NÔNG TRƯỜNG ẢO TƯỞNG

“Danh tính của thi thể nam còn chưa điều tra được, thời gian tử vong muộn hơn nửa năm so với thi thể nữ.” Cảnh sát nói, “Thi thể bị ngâm trong nước hơn nửa năm đáng lẽ ra đã bị phân hủy gần hết rồi, nhưng thi thể nam này lại còn rất tốt, đây cũng là một chuyện không thể nào tin được.”

Lục Thanh Tửu nhíu mày, nói: “Chú cảnh sát, có thể hỏi một câu nên xưng hô ngài thế nào không?”

Cảnh sát nói: “Tôi tên Hồ Thứ, cậu cứ gọi tôi cảnh sát Hồ là được.”

“Cảnh sát Hồ, thật ra tôi cũng không biết việc này là chuyện thế nào ra sao, tôi chỉ gặp phải cơn ác mộng đó mà thôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Nửa năm trước tôi còn đang đi làm trên thành phố, hàng xóm cũng có thể làm chứng tôi chưa từng trở về lần nào, cho nên rốt cuộc sao lại thế này thì tôi chẳng thể nào nói rõ được.”

Hồ Thứ nói: “Tôi biết, việc này chúng tôi đã điều tra rồi.” Sau khi phát hiện thi thể, bọn họ đã trở về điều tra chi tiết hoàn cảnh của Lục Thanh Tửu, xác định được đã rất lâu rồi cậu chưa về quê nên cơ bản có thể loại trừ khả năng gây án của cậu.

Nhưng nếu Lục Thanh Tửu không liên quan đến chuyện này thì vụ án sẽ càng đi theo hướng thần quái không thể quay đầu. Khuôn mặt Cảnh sát Hồ đau khổ, lại thở dài.

Lục Thanh Tửu thấy thế chỉ có thể vỗ bờ vai của ông ta an ủi.

Vẫn không có manh mối gì như cũ, vài ngày sau khi cảnh sát điều tra sân sau của Lục Thanh Tửu thì bắt đầu sơ tán hiện trường, đương nhiên, lần này đã kiểm tra thật kĩ toàn bộ cái giếng một lần rồi, xác định dưới giếng không còn thi thể nào xuất hiện nữa mới thôi.

“Chú nói này, chú thấy tốt nhất mày nên mời người đến làm pháp sự đi.” Cả thôn đều đã biết được chuyện xảy ra ở nhà họ Lục, sôi nổi cảm thấy đúng là không may mắn, chú Lý hàng xóm nói, “Có người xa lạ chết ngay sân sau, xui xẻo lắm đó.”

“Không sao đâu ạ.” Lục Thanh Tửu nói, “Con không tin mấy thứ đó.”

“Haizzz, đứa nhỏ này.” Chú Lý nói, “Chú biết mày không tin, nhưng những người khác trong thôn lại tin đó, mày không mời người tới làm pháp sự, những người khác sợ té đái ai dám tới nhà mày nữa.”

Lục Thanh Tửu hơi sửng sốt, nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới điều đó, cậu do dự một chút liền gật đầu: “Để con về rồi ngẫm lại xem.”

“Được.” Lý thúc nói, “Đầu thôn Đông có bà cốt Hà rất linh nghiệm, lần trước nhóc con nhà chú bị bóng đè, cũng nhờ bà ấy đến gọi hồn về đấy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vâng.”

Sau khi cậu về nhà, do dự tìm Bạch Nguyệt Hồ, vô cùng uyển chuyển dò hỏi hắn có sợ bà cốt này kia không. Bạch Nguyệt Hồ vốn đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, nghe thấy cậu nói, nâng mí mắt lên, nói: “Bà cốt á, là cái gì?”

“Ở cửa thôn đó.” Lục Thanh Tửu lặp lại lời hàng xóm cách vách nói một lần, “Nếu anh sợ mấy cái này thì tôi sẽ không mời.” Cậu vốn định đồng ý với chú Lý, nhưng nghĩ lại mình còn đang giấu con hồ ly tinh lười biếng trong nhà, vì thế đành phải lập tức sửa lại lời, nói trở về nghĩ lại.

“Mời đi.” Bạch Nguyệt Hồ nhắm mắt lại, ngáp một cái, nói, “Ở đây chẳng ai có thể đụng được vào tôi, có điều……”

“Có điều cái gì?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Cái giếng phía sau nhà cậu còn có nguyện lực.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nếu người bình thường đến gần thì có thể sẽ bị ảnh hưởng.”

“Nguyện lực?” Lục Thanh Tửu nói, “Đó là cái gì?”

“Người trước khi chết ôm theo một chấp niệm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nếu oán hận cực kì nặng thì sẽ hình thành chú lực, nhưng nếu chỉ có mỗi chấp niệm thì được gọi là nguyện lực, còn hiệu quả ra sao tôi cũng không biết, dù sao không chết được là được.”

Lục Thanh Tửu nói: ‘’À…… Vậy tôi gọi thử bà cốt đến đây xem có thể làm cho nó biến mất hay không vậy?”

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy há miệng một cái, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ lúc nào cũng muốn ngủ.

Ngày hôm sau Lục Thanh Tửu đi đến đầu thôn mời bà cốt họ Hà kia, bà cốt này thoạt nhìn đã bảy tám chục tuổi, đầu tóc trông như sắp rụng hết, trên người mặc một bộ quần áo chắp vá lung tung, tuy vậy thoạt nhìn lại có mấy phần thần bí. Sau khi bà ta nghe xong yêu cầu của Lục Thanh Tửu, nói một chuỗi dài huyên thuyên gì đó nghe không hiểu lắm, sau đó đưa tay ra dấu OK với Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm bà cốt này phong cách tây phết, lại còn OK nữa chứ, nói: “Vậy làm phiền ngài, khi nào ngài rảnh thì qua ạ.”

Lông mày bà cốt Hà nhăn lại, đưa tay bắt lấy bả vai Lục Thanh Tửu rồi chìa tay ra trước mặt Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu khó hiểu nhìn bà ta, đến tận lúc đôi môi khô quắt của bà ta giật giật, phun ra một con số: “300.”

Lục Thanh Tửu: “…………”

Qua vài giây im lặng, Lục Thanh Tửu vẫn không nói gì, chỉ móc từ trong túi ra 300 đồng, run rẩy đưa vào tay bà cốt.

Bà cốt cầm tiền, cuối cùng cũng thu hồi ngón tay OK, nói: “Ngày mai qua, chuẩn bị một con gà trống, phải còn sống đó!”

Lục Thanh Tửu: “…… Vâng.”

Trở về từ nhà bà cốt, Lục Thanh Tửu lại tìm chú Lý hàng xóm mua một con gà trống nhà ông ấy, chú Lý cũng lại rất rộng rãi, hỏi Lục Thanh Tửu chuyện sao rồi. Lục Thanh Tửu nói ngày mai bà cốt sẽ tới, lúc này chú Lý mới yên tâm nói bà cốt Hà này rất linh, làm pháp sự ở miệng giếng kia rồi chắc chắn sẽ không sao nữa đâu. Lục Thanh Tửu nghĩ thầm kể cả có việc gì đi chăng nữa thì cũng chẳng dám dùng đến cái giếng đó, nước trong đó từng ngâm người chết cơ mà……

Doãn Tầm vừa nghe nhà Lục Thanh Tửu phải làm pháp sự, ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng đã chạy tới, Lục Thanh Tửu còn đang đứng ở chỗ giặt quần áo sân trước đánh răng, thấy hai mắt cậu ta tỏa ánh sáng thì kinh ngạc: “Cậu phấn khích như vậy làm gì?”

Doãn Tầm nói: “Trời ơi, đã lâu không thấy bà cốt làm pháp sự, có chút nhớ đó mà.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Doãn Tầm: “Nhớ ai? Bà cốt á? Khẩu vị cậu nặng thế.”

Doãn Tầm: “Anh bạn cậu đang nói cái gì đấy.”

Lục Thanh Tửu không nói gì, vỗ vỗ bả vai thằng bạn thân.

Hơn 7h, trời mới tờ mờ sáng, bà cốt đã tới rồi, trong tay cầm theo một cái bao bố, thoạt nhìn thì có vẻ bên trong đựng không ít thứ. Bạch Nguyệt Hồ còn đang ngủ, Lục Thanh Tửu không để ý đến hắn, dù sao hắn cũng không thể dậy được.

Miệng bà cốt lẩm bẩm cái gì đó rồi đi đến cạnh miệng giếng bắt đầu bày biện một ít đồ vật, Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh nhìn. Trong số mấy thứ này có rất nhiều là chén giấy, chút vàng giấy nữa, nhìn chung đại đa số đồ vật tuy rằng Lục Thanh Tửu đều biết, nhưng lại không biết dùng để làm gì.

Đương nhiên bà cốt cũng sẽ không đi giải thích cho Lục Thanh Tửu biết, bà ta cầm cây kiếm dài trong tay, miệng lảm nhảm, múa quanh miệng giếng, sau đó tóm lấy con gà trống trên mặt đất vung kiếm trực tiếp chặt đầu gà trống.

Doãn Tầm phía bên cạnh nhìn thấy cảnh này kêu eo ơi một tiếng, nhỏ giọng nói: “Dữ thật.”

Lục Thanh Tửu không nói gì, cậu đang suy nghĩ xem con gà trống này làm pháp sự xong rồi còn có thể ăn không …… Hmm nấu gà trống hầm cũng không tồi nha.

Sau khi bà cốt chém rớt đầu gà, máu tươi chảy xuống đầy đất, sau đó bà ta cho máu vào trong một cái bát rồi uống một ngụm, nhìn về phía trước phun một phát.

Lục Thanh Tửu nhìn thấy một màn như vậy, nghĩ thầm 300 đồng tiền kia cũng không dễ kiếm nhỉ, thời buổi này làm bà cốt đúng là không dễ dàng gì.

Làm suốt gần hơn một giờ, bà cốt Hà mới kết thúc công việc, sau khi kết thúc công việc Lục Thanh Tửu uyển chuyển dò hỏi con gà này còn có thể ăn hay không, bà cốt trừng mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, nói: “Đây là gà đã dùng qua rồi, làm sao còn ăn được nữa, ăn vào là bị bệnh đấy. Giếng này có thể sử dụng được rồi, nhưng không thể dùng nước ở bên trong.”

Lục Thanh Tửu gật đầu, nói cảm ơn bà cốt rồi nhìn bà mang theo xác con gà kia đi xa.

Doãn Tầm lưu luyến nhìn con gà kia một cái, nói: “Con gà lớn thật, đem bỏ đáng tiếc ghê.”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu cảm thán, “Đáng tiếc thật.”

Hai người quét dọn một hồi chỗ cạnh miệng giếng, sau đó bắt đầu bận rộn hẳn. Trong sân có một đám gà con ríu rít lại náo nhiệt thêm không ít, đàn gà con này gan lớn, hoàn toàn không sợ sệt gì cả, phản ứng đầu tiên khi thấy có người xa lạ đi vào là dùng cái mỏ nhỏ xíu mổ mấy cái. Lần đầu tiên Lý Tiểu Ngư nhìn thấy chúng nó cũng bị mổ như vậy, cũng may mà gà con cũng không có sức gì nhiều, chỉ có Doãn Tầm đứng bên cạnh không chịu được mà cảm thán đúng là gà con mới sinh không sợ nấm, chờ tới mùa mưa, cậu ta sẽ lên trên núi hái nấm về……

“Đây là gà con nhà tôi.” Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện lại tự dưng tỏ thái độ vào lúc này, hắn nói, “Cậu đối xử với chúng nó thế nào, tôi sẽ đối xử với cậu y như vậy.”

Doãn Tầm: “……”

Lục Thanh Tửu: “Ha ha ha ha ha.”

Sau đó cậu liền thấy tên ngốc Doãn Tầm này bắt một con gà rồi hôn lên mông nó, sau đó anh mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ còn chứa đầy sự khiêu khích.

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh cười, đặc biệt là biểu cảm khó coi của Bạch Nguyệt Hồ càng khiến cậu cười không kiềm chế được.

Cuối cùng Doãn Tầm vẫn từ bỏ ý muốn đấm bọn gà con, nhìn bọn nó nói chờ bọn nó lớn rồi sẽ tính việc lâu dài.

Sau khi bà cốt tới làm xong pháp sự, căn nhà Lục Thanh Tửu liền yên tĩnh lại, các thôn dân bàn tán cũng dần dần ít hơn, ngay khi Lục Thanh Tửu cho rằng việc này sẽ kết thúc bình yên như vậy, lại xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến ——bà cốt Hà đã xảy ra chuyện.

Đó là một buổi sáng sớm trời đầy mây, Lục Thanh Tửu ngồi bên ngoài cửa sổ cùng Doãn Tầm rửa dạ dày heo, dạ dày heo đã mua từ ngày hôm qua, chuẩn bị hôm nay hầm canh uống, hai người đang nghiên cứu nên rửa đống dạ dày heo thế nào cho sạch thì cửa lớn vang lên tiếng đập đùng đùng.

“Ai đó.” Doãn Tầm hỏi câu.

“Là tôi.” Tiếng bà cốt Hà truyền tới.

Lục Thanh Tửu nói: “Sao ngài lại đến đây?” Cậu đứng lên đi tới mở cửa, khi mở cửa thấy bà cốt Hà thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Có vẻ bà cốt Hà cũng đoán được phản ứng Lục Thanh Tửu, cả người run rẩy không thôi, giọng nói cũng khàn khàn, bà ta nói: “Tôi…… Tôi bị giếng nhà cậu….nguyền rủa!”

Lục Thanh Tửu: “…… Cái này được coi là bị nguyền rủa sao?”

Bà cốt Hà sờ sờ đầu tóc dài rậm rạp của mình: “Có…… chứ?”

Lục Thanh Tửu: “……” Sau này cậu phải đổi tên cho giếng nhà mình thành giếng trùm trị rụng tóc mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc