NỮ CHÍNH, NAM CHÍNH LÀ CỦA TÔI



“Phù! Nặng chết tôi rồi. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao hôm qua có cảm giác bị dị vật nặng đè lên rồi. Tưởng như sắp bị lún xuống rồi đấy chứ!” Về đến hang đá, Hạ Dực cho Thiên Tình ngồi xuống bục đá, còn mình thì mặc sức thở dốc

Thiên Tình: “…” Bệnh thần kinh, có cần phải nói to như thế không? Để cho tôi chút mặt mũi thì ông có mất miếng thịt nào không? Huống hồ ở đây còn có cả Cố Giai Giai với Lý Cẩn Phong nữa mà

“Bệnh thần kinh, củi đâu?” Thiên Tình nhìn đống cỏ trước mặt, hoàn toàn không thấy que củi nào!

“Tôi mải tìm hai người, không nhớ đến việc kiếm thêm đồ” Hạ Dực thật thà trả lời

Thiên Tình trưng vẻ mặt không thể tin nổi, đôi mắt thẫn thờ nhìn Hạ Dực, mồm mấp máy không nói nên lời

“Chịu thua ông rồi, để tôi đi kiếm vậy. Nếu không đến tối cứ ôm nhau mà ngủ cho đỡ lạnh nhá!”

“Ơ, tôi vất vả lắm mới vác bà được về đây. Bà lại còn muốn đi? Chờ đấy, tôi đi kiếm thêm củi” Hạ Dực gấp gáp nói, nói rồi khoác áo chạy đi được vài bước


Thiên Tình: “Ông bị mù đường! Hôm qua phải có người dẫn ông đi ông mới về được đến đây. Muốn lạc nữa hả?”

Chỉ trong một câu nói, điểm yếu lớn nhất của Hạ Dực đã bị lộ ra

Anh còn chuẩn bị chạy đi kiếm đồ đã phải dừng chân lại, vẻ mặt ai oán nhìn Thiên Tình

Đây là luật ăn miếng trả miếng!

“Đi cùng một người nữa đi, ông vác luôn phần cả hai là được. Công bằng quá còn gì!” Thiên Tình nhanh nhảu nói

Hạ Dực: “…” Công bằng ở chỗ nào?

“Vậy bốc thăm đi. Ngẫu nhiên thôi, ai bốc trúng thăm dài thì đi cùng tôi” Hạ Dực chìa ba que thăm ra trước mặt ba người

Kết quả, Cố Giai Giai “trúng thưởng”, khuôn mặt ngây không thể nào tả nổi. Trông kiểu chưa biết chuyện gì vừa xảy ra vậy. Đến Thiên Tình nhìn vào cũng không khỏi cười thầm

“Anh Phong, chân em đau!” Cố Giai Giai cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm ở Lý Cẩn Phong đang ngồi đối diện

“Đi nào, tôi không để cô phải cực khổ đâu!” Không để Lý Cẩn Phong trả lời, Hạ Dực trực tiếp kéo Cố Giai Giai đi, làm cô chưa kịp hoản hồn, còn không đủ thời gian để dùng nước mắt để thuyết phục mọi người

Cố Giai Giai nhìn Hạ Dực với ánh mắt phẫn nộ, nhưng Hạ Dực cố tình lảng tránh

Đâu phải anh ngu đâu mà không có lý do gì để kéo Cố Giai Giai đi. Tuy không cam tâm nhưng anh biết Thiên Tình để cho Lý Cẩn Phong cõng là ý của cô. Chứng tỏ cô có kế hoạch cần làm. Anh tôn trọng quyết định đấy!

Trong hang chỉ còn lại hai người là Thiên Tình và Lý Cẩn Phong


“Cho cô này!” Lý Cẩn Phong chìa chiếc bookmark handmade hình cỏ bốn lá, được làm từ kim loại vàng đồng miếng nên cũng khá bền, trông màu vàng thì càng bắt mắt

“Tôi? Sến quá!” Thiên Tuyết nhìn chiếc bookmark mà mặt khẽ nhăn lại

Ý của cô là cô chưa từng nhận món quà nào từ Lý Cẩn Phong, đột ngột thế này có chút… không quen

“Vậy thì trả lại!” Lý Cẩn Phong nhảy dựng lên, chạy tới chỗ Thiên Tình nhằm đòi lại chiếc bookmark

“Đây là anh tự làm?” Có lẽ từ trước cô không mấy để ý đến cảm giác của anh, giờ nhìn lại thấy hai bàn tay đã sớm có mấy chiếc băng urgo. Chắc cũng đã được hai ngày trước, nghĩa là ngay trước khi đi đến đây anh đã làm món đồ này, trông băng urgo có vẻ khá cũ kĩ do không thay

“Cũng sắp làm CEO của tập đoàn Lý thị rồi, nên chú ý hình tượng một chút! Dù sao cũng cảm ơn anh!” Thiên Tình khéo léo bóc miếng băng ra, rồi nhanh chóng thay mấy chiếc băng urgo mới lấy từ trong balo của mình ra

Lý Cẩn Phong câm nín nhìn mấy chiếc băng urgo mới trên tay, chiếc băng này quả thật không hợp với anh, cái thì màu hồng phấn, cái màu chấm bi, mấy cái thì có hình con gấu

“Cô… cũng dùng mấy loại này?” Lý Cẩn Phong có chút khó hiểu nhìn Thiên Tình. Trông cô đâu giống với kiểu con gái yểu điệu, dịu dàng đâu

Thiên Tình tỉnh bơ, nhìn chiếc bookmark hồi lâu rồi mới nói: “Là tên đần nào đó tặng, nói khi nào đánh nhau để bị thương rồi dùng cho đỡ bỡ ngỡ!”

Tên đần độn Thiên Tình nói là ai thì mọi người đều biết, chính là Hạ Dực. Anh thèm đòn đến mức tặng cô mấy chục hộp như thế, còn nói nếu không dùng thì từ lần sau sẽ không đi chơi với cô nữa. Chồng chất ở nhà không dùng thì cũng rất lãng phí, nên cô mới đem ra dùng

“Cái bookmark này không phỉa tôi tự làm, tay bị thương là làm quà sinh nhật cho Giai Giai!” Lý Cẩn Phong lập tức thay đổi giọng nói, lạnh lùng bước về chỗ cũ

Thực ra tay anh bị thương là do làm chiếc bookmark này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Tình khi nhắc tới Hạ Dực, anh có chút không vui, nên mới nói sai sự thật

“Oh ~, vậy là tôi ảo tưởng rồi. Xin lỗi, cho tôi gửi lời chúc mừng tới Cố Giai Giai, e là sinh nhật cô ta tôi không tới được” Thiên Tình không mấy bận tâm, cất chiếc bookmark vào balo


Lý Cẩn Phong: “Cô có vẻ không có thiện cảm với Giai Giai?”

Thiên Tình cơ miệng co cứng, không biết nên nói gì. Anh hai à, tôi ghét Cố Giai Giai như thế nào, không phải anh cũng biết sao? Ai lại đi yêu thương kẻ thù của mình chứ? Mấy tiếng trước cô ta còn đẩy bà đây xuống vực, suýt chút nữa đi chầu ông bà rồi. Được chưa?

“Sao anh lại thích Cố Giai Giai?” Thiên Tình hỏi ngược lại Lý Cẩn Phong, tránh né câu hỏi kia

Cũng coi như đây là cơ hội để cho nguyên chủ này biết lí do đi!

“Lúc đầu cô ấy cứu tôi từ trận động đất. Mạng này do cô ấy giữ lại. Về sau tiếp xúc thì thấy cô ấy rất đáng yêu, hiền lành, tốt bụng với mọi người. Chỉ là gần đây Giai Giai có chút khác!”

Ha, khác là đúng rồi. Tại vì từ thời điểm cô xuyên vào đây cũng là khoảng thời gian Cố Giai Giai thay đổi nhiều nhất

Chỉ tội cho Dương Thiên Tình trước kia, yêu Lý Cẩn Phong mù quáng, lại không dám đứng ra đòi lại công bằng cho mình, đến cả việc nhận mình là người cứu anh ta khỏi trận động đất cũng không dám thì chỉ có nước để cho người khác nhảy vào cướp mất công lao mà thôi

“Nếu… như… tôi nói… người cứu anh… không phải là Cố Giai Giai thì sao?”






Bình luận

Truyện đang đọc