NÔNG TRƯỜNG ẢO TƯỞNG

“Cô có quen biết Thiếu Hạo không?” Lục Thanh Tửu mở miệng hỏi.

“Thiếu Hạo sao?” Cô gái kia lại lắc đầu, ý bảo mình không quen biết người nào tên Thiếu Hạo. Lục Thanh Tửu còn muốn hỏi tiếp nhưng Uông Như Minh bỗng thúc giục, anh ta nói nơi này không thể ở lâu, nếu có con người khác xuống thấy sẽ rất phiền phức. Nói đoạn, anh ta mở cửa xe, ý bảo Lục Thanh Tửu đi vào. Lục Thanh Tửu đứng ở cửa không nhúc nhích, cậu quay đầu nhìn về những thứ mình mua đang rơi lung tung trên mặt đất: “Tôi có thể nhặt mấy thứ này trước không?” Cậu mua không ít tiền đâu.

Uông Như Minh nhìn các loại đồ ăn rơi đầy đất, suy nghĩ một lát rồi đầu đồng ý yêu cầu của Lục Thanh Tửu. Cô gái kia giờ đã đổi một chiếc áo lông khác, cô ta vào xe trước, ngồi ở ghế sau chờ bọn họ. Khoảng năm phút sau, Lục Thanh Tửu đã nhặt được tất cả đồ rơi trên mặt đất, phần lớn đều không bị làm sao, nhưng khá đen đủi là dâu tây mỏng manh lăn một vòng trên mặt đất nên bị dập không ít, bên trong hộp còn có chất lỏng hồng nhạt. 

Lục Thanh Tửu nhìn mà đau lòng, cậu bỏ dâu tây vào túi, nghĩ lát nữa xong việc sẽ quay lại mua thêm một hộp.

Uông Như Minh ngồi ở phía trước lái xe, Lục Thanh Tửu và cô gái kia ngồi ở phía sau, không khí giữa hai người rất yên ắng, chẳng ai muốn mở miệng nói chuyện. Ngược lại, Uông Như Minh ở phía trước câu được câu không hỏi Lục Thanh Tửu một vài câu, xem ra anh ta đã đã coi Lục Thanh Tửu là phi nhân loại trà trộn trong con người nên có ý đồ muốn lấy được chút thông tin từ cậu. Lục Thanh Tửu sẽ nói những thông tin nhỏ không đáng kể, còn tin tức gì quan trọng cậu sẽ trả lời cho có lệ hoặc im lặng, cũng may Uông Như Minh cũng không có ý định hỏi đến cùng.

Ở trên xe, Lục Thanh Tửu lấy điện thoại ra giả vờ xem giờ rồi gửi cho Bạch Nguyệt Hồ một tin nhắn kể qua tình hình, sau đó báo địa chỉ nơi mình bị mang đi.

Nói thật thì cái tên Ngân Kiến này cũng quá khó nghe, nghe thấy cái tên này, trong đầu Lục Thanh Tửu lập tức hiện ra một câu, trên đời sao lại có người Ngân Kiến thế……

Dọc theo đường đi Uông Như Minh đều quan sát Lục Thanh Tửu, dường như anh ta rất hứng thú với cậu, trên mặt tràn ngập thái độ đánh giá. Lục Thanh Tửu ngồi ở sau xe không đổi sắc chỉ đường cho Uông Như Minh, đến nơi, sau khi xe dừng lại, Uông Như Minh bỗng hỏi Lục Thanh Tửu: “Cậu không sợ sao?”

Lục Thanh Tửu hỏi lại: “Sợ cái gì?”

Uông Như Minh đáp: “Đương nhiên là sợ chúng tôi làm hại cậu.”

Lục Thanh Tửu cười nói: “Tôi chỉ là người thường, hai người muốn làm tổn thương tôi không phải rất đơn giản sao, sao lại còn phải đưa tôi đi xa thế này?”

Lời này thật ra cũng có lý, Uông Như Minh mỉm cười: “Cũng đúng.”

Cô nàng kia vẫn luôn xụ mặt không nói chuyện, sau khi xe dừng lại, cô ta cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi xuống. Dường như Uông Như Minh đã quen với tính tình của cô ta nên chỉ nhún vai nói: “Mời cậu.”

Lục Thanh Tửu hỏi: “Tôi còn phải vào nữa sao?”

Uông Như Minh nói: “Đương nhiên.”

Lục Thanh Tửu khẽ nhíu mày: “Tôi đã giúp hai người tới nơi mà còn muốn tôi đi vào sao?”

Uông Như Minh: “Tới cũng tới rồi, không vào xem thử à?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Thái độ của Uông Như Minh là thái độ không cho người khác từ chối, hiển nhiên, nếu Lục Thanh Tửu cứ ngồi im, có khả năng anh ta sẽ thật sự ra tay. Rơi vào đường cùng, Lục Thanh Tửu chỉ có thể xuống xe đi vào tòa Ngân Kiến với Uông Như Minh.

Tòa Ngân Kiến, nơi này tuy có cái tên khó nghe nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ, tòa nhà này cao khoảng hơn hai trăm mét, là một kiến trúc mang tính bước ngoặt của thành phố. Bởi vì là văn phòng chính phủ nên an ninh ở đây luôn được thắt chặt, ban đầu bảo vệ muốn ba người khai báo thông tin, nhưng khi Uông Như Minh lấy chứng minh thư ra, bảo vệ lập tức để bọn họ vào. 

Thang máy cũng có người trông coi và ấn nút.

Uông Như Minh nói: “Cậu có biết bản thân đang sống chung với rồng không?”

Lục Thanh Tửu nói: “Đương nhiên là tôi biết.”

Uông Như Minh: “Vậy cậu có biết con rồng của cậu tên là gì không?”

Lục Thanh Tửu nhướn mày: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”

Uông Như Minh nhìn những con số liên tục thay đổi trên bảng điện tử trong thang máy, thở dài nói: “Rồng là sinh vật rất nguy hiểm …… rất dễ mất khống chế.”

Lục Thanh Tửu không đáp.

Thấy cậu phản kháng trong im lặng, Uông Như Minh muốn nói lại thôi, nhưng lúc này cô gái đứng bên cạnh lại rất không kiên nhẫn nói: “Được rồi, hỏi cậu ta nhiều như vậy thì có ích gì, tới gặp cấp trên chẳng phải sẽ biết sao.”

Uông Như Minh gật đầu.

Lục Thanh Tửu vẫn không rõ vì sao bọn họ nhất định phải cu0ng bức mình tới nơi này, hơn nữa hội nghị trong lời bọn họ là có ý gì. Mặt khác, nhìn thái độ Uông Như Minh thì có vẻ như quan hệ giữa phi nhân loại và nhân loại cũng không căng thẳng như trong tưởng tượng của cậu, thậm chí lãnh đạo cấp cao còn biết đến sự tồn tại của bọn họ.

Một tiếng ting vang lên, bọn họ đã tới tầng cao nhất, sau khi bước ra khỏi thang máy, Lục Thanh Tửu nhanh chóng bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ. Văn phòng rộng lớn này chứa vô số sinh vật có hình thù kỳ quái, để ví dụ thì Lục Thanh Tửu thậm chí còn thấy mấy con Khâm Nguyên đang lớn tiếng thảo luận.

“Tới rồi.” Uông Như Minh nói, “Tiểu Mị, anh đi xử lý chuyện của cậu ta, em tự chơi trước đi.”

Thì ra cô gái tên là Tiểu Mị, nghe Uông Như Minh nói xong, cô ta vô cảm gật đầu rồi xoay người đi mất. Uông Như Minh dẫn Lục Thanh Tửu đi vào một phòng trong góc, Lục Thanh Tửu vừa tiến vào đã ngẩn cả người, cậu không ngờ ở đây mình cũng có thể gặp người quen —— Chúc Dung.

Chúc Dung khoác một chiếc áo choàng đỏ, đang cúi đầu làm việc, khi ngẩng đầu lên thấy Lục Thanh Tửu, ánh mắt y hiện lên ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

Lục Thanh Tửu còn chưa trả lời, Uông Như Minh đã nói: “Hai người quen nhau sao?”

“Đương nhiên là biết.” Chúc Dung nói, “Cậu mang cậu ấy đến đây làm gì?”

Uông Như Minh nói: “Không phải anh nói có một con Chúc Long chạy ra ngoài sao, Tiểu Mị nói trên người cậu ta có hơi thở rồng, tôi có chút lo lắng nên đưa cậu ta tới đây.”

Chúc Dung lắc đầu, ý bảo mọi chuyện không như Uông Như Minh lo lắng: “Không, chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”

Uông Như Minh: “Chẳng lẽ cậu ta chính là người trong truyền thuyết kia……”

Chúc Dung ừm một tiếng, lại nhìn về phía Lục Thanh Tửu: “Xin lỗi Thanh Tửu, là do cậu ta hiểu lầm.”

Lục Thanh Tửu hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Chúc Dung thở dài, tóm tắt lại mọi chuyện một chút. Thì ra lần đó thôn Thủy Phủ có tuyết rơi, có năm con Chúc Long chạy ra từ Dị giới. Khi ấy Bạch Nguyệt Hồ đã chặt đứt hợp thể của bọn chúng nhưng lại có một linh hồn chạy mất. Chuyện này gây ra ồn ào rất lớn, vậy nên Chúc Dung đã thông báo cho toàn bộ bộ phận trực thuộc trong cộng đồng phi nhân loại để bọn họ lưu ý một chút, nếu có gì khác thường thì cần phải báo lại ngay.

Các lãnh đạo cấp cao của Nhân giới cũng biết đến sự tồn tại của phi nhân loại, hơn nữa họ cũng cho phép bọn họ sống trong xã hội loài người, chỉ cần không để lộ thân phận. Thật ra phần lớn phi nhân loại sẽ không để con người nhìn thấy, như thế sẽ tránh được không ít phiền phức.

Ở đây linh khí loãng nên sức mạnh của phi nhân loại cũng rất yếu, rất ít khi chúng chủ động đi thương tổn con người, hai bên ở chung cũng coi như hài hòa.

Sau khi nghe xong Lục Thanh Tửu đã hiểu, Uông Như Minh nhầm cậu thành người chaChúc Long nên mới ép cậu tới đây. Thật ra cậu rất tò mò, Chúc Long mà bọn họ miêu tả không phải là một nhánh rất hung dữ của Long tộc sao, chẳng lẽ chúng cũng có thể để cho con người chăm sóc?

“Ừm.” Đối mặt với với sự khó hiểu của Lục Thanh Tửu, Chúc Dung trả lời: “Có trường hợp như vậy.”

Thì ra lúc trước chuyện như vậy đã xảy ra. Vài chục năm trước, có Chúc Long lẻn vào Nhân giới rồi được con người nhặt mang về chăm sóc. Bản tính của Chúc Long hung dữ, vậy mà không biết vì sao ban đầu nó không hề tổn thương con người đó. Nhưng trạng thái như vậy không kéo dài được lâu, trong một lần ngoài ý muốn, bản năng của Chúc Long bị kích phát khiến nó cắn nuốt hết sinh vật xung quanh. Tuy rằng con Chúc Long này đã bị Ứng Long đến tiêu diệt ngay lập tức nhưng vẫn tạo thành phiền phức rất lớn.

“Chúc Long không phải rồng bị ô nhiễm à? Rồng như vậy cũng có thể để con người chăm sóc sao?” Lục Thanh Tửu không thể tưởng tượng nói.

Chúc Dung nói: “Chỉ là một ngoại lệ mà thôi.”

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, bọn họ cũng biết Chúc Long có thể lén trốn trong thế giới con người, vậy nên khi phát hiện có Chúc Long ẩn núp ở đây, Chúc Dung lập tức thông báo khắp nơi để mọi người đề cao cảnh giác, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Trong lúc Lục Thanh Tửu nghe Chúc Dung nói, không khí bên ngoài dần trở nên quỷ dị, vốn dĩ cả tầng đang ồn ào những tiếng cãi cọ ầm ĩ, vậy mà không biết từ bao giờ, không khí bỗng dần im lặng, im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Vẻ mặt Uông Như Minh trở nên hoảng hốt, anh ta như bị thứ gì xô đẩy mà đột ngột lùi vào góc tường. Tuy Chúc Dung không có động tác gì, nhưng mày y cũng đang nhăn lại. Lục Thanh Tửu đang tự hỏi thì thấy một người đi ra từ chỗ rẽ trên hành lang, trên mặt người nọ có không cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt đen lạnh băng là đang lóe ra lửa giận, đúng là Bạch Nguyệt Hồ vốn nên ở nhà dọn cỏ.

“Nguyệt Hồ!” Lúc này Lục Thanh Tửu mới nhớ ra vừa rồi mình đã nhắn tin cho hắn, chắc chắn Bạch Nguyệt Hồ đã xem tin nhắn nên lập tức tới đây.

Bạch Nguyệt Hồ trầm mặt đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, hắn lạnh lùng nhìn về phía Chúc Dung: “Anh muốn làm gì?”

Mặt Chúc Dung lộ ra vẻ bất đắc dĩ, y vội vàng giải thích đây chỉ là hiểu lầm, Uông Như Minh không phải người ở đây, mới tới nên không biết chuyện của Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ.

Nghe xong, Bạch Nguyệt Hồ cũng không tỏ ý kiến gì mà chỉ duỗi tay sờ Lục Thanh Tửu như đang kiểm tra gì đó. Lục Thanh Tửu bị hắn sờ có chút ngại ngùng, cậu nói: “Nguyệt Hồ, em không sao.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Lần sau ra ngoài nhớ dẫn tôi theo.”

Lục Thanh Tửu gật đầu đồng ý.

Cậu lại nhìn Uông Như Minh bên cạnh, thấy anh ta đã bị khí thế của Bạch Nguyệt Hồ đè ép đến nỗi rúc đầu vào góc tường, trông có vẻ như sắp không thở nổi, trên trán Chúc Dung cũng có vài giọt mồ hôi lạnh. Lục Thanh Tửu nghĩ có lẽ bởi vì cậu có huyết thống Long tộc nên khi đối mặt với Bạch Nguyệt Hồ cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi, cậu cũng không hiểu vì sao mà ngay từ đầu, Doãn Tầm lại sợ Bạch Nguyệt Hồ như vậy.

“Em không sao.” Nếu là hiểu lầm thì hòa giải là được, Lục Thanh Tửu vội vàng trấn an con rồng đen đang tức giận nhà mình, “Bọn họ cho rằng em có liên quan đến Chúc Long thôi.”

Chúc Long cùng một gốc với Ứng Long, hơi thở gần như cũng không có gì khác nhau, nếu nhất định phải phân biệt thì hơi thở của Chúc Long sẽ cuồng bạo hơn, còn Ứng Long thì bình thản hơn rất nhiều.

Bạch Nguyệt Hồ vẫn không lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Uông Như Minh, Lục Thanh Tửu thấy đôi mắt đen của Bạch Nguyệt Hồ dựng lên như động vật máu lạnh, như kẻ săn mồi tàn nhẫn phát hiện ra con mồi. Lục Thanh Tửu thậm chí còn nghi ngờ nếu không phải mình đang ở đây thì động tác tiếp theo của Bạch Nguyệt Hồ chính là đi qua trực tiếp vặn gãy cái cổ của Uông Như Minh luôn rồi.

Ở trước mặt Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn an tĩnh lười biếng, việc hắn thích làm nhất là làm việc nhà hoặc là nằm trên ghế ngoài sân. Tuy Lục Thanh Tửu cũng từng thấy Bạch Nguyệt Hồ đánh nhau rất hung tàn với những con rồng khác, nhưng đó cũng là sau khi Bạch Nguyệt Hồ hóa thành chân thân, cậu chưa từng thấy Bạch Nguyệt Hồ trong hình dạng con người mà tỏa ra hơi thở đáng sợ như thế này.

Dù sao cũng là kẻ săn mồi cao cấp, mặc dù không ra tay nhưng sát ý trên người cũng đủ để cho các sinh vật khác phải thần phục.

Thấy sắp có chút không khuyên nổi Bạch Nguyệt Hồ đang chuẩn bị nổi bão, Lục Thanh Tửu rơi vào đường cùng chỉ có thể tiến lại gần hôn lên môi hắn.

Đột nhiên được hôn, trong mắt Bạch Nguyệt Hồ hiện ra sự kinh ngạc, đồng tử cũng trở về như bình thường.

Môi Bạch Nguyệt Hồ có chút nóng, có lẽ là bởi mới từ ngoài vào, eo Lục Thanh Tửu bị một đôi tay ôm lấy, cả người dán trên ngực hắn.

Uông Như Minh và Chúc Dung đều bị một màn này làm cho hú hồn, hai người ngạc nhiên, đôi mắt trừng to đến nỗi tròng mắt như sắp rơi luôn xuống đất.

Nụ hôn kết thúc, Lục Thanh Tửu đã thở hồng hộc, mặt cũng đỏ ửng, cậu nhìn về phía Chúc Dung, có chút ngại ngùng ho khan một tiếng rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.

Bạch Nguyệt Hồ mặt không đổi sắc thu hồi khí thế đáng sợ kia, hắn nói: “Không có lần sau.”

“Được.” Chúc Dung chỉ có thể nói vậy.

Ban đầu Uông Như Minh bị Bạch Nguyệt Hồ dọa cho rớt nửa cái mạng, sau đó lại bị nụ hôn của Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu dọa rớt thêm nửa cái mạng còn lại, anh ta há to miệng, một lúc lâu vẫn không thể nói gì. Mãi đến khi Lục Thanh Tửu chào anh ta nói mình phải đi, Uông Như Minh mới máy móc vẫy tay, khô cằn nói một câu tạm biệt.

“Này, vừa rồi tôi không nhìn lầm chứ.” Uông Như Minh nói, “Một con rồng yêu một con người sao?” 

Chúc Dung bình tĩnh nói: “Chuyện rồng và người yêu nhau còn ít sao?”

Uông Như Minh: “…… Tôi cho rằng đó chỉ là truyền thuyết.”

Chúc Dung nói: “Truyền thuyết luôn bắt nguồn từ sự thật.”

Uông Như Minh: “……”

Nói thật, trong hoàn cảnh linh khí loãng, nếu chỉ luận tố chất thân thể thì chắc chắn con người là sinh vật đứng cuối chuỗi thức ăn. Nhưng hiện tại số lượng con người đông đảo, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ, hơn nữa tổ chức cũng rất quy tắc ổn định. Trước những lợi thế như thế, phi nhân loại hoàn toàn không phải đối thủ của con người. Nhưng tại sao Long tộc lại yêu đương với con người? Loại sinh vật chỉ sống trong truyền thuyết bỗng xuất hiện quá đỗi bình dân khiến Uông Như Minh không biết nên nói gì cho phải. Anh ta vốn cho rằng Lục Thanh Tửu chỉ là người hầu của rồng, vậy nên nụ hôn này quả thực đã làm điên đảo tam quan của anh ta ……

“Được rồi.” Chúc Dung duỗi tay khép miệng Uông Như Minh, y nói, “Đừng đứng đây suy nghĩ linh tinh mỗi chuyện này nữa, cứ coi như cậu chưa thấy gì đi, đúng rồi, Tiểu Mị có tới không?”

“Có.” Uông Như Minh gật đầu.

“Muốn tìm được Ngao Nhuận còn phải dựa vào cô ấy.” Chúc Dung nói, “Đều do Thiếu Hạo…… Chậc, làm hại tôi phải mang phượng hoàng từ nơi khác tới đây.”

Uông Như Minh hỏi: “Con phượng hoàng nhà Thiếu Hạo sao thế?”

Chúc Dung đau đầu nói chim nhà bọn họ có nếp sống quá là bất chính, thích đánh mạt chược thì thôi bỏ qua, nhưng nó còn thích đánh bạc, lấy cả lông chim của mình ra cược. Theo lý thuyết, phượng hoàng vốn là vua của muôn loài chim nên rất lợi hại, nhưng ai biết con phượng hoàng nhà Thiếu Hạo chỉ là cái chày gỗ, còn đánh cược đến nghiện, cuối cùng cược thua tất cả lông chim trên người, thế là từ phượng hoàng chân chính biến thành con gà.

Thua hết lông thì thôi, nhưng cố tình phượng hoàng lại là sinh vật rất kiêu ngạo, nó không chấp nhận được dáng vẻ không có lông của mình nên đi niết bàn. Phượng hoàng niết bàn(*) chia thành đại niết bàn và tiểu niết bàn, tiểu niết bàn chính là như Tiểu Mị, không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng đại niết bàn thì lại tiêu tốn mấy năm trời, đương nhiên là sau khi trải qua đại niết bàn phượng hoàng sẽ có thể mọc lại một thân lông vũ rực rỡ, theo như lời nó nói thì —— lại có vốn đánh bạc rồi.

Uông Như Minh nghe mà choáng váng, anh ta mới đến đã chịu k1ch thích từ Bạch Nguyệt Hồ, giờ còn nghe được tin nóng khiến người ta khó có thể tiếp nhận như vậy nữa, Uông Như Minh nghẹn nửa ngày mới miệng được một câu: “Thế giới này lộn xộn quá đi mát.”

Chúc Dung: “……” Y không muốn nói chuyện nữa.

Lúc Bạch Nguyệt Hồ rời khỏi tòa Ngân Kiến, Lục Thanh Tửu tận mắt nhìn thấy nhóm phi nhân loại đang ồn ào trở nên an tĩnh như gà, cho đến khi bọn họ vào thang máy đi xuống, tầng trên cùng mới bùng nổ những tiếng ồn. Xuống đến mặt đất, Lục Thanh Tửu đi lấy đồ, sau đó nói mình phải đi mua đồ nên lái xe quay lại siêu thị.

Bạch Nguyệt Hồ giúp Lục Thanh Tửu xách một nửa đồ, sau khi ngồi vào xe, hắn tiện tay lật xem đồ vật bên trong một chút, ai ngờ lại phát hiện một hộp dâu tây bị dập do rơi xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Tửu thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên, động tác tiếp theo của Bạch Nguyệt Hồ chính là cẩn thận lấy hộp dâu tây từ trong túi ra. Bên trong hộp, quả dâu tây nào cũng được bọc giấy, bên trên phủ một lớp màng giữ tươi. Bởi vì trong quá trình vận chuyển dâu tây rất dễ bị hư hỏng, vậy nên giá của chúng cũng không rẻ, một hộp chỉ có mười mấy trái như vậy đã hơn 100 tệ.

Bạch Nguyệt Hồ dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ dâu tây bị dập, hắn hỏi: “Bọn họ làm sao?”

Lục Thanh Tửu vội nói: “Không phải, là do em không cẩn thận.”

“Thật sao?” Trong giọng Bạch Nguyệt Hồ mang theo hoài nghi, từ trước đến nay Lục Thanh Tửu là người cẩn thận, cậu rất ít khi phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

“Thật mà.” Lục Thanh Tửu chỉ có thể nói dối, nếu thật sự nói ra, cậu không thể tưởng tượng được Tiểu Hồ nhà mình sẽ phản ứng thế nào, có lẽ hắn sẽ nổ tung ngay tại chỗ rồi lập tức bay khỏi xe đi báo thù cho dâu tây nhỏ đáng thương.

Bạch Nguyệt Hồ không nói, hắn lật hộp lên, thấy được hộp giá cả dưới đáy hộp, trong mắt Bạch Nguyệt Hồ lập tức hiện lên vẻ đau đớn kịch liệt. Biểu cảm này khiến trái tim Lục Thanh Tửu mềm nhũn, cậu nói không sao đâu, chúng ta tới siêu thị mua thêm một hộp khác, hộp này ăn ngay là được.

Bạch Nguyệt Hồ chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Thấy Bạch Nguyệt Hồ không nghĩ linh tinh nữa, lúc này Lục Thanh Tửu mới yên tâm.

Tới bãi đỗ xe, Lục Thanh Tửu bảo Bạch Nguyệt Hồ ở trên xe chờ, mình đi lên mua hộp dâu tây rồi xuống ngay, Bạch Nguyệt Hồ ngoan ngoãn đồng ý. Nhưng khi Lục Thanh Tửu mua dâu xong đi ra, cậu lại không thấy Bạch Nguyệt Hồ đâu. Lục Thanh Tửu hơi nghi ngờ lấy điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt Hồ nhưng điện thoại lại bị ngắt máy.

Lục Thanh Tửu cho rằng đã có chuyện xảy ra nên trong lòng cũng thấy hơi nôn nóng. Khi cậu đang nghĩ có nên trở lại Ngân Kiến hỏi Chúc Dung xem nên làm gì không thì Bạch Nguyệt Hồ bỗng xuất hiện. Hắn tự nhiên mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, nói đi thôi.

“Anh vừa đi đâu vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Đi WC.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời trong khi hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

“Thật sao?” Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, sau đó vươn tay sờ lên má hắn, “Anh đi WC thật sao, nếu đi WC thì sao trên mặt lại có máu?”

Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát mới nói: “Người bên cạnh không cẩn thận té ngã, đập mặt vào trên gương nên máu bắn r4.”

Lục Thanh Tửu: “……” Có quỷ mới tin.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thật đấy.”

Lục Thanh Tửu: “Anh để lộ tai ra đi.”

Bạch Nguyệt Hồ: “……” Hắn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Thanh Tửu, cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn lộ đôi tai của mình. Cặp tai vốn dĩ dựng lên giờ lại cụp xuống như hai tai của một chú chó nhỏ bị chủ nhân răn dạy, Lục Thanh Tửu nhìn mà vừa tức vừa buồn cười, cậu hỏi lại: “Anh thật sự không gạt em chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Không.”

Khi hắn nói câu này, hai tai không tự chủ được mà khẽ run, chẳng phối hợp với vẻ mặt không cảm xúc của hắn chút nào.

Lục Thanh Tửu dựa sát lại gần, hé miệng cắn lên vành tai hắn một cái, Bạch Nguyệt Hồ kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn né tránh nhưng lại miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Lục Thanh Tửu buông miệng ra, cậu còn li3m một cái mới mơ hồ hỏi: “Anh giết Uông Như Minh rồi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Không.” Có lẽ sợ Lục Thanh Tửu không tin, hắn lại bổ sung một câu, “Chỉ đập cho kẻ đó một trận thôi, không chết được.”

Lục Thanh Tửu bật cười: “Không nghiêm trọng lắm chứ?”

“Không nghiêm trọng.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Kẻ đó dọa đến em.” Lục Thanh Tửu không bị dọa thì sao dâu tây trong tay lại rơi xuống đất, may là hắn tới kịp, không thì rồng nhỏ nhà hắn đã bị người ta bắt nạt rồi. Bản thân hắn còn không nỡ chạm vào người đó thì sao kẻ đó dám chạm vào chứ?! Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn không nhịn được, bèn vội vàng tiến lên báo thù ngay tại chỗ.

Lục Thanh Tửu thở dài, dỗ dành hồ ly tinh giả đang giận dỗi nhà mình: “Được rồi, em thật sự không sao hết, đừng giận nữa.” Cậu xé một giấy gói, lấy một quả dâu tây nhét vào miệng Bạch Nguyệt Hồ.

Miệng Bạch Nguyệt Hồ bị nhét đến phình to, hắn chậm rãi nhai rồi nuốt, dâu tây rất ngon, chua chua ngọt ngọt, thịt quả mềm mại căng mọng nước, thảo nào giá cả lại cao như vậy. Trước khi Lục Thanh Tửu tới, Bạch Nguyệt Hồ chưa từng thấy loại trái cây như vậy, càng không cần nói đến ăn. Vẻ mặt hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, Bạch Nguyệt Hồ còn dùng mặt cọ lên tay Lục Thanh Tửu.

Hành động này của Bạch Nguyệt Hồ khiến Lục Thanh Tửu mềm lòng vô cùng, cậu cũng tự ăn một quả, thỏa mãn đến cong mắt. Lục Thanh Tửu từng ăn dâu tây rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cậu lại thấy ngon như vậy. Có lẽ là bởi vì lần này cậu ăn chung với người ấy, vậy nên loại trái cây này mới có thêm một hương vị thơm ngon khó tả đến vậy. 

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Thấy cũng không còn sớm, Lục Thanh Tửu nói, “Doãn Tầm còn ở nhà chờ chúng ta làm hồ lô ngào đường đấy.”

Nghe có người muốn giành đồ ăn với mình, Bạch Nguyệt Hồ nhăn nhăn mày nói: “Dùng hộp này làm.” Ý hắn là hộp dâu bị ném dập kia.

Lục Thanh Tửu cười: “Đừng keo kiệt như vậy chứ, muốn ăn chúng ta lại mua, ăn đủ thì thôi.” Cậu nhét hộp dâu mình mới mua đang cầm trong tay vào tay Bạch Nguyệt Hồ, sau đó còn mở rộng hộp để hắn ăn. Bạch Nguyệt Hồ vuốt hộp trái cây thơm ngào ngạt, cuối cùng không nhịn được ăn hai quả, hắn cũng đưa cho Lục Thanh Tửu hai quả, sau đó cẩn thận đóng lại, cất vào trong túi.

Nhìn dáng vẻ như con sóc thu dọn ngũ cốc của hắn, Lục Thanh Tửu cười hỏi: “Sao anh biết dâu tây bị dập không phải vì em đánh rơi?”

Bạch Nguyệt Hồ chỉ vào chiếc ghế dưới người.

Lục Thanh Tửu ngẩn người một lát mới hiểu Bạch Nguyệt Hồ đang chỉ chiếc xe, cậu nói: “Thì ra là mày báo cáo!” Cậu đã quên chiếc xe này có thể nói chuyện với Bạch Nguyệt Hồ.

Chiếc xe lập tức kêu hai tiếng, có vẻ như đang nói gì đó, Lục Thanh Tửu nghe không hiểu nhưng cậu nhận ra bốn bánh xe của nó đang tăng tốc chạy càng nhanh, dường như nó sợ Lục Thanh Tửu tức giận với nó.

Lục Thanh Tửu cảm thấy mình phải nhắc nhở Doãn Tầm một chút, về sau đừng bao giờ nói xấu Bạch Nguyệt Hồ ở trước mặt chiếc xe này.

=============

(**)CHÚ THÍCH

(*)Phượng hoàng Niết Bàn: trong truyền thuyết, phượng hoàng là sứ giả hạnh phúc của nhân gian. Cứ mỗi trăm năm trôi qua, nó sẽ vác trên lưng tất cả những buồn bã, hận thù, ân oán của con người rồi nhảy vào lửa tự thiêu, đổi lấy tất cả những vui vẻ, hạnh phúc, viên mãn cho con người. Ngụ ý: phải trải qua đau đớn mới có thể hồi sinh và trở nên tốt đẹp hơn.Một truyền thuyết khác kể, xưa có một đôi chim thần, con đực là phượng, con cái là hoàng. Sống đủ năm trăm năm, cùng xếp gỗ thơm lại rồi tự thiêu. Từ trong đống tro nguội, đôi phượng hoàng sống lại, xinh đẹp khác thường, hóa thành bất tử.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc