Lại một lần nữa náo loạn nhưng nó càng chứng minh được lời nói Hiểu Quân cực kỳ có trọng lượng cô chỉ cần 2 chữ cũng khiến người ta rụt rè mà nín lặng:
-“Bình tĩnh.”
-"…"
-“Việc này trước tiên tôi có chút áy náy với mọi người.
Thật ra từ lúc công ty thành lập vị trí Phó tổng đã được Triệu Bân ngồi vào nhưng không tiện để công bố.”
-“Sao lại như thế được? Đã giữ một chức vụ cao như vậy trong tập đoàn chỉ dưới mỗi Huyết tổng mà tại sao lại ẩn dật làm gì chứ?”
Lần này không để Hiểu Quân nói mà Triệu Bân tự động trả lời:
-“Lúc được Huyết tổng cân nhắc vị trí cao cả này thì tôi chỉ là một cậu sinh viên vừa mới ra trường không bao lâu, kinh nghiệm chưa nhiều, biết lượng sức mình nên đã nhiều lần từ chối nhưng Huyết tổng vẫn kiên quyết chọn tôi và nói rằng chắc chắn tôi sẽ làm được.
Thiết nghĩ cơ hội sẽ không đến với mình lần thứ hai cho nên tôi đã đồng ý.
Sở dĩ tôi chưa từng xuất hiện trong công ty với đúng chức trách của mình là vì muốn ngày Huyết tổng công bố sẽ có thể đường đường chính chính hiên ngang ra mặt mà không phải nghe một lời đàm tiếu, bàn tán nào.
Còn cả không muốn Huyết tổng phải khó xử vì người bạn cùng khóa mà cô ấy đặt lòng tin tưởng.”
-“Nhưng trong thời gian qua cậu đã làm được gì cho công ty?”
Một vị Giám đốc già lên tiếng có chút khinh thường, mặc định trong đầu của ông ta người ngồi vào chức vụ này không ai khác mà chính là bản thân.
Nên nghe thông tin này không tránh khỏi sốc.
-“Không sai.
Sao cậu dám chắc xuất hiện lúc này chúng tôi sẽ ưng thuận, phục tùng?”
Một người khác tiếp lời.
-“Kiến trúc Thiên Định thành lập cũng mới vài năm nhưng lại có được chỗ đứng vững vàng như hiện tại không chỉ do công sức của tôi gầy dựng mà còn cả các vị ngồi tại đây.
Tuy nhiên các vị bỏ ra bao nhiêu sức lực thì Phó tổng Triệu cũng bỏ ra bấy nhiêu, không kém cạnh, thậm chí là hơn một số người có mặt trong căn phòng này.
Cậu ấy là người đã sát cánh cùng tôi từ những ngày đầu thành lập, cùng tôi dìu dắt công ty vượt qua không biết bao nhiêu đợt sóng dữ để nghiễm nhiên chiếm giữ thế thượng phong trên thương trường.
Những dự án khó nhọc đều do Phó tổng Triệu hoạch ra phương án.
Những đối tác khó tính đều do Phó tổng tìm cách thuyết phục.
Những chuyến công tác xa với những dự án quan trọng đều do Phó tổng lấy danh nghĩa thư ký cao cấp của tôi đến đó khảo sát, xem xét.
Chưa kể cơn bão xảy ra vừa rồi nếu không có sự can thiệp của Phó tổng liệu Thiên Định có thể dễ dàng vượt qua?”
-"…"
Tất cả mọi người đều im bặt không nói một lời nào, họ không thể ngờ được với công ty Triệu Bân lại nhiệt thành và cống hiến nhiều đến thế.
-“Tôi chỉ hỏi mọi người một câu: Nếu…từ đầu mọi người biết là Triệu Bân thì có ai đồng ý không?”
-“Huyết tổng…”
Triệu Bân nhìn cô cảm kích vô cùng không thể ngờ được vị CEO lạnh lùng, ít nói thường ngày hôm nay lại vì anh mà buông cho họ một tràng khó lòng đỡ nổi.
-“Tan họp.”
Hiểu Quân đứng lên dửng dưng bỏ lại một câu toan đi ra ngoài thì mọi người đồng thanh cất giọng:
-“Phó tổng Triệu, chào mừng cậu chính thức bước vào Thiên Định!”
Khí thế hừng hực khiến ai nghe qua cũng nổi da gà, trong lòng lại trực trào một quyết tâm sôi sục.
Huyết Hiểu Quân cũng không phản ứng gì chỉ nhìn Triệu Bân cười nhẹ vì mọi diễn biến đều nằm trong dự đoán của cô.
Buổi tối Quan gia cũng không có gì khác thường chỉ là đôi trẻ giận nhau người già khó ngủ.
Vẫn như đêm trước không ai nói với ai một lời mỗi người một nơi, tùy việc mà làm.
Hôm sau tan sở sớm, việc cũng vơi bớt nên Hiểu Quân về nhà cùng bà Quan đi mua sắm.
Nào là quần áo, trang sức, giày dép đều do tận tay bà chọn lựa phải nói là tương ý tâm thông rất hợp với phong cách của Hiểu Quân duy chỉ có những chiếc váy ngủ gợi cảm là không nằm trong sự mong đợi của Huyết tiểu thư mà thôi.
Bà Quan gần như dọn sạch khu mua sắm, 4 tên vệ sĩ theo sau tay sách nách mang hết sức gian nan mới có thể mang toàn bộ số đồ này ra xe.
Phải nói đây là một buổi chiều gây chấn động, toàn thể nhân viên bán hàng trong khu mua sắm nhìn bà mẹ chồng vung tiền không thấy tay này mà thầm ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị với nàng dâu tốt số.
Một quý bà sang trọng cùng vị nữ cường nhân quyền lực rảo bước thần thái miễn chê thật không khác gì là mẹ con ruột.
-“Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con.” Ngồi trong xe bà hỏi cô hết sức cưng chiều.
-“Ây ~ tiếc quá ạ, thức ăn mẹ nấu rất ngon nhưng buổi tối con phải đi gặp mặt vài người để giải quyết một số vấn đề rồi ạ.”
Thấy Hiểu Quân tỏ vẻ có lỗi bà Quan nở nụ cười hiền hậu nhìn cô, ưng cô gái lễ phép, hiểu chuyện này vô cùng.
-“Không vấn đề, lần sau ăn cũng được.
Cứ bận việc của con.”.