" Bà cụ giơ ngón tay cái về phía anh, lại tặng cho anh một quả trứng kho: "Người bị ốm cần phải bổ sung nhiều chất đạm, tặng cháu, đem về bồi dưỡng cho vợ tương lai!"
! ! ! !
Trình Vi Nguyệt nằm trong phòng bệnh một lúc thì Châu Kinh Duy đã trở về.

Bát cháo bốc khói nghi ngút được đặt trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài của Châu Kinh Duy tháo túi ra, âm thanh tiếng túi nhựa bị mở ra sột soạt, anh tự mình đặt mình vào trong khói lửa nhân gian, quay mặt lại hỏi cô thích ăn ngọt hay mặn.

Trình Vi Nguyệt nói cô thích ăn ngọt.

Châu Kinh Duy đổ đường trắng vào trong bát cháo rồi khuấy đều, khói bay lên mờ mịt.

"Ăn cháo xong rồi nghỉ ngơi một lúc, không có gì sai sót, ngày mai là có thể xuất viện.

" Châu Kinh Duy thổi nguội một thìa cháo, đưa tới bên miệng cô.

"Tôi có thể tự làm.

" Trình Vi Nguyệt không tự nhiên hơi rụt vai lại.

"Em bây giờ còn sức lực để tự mình làm sao?" Châu Kinh Duy hơi dừng lại, ngữ khí thong thả ung dung: "Hay là, em muốn tôi gọi diện cho ba mẹ của em, bảo họ mau tới bệnh viện để chăm sóc cho con gái mình?"
Phố Đinh Lan sắp bị phá hủy, ba mẹ hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, không thể khiến họ càng thêm lo lắng nữa.

Trình Vi Nguyệt cũng không xoắn xuýt nữa, cúi đầu không nói lời nào ăn thìa cháo Châu Kinh Duy đưa tới.

Gương mặt trắng nõn của cô, khi cúi đầu, vì đang bị bệnh nên mất đi vài phần vẻ đẹp thịnh khí lăng nhân*, nhiều thêm vài phần ôn thuận ngoan ngoãn.


*Thịnh khí lăng nhân (盛气凌人): khí chất kiêu ngạo chèn ép người khác.

Bàn tay cầm thìa của Châu Kinh Duy hơi dừng, anh bất động thanh sắc thu lại, lại xúc thêm một thìa.

Hai người im lặng không nói gì, cho đến khi Trình Vi Nguyệt nhỏ giọng nói mình ăn no rồi.

Châu Kinh Duy buông bát cháo trong tay xuống, giúp cô kéo chăn lên, nói: "Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi một chút, để bác sĩ đến giúp em kiểm tra.

"
Ngón tay của Trình Vi Nguyệt hơi dùng lực nắm lấy góc chăn.

Cô nhìn về phía Châu Kinh Duy.

Châu Kinh Duy nhìn vào mắt Trình Vi Nguyệt, trái tim có chút loạn nhịp.

Giống hệt như lần đầu gặp gỡ, ánh mắt mở mịt, sạch sẽ, không chút lực tấn công.

Nhất kiến chung tình vĩnh viễn không thể chạy khỏi kiến sắc khởi ý*.

*Kiến sắc khởi ý: có thể hiểu là nhìn ngắm cơ thể, ham muốn được tiếp xúc da thịt ngay từ lần gặp đầu tiên.

Châu Kinh Duy không phủ nhận, Trình Vi Nguyệt thực sự là gu thẩm mỹ của anh.

"Lý Điệp cô ấy! cô ấy nói gì với anh rồi?"
Rốt cuộc thì thái độ này của Châu Kinh Duy quá mức lộ liễu và thẳng thắn, hoàn toàn không để ý gì cả mà thể hiện sự quan tâm, cô sao có thể không nhận ra.

"Trừ lí do vì sao em lại uống rượu, tất cả những chuyện khác đều đã nói.

" Châu Kinh Duy dừng lại, ngồi xuống cuối giường.

Anh nhìn bộ dạng ngày càng lo lắng của cô gái nhỏ, cười nhẹ, thế nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết: "Vi Nguyệt, tình cảm không có hy vọng thì không nên miễn cưỡng.

"
Trình Vi Nguyệt biết đã không còn hy vọng nữa.

Nhưng Châu Kinh Duy lại càng hiểu rõ cô hơn so với chính bản thân cô.

Anh là một cao thủ, có thể nhìn rõ lòng người.

Châu Kinh Duy thấy cô không nói gì, chủ động mở miệng: "Vẫn còn điều gì muốn hỏi?"
Trình Vi Nguyệt lắc đầu, nói không có.

"Vậy tôi nghỉ ngơi ở sô pha bên cạnh một chút.

" Anh tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm, hai con mắt hẹp dài sâu hoắm không có gì che đi, hoàn toàn lộ ra trước mặt Trình Vi Nguyệt: "Có chuyện gì thì gọi tôi, có được không?"

Lúc Châu Kinh Duy không đeo kính, khí chất văn nhã nội liễm của anh giảm hẳn, mà thay vào đó là cảm giác xâm lược như có như không.

Mí mắt của anh rất sâu, đuôi mắt hơi cong lên, con mắt hẹp dài mà sâu thẳm, con ngươi đen láy.

Đó là một đôi mắt khiến người ta không thể nhìn rõ bất cứ cảm xúc nào.

Trình Vi Nguyệt nhìn một cái, có một cảm giác như linh hồn mình kinh sợ.

Cô rời tầm mắt, gật gật đầu.

Châu Kinh Duy cười cười, trước khi đứng dậy, anh nói: "Nguyệt Nguyệt, em nếu như muốn đích thân mặt đối mặt chia tay với Triệu Hàn Trầm, tôi có thể đi cùng em.

"
Trình Vi Nguyệt bị sặc, thành thật hỏi: "Hai người các anh đã náo thành thế này, anh gặp anh ấy không thấy gượng gạo sao?"
Châu Kinh Duy thấp giọng cười, cảm thấy vấn đề này của Trình Vi Nguyệt rất đáng yêu.

Anh nhìn Trình Vi Nguyệt, cũng vô cùng thành thật: "Nguyệt Nguyệt, tôi ngay cả tỏ tình cũng đã tỏ tình với em rồi, em còn hỏi tôi có gượng gạo không?"
Trước kia Trình Vi Nguyệt không hề phát hiện, Châu Kinh Duy không phải lúc nào cũng nghiêm túc.

Giống như lúc này, anh rất thích nhìn bộ dạng mặt đỏ tai hồng của cô.

Trình Vi Nguyệt chui vào trong chăn, kéo chăn qua cả đầu.

Châu Kinh Duy nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, đáy mắt nhiễm thêm một chút ôn nhu.

Anh nằm xuống chiếc sô pha dài ở bên cạnh, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Tiếng rung của điện thoại đã đáng gãy trạng thái đà điểu của Trình Vi Nguyệt.

Cô cầm điện thoại rồi vén chăn lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái, nhanh chân đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Châu Kinh Duy chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ, cô không muốn khiến anh lại bị đánh thức vì chuyện của mình.

Cô đi đến hành lang, lúc này mới nhìn thấy, người gọi đến là Triệu Hàn Trầm.

Ánh mắt của Trình Vi Nguyệt trở nên lạnh lùng.

Cô nghe điện thoại, đưa lên bên tai.

"Ninh Ninh, em đang ở đâu?" giọng nói của Triệu Hàn Trầm có chút yếu ớt: "Anh muốn gặp em, chúng ta gặp nhau, được không?"
Anh thật không dễ dàng mới tiễn được Kiều Tịnh Tuyết đi, điều đầu tiên muốn làm là đi tìm cô.

Nhưng Trình Vi Nguyệt lại lạnh lùng nghĩ, cũng đúng, viêm dạ dày cấp tính, đương nhiên là phải yếu ớt.

Trong lối đi của bệnh viện, người qua kẻ lại, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ gay gắt chói chang.

Cô lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Cô nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, ngữ khí lạnh lùng bình đạm: "Gặp tôi?"
"Đúngvậy, gặp em.

Em ở đâu, anh qua đón em.

" Triệu Hàn Trầm vội vàng nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc