NÔNG TRƯỜNG ẢO TƯỞNG

Trong lòng Lục Thanh Tửu vô cùng khó chịu, song cậu không biết nên thể hiện ra thế nào. Cậu rất muốn tâm sự với ông ngoại nhưng xem tình hình bây giờ thì bên phía ông ngoại có vẻ không lạc quan cho lắm. Hơn nữa lần này Chúc Dung mang theo móng vuốt rồng tới tìm Bạch Nguyệt Hồ cũng không biết là vì chuyện gì.

Chu Miểu Miểu đi cùng Bạch Nguyệt Hồ xuống ruộng muốn về trước, khi trở về Bạch Nguyệt Hồ bảo cô nhắn lại với Lục Thanh Tửu rằng hắn có một số việc phải ra ngoài nên không về ăn cơm trưa.

“Anh ấy đi với người tóc đỏ kia sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Ừm.” Chu Miểu Miểu gật đầu, “Sao vậy?”

Lục Thanh Tửu nói: “Không có gì, lát nữa em sẽ đi nấu cơm trưa.” Dù gì Chu Miểu Miểu cũng là người bình thường, nói những điều này với cô hình như cũng không thay đổi được gì.

Chu Miểu Miểu mờ mịt gật đầu, cô nói: “À……  cũng được.”

Lục Thanh Tửu mỉm cười xắn tay áo đi nấu cơm. Sáng nay bọn họ ăn gạo nếp nên no rất lâu, giờ đã giữa trưa mà Lục Thanh Tửu vẫn chưa muốn ăn gì. Nhưng trong nhà còn có mấy miệng gào khóc đòi ăn, vậy nên cậu đành lên tinh thần nấu một bữa trưa phong phú.

Lục Thanh Tửu dùng trái cây Chu Miểu Miểu mang đến để nấu cơm. Cậu lấy gạo nếp làm cơm chưng dứa, sau đó xào một đĩa tôm bóc vỏ, thịt heo trong nhà ngày trước mổ heo vẫn còn một phần lớn thịt ba chỉ ngon, Lục Thanh Tửu rã đông rồi xào một phần thịt rang muối, còn hầm nửa con gà.

Chu Miểu Miểu nghe mùi thơm mà nhỏ nước miếng, kiên quyết nắm chặt chiếc đũa không buông tay. Cô cũng coi như là ăn không ít món ăn cao cấp, nhưng chưa ở đâu có món ăn với hương vị hấp dẫn như thế này. Món ăn thì không nói, cơm trong chén cũng thơm như muốn lấy mạng, những hạt cơm tơi xốp, thơm ngon ngọt lành, thậm chí chỉ cần ăn cơm không cũng thấy ngon.

Trong lòng Lục Thanh Tửu có việc nên ăn không ngon miệng lắm, nhưng nhìn Chu Miểu Miểu ăn một họng cơm cậu vẫn thấy rất vui vẻ.

Nhìn thấy hai người Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu ăn, Lục Thanh Tửu đứng dậy nói mình muốn đi ngủ trưa một giấc rồi rời khỏi bàn ăn.

“Có phải Thanh Tửu đang có chuyện không vui không.” Chu Miểu Miểu chọc Doãn Tầm.

Doãn Tầm nói: “Hình như vậy…… Buổi sáng đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Miểu Miểu kể lại chuyện Bạch Nguyệt Hồ đi cùng một người khác.

Doãn Tầm nói: “Có thể là chuyện liên quan đến Bạch Nguyệt Hồ, không sao đâu, tối nay chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về là được. Em đi rửa bát, chị cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Miểu Miểu gật đầu nói một tiếng được.

Sau khi về phòng, Lục Thanh Tửu lấy hộp gỗ bà ngoại để lại cho cậu ra xem. Chiếc hộp đã khép lại một lần nữa, có vẻ như nó chỉ mở vào ngày sinh nhật của cậu. Cũng may là toàn bộ đồ vật trong hộp đã bị Lục Thanh Tửu lấy ra, bao gồm sổ nhật ký của bà ngoại và một mảnh vảy tràn đầy vết thương.

Nhìn mảnh vảy, Lục Thanh Tửu lại chợt nhớ tới khi cậu tắm cho Bạch Nguyệt Hồ, hắn đã từng nói mỗi một mảnh vảy của rồng đều có xúc giác, hơn nữa nếu vảy rơi xuống khỏi người rồng thì chỉ nó có thể tiếp tục tồn tại nếu có sự đồng ý của rồng.

Mảnh vảy này rõ ràng là thứ ông ngoại để lại cho bà ngoại làm kỷ niệm, cũng là mối ràng buộc cuối cùng giữa hai người.

Lục Thanh Tửu không nhịn được cầm vảy rồng lên nhẹ nhàng vu0t ve những vết thương cũ kĩ trên bề mặt. Cậu nhớ đến vuốt rồng còn dính máu trong tay Chúc Dung, trong lòng rất khó chịu. Sau khi nhìn thấy chân thân Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu bỗng nảy sinh cảm tình với sinh vật xinh đẹp và cao quý này, huống hồ ông ngoại còn là người thân cuối cùng của cậu, tưởng tượng đến cảnh trên người ông ấy chằng chịt vết thương, Lục Thanh Tửu không khỏi thở dài một tiếng não nề.

Giờ đã hai giờ chiều, ánh nắng chói chang soi rọi toàn bộ khoảng sân. Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu đang ngủ trưa, cả căn nhà cổ tràn ngập hơi thở yên tĩnh.

Lục Thanh Tửu tính cất đồ trong tay đi rồi lên giường nghỉ ngơi một lát, đúng lúc này, cậu bỗng thấy một chú bướm bay vào từ cửa sổ. Nếu chỉ là một con bướm bình thường thì không nói, nhưng con bướm này vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt Lục Thanh Tửu, nguyên nhân là vì nó quá xinh đẹp. Đôi cánh của nó là màu xanh biển điểm xuyết những hoa văn màu đen, nhìn thoáng qua trông như một con rồng đen. Chú bướm chậm rãi vỗ cánh bay qua cửa sổ về phía Lục Thanh Tửu rồi dừng lại ở ngay mảnh rồng của ông ngoại  đang để trước mặt cậu.

Lục Thanh Tửu nhìn nó, không nhịn được vươn tay về phía chú bướm. Ngay lập tức, con bướm kia bay đến đậu trên ngón tay Lục Thanh Tửu, nhẹ nhàng vẫy cánh như có điều muốn nói.

Lục Thanh Tửu hỏi: “Mày có chuyện muốn nói với tao sao?” 

Dường như con bướm nghe hiểu lời cậu, nó lượn trong phòng thêm vài vòng rồi bay ra cửa sổ. Ra đến bên ngoài nó còn xoay người nhìn lại như muốn chờ Lục Thanh Tửu đuổi theo.

Lục Thanh Tửu nhớ trước đây khi tìm cậu, hình như ông ngoại cũng dùng cách như vậy, thế là cậu vội vàng theo con bướm ra ngoài.

Con bướm cứ thế bay trước, Lục Thanh Tửu theo sát đằng sau, một người một bướm, một trước một sau nhanh chóng rời khỏi thôn Thủy Phủ, đi về phía rừng rậm.

Trước khi đi Lục Thanh Tửu đã nhắn tin cho Bạch Nguyệt Hồ, kể qua mọi chuyện để hắn không phải lo lắng cho mình.

Con bướm bay rất chậm như sợ Lục Thanh Tửu không theo kịp, Lục Thanh Tửu cũng nhận ra càng ngày mình càng đi theo con bướm này vào sâu trong rừng. Khung cảnh xung quanh dần trở nên xa lạ, rõ ràng là cậu đã tiến vào một thế giới hoàn toàn khác, nếu cậu không đoán sai thì đây chính là thế giới thuộc về ông ngoại.

Cây cối vốn sum suê dần trở nên khô héo, cỏ xanh trên mặt đất cũng dần biến mất, càng không cần phải nói đến động vật và những loài côn trùng khác. Dường như thế giới này đã mất đi sự sống vốn có, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh tịch mịch.

Dưới một gốc cây khô, rốt cuộc Lục Thanh Tửu cũng thấy được người mình muốn tìm. Cậu dừng chân, cầm lòng chặng đặng hô lên hai tiếng đã nghẹn rất lâu trong lòng: “Ông ngoại……”

Người đàn ông ngồi dưới gốc cây chậm rãi quay đầu, ông mặc một bộ đồ màu đen, đôi mắt nhắm chặt, trên má còn có vết thương chưa lành. Nghe được giọng Lục Thanh Tửu, người đàn ông mỉm cười, ông muốn nói gì đó nhưng nhận ra tình trạng của mình không thể nói chuyện nên đành vẫy tay với Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu lại đây.

“Ông ngoại, ông không sao chứ.” Lục Thanh Tửu vội đi tới trước mặt ông.

Ngao Nhuận mỉm cười, dường như ông muốn nắm tay Lục Thanh Tửu như ngày trước nhưng lại phát hiện tay mình trống không, giờ ông đã không thể duỗi tay được nữa. Ngao Nhuận sửng sốt một lát mới giả vờ như không sao mà đổi thành tay trái, ý bảo Lục Thanh Tửu để tay lên.

Nhìn khoảng trốn ở cánh tay phải của Ngao Nhuận, Lục Thanh Tửu thấy cổ họng mình nghẹn đắng, nhất thời cậu không biết mình nên nói gì.

“Ông bị thương.” Lục Thanh Tửu nói, “Chúc Dung nói nếu còn không quay về ông sẽ chết, cháu rất lo lắng……”

Ngao Nhuận mỉm cười, ông viết vào lòng bàn tay Lục Thanh Tửu: “Ông sẽ không trở về nữa.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vì sao chứ……”

Ngao Nhuận chậm rãi giải thích, ngón tay ông ta nhẹ nhàng và dịu dàng lướt trên lòng bàn tay Lục Thanh Tửu, “Lúc trước ông ở chỗ đó vì muốn chuộc tội, nhưng hiện tại ông có chuyện cần phải làm. Thanh Tửu, cháu là cháu ngoại của ông, ông hy vọng cháu có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ.”

Lục Thanh Tửu mờ mịt nhìn Ngao Nhuận: “Vì sao?”

Ngao Nhuận tiếp tục viết: “Bởi vì chỉ có sau khi bị ô nhiễm mới có thể hiểu rõ ô nhiễm rốt cuộc là gì.” Ông cười khổ một tiếng rồi viết “Ô nhiễm…… Chỉ là một cách nói khoa trương, chính xác mà nói, nó chỉ làm dục v0ng của một người bại lộ ra hoàn toàn.”

Lục Thanh Tửu nhớ tới ông ngoại trong mái tóc đỏ, cậu run giọng nói: “Dục v0ng của Long tộc là ăn luôn người mình yêu nhất sao?”

Ngao Nhuận gật đầu, tiếp tục giải thích: “Từ xưa đã thế, kỳ thật con người cũng như vậy, chẳng qua năng lực của con người có hạn, sức phá hoại cũng có hạn nên rất nhiều người mặc dù bị ô nhiễm cũng không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng, chỉ có Long tộc……”

Long tộc vốn là thần linh. Lực tàn phá khi thần linh bị ô nhiễm, không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng được.

Lục Thanh Tửu tiếp tục im lặng lắng nghe, cậu còn có quá nhiều thứ chưa rõ, những lời Ngao Nhuận nói chỉ khiến cậu thêm mờ mịt như lạc vào sương mù.

“Ông sẽ cho cháu biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.” Ngao Nhuận viết, “Đáp án sẽ rất tàn khốc, cháu có muốn nghe không?”

Lục Thanh Tửu hoảng loạn gật đầu, cùng lúc đó, cậu cảm giác được một hơi thở chẳng lành.

“Sau khi ông và bà ngoại cháu yêu nhau, chúng ta đã có những ngày tháng rất đẹp.” Ngao Nhuận viết, “Sau đó bà ấy có thai, nhưng trước khi biết được tin này, ông đã rơi vào một cái bẫy rồi bất hạnh bị ô nhiễm.”

Lục Thanh Tửu ngồi xuống cạnh Ngao Nhuận để ông có thể thuận lợi viết chữ hơn. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự suy yếu của Ngao Nhuận, ông đã không còn tác phong bất khả xâm phạm của Long tộc nữa, khí thế của Ngao Nhuận giờ chỉ như một màn sương trong núi chuẩn bị tan biến khi trời sáng mà thôi. 

Qua lời kể chậm rãi của Ngao Nhuận, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng biết những chuyện năm đó

Long tộc bị ô nhiễm sẽ không bị trừng phạt, dù sao thì bọn họ cũng là thần minh thượng cổ. Sau khi bị ô nhiễm, hạn chế duy nhất là bọn họ không thể tiến vào thế giới con người. Mà một khi bị ô nhiễm, cho dù tính cách lúc trước của Long tộc ấy có tốt như thế nào thì giờ đây họ cũng sẽ thay đổi rất lớn. Họ trở nên quái đản dễ tức giận, Ngao Nhuận dịu dàng như vậy cũng không phải ngoại lệ. Tuy trong lòng không hề muốn, nhưng vì sợ sẽ làm tổn thương người mình yêu, vậy nên cuối cùng Ngao Nhuận vẫn lựa chọn rời đi. Cùng lúc đó, Long tộc cũng phái khách trọ mới đến, chính là Bạch Nguyệt Hồ.

Sau khi trở lại dị giới, Ngao Nhuận mới biết người mình yêu mang thai, khi đó ông mừng rỡ như điên, chuyện muốn làm nhất chính là được thấy con mình sau khi chào đời. Nhưng ông vẫn còn một tia lý trí, ông biết nếu cứ như vậy đi vào thế giới con người thì có thể ông sẽ gây nên chuyện không thể nào cứu chữa được nữa. Thế là Ngao Nhuận mạnh mẽ cố gắng dằn dục v0ng nội tâm của mình xuống, bắt đầu tìm kiếm biện pháp khống chế ô nhiễm.

Dựa theo cách nói của Ngao Nhuận, ô nhiễm sẽ thay đổi hoàn toàn dục v0ng nội tâm và khả năng kiềm chế người đó từ trong ra ngoài. Trong hoàn cảnh bình thường, kiềm chế dục v0ng là sẽ áp chế được dục v0ng, nhưng sau khi bị ô nhiễm, loại kìm chế này không còn có hiệu quả.

Bản năng Long tộc là ăn luôn thứ mình yêu nhất, bởi vậy nếu một con rồng bị ô nhiễm, tất nhiên nó cũng sẽ không thể khống chế được mà ăn luôn người mình yêu.

Ngao Nhuận cũng muốn, muốn đến phát điên.

Cuối cùng khi cảm thấy mình sắp khống chế không được bản thân, ông cũng tìm được phương pháp giảm bớt ô nhiễm—— chia linh hồn của mình thành hai nữa, sau đó đuổi tất cả ô nhiễm vào một nửa kia, đó chính là Ngao Nhuận tóc đỏ mà Lục Thanh Tửu đã từng gặp.

Phân chia linh hồn đối với Long tộc mà nói cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, thậm chí ở thời điểm đó bởi vì chuyện này mà Ngao Nhuận đã đánh mất quyền khống chế bản thân. Nhưng đổi lại là lúc tỉnh táo, ông đã có thể lén ở lại thế giới loài người, nhìn người thương của mình mà không cần lo lắng sẽ làm tổn thương bà ấy.

Ngao Nhuận nhìn con gái mình sinh ra, dần dần lớn lên, cuối cùng rời khỏi thôn Thủy Phủ dưới sự yêu cầu của mẹ. Tuy buồn bã nhưng ông cũng hiểu so với làm người canh giữ thì thà làm một người bình thường có lẽ sẽ an toàn hơn. Bà ngoại cũng không muốn con gái mình giẫm lên vết xe đổ, vậy nên thậm chí bà còn không nói với con gái mình về sự tồn tại của Bạch Nguyệt Hồ, bà che giấu tất cả cho đến khi chết.

Viết đến đây, Ngao Nhuận bỗng tạm dừng. Lục Thanh Tửu cũng không thúc giục mà im lặng chờ đợi. Trước đây không nhìn kỹ, giờ sau khi cẩn thận quan sát cậu mới nhận ra khuôn mặt Ngao Nhuận quả thật rất giống mẹ mình, đặc biệt là cặp mắt vốn vô cùng xinh đẹp giờ đã thành hai hốc mắt trống rỗng kia. Lục Thanh Tửu nhân lúc này quan sát xung quanh, cậu thấy trên đầu vai và phía sau lưng Ngao Nhuận đều có một vài chú bướm đang đậu, đây chính là loại bướm xanh xinh đẹp lạ thường đã dẫn cậu tới đây.

“Ông mệt sao?” Lục Thanh Tửu nhỏ giọng hỏi, “Nếu ông mệt thì có thể để lần sau nói tiếp.”

Ngao Nhuận cười lắc đầu, ý bảo mình cũng không mệt.

Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà cháu rất lo cho ông……” Cậu ngửi được mùi máu trên người Ngao Nhuận.

Ngao Nhuận khe khẽ thở dài, dùng tay duy nhất xoa đầu Lục Thanh Tửu một chút, sau đó ông tiếp tục viết: “Cuộc sống như vậy vẫn tiếp diễn tới mùa hè năm ấy, khi đó cháu đã rất lớn, ông từng gặp cháu hồi bé nhưng lại không thể đến ôm cháu một cái.”

Lục Thanh Tửu đau lòng ôm chặt Ngao Nhuận như cậu từng ôm bà ngoại. Cậu đã mất cha mẹ và bà ngoại, Ngao Nhuận chính là người thân duy nhất của cậu.

“Mùa hè năm ấy trời rất nóng, ông nghe mẹ cháu nói hình như nó muốn trở lại thôn Thủy Phủ nên ông muốn đến thế giới con người thăm nó.” Ngao Nhuận chậm rãi viết, “Nhưng ông không ngờ…… Một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.”

Nếu con người bị ô nhiễm, linh hồn họ sẽ phải chịu trấn áp trong thôn Thủy Phủ, những người như vậy sẽ không thể rời khỏi nơi đây, bài vị trong nhà Doãn Tầm cũng từ đó mà có. Nhưng trong dòng máu mẹ Lục Thanh Tửu có một nửa là huyết thống của Long tộc, mà một lần về quê thăm người thân, mẹ Lục Thanh Tửu cũng bất hạnh bị ô nhiễm. Ngao Nhuận không miêu tả chi tiết vì sao mẹ cậu lại bị ô nhiễm, Lục Thanh Tửu cũng không dám hỏi, bởi từ giọng nói của Ngao Nhuận, cậu cảm nhận được một nỗi đau vô cùng lớn.

“Có người đã thao túng mọi chuyện.” Ngao Nhuận viết: “Bao gồm ông và cả mẹ cháu.”

Nghe vậy, lòng Lục Thanh Tửu quặn thắt.

“Mẹ cháu cũng không thể may mắn thoát nạn, cứ như vậy bị ô nhiễm, nhưng có lẽ vì trong người có huyết thống Long tộc nên nó không bị nhốt ở thôn Thủy Phủ mà có thể rời đi.” Ngao Nhuận tiếp tục viết, “Bà ngoại cháu không muốn nó giẫm lên vết xe đổ nên cũng không nói chuyện này cho Long tộc khác, ngoại trừ Bạch Nguyệt Hồ, không rồng nào biết chuyện này……”

Quả nhiên ngay từ đầu Bạch Nguyệt Hồ đã biết chuyện mẹ của Lục Thanh Tửu, vậy nhưng có lẽ là vì đã hứa với bà ngoại nên hắn không nói cho cậu biết.

“Mùa hè năm sau.” Tay Ngao Nhuận bắt đầu run nhè nhẹ, tuy nét mặt không có biến hóa quá lớn nhưng Lục Thanh Tửu vẫn cảm nhận được một nỗi bi thương nồng đậm của ông ấy, “Mẹ cháu lại quay về…… Ông muốn nhìn nó một chút, đã rất lâu rồi ông chưa được nhìn thấy nó……”

Nghe vậy, hai mắt Lục Thanh Tửu đỏ hoe, cậu duỗi tay lau mặt để đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong lồng nguc mình xuống. Lục Thanh Tửu dùng một tay khác chạm lên mu bàn tay Ngao Nhuận, muốn cho ông một chút an ủi: “Ông ngoại……”

Ngao Nhuận không trả lời, ông vỗ tay cậu, tiếp tục viết: “Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.”

Phần huyết mạch thuộc về Long tộc bên trong mẹ Lục Thanh Tửu đột nhiên bạo phát khiến bà ăn luôn chồng mình—— cha Lục Thanh Tửu.

Khi Ngao Nhuận viết đến đây, Lục Thanh Tửu lạnh toát cả người, cậu từng suy đoán rất nhiều khả năng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sự thật này. Giờ cẩn thận nghĩ lại, quả thật trước khi xảy ra chuyện, mẹ cậu trở nên cáu kỉnh hơn hẳn, khi đó cậu vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tình cảm cha mẹ có rạn nứt. Đến tận bây giờ, cậu mới hiểu những cáu kỉnh ngày ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Con người không thể cắn nuốt người mình yêu, vậy nên mặc dù bị ô nhiễm, con người cũng không thể gây tổn thương cho người yêu, nhiều nhất là tính tình trở nên ẩm ương một chút mà thôi. Nhưng rồng lại không giống vậy, bọn họ vốn là giống loài tham lam, họ khát khao không thể nuốt chửng thứ mà mình âu yếm, không để người khác mơ ước đến.

Huyết mạch Long tộc được khôi phục khiến mẹ Lục Thanh Tửu biến thành rồng, sau đó không chút do dự nuốt luôn chồng mình.

Mà Ngao Nhuận tới thế giới loài người để gặp con gái mình, đúng lúc chứng kiến tất cả những chuyện này.

Lục Thanh Tửu nói không ra lời, giờ cậu cũng đã chìm vào một nỗi đau vô tận. Lục Thanh Tửu không thể tưởng tượng được hình ảnh lúc đó, càng không muốn nghĩ Ngao Nhuận tận mắt nhìn tất cả sẽ cảm thấy thế nào.

“Sau đó, nó muốn trở về nhà cổ.” Ngao Nhuận viết, “Ông biết nó muốn làm gì, nó muốn ăn người mẹ yêu thương của nó, người yêu của ông.” Viết đến đây, trên mặt ông hiện lên một nụ cười bi ai mà hiền từ, “Ông không cho phép chuyện này xảy ra, người yêu của ông chỉ có thể là ông nuốt mà thôi.”

Lục Thanh Tửu run giọng: “Cho nên……Ông ăn luôn mẹ cháu sao.”

Ngao Nhuận gật gật đầu, hình như ông lo lắng Lục Thanh Tửu sẽ vì vậy mà chán ghét mình nên có chút thấp thỏm nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, Ngao Nhuận tiếp tục viết: “Vốn dĩ ông chỉ muốn ngăn cản nó, nhưng lúc sử dụng sức mạnh, linh hồn bị ô nhiễm đã chiếm được thân thể của ông. Chờ đến khi ông giành được quyền khống chế thân thể, nó đã không còn……” Chỉ còn lại máu tươi chói mắt lênh láng cùng vô số mảnh vảy vỡ nát như muốn nói cho Ngao Nhuận biết ông ta đã làm những gì.

Những chuyện sau đó Lục Thanh Tửu đều đã biết.

Ngao Nhuận ăn luôn con gái của mình nên phải chịu trừng phạt nghiêm khắc của Long tộc. Ông không phản bác bởi vì ông thật sự đã làm chuyện này. Hơn nữa, ông cũng không nói rõ nguyên nhân, có lẽ Ngao Nhuận nghĩ chuyện này không cần thiết phải nói, bởi dù sao khi bà ngoại biết chuyện con gái ăn luôn chồng của nó, bà cũng chỉ bị sốc hơn chứ không hề được an ủi.

Lúc này, Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn cảm nhận được thứ gọi là thà không biết còn hơn. Rốt cuộc cậu đã hoàn toàn biết rõ nguyên nhân cha mẹ mình chết, nhưng giờ cậu lại chẳng cảm thấy được an ủi chút nào. Lục Thanh Tửu nhìn ông ngoại vô cùng tàn tạ bên cạnh, không nhịn được duỗi tay nắm lấy cổ tay ông. Cổ tay Ngao Nhuận rất lạnh lẽo, dường như cả người ông đều đã mất đi độ ấm.

“Ông ngoại, ông trở về đi, nói rõ ràng với bọn họ.” Lục Thanh Tửu không đành lòng nhìn ông tiếp tục như vậy, cậu xót xa khi thấy người thân duy nhất của mình gặp đau khổ như vậy, “Không cần tiếp tục như vậy nữa, cháu là cháu trai của ông, cháu chấp nhận làm chứng cho ông……”

Ngao Nhuận mỉm cười lắc đầu, ông viết: “Lần này ông tới là có mục đích, mục đích còn chưa đạt được, ông sẽ không trở về.”

“Mục đích gì ạ?” Lục Thanh Tửu vội vàng hỏi.

Ngao Nhuận viết: “Ông đã nói cho cháu biết ông bị ô nhiễm là vì bị rơi vào bẫy, sau đó mẹ cháu cũng ngoài ý muốn mà bị ô nhiễm ……”

Lục Thanh Tửu lập tức hiểu rõ: “Ông muốn tìm người phía sau màn sao?!”

Ngao Nhuận gật đầu.

“Người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn làm như vậy?” Lục Thanh Tửu nhớ tới những chuyện Bạch Nguyệt Hồ đã kể cho cậu, cậu vội hỏi, “Có liên quan với bên Chúc Long sao…… Ông ngoại……”

Cậu nói được một nửa, Ngao Nhuận đã bắt đầu thấp giọng ho khan, ông ho vô cùng nặng, cuối cùng còn trở thành nôn khan, dường như muốn ho luôn cả nội tạng ra ngoài.

Lục Thanh Tửu vội vàng giúp Ngao Nhuận vỗ lưng để ông dễ chịu hơn một chút. Nhưng lúc vỗ cậu lại cảm thấy có vấn đề, nhìn kỹ Lục Thanh Tửu mới phát hiện trên lưng Ngao Nhuận ngày càng nhiều con bướm màu xanh kia. Trước đó Lục Thanh Tửu cho rằng con bướm là do Ngao Nhuận biến ra, nhưng giờ cậu mới phát hiện đàn bướm kia đang hút máu trên quần áo Ngao Nhuận, đuổi thế nào cũng không đi, hơn nữa số lượng còn ngày càng nhiều.

“Ông ngoại, ông ngoại! Ông không sao chứ!” Lục Thanh Tửu hoảng hốt, cậu thật sự thấy có vấn đề, “Sao con bướm này lại càng ngày càng nhiều vậy.”

Ngao Nhuận vẫn đang mạnh mẽ nôn khan, nhưng khi nghe được lời Lục Thanh Tửu, trên mặt ông bỗng xuất hiện một tia nghi ngờ, dường như ông muốn nói gì đó nhưng lại bị những trận nôn mửa cắt ngang. 

Lục Thanh Tửu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngao Nhuận không ngừng nôn khan bắt đầu biến đổi, tóc ông dần dần trở thành màu đỏ, khí chất dịu dàng cũng bị tác phong bừa bãi thay thế ——linh hồn bị ô nhiễm đã ra ngoài.

Tuy biết ông ta rất nguy hiểm nhưng Lục Thanh Tửu vẫn không đành lòng ném ông ta đi. Đúng lúc này, Ngao Nhuận ngừng nôn khan rồi ngẩng đầu, trên mặt đã treo nụ cười vô cùng bừa bãi, ông ta nhếch môi, lần nữa phát ra giọng nói nguy hiểm Lục Thanh Tửu từng nghe: “Đã lâu không gặp, cháu ngoại yêu dấu của ông.”

Lục Thanh Tửu nhíu mày nhìn ông ta: “Ông……”

“Ông cũng là ông ngoại của cháu đấy nhé.” Ông ta đứng thẳng lên rồi tiến đến trước mặt Lục Thanh Tửu, “Sao thế, không quen ông à?”

Lục Thanh Tửu muốn đứng lên nhưng ông ta đã đè vai cậu xuống, ông ta nói: “Thằng kia nói hết cho cháu rồi sao?”

“Hết cái gì?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Ông muốn biết cái gì?”

Ngao Nhuận tóc đỏ chậc một tiếng, hình như có chút bất mãn với phản ứng của Lục Thanh Tửu, ông ta vung vẩy ống tay áo trống rỗng của mình, không vui nói: “Nói cho thằng đó biết đừng có làm khổ thân thể này nữa, còn gây chuyện nữa thì sẽ chết thật đấy, hắn mà chết thì đừng hòng biết được chuyện mình muốn biết.” 

Lục Thanh Tửu cảnh giác hỏi: “Ông biết người đứng sau ra tay là ai sao?”

“Đương nhiên là ông của cháu biết rồi.” Ngao Nhuận cười ha ha, ông ta vươn tay, một con bướm xanh lập tức bay tới, “Không có hắn thì sẽ không có ông, ông là do hắn tạo ra mà, đương nhiên ông phải biết chứ.” Ông ta vung tay lên, bắt con bướm bỏ vào lòng bàn tay, con bướm kia ở trong lòng bàn tay ông ta lập tức hóa thành một làn khí lạnh. 

Lục Thanh Tửu còn muốn nói gì đó nhưng Ngao Nhuận đã vươn tay chụp vào đầu cậu. Lục Thanh Tửu lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong não cậu, cậu thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, cứ thế mà ngất đi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc