NÔNG TRƯỜNG ẢO TƯỞNG

Nghĩ kĩ lại thì đã rất lâu rồi Lục Thanh Tửu chưa từng nghiêm túc ăn sinh nhật. Tuy công ty sẽ ghi nhớ sinh nhật của nhân viên rồi cùng nhau chúc mừng, nhưng cũng chỉ là tặng một món quà nhỏ, mọi người cùng nhau cắt bánh kem mà thôi. Không những thế, cũng vì công việc bận rộn nên mỗi lần Lục Thanh Tửu nhớ đến sinh nhật mình, không phải sinh nhật chưa đến thì cũng là sinh nhật đã qua.

Bữa sáng hôm nay do ba người bọn họ chuẩn bị là một bát mì trường thọ. Nhìn bề ngoài, bát mì này cũng không khác bát mì bình thường cho lắm, trên bát còn đặt ba quả trứng chiên bóng bẩy vàng ruộm.

Lục Thanh Tửu ngồi xuống bàn, đối mặt với ánh mắt vô cùng chờ mong của Chu Miểu Miểu và Doãn Tầm.

“Sinh nhật vui vẻ nha Tiểu Tửu.” Doãn Tầm cười, “Đã lâu không làm sinh nhật cho cậu, tôi nhớ mỗi năm đến ngày này bà ngoại cậu sẽ nấu mì cho cậu, hôm nay chính tôi tự tay nấu một bát mì gà trường thọ ngon lành trong truyền thuyết cho cậu luôn đó!”

Chu Miểu Miểu giục: “Cậu mau nếm thử xem!”

Lục Thanh Tửu: “……” Tuy cậu vẫn ôm thái độ nghi ngờ với tay nghề nấu nướng của Doãn Tầm, nhưng không thể không nói bát mì trước mắt trông rất hấp dẫn. Bát mì tỏa ra hương thơm ngào ngạt của canh gà, hành lá xanh biếc rải trên nước dùng trong veo, nhìn thế nào cũng thấy đây là một bát mì vô cùng bình thường.

Hơn nữa nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, Lục Thanh Tửu lại không dám nói gì thêm. Cậu cúi đầu nhanh chóng ăn mì. Không thể không nói mùi vị của bát canh gà này không tệ chút nào, trứng chiên cũng được chiên đến độ lòng đào. Ăn xong, Lục Thanh Tửu thấy người ấm hẳn lên. 

“Ngon lắm, cảm ơn mọi người.” Lục Thanh Tửu nở nụ cười.

“Cơm hôm nay bọn chị bao, cậu cứ nghỉ ngơi đi.” Chu Miểu Miểu đã lên kế hoạch, cô nói, “Hôm nay đẹp trời, em đưa Bạch Nguyệt Hồ lên núi đi dạo đi.”

Lục Thanh Tửu cười đáp: “Không cần đâu, để em nấu. Hôm nay là sinh nhật em, em muốn mời mọi người một bữa.”

Nhưng nói thế nào Chu Miểu Miểu cũng không đồng ý, cuối cùng Lục Thanh Tửu chỉ có thể bất đắc dĩ nghe lời đi ra ruộng với Bạch Nguyệt Hồ, giao phòng bếp cho ba người bọn họ. Đương nhiên là trước khi đi, cậu cũng không quên dặn bọn họ an toàn là trên hết, dù có thế nào cũng đừng có mà đốt luôn căn bếp của cậu đấy.

Trên cánh đồng, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ nói chuyện quá khứ. Lục Thanh Tửu kể cho Bạch Nguyệt Hồ nghe một vài chuyện của mình khi còn bé. Bạch Nguyệt Hồ là một người nghe rất tốt, nói chuyện với hắn không cần lo chuyện của mình sẽ bị người khác biết, bởi phần lớn thời gian hắn đều lười mở miệng.

Rau củ trong ruộng xanh mướt một mảnh, bí đỏ vừa gieo không lâu cũng đã lớn. Năm nay là năm đầu tiên bọn họ trồng bí đỏ nhưng chúng sinh trưởng rất tốt, quả nào cũng to, nhấc lên xem thử có lẽ cũng khoảng hai đến ba mươi ký. Lúc trở về, Lục Thanh Tửu còn ôm theo một quả, tính dùng bí đỏ làm chút điểm tâm.

Nhưng đi được nửa đường, cậu cảm giác bụng mình không ổn.

“Sao thế?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.

“Tôi…… bụng hơi đau.” Sắc mặt Lục Thanh Tửu trắng bệch, “Anh cầm đi, tôi đi về trước!” Nói xong, cậu đặt bí đỏ xuống rồi chạy biến, để lại Bạch Nguyệt Hồ hãy còn ngơ ngác.

Sự thật chứng minh, linh cảm của Lục Thanh Tửu vô cùng chính xác. Vừa về đến nhà cậu đã gần như không nhịn nổi, phải vọt vào WC như một cơn gió.

Hai mươi phút sau, Lục Thanh Tửu ra khỏi WC. Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

“Cậu bị sao vậy?” Bạch Nguyệt Hồ ngồi trong sân thấy dáng vẻ của Lục Thanh Tửu bèn nghi ngờ hỏi.

“Tôi…… Tôi ăn đồ của Doãn Tầm làm.” Lục Thanh Tửu run giọng.

Bạch Nguyệt Hồ: “……” Vẻ mặt của hắn như muốn hỏi Lục Thanh Tửu tại sao cậu lại muốn rơi vào cái vòng luẩn quẩn này.

Lục Thanh Tửu giải thích: “Nhìn thì cũng có đến nỗi nào đâu!”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Lần trước cậu cũng nói như vậy.”

Lục Thanh Tửu đau đớn muốn chết, cậu biết chuyện kinh dị nhất vẫn còn chưa tới bởi lúc này Doãn Tầm vẫn đang phát huy tay nghề nấu nướng trong bếp với Chu Miểu Miểu. Nhưng chưa kịp nói gì thêm thì Lục Thanh Tửu đã bị ép vào WC lần hai, lúc ngồi xổm trong WC, cậu thậm chí còn bắt đầu hận bồn cầu nhà mình sao lại là xí bệt, ngồi xổm thế này khiến cậu cảm thấy chân mình như sắp gãy ra luôn rồi……

Chờ đến khi Lục Thanh Tửu cảm thấy khá hơn và có thể ra ngoài, cả người cậu như mất nước. Bạch Nguyệt Hồ đưa cho cậu một chén trà nóng, trong ánh mắt mang theo thương hại, hắn nói: “Bọn họ lại làm cho cậu một bàn đồ ăn ngon kìa.”

Lục Thanh Tửu: “……” Tay bưng trà của cậu khẽ run.

Bạch Nguyệt Hồ: “Uống ly trà này đi.”

Lục Thanh Tửu: “…… Ừm.”

Ai ngờ câu tiếp theo của Bạch Nguyệt Hồ là: “Lên đường sớm một chút.”

Suýt chút nữa là Lục Thanh Tửu đã chết vì sặc. Sau khi uống xong trà, cậu chậm chạp lết cái thây của mình vào phòng, thấy Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu đã chuẩn bị cho mình một bàn đồ ăn rất ngon. Không thể không nói nếu không phải mông còn đau, Lục Thanh Tửu sẽ thấy bàn đồ ăn này rất hấp dẫn, có thịt có rau, có một nồi canh gà thơm ngào ngạt, ở giữa bàn thậm chí còn có món cá quế chiên xù vô cùng ngon mắt.

Chu Miểu Miểu ở bên cạnh khen: “Doãn Tầm, tay nghề cậu rất được nha.”

Doãn Tầm ngại ngùng đáp: “Đây là do thường xuyên luyện tập đấy, trước kia tôi làm không được tốt như vậy. Tiểu Tửu, cậu về rồi à, sao hôm nay ở ngoài ruộng lâu thế?”

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm tôi đã về từ đời nào rồi, chỉ là tôi phải ở trong WC cả một buổi sáng thôi. Tiếc là mấy người bọn họ đều vội vàng nấu cơm nên không để ý tới người sắp chết trong WC là cậu.

Lục Thanh Tửu nói: “Doãn Tầm…… Tôi có chút việc……”

Chu Miểu Miểu hoàn toàn không biết chuyện gì, cô nhiệt tình vẫy tay với Lục Thanh Tửu: “Nói gì đấy, nhanh tới ăn cơm đi, ăn xong rồi nói, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Lục Thanh Tửu biết chuyện này không nói không được, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của Doãn Tầm, cậu lại cảm thấy lời đã tới bên miệng lại không thể thốt ra. Doãn Tầm biết mỗi khi đến sinh nhật bà ngoại cậu sẽ nấu cho cậu một bát mì, vậy nên cậu ta đã dậy sớm hầm canh gà tươi để nấu mì cho cậu. Doãn Tầm cũng biết đã lâu Lục Thanh Tửu chưa được ăn sinh nhật nên cậu ta đã cố gắng chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon. Cậu ta không có quà sinh nhật đặc biệt gì cho Lục Thanh Tửu, chỉ có thể cống hiến sức lực…… Gặp được người bạn như vậy, Lục Thanh Tửu có muốn nói bàn cơm này không thể ăn cũng hơi không đành lòng.

“Làm sao vậy Thanh Tửu?” Thấy Lục Thanh Tửu không nhúc nhích, Doãn Tầm mờ mịt đặt câu hỏi.

Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, cuối cùng không nói gì nữa. Cậu mang theo ánh mắt hiền từ của người cha ngồi về bàn, nói: “Ăn thôi.”

“Tôi đi gọi Bạch Nguyệt Hồ.” Chu Miểu Miểu vui vẻ đi ra ngoài.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ bị gọi vào, thấy Lục Thanh Tửu cầm đũa ngồi trước bàn, hắn hơi nhướn mày nhìn Lục Thanh Tửu như muốn hỏi chuyện này là sao.

Lục Thanh Tửu không thể làm trò trước mặt Doãn Tầm nên nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Nguyệt Hồ, tỏ vẻ đây là ý tốt, là thành quả sau một buổi sáng bận rộn của Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu, nếu cậu nói không thể ăn thì sẽ khiến bọn họ thất vọng.

Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lúc lâu mới nhắn lại một câu: Cậu thật sự không sợ chết à.

Lục Thanh Tửu tắt điện thoại làm bộ không nhìn thấy.

Cậu cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Thật ra mùi vị các món ăn cũng không tệ lắm, đối với Doãn Tầm rất ít khi nấu cơm mà nói thì đây đã là màn thể hiện vượt xa bình thường. Mọi người uống chút rượu rồi cùng trò chuyện, không khí khá ấm cúng. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng mấy tiếng sau bữa cơm, tim Lục Thanh Tửu lại như bị dao cắt, thậm chí cậu còn bắt đầu tự hỏi mình có cần sang nhà hàng xóm mượn WC hay không.

Bữa cơm trôi qua trong êm đẹp. Sau khi cơm no rượu say, Chu Miểu Miểu mới bưng chiếc bánh kem hình c*t từ tủ lạnh ra trịnh trọng đặt lên bàn, cô còn lôi ra một ngọn nến không biết lấy được từ đâu đưa cho Lục Thanh Tửu.

“Thanh Tửu, sinh nhật vui vẻ nha!” Chu Miểu Miểu cười xán lạn, “Bánh kem cũng là do bọn chị cùng nhau làm, tuy không được đẹp nhưng hương vị không tệ lắm đâu!”

Lục Thanh Tửu đau xót nhìn bánh kem, cậu cảm thấy khả năng tối nay mình phải ngủ trong WC là rất cao. Nhưng không sao, còn có mấy người chung số phận với cậu đấy thôi. Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu lập tức thoải mái nở nụ cười hiền từ.

Chu Miểu Miểu nhìn nụ cười của Lục Thanh Tửu, nghi ngờ nói: “Tiểu Tửu này, sao cậu lại cười như Đức Phật thế?”

Lục Thanh Tửu: “Có sao?”

Chu Miểu Miểu: “Có đó.”

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm, có thể là bởi vì em biết mình sắp thăng thiên thành Phật rồi đấy. Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, nghe đến đây, trong mắt hắn cũng lộ ra một tia ý cười.

Chu Miểu Miểu không biết rốt cuộc mình đã làm gì, thấy Lục Thanh Tửu không định giải thích, cô bèn đặt sự chú ý lên bánh kem. Chu Miểu Miểu thắp nến rồi hát tặng Lục Thanh Tửu một bài hát chúc mừng sinh nhật. Lục Thanh Tửu ước ba điều ước với bánh kem, sau đó thổi một hơi tắt nến.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bánh kem được cắt thành các miếng nhỏ rồi chia cho mọi người. Tuy rằng nhìn kiểu gì thì chiếc bánh kem này cũng giống như một đống c*t màu trắng, nhưng kỳ thật hương vị của nó không tệ, ít nhất là vẫn giống đồ ngọt. Lục Thanh Tửu nhanh chóng giải quyết một miếng bánh kem, sau đó xoay người đi ra ngoài. Chu Miểu Miểu nhìn bóng dáng quyết tuyệt của cậu, mờ mịt đặt câu hỏi: “Ơ, Tiểu Tửu, cậu định đi đâu thế?”

Lục Thanh Tửu đáp: “Em đi WC.”

Chu Miểu Miểu không hiểu: “Cậu đi WC làm gì?”

Lục Thanh Tửu: “Chờ lát nữa chị sẽ biết.” Cậu tạm dừng một lát, sau đó quyết định đánh thức ba tên ngốc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra “Tôi thành thật đề nghị mọi người lập tức vào thôn tìm WC, vào rồi thì đừng ra nữa…” 

Ba người đều thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Lục Thanh Tửu 

“Trời đậu, mẹ bà, Lục Thanh Tửu, cậu đi nhanh lên cho tôi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi ——” Doãn Tầm kêu như gà bị nắm cổ.

Nhưng Lục Thanh Tửu đã dùng hết tình thương của cha, lúc này tâm cậu vững như sắt: “Không ra được, hôm nay tôi ngủ ở luôn trong này luôn.”

“Anh Lục ơi, anh Lục à, xin cậu thương xót, cầu xin cậu đấy, cho chị một cơ hội đi.” Chu Miểu Miểu quyết định sử dụng chiêu nịnh nọt, “Chị đi xong sẽ nhường cho cưng mà.”

“Không đời nào.” Lục Thanh Tửu nói, “Chị nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cậu còn không biết chiêu này của Chu Miểu Miểu sao, đừng thấy cô nói rất tha thiết mà bị lừa, nếu để cô vào được thật, chỉ sợ WC này sẽ phải đổi thành họ Chu luôn cho coi.

Giang Bất Hoán không có mặt mũi nào tranh với Lục Thanh Tửu, đành phải đỏ mặt đi mượn WC cách vách.

Thấy kế hoạch của mình thất bại, Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu kêu gào chửi đổng vài câu rồi cũng sang nhà khác mượn WC. Cuối cùng Lục Thanh Tửu đã trở thành vua của cái WC này, nhưng cậu không tài nào cười nổi.

Bốn con người đã hợp thể với WC dứt khoát tạo một group chat, bắt đầu tám nhảm.

Doãn Tầm hỏi Lục Thanh Tửu sao không nói cho bọn họ sớm rằng đồ ăn có vấn đề, Lục Thanh Tửu tỏ vẻ không phải là vì trân trọng tấm lòng của cậu ta sao, Doãn Tầm không biết xấu hổ mặt dày nói: “Đúng vậy đúng vậy, đây quả thật là tấm lòng của chúng tôi, cho nên mình cậu ăn là được, chúng tôi đứng nhìn không phải tốt hơn sao.”

Lục Thanh Tửu: “Bây giờ mà đấm được là tôi đấm cậu chết tươi đấy.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chu Miểu Miểu ở bên cạnh kêu gào mình sắp mất nước rồi, còn nói rõ ràng mình đã theo dõi Doãn Tầm nấu, hơn nữa nguyên liệu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, tại sao họ lại bị tiêu chảy thế này.

Doãn Tầm: “Có khả năng đây là một bữa cơm tràn ngập tình yêu thương.”

Chu Miểu Miểu: “Tình yêu của chú em làm chị đây đau mông quá.”

Doãn Tầm: “……” Chị là con gái, có thể đừng nói những câu khiến người ta hiểu lầm như thế được không.

Bạch Nguyệt Hồ cũng ở trong group, nhưng hắn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì nên vẫn im lặng. Cuối cùng đúng lúc mọi người đang bàn tán, hắn mới bất ngờ thả một nhãn dán cười nhếch mép, Doãn Tầm nhìn mà run rẩy từng cơn.

Buổi sáng nấu cơm, buổi trưa ăn cơm, buổi chiều đàn đúm tụ họp ở WC, ngày hôm nay quả là một ngày vô cùng phong phú. Khi mặt trời sắp ngả về tây, mọi người mới có thể tụ tập đông đủ trong sân, ai cũng ngã trái ngã phải, thân thể trông như bị khoét rỗng.

“Tôi cảm thấy tôi không được rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Bây giờ tôi chỉ còn là một cái túi trống rỗng mà thôi.”

Doãn Tầm: “Chị không cần nghĩ nhiều thế đâu, chị còn nhiều thịt như thế mà.”

Chu Miểu Miểu: “…… Cầu xin cậu câm miệng đi.”

Lục Thanh Tửu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, cậu cảm thấy bây giờ mình cũng chỉ còn lại một bộ da. Nhưng chuyện thê thảm nhất chính là hai đùi cậu cứ như bị điện giật, đánh vào không có cảm giác gì.

“Buổi tối ăn gì đây?” Chu Miểu Miểu yếu ớt hỏi.

Lục Thanh Tửu nói: “Chị còn nuốt trôi sao.”

Chu Miểu Miểu: “Đi xong giờ không phải có chút đói bụng sao? Bất Hoán, cậu có đói không?”

Giang Bất Hoán không đáp, cậu ta ngã xuống cái ghế bên cạnh như một thi thể già cỗi trước gió. Chiều nay lúc ngồi trong WC cậu ta thậm chí còn cho rằng mình sẽ cứ thế mà giã từ nhân thế, không ngờ mình lại có thể kiên cường đến giờ…… Đối mặt với vấn đề của Chu Miểu Miểu, Giang Bất Hoán dùng chút sức lực cuối cùng phun ra hai chữ: “Không đói.”

Chu Miểu Miểu tiếc nuối, cô thật sự có chút đói bụng, nhưng giờ ở đây không ai có sức đi nấu cơm, vì thế cô chỉ có thể xoay người cầm chút đồ ăn vặt ăn cho đỡ đói. Lục Thanh Tửu rất khâm phục dạ dày của cô, bây giờ nhìn đồ ăn cậu cũng thấy bụng quặn đau.

Uy lực của bữa cơm trưa do Doãn Tầm trổ tài này thật sự quá lớn.

Tối hôm ấy Chu Miểu Miểu mới có thể tặng quà sinh nhật mình đã chuẩn bị cho Lục Thanh Tửu, đó là một chiếc đồng hồ cơ học xa xỉ. Lục Thanh Tửu cảm thấy quá đắt tiền, cậu định từ chối nhưng Chu Miểu Miểu lại nói nếu Lục Thanh Tửu không nhận có nghĩa là cậu không xem cô như bạn bè, vì thế Lục Thanh Tửu đành nhận quà, sau đó vươn tay cho Chu Miểu Miểu ôm một cái.

Sau khi mất đi quá nhiều người thân, trong mắt Lục Thanh Tửu, giờ Chu Miểu Miểu đã như là một người thân của cậu. Cô gái này nhiệt tình săn sóc, vì bạn bè có thể không tiếc cả mạng sống, Lục Thanh Tửu cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được cô. Đương nhiên không chỉ Chu Miểu Miểu, mỗi người, mỗi con vật trong căn nhà này đều là may mắn của cậu.

Lý Tiểu Ngư cách vách, Tiểu Hắc và Tiểu Hoa trong nhà cùng nhóc hồ ly Tô Tức, thậm chí cả bầy Khâm Nguyên ở sân sau cũng tặng quà sinh nhật cho Lục Thanh Tửu. Những món quà này rất thú vị, có thể thấy người tặng rất có lòng. Lục Thanh Tửu nhận tất cả những món quà rồi cười nói cảm ơn với từng người.

Lục Thanh Tửu thích thôn Thủy Phủ, mặc dù cậu đã biết thôn này hơi khác so với tưởng tượng của cậu, nhưng tình cảm cậu dành cho vùng đất này vẫn ngập tràn như cũ. 

Đêm hôm ấy cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng thấy khỏe hơn. Sau một ngày lăn lộn, cậu tính đi ngủ sớm một chút, ai ngờ lại bị Bạch Nguyệt Hồ gọi dậy.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Bạch Nguyệt Hồ tới gõ cửa phòng Lục Thanh Tửu.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi còn chưa tặng quà sinh nhật cho cậu.”

Lục Thanh Tửu nói: “Quà sinh nhật……?” Cậu cũng không nghĩ rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, nhất thời Lục Thanh Tửu có chút bất ngờ, “Là gì vậy?”

Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, chỉ vẫy tay với Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu đi theo Bạch Nguyệt Hồ ra ngoài, hai người rời khỏi sân, đi về phía những rặng núi.

Đêm xuân, tiết trời se lạnh. Những cơn gió mơn man trên mặt đến là ngứa ngáy khiến người ta không nhịn được phải mỉm cười. Bầu trời trong trẻo không thấy trăng nhưng lấp lánh ánh sao. Bụi cỏ ven đường ồn ào tiếng côn trùng kêu vang, trong đêm tối lại tăng thêm chút tình thú.

Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đi trên đường nhỏ, Bạch Nguyệt Hồ không nói muốn đi đâu, Lục Thanh Tửu cũng không hỏi. Hai người vô cùng ăn ý im lặng khiến không khí có chút xấu hổ. Càng đi sâu vào núi, cảnh sắc xung quanh càng xa lạ. Đột nhiên, Bạch Nguyệt Hồ đi phía trước dừng bước, hắn xoay người vươn tay ra trước mặt Lục Thanh Tửu: “Lại đây.”

Lục Thanh Tửu nắm tay hắn.

Một màn sương đen kéo tới bao phủ Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu bỗng thấy mình bị Bạch Nguyệt Hồ kéo một cái, sau đó cậu nhận ra mình đã ngồi lên một thứ gì đó lạnh lẽo và cứng rắn, chỉ là thứ kia bị sương đen bao phủ nên cậu không thấy rõ hình dáng. Lục Thanh Tửu dùng tay chạm thử vào thứ dưới thân, thứ kia có vảy bóng loáng, vô cùng cứng rắn, sờ vào hơi giống cục đá.

Có lẽ đây chính là nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu nghĩ, trong mắt hiện lên ý cười. Con thú khổng lồ được sương đen bao phủ nâng Lục Thanh Tửu chậm rãi bay lên trời, cảnh vật dưới mặt đất càng lúc càng nhỏ, ánh đèn biến thành những chú đom đóm. Cậu đã bay lên bầu trời, sóng vai với những vì sao.

Bạch Nguyệt Hồ bắt đầu bay lượn trên bầu trời. Hắn không có cánh nhưng bay vô cùng vững vàng, còn hình thành một lá chắn trong suốt xung quanh Lục Thanh Tửu giúp cậu chặn gió và không khí lạnh trên trời. Lục Thanh Tửu nhìn xuống dưới, phát hiện cảnh sắc đã thay đổi, không còn thôn xóm quen thuộc, chỉ còn biển mây trắng như bông.

Trong mây bỗng có vệt sáng lập lòe, nhìn kỹ mới phát hiện những vệt sáng ấy là một loại cá có khả năng bay trên mây, bên cạnh đó còn có một vài động vật Lục Thanh Tửu không biết. Bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ bắt đầu lao xuống, bay vào giữa biển mây. Ban đầu Lục Thanh Tửu còn sợ mình trượt xuống, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra giờ mình như không trọng lượng, hoàn toàn có thể ngồi vững trên lưng Bạch Nguyệt Hồ.

Bọn họ càng lúc càng tới gần biển mây, sinh vật kỳ dị xung quanh ngày càng nhiều, có một con cá dài sáu khúc xinh đẹp tựa phượng hoàng, có cả con trâu khổng lồ bọn họ đã từng thấy.

Đây là một thế giới khác, một thế giới Lục Thanh Tửu chưa bao giờ được thấy. Cậu vuốt ve con thú khổng lồ ở dưới mình, cảm giác nơi trái tim có thứ gì đó lên men. Lục Thanh Tửu không kìm chế được cúi người, dán mặt lên lưng Bạch Nguyệt Hồ.

Vảy trên lưng Bạch Nguyệt Hồ không ấm áp cũng chẳng mềm mại, nhưng giây phút này, Lục Thanh Tửu lại cảm thấy chúng còn hấp dẫn hơn đuôi hồ ly bông xù, thậm chí chúng còn khiến cậu sinh ra khao khát đặt lên đó một nụ hôn.

Dường như Bạch Nguyệt Hồ đã phát hiện ra động tác Lục Thanh Tửu, ban đầu cả người hắn cứng đờ, nhưng sau đó lại vì động tác mềm mại của Lục Thanh Tửu mà chậm rãi thả lỏng.

Dưới biển mây có thứ gì đó đang phát sáng. Đầu tiên ánh sáng rất mỏng manh, nhưng khi Bạch Nguyệt Hồ bay thấp xuống, ánh sáng càng lúc càng loá mắt, làn mây bao quanh bọn họ cũng dần tản ra. Lục Thanh Tửu thấy dưới bầu trời xanh thẳm với những tầng mây trắng phau là biển cả trong suốt, nhưng biển này khác với những gì cậu đã thấy. Hiện ra trước mắt cậu là một khoảng không màu lam sáng ngời, Lục Thanh Tửu có thể nhìn thấy các loại cá và sinh vật biển đang bơi lội tung tăng giữa bầu trời và biển cả, tựa như cả thế giới đã hóa thành một thể.

Nước biển trong đến độ dù ở rất xa họ cũng có thể nhìn thấy cát đá và những rặng san hô dưới đáy biển. Xung quanh Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn được bao phủ bởi một màn sương đen, hình như động vật xung quanh có chút sợ hắn, chỉ cần thấy hắn là chúng đều chạy trốn tán loạn. Bạch Nguyệt Hồ không để ý đến chúng, hắn nhảy khỏi bầu trời, vọt vào làn nước xanh thẳm.

Cú nhảy này khiến Lục Thanh Tửu hoảng sợ, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình đã được bọc trong một chiếc phao vô hình, ở trong phao chẳng những có thể thở mà cậu còn có thể nhìn thấy quang cảnh dưới đáy biển, Lục Thanh Tửu nhìn đến ngây người.

“Sợ sao?” Tiếng nói của Bạch Nguyệt Hồ truyền tới.

Lúc này Lục Thanh Tửu mới hoàn hồn, cậu cười đáp: “Không sợ.”

Giọng Bạch Nguyệt Hồ rất ít khi ôn hòa thế này, hình như hắn lo Lục Thanh Tửu sẽ sợ hãi, hắn giải thích: “Sẽ không ngập đến cậu đâu, một lát nữa là đến rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Không sao, nơi này rất đẹp, tôi rất thích.”

Bạch Nguyệt Hồ hỏi: “Thích sao?”

“Thích.” Lục Thanh Tửu đáp, “Trước kia anh sống ở đây sao?”

Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng ừm một tiếng.

“Vậy nơi này cũng có tộc nhân của anh sao?” Kỳ thật Lục Thanh Tửu vô cùng tò mò quá khứ của Bạch Nguyệt Hồ, hơn nữa lúc này cậu còn bị cảnh sắc quê nhà của Bạch Nguyệt Hồ làm chấn động, vì thế cậu không kìm chế được mà hỏi thêm vài câu.

“Có.” Bạch Nguyệt Hồ chậm rãi nói, “Trước kia có rất nhiều, hiện tại thì rất ít.”

Lục Thanh Tửu nói: “Rất ít sao?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm.” Nhưng hắn không giải thích vì sao mà nhanh chóng chuyển đề tài, Bạch Nguyệt Hồ bắt đầu giới thiệu cho Lục Thanh Tửu về những sinh vật xa lạ xung quanh.

Nơi này có rất nhiều sinh vật được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, có loài hung ác, có  loài xinh đẹp, tất cả bọn chúng đều đang bơi lội trong làn nước xanh thẳm, cảnh tượng này tựa như một giấc mơ kỳ lạ mà tươi đẹp. Bạch Nguyệt Hồ đã trở thành sứ giả mộng cảnh, đưa Lục Thanh Tửu tới đây.

Sau khi xuống biển, càng lúc Bạch Nguyệt Hồ càng lặn sâu, hình như hắn đang bơi vào một vực sâu. Động vật xung quanh bắt đầu ít đi, ánh sáng cũng dần biến mất.

Họ đã xuống đến độ sâu mà ánh sáng mặt trời không thể với tới, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng động rất nhỏ của các dòng hải lưu.

Lục Thanh Tửu ngồi lâu nên hơi mệt, cậu ghé vào lưng Bạch Nguyệt Hồ, mặt dán vào những mảnh vảy màu đen lạnh lẽo của hắn, hiếu kỳ nói: “Nơi này sâu bao nhiêu thế?”

Bạch Nguyệt Hồ trả lời, dường như hắn đang hơi mất tự nhiên nên giọng nói cũng mang theo chút khó xử: “Rất sâu.”

Lục Thanh Tửu hỏi tiếp: “Rất sâu là thế nào?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Là nơi nối với tâm trái đất.”

Lục Thanh Tửu có chút tò mò: “Quà sinh nhật của tôi ở nơi đó sao?”

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nó ở ngay đó.” Hắn có thể tự đi lấy thứ kia rồi đưa cho Lục Thanh Tửu, nhưng sau khi cân nhắc, Bạch Nguyệt Hồ lại chọn đưa cậu đến đây lấy. Một cảm giác kì lạ đã tràn vào lòng hắn, khiến hắn bỗng nhiên muốn cho Lục Thanh Tửu xem thế giới mình sống ra sao, muốn cậu nhìn thấy được quê hương của mình.

“Được.” Lục Thanh Tửu mỉm cười, cậu đưa tay sờ vảy của Bạch Nguyệt Hồ, “Tôi bắt đầu có chút mong đợi rồi đó.”

Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng ừm một tiếng, cái đuôi thon dài tự do hoạt động trong nước, khua ra những tiếng nước nặng nề. Không gian càng lúc càng tối nói cho Lục Thanh Tửu biết bọn họ đã đi đến một độ sâu không tưởng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu lại không hề sợ hãi một chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc