Từ bên ngoài Kim Tuyền Sơn quân phục chỉnh tề cùng cấp dưới của mình uy nghiêm bước vào.
-“Thượng tá chắc đã nghe rõ.”
Hiểu Quân cất giọng.
-“Không xót một từ.”
-“Vậy phiền Thượng tá sau này “chăm sóc đặc biệt” cho ông ấy.”
-“Cô Huyết cứ yên tâm.
Bằng chứng rõ ràng, lời thú tội cũng đã thốt ra.
Với tội danh này cô không dặn chúng tôi cũng sẽ để tâm.”
Dứt lời Kim Tuyền Sơn đánh mặt nhẹ ra phía sau, rất chuyên nghiệp những thuộc hạ lập tức tay súng tay còng tiến về phía Huyết Lợi rất dễ dàng để tóm gọn ông ta.
Mặc cho Huyết Huệ Đình và Huyết Lợi Phàm cả Thái Hoa Phương có cầu xin, van lạy thế nào cô cũng lạnh lùng gạt bỏ.
Huyết Lợi bị áp giải đến song song với cô vẫn không quên buông ra câu xin lỗi chân thành.
Cái cúi đầu hối lỗi muộn màng của một kẻ lầm đường lạc lối thật khiến cho người ta đắng lòng.
Thà rằng ngay lúc đầu ăn năn hoặc là kiên quyết đến cùng không nhận sai còn dễ chịu hơn thế này rất nhiều.
Ánh mắt ân hận, luyến tiếc của Huyết Lợi lúc bước vào xe cảnh sát thật khéo làm cho người ta ám ảnh.
Nó đượm buồn như chất chứa toàn bộ những bi ai của trần thế mà không có cũng không còn cơ hội để bộc bạch hay thổ lộ.
Xét cho cùng ông ta vẫn đáng thương hơn đáng trách.
Oán hận nhất có lẽ vẫn là cách thể hiện tình yêu thương và sự bù đắp những tổn thương của bậc làm cha mẹ.
Chọn cách im lặng trong ngày dài tháng rộng để đến một ngày sự ghen ghét và lòng đố kỵ được nuôi lớn dần che mờ đi lý trí, làm lụi tàn đi tình cảm thiêng liêng vốn có.
Dẫn đến những hiểu lầm không cách nào hóa giải được.
-“Huyết Hiểu Quân có cần phải như vậy không?”
Thái Hoa Phương đưa mắt về hướng cô cất giọng.
Hiểu Quân vẫn giữ phong thái lãnh đạm đó, không chút cảm xúc đáp lại:
-“Nếu bệnh bà có cần chữa không?”
-“Dù gì đó cũng là bác ruột của cô.”
-“Dù gì người bị hại cũng là ba ruột của tôi, là em ruột của ông ta, là con trai ruột của bà.”
Nghe lý lẽ nghèo nàn của Thái Hoa Phương cô không kìm được mà trừng mắt lớn giọng.
Thấy tất cả đều im bặt Huyết Hiểu Quân lại tiếp tục:
-“Chắc bà cũng đã sáng mắt từ lâu.
Nhưng vì hai chữ “sĩ diện” mà không dám nhìn nhận thôi.
Ngày trước vì ngoại tôi không môn đăng hộ đối với gia đình bà nên từ khi ba tôi kiên quyết kết hôn với mẹ thì bà cũng không màng để tâm tới.
Nhưng đến ngày Huyết thị phá sản, dâu trưởng dâu thứ ai ở ai đi chắc không cần tôi nhắc lại.”
-“Cô còn muốn gì?”
Thái Hoa Phương nghe cô nói đến chuyện cũ mà chột dạ ngượng nghịu bèn bắt sang chuyện khác.
Hiểu Quân cũng chẳng muốn dong dài, đảo mắt một vòng quanh căn nhà rồi vào thẳng vấn đề:
-“Thế này.
Căn biệt thự này là món quà ba tôi tặng cho ông nội lúc sinh thời.
Bây giờ tuy ông nội không còn nhưng tôi cũng chẳng thiếu nên không lấy lại làm gì.
Ba người cứ tiếp tục ở đây.
Nhưng…”
Ngưng một lúc Hiểu Quân mới lại cất giọng:
-“Về phía Huyết thị mà Huyết Lợi thành lập, hiện giờ, tuy nói là đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng nhưng nội tình bên trong thế nào so với vẻ hùng mạnh bên ngoài mọi người thấy, Huyết Lợi Phàm chắc anh hiểu rõ.
Tuyệt nhiên tôi sẽ không vung tay ra giúp đỡ.
Giải quyết thế nào cho ổn thỏa, không gây ra tổn thất tôi nghĩ anh sáng suốt để chọn lựa.”
Huyết Lợi Phàm chỉ cúi ghìm suy nghĩ những lời cô nói, anh ta bây giờ cũng không còn mặt mũi nào để nài xin cô.
Đáng thương nhất vẫn là Huyết Huệ Đình khi nghe tin lệnh thốt ra từ cô:
-“Còn Huyết Huệ Đình, từ nay chị phải rút khỏi showbiz.”
Cô ta phải dày mặt dùng thân xác để đổi lấy vai diễn, khán giả vừa mới biết đến tên tuổi lại phải thu chân khỏi làng giải trí chẳng khác nào đàn mới gãy đã bị đứt dây.
Không chịu được Huyết Huệ Đình lập tức phản bác:
-“Cô là định triệt đường sống của tôi?”
-“Không phải định mà là nhất định.
Nên nhớ.
Chuyện ở Liễu gia tôi còn chưa tính với cô đó.
Hiểu Quân này không nhắc lại lần thứ hai, nếu tôi còn thấy cô xuất hiện trên một phương tiện truyền thông nào với bất kỳ vai trò gì cho dù diễn viên, MC, ca sĩ hay thậm chí là khách mời gameshow thì cũng đừng trách tôi vô tình.”
Hết câu Huyết Hiểu Quân lại lạnh nhạt:
-“Đây đã là quá nhẹ tay với các người rồi, không cần phải cảm kích cứ coi như chút ân huệ cuối cùng mà tôi ban tặng.
Sau này tôi và ba người các người không còn liên can.
Phần đời của ai thì hãy tiếp tục sống.
Không khí của ai thì hãy tự tiêu xài.
Không nợ không vương chẳng phiền chẳng lụy.”
Nói rồi cô ngoảnh mặt cùng Hoắc Châu Long một hướng thẳng ra xe.
Đến một cái quay đầu nhìn lại cũng không có lấy.
Giây phút này đây Hiểu Quân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng.
Mọi ân oán, nợ nần đều đã dứt khoát, sau này không còn chuyện gì làm vẩn đục tâm trí cô được nữa.
Cứ việc thanh thản hưởng thụ những khi còn có thể.
-“Em đã nói em tự đi được rồi mà.
Đâu cần anh phải nhọc thân đưa đón như vậy chứ?”
Hiểu Quân yên vị ở ghế phụ quay sang Châu Long ra vẻ trách móc.
Anh cũng chỉ cười ôn nhu đáp lại:
-“Anh thích.
Vả lại cũng muốn thấy mặt lãnh cảm của Huyết tổng nhà ta.
Thật không làm anh thất vọng a.”
-“Như thế nào là không làm anh thất vọng?”
Cô hơi híp mắt nhìn Châu Long hoài nghi hỏi lại:
-“Ừm…lạnh lùng, vô cảm và đặc biệt tàn nhẫn a.”
-“Gan quá ha, dám nói em như vậy.”
Huyết Hiểu Quân khóe môi cong lên đánh nhẹ vào vai Hoắc Châu Long nhưng rồi lại trở lại vẻ nghiêm túc lạ thường:
-“Hoắc Châu Long.”
-“Hửm?”
-“Cảm ơn anh rất nhiều.”
-“Sao lại cảm ơn?”
-“Vì tất cả.”
Chỉ ba chữ nhưng lại khiến người ta ấm áp vô cùng.
Không thêm lời nào cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thả hồn theo cơn gió mùa xuân mát dịu đang len lỏi vào dòng người tấp nập nơi phố xá nhộn nhịp kia.
Không lý do, thâm tâm lại cảm thấy vui vẻ đến lạ..