NỮ GIÁO

Bữa tối nay là đồ Pháp.

Nhà hàng được chọn có lối kiến trúc cổ nằm trong khu vực yên tĩnh của trung tâm thành phố. Nơi đây không có nhiều người, không gian rộng rãi. Vị trí bọn họ ngồi nằm ở một góc bên cạnh cửa sổ. Ngoài cửa sổ rợp bóng ngô đồng Pháp, ánh đèn bên trong trang nhã nhưng không tối, xung quanh bàn ăn được che chắn bởi những tấm lụa mỏng, tạo không gian riêng tư. Bầu không khí tĩnh lặng.

Trên bàn, bánh mì nướng quế được phết một lớp bơ lạt, món khai vị là lưỡi bò nướng than rất mềm, món chính là thịt bò Úc M8 do bố của Cận Dịch Khẳng gọi cho cô. Liên Thược Tư gọi cho cô một phần Sous Vide Salmon(*) và một phần pudding cam. Những món còn lại như salad, đồ ăn kèm cũng được gọi theo ý của Long Thất.

(*)Sous Vide Salmon: cá hồi được chế biến ở nhiệt độ thấp, giúp thịt cá hồi mềm mọng, giữ nguyên chất dinh dưỡng mà không bị khô.

Khi cô cắn miếng đầu tiên, dạ dày vốn đang căng thẳng bỗng chốc nở rộ thành một chùm pháo hoa. Bố mẹ của Cận Dịch Khẳng chia nhau ra ngồi ở hai bên đầu bàn. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống cánh tay đang dùng dao nĩa của Long Thất. Khi cô đưa miếng lưỡi bò thứ hai vào miệng, hai người họ vẫn không nói năng gì. Tiếng đàn vi ô lông du dương vang lên giữa tiếng dao nĩa trên bàn.

Long Thất cũng không nói gì.

Sự im lặng đó kéo dài chừng mười phút, cho đến khi Liên Thược Tư định rắc muối hạt lên miếng bít tết thì phát hiện ra lọ muối đã thấy đáy. Lúc bà ấy định quay đầu gọi nhân viên phục vụ, còn Long Thất đang chuẩn bị đưa lọ muối của mình cho Liên Thược Tư, thì bỗng có tiếng “két” vang lên ở phía đầu bàn bên kia. Ông Cận đã kéo ghế ra, mặc cho nhân viên phục vụ đã bước vào trong tấm rèm thì ông ấy vẫn giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ dừng bước, rồi cầm lọ muối của mình, đi đến chỗ Liên Thược Tư, một tay đút túi quần, ngón trỏ của bàn tay kia gõ nhẹ hai cái vào thân lọ. Những hạt muối trắng li ti lặng lẽ rơi xuống miếng thịt bò bít tết. Từ liều lượng đến sức lực đều giống như sự ăn ý giữa cặp vợ chồng lâu năm. Long Thất nhìn cảnh này, bắt đầu nhai miếng thịt bò chậm hơn. Liên Thược Tư cúi đầu nhìn, hai đầu ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay khẽ miết vào chuôi nĩa đang cầm trong tay.

Xong xuôi, ông Cận đặt lọ muối xuống trước mặt vợ mình, sau đó cầm lọ muối rỗng kia đưa cho nhân viên phục vụ, rồi hất cằm một cái. Nhân viên phục vụ liền gật đầu, đi ra ngoài đổi lọ muối khác.

Long Thất nuốt miếng thịt bò, rồi cắt miếng thứ ba.

“Long Thất năm nay học năm hai à?”

Câu hỏi đầu tiên đến một cách đầy bất ngờ, mũi dao cắt qua miếng thịt bò, chạm vào đĩa đánh cái “két”. Cô đặt dao nĩa xuống, đáp: “Vâng, cháu học cùng năm với Cận Dịch Khẳng ạ.”

“Hồi nhỏ, con bé còn học chung lớp mẫu giáo với Dịch Khẳng đấy.”

Liên Thược Tư tiếp lời.

Bà ấy vậy mà cũng nhận ra chuyện đó.

Long Thất vẫn đang nhai miếng thịt bò trong miệng. Ông Cận đã trở lại chỗ ngồi, đưa mắt nhìn sang, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ hứng thú: “Có duyên vậy sao?”

“Thất Thất năm nay hai mươi…” Liên Thược Tư vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô.

Long Thất liền đáp: “Tròn hai mươi ạ.”

“Dịch Khẳng 21.” Ông Cận nói.

“Cháu đi học sớm hơn các bạn đồng trang lứa một năm ạ. Lúc đó, mẹ cháu bận rộn nên không có thời gian trông cháu.”

Ông Cận cúi đầu cắt thịt bò, đưa vào miệng rồi nói: “Vậy về mặt pháp luật thì Dịch Khẳng còn thiếu một tuổi.”

Sau đó, ông ấy ngẩng đầu lên. Liên Thược Tư cũng đúng lúc nhìn ông ấy. Hai vợ chồng bỗng dưng nở nụ cười giống như đang trêu chọc cậu con trai nhà mình chứ hoàn toàn không giống với một cặp vợ chồng đang chuẩn bị ly hôn. Món pudding của Long Thất đã được mang lên. Liên Thược Tư nói: “Cháu thử đi, món này rất hợp khẩu vị của con gái đấy.”

“Rất ít đồ ngọt được bà ấy công nhận.”

Ông Cận nhấp một ngụm rượu vang.

Thử xong, Long Thất gật đầu tán thưởng: “Ngon lắm ạ.”

“Kế hoạch hiện tại của cháu là làm nghệ sĩ à?”

Một câu này của ông ấy đã kéo chủ đề cuộc nói chuyện lại. Cô trả lời: “Cháu đã tạm gác công việc trong năm nay lại để tập trung học tập rồi ạ. Cháu học khoa diễn xuất, sau này muốn trở thành diễn viên ạ.”

“Tập trung học hành là cái tốt. Rất nhiều việc, muốn thành công thì phải có nền tảng vững chắc và những kinh nghiệm tích lũy theo thời gian.”

“Tài năng và may mắn cũng rất quan trọng. Thất Thất có thể “ăn” được “chén cơm này”.”

“Còn phải có sự thúc đẩy và sự bao bọc nhất định nữa.” Ông Cận nói tiếp, lại nhìn cô: “Sức khỏe của cháu hồi phục thế nào rồi? Ba tháng trước, nghe Dịch Khẳng nói thì tình hình của cháu có vẻ rất nghiêm trọng.”

...…

Cái nĩa trên tay dừng lại trong chốc lát, cô đáp: “Cháu đã khỏe hẳn rồi chú ạ, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn chú. Cháu rất cảm kích sự giúp đỡ kịp thời của chú ạ.”

“Đối với ông ấy cũng chỉ là một câu nói thôi mà. Con trai từ nhỏ đến lớn chẳng mấy khi mở lời, hiếm khi nào có cơ hội giúp được nó. Huống hồ, còn là thời khắc sinh tử.” Liên Thược Tư vừa chậm rãi nói vừa nhìn Long Thất: “Thế nên, cháu không phải canh cánh trong lòng, Thất Thất nhé.”

Vào lúc cô đang định đáp lời thì Liên Thược Tư lại dời mắt đi, hình như trông thấy ai đó bên ngoài tấm rèm lụa. Sau đó, bà ấy khẽ nghiêng đầu, cất tiếng gọi: “Galina?”

Tiếng giày cao gót ngoài tấm rèm bỗng im bặt. Ngay sau đó, một người phụ nữ tóc ngắn, trông rất chững chạc, xách chiếc túi hàng hiệu ló đầu vào. Đôi môi đỏ mọng bật ra một tiếng kinh ngạc và mừng rỡ: “Elaine? Sao cậu lại dùng bữa ở đây? Khéo thật đấy.”

Long Thất đặt dao nĩa xuống, đứng lên cùng với Liên Thược Tư. Bà ấy nhẹ nhàng nắm tay người nọ. Hai người chuyện trò thân thiết như bạn bè kiêm đối tác làm ăn lâu năm của nhau. Cô nghĩ mình nên chào hỏi “người dì” này một tiếng, nhưng người nọ ăn mặc rất thời thượng, vừa nhìn đã biết là cán bộ cấp cao của chốn công sở. Trong lúc Long Thất mải mê suy nghĩ, Galina đã trông thấy cô, hơn nữa còn nhận ra cô, bèn giơ tay về phía cô: “Ơ kìa…”

Sau đó, nhìn thấy ông Cận ngồi phía góc bàn bên kia, bà ấy liền buông tay xuống: “Ôi, có phải tôi quấy rầy mọi người dùng bữa tối rồi không? Xem này, gặp được cậu nên phấn khởi quá, vốn còn tưởng ngày mai mới có thể gặp được cậu cơ.”

“Cậu đi một mình à?” Liên Thược Tư hỏi.

“Không, mình có hẹn với khách hàng lúc 8 giờ.”

“Cậu ngồi xuống đây ăn với bọn mình một lát đi. Bây giờ mới có 7 rưỡi, hai ta tranh thủ tán gẫu một chút.”

Nói đoạn, Liên Thược Tư bảo nhân viên phục vụ lấy thêm ghế. Mới đầu Galina còn do dự nhìn về phía ông Cận, nhưng sau khi Liên Thược Tư từ tốn khuyên nhủ vài câu, cuối cùng bà ấy cũng ngồi xuống.

Sau đó, Liên Thược Tư giơ tay về phía Long Thất: “Đây là Long Thất, bạn gái của con trai mình.”

Xong rồi, bà ấy lại chỉ vào Galina: “Đây là Galina, trước kia là một cộng sự thân thiết của dì, bây giờ đang giữ chức Phó giám đốc điều hành của thương hiệu Valango tại Trung Quốc.”

Vừa nghe đến cái tên Valango, Long Thất lập tức nhớ đến cú điện thoại của lão Bình ngày hôm qua. Giờ cô đã rõ lai lịch của người mới đến này khủng đến nhường nào. Hồi trước, cho dù cô có là đại sứ thương hiệu của Fire&Gun thì cũng không phải muốn gặp là có thể gặp được lãnh đạo cấp cao của nhãn hàng. Thương hiệu cao cấp hàng đầu như Valango, Hề Tĩnh dù có dốc hết vốn liếng hai, ba năm qua cũng chưa có cơ hội làm thân với họ. Cô nhẹ nhàng chào hỏi Galina. Galina khẽ mỉm cười gật đầu. Người này có quan hệ rất gần gũi với Liên Thược Tư, ánh mắt bà ấy toát lên vẻ hóng chuyện: “Đang họp gia đình à? Mà sao con trai không về thế?”

“Thằng bé còn có lớp học ở trường.”

Galina gật đầu, lại nhanh chóng cất tiếng thăm hỏi ông Cận: “Lão Cận, lâu rồi không gặp. Buổi đấu giá quyên góp lần trước may là nhờ có anh hào hiệp ứng cứu. Anh xem tôi này, còn chưa có cơ hội để cảm ơn anh tử tế nữa, thật áy náy quá.”

“Những việc có ý nghĩa, nên giúp mà.” Ông Cận thuận miệng đáp.

Liên Thược Tư đưa thực đơn cho Galina: “Hai ngày nay bận rộn lắm à?”

“Tối mai có show lớn, bận tối mặt tối mày luôn, vẫn còn đống việc đang chờ nữa.”

“Vẫn mắc ở khâu danh sách khách mời sao?”

“Danh sách khách mời đã chốt rồi. Chỉ là việc sắp xếp chỗ ngồi có hơi phiền phức.” Galina hất cằm với nhân viên phục vụ, “Cho tôi một phần salad.”

Bà ấy khép quyển thực đơn lại, rồi nói tiếp: “Đừng nói về mình nữa, nói về cậu đi. Mấy tuần nay cậu bận rộn chuyện gia đình, có phải quên mất việc chính rồi không? Cậu nghĩ thế nào về thư mời của tổng bộ bọn mình?”

Nghe vậy, Long Thất vốn đang đưa miếng thịt bò thứ tư vào miệng liền ngước mắt lên, đồng thời phát hiện ông Cận cũng đang nhìn về phía hai người phụ nữ. Liên Thược Tư không đáp lời, chỉ gõ nhẹ ngón trỏ xuống bàn. Galina tinh ý, lại hỏi: “Cậu chưa bàn chuyện này với lão Cận à?”

“Thư mời gì vậy?”

“Thư mời làm giám đốc Marketing khu vực Châu Á Thái Bình Dương của Valango.” Galina quay đầu nhìn ông Cận, “Lão Cận à, tôi nói này, tôi thật sự bái phục anh đấy, dám để Thược Tư ra ngoài xông pha một mình. Sếp tổng của chúng tôi vừa hay tin cô ấy nộp đơn từ chức tổng giám đốc của Hoa Cách là gửi thư mời với mức lương 10 triệu tệ(*) một năm liền. Thược Tư đã “ngâm” nửa tháng rồi, còn chưa trả lời đâu. Anh nói xem, sao anh có thể để một người phụ nữ giỏi giang như thế đi mất cơ chứ, rõ là thả hổ về rừng mà.” 

(*) ~36 tỷ VND

“Lão Cận và mình đang thương lượng chuyện ly hôn.” Liên Thược Tư thản nhiên nói với giọng điệu nhẹ tênh: “Một phần vốn của công ty là tài sản chung của hai vợ chồng. Sau khi nộp đơn từ chức còn cần chút thời gian để xử lý, mình chưa rảnh để lập kế hoạch tương lai.”

Nụ cười trên môi Galina trở nên cứng ngắc.

“Có điều, cậu cứ yên tâm. Valango đã đưa ra phản hồi tích cực về một số yêu cầu tuyển dụng mà mình đưa ra, nên mình chắc chắn sẽ nghiêm túc xem xét lời đề nghị này. Việc này sẽ có kết quả sớm thôi.”

Long Thất im lặng, chậm rãi nhai thịt bò.

Liên Thược Tư lại nhìn ông Cận: “Buổi đấu giá quyên góp mà hai người vừa nói là chuyện khi nào vậy? Anh trước giờ làm việc tốt có bao giờ giấu tên đâu, sao em lại không biết chuyện đó nhỉ?” 

“Anh đã mua một bản thảo thiết kế cực hiếm. Em thích sưu tầm những thứ này mà, anh vốn định cho em một bất ngờ vào ngày sinh nhật của em.”

Liên Thược Tư mỉm cười: “Quý hoá quá. Trước kia, anh toàn tặng em những thứ xa xỉ đắt tiền thôi, ít khi nào tặng em những món đồ sưu tầm kiểu này. Cảm ơn anh nhé, lão Cận. Đúng là hồi trẻ em rất thích những bản thiết kế như thế này, nhưng thời gian thấm thoát, tuổi tác cũng ngày một lớn, những thứ mình yêu thích năm xưa đã không còn giữ được nữa rồi. Giờ em đã có thể tự vẽ những bản thiết kế đó.”

Những lời này có rất nhiều tầng ý nghĩa. Miếng thịt bò trong miệng Long Thất quá dai, nhai mãi vẫn không nát, quai hàm cũng mỏi nhừ. Cô cảm thấy Cận Dịch Khẳng từ nhỏ đã được “mưa dầm thấm lâu” trong môi trường học tập kiểu này đúng là quá siêu. Chỉ riêng cách nói chuyện của Liên Thược Tư bây giờ, cô phải học ba năm mới theo kịp. 

Sau đó, Liên Thược Tư lại nhìn Galina: “Mình vẫn còn một suất bạn đồng hành trong show diễn ngày mai, đúng không?”

“Ừ, vẫn còn một vị trí bên cạnh cậu. Ban đầu mình tưởng là cậu sẽ đi cùng lão Cận…”

“Lão Cận không có hứng thú với mấy show diễn thời trang đâu. Mình đưa Thất Thất đi cùng.”

Miếng thịt bò khó khăn lắm mới sắp nuốt xuống cổ họng lại bị một đòn bất ngờ này trồi lại trong khoang miệng. Long Thất suýt nữa thì nôn khan. Cô nhìn Galina, bà ấy cũng nhìn cô. Hiển nhiên là bà ấy biết tai tiếng gần đây của cô trên mạng, thậm chí còn không mảy may che giấu thái độ: “Elaine, mình nghĩ rằng hình tượng của Long Thất hiện nay … Tất nhiên, như đã nói trước, mình nhất định sẽ giúp cậu thu xếp chuyện đó. Phải cái là, tin tức lần này của cô bé nổ ra quá sát với thời gian tổ chức sự kiện, chỉ e đến lúc đó vẫn chưa kịp lắng…”

“Giá bán cuối cùng của bản thiết kế đó là bao nhiêu?”

Galina sững người mất một lúc rồi mới đáp: “5 triệu tệ.”

“Ngoài ra, theo như hướng tài trợ của Hoa Cách, mình biết rằng lão Cận năm nào cũng rót một khoản tiền lớn vào dự án marketing của Valango. Kinh phí cho một số hoạt động của Valango đều được rút ra từ khoản tiền này, chẳng hạn như… số tiền đắt đỏ trả cho đại sứ thương hiệu.”

Ông Cận chỉ ngồi im quan sát.

“Năm nay, Hoa Cách vẫn sẽ chi số tiền đó như cũ. Vậy đã đủ để đổi lấy một lá thư mời cho Long Thất chưa, Galina?”

Khi Galina đã dao động, Liên Thược Tư mỉm cười nhìn chồng mình: “Anh sẽ bỏ ra khoản tiền đó chứ?”

Bầu không khí yên ắng tầm ba giây, ngón tay cái của ông Cận khẽ chạm vào chuôi nĩa.

“Coi như là quà gặp mặt cho Long Thất.” Ông ấy trả lời.

...…

Đến lúc này, Long Thất mới hiểu được những điều mà Cận Dịch Khẳng nói với cô qua điện thoại.

Cái gọi là “có phúc”, “quà gặp mặt”, cậu đều nói trúng phóc. Cô chậm chạp nhận ra rằng bản thân đang đứng giữa một cuộc so tài mưu lược đỉnh cao. Máu nóng trong người như chảy ngược vào tim. Miếng thịt bò không thể nhai nát cuối cùng cũng trôi xuống họng.

Galina đáp ứng: “Chuyện nhỏ, Thược Tư, mình sẽ thu xếp giúp cậu.”

—-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vì có vài bạn tò mò về chuyện của bố mẹ Cận Dịch Khẳng và Yên Văn Tinh nên mình sẽ trích dẫn một phần giải thích của tác giả ở đây cho mọi người hiểu rõ hơn về các nhân vật.

“Liên Thược Tư và ông Cận lúc đầu là yêu đương tự do chứ không phải liên hôn vì lợi ích gia đình.

Nhà họ Cận và họ Tư vốn là hàng xóm của nhau. 

Ấn tượng của Yên Văn Tinh (cũng là chị cả của Tư Bách Lâm, cho nên có chênh lệch tuổi tác khá lớn với TBL) với bố của Cận Dịch Khẳng từ nhỏ đã là một người anh hàng xóm rất lịch thiệp cũng rất tài giỏi. Nhưng bởi vì hai người này có chênh lệch về tuổi tác nên ông Cận lúc đó mặc dù có rất nhiều bạn gái nhưng không hề chú ý đến Yên Văn Tinh. Yên Văn Tinh lúc nào cũng trông thấy rất nhiều người phụ nữ khác nhau ra ra vào vào nhà họ Cận. 

Mối quan hệ của Yên Văn Tinh và ông Cận lúc đó đơn giản là một thiếu nữ nhã nhặn cất giấu một tình yêu đơn phương và một cao thủ tình trường lão luyện đĩnh đạc giỏi giang.

Sau này, ông Cận gặp được chân ái, cũng chính là Liên Thược Tư, hai người tiến tới hôn nhân. Mà trong khoảng thời gian này, Yên Văn Tinh vừa khéo cũng đã đến tuổi đi du học.

(Tại sao yêu nhau nhưng vẫn ngoại tình?)

Hôn nhân và tình yêu là hai việc khác nhau.

(Ông Cận có phải bắt đầu có tiền rồi nên mới đổ đốn không?)

Nhà họ Cận vốn đã giàu sẵn. Ông ấy và Liên Thược Tư cùng nhau gây dựng sự nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, chứ không có ai dựa dẫm vào ai cả.

Nếu nói ông Cận không yêu Liên Thược Tư thì cũng không đúng. Nói chính xác hơn là yêu cả hai người. Nhưng Liên Thược Tư là người nhà, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông Cận, hơn nữa còn là cánh tay đắc lực đánh đâu thắng đó trên thương trường. Mối quan hệ giữa bọn họ là bình đẳng, có lúc Liên Thược Tư còn chiếm phần hơn. 

EQ của Liên Thược Tư rất cao, bà ấy sau khi nắm được thực quyền liền thu liễm bản thân, bắt đầu giúp chồng dạy con, nhường địa vị xã hội lại cho chồng, nhưng bản thân bà mới là người nắm quyền. Chính vì thế, ông Cận càng kính trọng Liên Thược Tư hơn là yêu. Sau nhiều năm kết hôn, Liên Thược Tư từ từ đặt hết tâm tư vào sự nghiệp và hai đứa con trai, vì thế tình cảm nồng nhiệt lúc ban đầu dần mai một theo thời gian, chuyển thành sự tôn trọng lẫn nhau. 

Cũng vào lúc này, Yên Văn Tinh xuất hiện. Cô gái năm nào đã trưởng thành, cũng bắt đầu có chút danh tiếng. Long Thất yêu thích Yên Văn Tinh như thế, cũng hâm mộ cô ta nhiều năm như vậy chính tỏ người phụ nữ này có chỗ hơn người. Mặc dù Yên Văn Tinh và Liên Thược Tư đều là biểu tượng của người phụ nữ thành công, nhưng cảm giác của hai người mang lại rất khác biệt. Liên Thược Tư đoan trang hào phóng, biết cách nắm bắt. Còn Yên Văn Tinh là kiểu hiếm có khó tìm, lúc gần lúc xa. 

Hai gia đình lúc đó là hàng xóm, nên lúc ông Cận đứng ngoài ban công bàn chuyện làm ăn sẽ có lúc tình cờ trông thấy Yên Văn Tinh ở trong vườn đọc sách, không thì là Yên Văn Tinh mặc một chiếc váy đơn giản, xoã tóc, tay cầm quyển kịch bản đi qua đi lại học lời thoại. Mối quan hệ hàng xóm này kéo dài ba, bốn năm vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng có cái gì nảy mầm hay không thì chắc chắn là có. 

Trên đây chỉ là lời trần thuật về thế hệ trước, không có ý truyền đạt nội dung gì.”

@Lăng: Ngoài ra, mọi người có hiểu được vì sao mấy năm nay Hoa Cách vẫn luôn rót vốn cho Valango không? Và, vì sao Yên Văn Tinh dù đã lui về ở ẩn mấy năm nay vẫn có thể giữ được giá cát xê khủng như vậy không? Cách trả đũa của Liên Thược Tư đúng là ngầu đét!!!!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc