NỮ GIÁO

Long Thất đứng sững tại chỗ hai ba giây.

Sau đó trực tiếp kéo chiếc túi đang đeo trên người ném lên đầu gối cậu, không nói tiếng nào bước lên xe, làm như thể việc cậu xuất hiện ở đây là lẽ đương nhiên.

Còn lão Bình thì bị doạ cho không nhẹ. Mà Cận Dịch Khẳng vẫn cười cười như cũ, bộ dạng không tim không phổi.

Sau khi Long Thất lên xe, Hách Soái và nữ trợ lý cũng không theo lên cùng. Lão Bình đặt vali vào trong cốp rồi đóng cửa lại, đồng thời gửi cho cô một tin nhắn nhắc nhở: "Cẩn thận đấy. Đừng có để bị chụp."

Cô không trả lời lại hắn.

Cả người Cận Dịch Khẳng đều rất lười biếng. Rõ ràng lần này là cậu giấu giếm người nhà trở về nước nên không mang theo nhiều hành lý. Còn về phần Bạch Ngải Đình có biết hay không, Cận Dịch Khẳng không nói. Cậu chỉ hỏi một câu: "Ăn tối chưa? Đưa em đi ăn nhé."

"Không cần đâu, em đang ăn kiêng." Long Thất không thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, nghiêng người lên phía trước nói với tài xế, "Giúp tôi nhìn xem ở ven đường có cái khách sạn nào không, nếu có thì dừng lại."

Cận Dịch Khẳng lúc mới đầu còn giả vờ rất có tinh thần, bây giờ thì quả thực không chịu được nổi nữa rồi. Rất buồn ngủ. Cậu nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình. Long Thất dùng tay còn lại cầm điện thoại, không nói gì.

Địa điểm quay phim là ở vùng ngoại ô, chỗ ở không quá thuận tiện, đến hơn một giờ sáng mới tìm được cái khách sạn tử tế. Cô trước khi xuống xe còn hỏi xin tài xế một chiếc bật lửa.

Vừa tới khách sạn, Cận Dịch Khẳng đã lăn ra ngủ. Còn Long Thất thì loay hoay đến tận ba bốn giờ sáng, tắm rửa, sấy đầu, chăm sóc da, thay quần áo, một loạt quy trình chuẩn bị. Sau đó cũng không cảm thấy buồn ngủ, cô lấy laptop từ trong đống đồ dùng cá nhân của Cận Dịch Khẳng ra, ngồi ở trên sô pha kết nối với wifi của khách sạn lên mạng.

Cận Dịch Khẳng ngủ một giấc đến sáu giờ sáng mới tỉnh.

Long Thất lúc đó vẫn còn đang lướt mạng, cô ăn mặc mát mẻ, ngồi khoanh gối, đặt máy tính trong lòng, chống cùi chỏ lên ghế sô pha đỡ trán, tay còn lại thì bấm F5 không ngừng.

Lúc Cận Dịch Khẳng đang tắm thì cô đang uống trà.

Sáu rưỡi, Cận Dịch Khẳng tắm rửa xong thì ngồi xuống sau lưng cô. Ghế sô pha vừa bị đè xuống, một cỗ mùi hương sảng khoái trên người cậu khuếch tán, cốc nước trong tay cô khẽ rung lên. Trên màn hình thường xuyên xuất hiện những lời chúc mừng sinh nhật của người hâm mộ gửi đến. Cận Dịch Khẳng ngả đầu lên vai phải của cô.

Tiếp đó, một tay ôm lấy eo cô đóng chiếc laptop trước mặt lại.

Cậu nói: "Anh rất nhớ em đấy."

Sau đó thuận nước đẩy thuyền việc đâu vào đấy. Long Thất ngồi trên đầu gối của cậu, cởi chiếc áo may ô màu trắng trên người, cũng tháo cúc áo lót phía sau. Cận Dịch Khẳng ôm cô từ sô pha lên trên giường.

Lúc hai người tiến vào chủ đề chính, Cận Dịch Khẳng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt, cũng nhìn vào mắt cô thường xuyên hơn so với trước kia. Có lẽ là do bị chia cách lâu ngày nảy sinh ra cái đẹp, cũng có thể là do trong lòng đang áp chế rất nhiều cảm xúc nên cần chỗ để giải tỏa. Cơ thể và trái tim của Long Thất rất nhanh đã hấp thụ vào trong trạng thái này, lỗ tai nóng bừng, đầu óc choáng váng.

Hai người ngủ đến tận một giờ chiều mới tỉnh.

Lúc rời khỏi khách sạn, Long Thất mặc quần tây với áo phông trắng, tóc cột lỏng lẻo, đội một chiếc mũ rộng vành, không trang điểm mà chỉ đeo khẩu trang. Cận Dịch Khẳng thì lại càng đơn giản hơn, tất nhiên là cũng trông đẹp trai hơn cô. Cậu hoàn tất thủ tục trả phòng xong mới chậm rãi đi tới, vừa móc bao thuốc lá vừa gọi điện cho Tư Bách Lâm. Đợi một lát nữa sẽ đến cửa hàng 4S gần đó lấy xe của hắn dùng tạm.

Xe của Tư Bách Lâm trùng hợp là đang được bảo dưỡng ở gần đây nên Cận Dịch Khẳng mượn luôn.

Có điều cậu lại quên đem theo bật lửa rồi.

Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng lục lọi nửa ngày, mới lấy bật lửa từ trong túi ra, nói: "Qua đây."

Sau đó châm thuốc hộ cậu.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn thì đoàn phim gửi tới một tin nhắn kêu cô ngày mai phải quay trở lại để thực hiện nốt mấy cảnh quay. Long Thất cảm thấy bọn họ lần này hẳn là đã hạ quyết tâm chèn ép cô rồi, trong lòng hiển nhiên là không thoải mái. Cô vươn tay lấy đi điếu thuốc ở chỗ Cận Dịch Khẳng. Cậu liếc mắt nhìn cô một cái: "Là thuốc cho nam."

Long Thất không quan tâm, tự nhiên châm lửa.

Nhưng vừa mới hít vào một hơi đã bị Cận Dịch Khẳng rút ra, cậu thà tự mình hút cả hai điếu cũng không đưa cho cô. Long Thất nói: "Thế thì anh cũng đừng có hút nữa."

Cậu lắc đầu.

"Tâm tình em không tốt."

"Anh đưa em đi ăn."

Nói xong liền vẫy một chiếc taxi.

Taxi lái đến tiệm 4S rồi Cận Dịch Khẳng tự mình đi lấy xe, Long Thất không đi theo. Cô đứng đợi cậu đến đón ở một ngã tư ít người. Long Thất lên xe rồi kéo khẩu trang xuống. Mà điếu thuốc của Cận Dịch Khẳng bây giờ đã biến thành một cây kẹo mút. Cậu hỏi cô có muốn ăn hay không.

"Ăn."

"Chỉ có một cái thôi. Cái này."

"Anh không thấy bản thân mình rất tiện à."

Cận Dịch Khẳng cười hì hì rồi xoay vô lăng chuyển hướng lên đường quốc lộ. Một tay khác từ trong túi áo lấy ra chiếc kẹo thứ hai đưa cho Long Thất. Long Thất không nhận, cậu liền bỏ vào bên trong chiếc túi đang mở của cô.

"Tư Bách Lâm dạo này thế nào rồi?" Bởi vì đây là xe của Tư Bách Lâm, nên cô tự nhiên sẽ nghĩ đến cậu ta, thuận miệng hỏi.

Nhưng Cận Dịch Khẳng chỉ đáp: "Hả?"

Long Thất liếc mắt nhìn cái đức hạnh này của cậu, mở miệng: "Cậu ta và Vụ Tử."

"Ờ."

Cô nhìn Cận Dịch Khẳng hai ba giây rồi truy vấn: "Hai người họ thế nào rồi?"

"Em đi hỏi Vụ Tử là biết."

"Cô ấy không nhận điện thoại của em. Chắc là đổi số rồi." Long Thất nói rồi quay sang bực bội đánh Cận Dịch Khẳng một cái, "Tư Bách Lâm làm gì cô ấy rồi?"

Cận Dịch Khẳng vừa lái xe vừa lấy cái thái độ chuyện này không liên quan đến mình đáp: "Bọn họ không có kết quả. Em ngay từ đầu không phải đã nhìn ra rồi sao. Hai người đó chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi."

"Giống như chúng ta ý hả?"

"Chúng ta không giống. Gia đối với em là thành tâm thành ý."

"Hai người họ cũng thế."

Xe dừng lại trước cột đèn xanh đèn đỏ, Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu nhìn cô: "Tư Bách Lâm với anh không giống nhau. Nếu anh đã thích ai thì nhất định phải bằng mọi giá ngủ với cô ấy, khiến cô ấy tâm phục khẩu phục chỉ cùng một mình anh lên giường. Còn cậu ấy không phải. Cậu ấy căn bản là sẽ không đời nào thích một cô gái. Em hiểu chưa?"

"Cậu ta là gay à?"

"Không phải," Cận Dịch Khẳng bật cười, "Làm sao mà em đáng yêu thế?"

"Vậy thì em cảm thấy Tư Bách Lâm về phương diện tình cảm so với anh lại càng có vấn đề."

Cận Dịch Khẳng đối với những lời này không tỏ ý kiến gì cả: "Cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng, em không thấy được."

Sau đó chuyển chủ đề nói: "Muốn ăn cái gì?"

"Mì."

"Thất à," đèn đỏ ở ngã tư đã nhảy sang màu xanh, xe rẽ phải, Cận Dịch Khẳng nói, "Em đúng là rất dễ nuôi đấy."

Sau cùng Cận Dịch Khẳng đưa cô đến một quán trà cổ nổi tiếng nhất thành phố, đặt phòng riêng rồi chỉ định một vị đầu bếp có tiếng. Trước đó bọn họ còn ghé qua một tiệm bánh ngọt để lấy chiếc bánh gato vị xoài đã được đặt trước. Long Thất hỏi cậu đặt khi nào vậy, Cận Dịch Khẳng nói vừa xuống máy bay liền đặt.

Cậu vừa thắp nến vừa cằn nhằn: "Ôi, thế là vợ lại bị anh nuôi lớn thêm một tuổi rồi."

Long Thất dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu.

Mà Cận Dịch Khẳng cũng xác thật là đói lắm rồi. Ngoài món mì đặc trưng ra cậu còn gọi thêm một bàn lớn đồ ăn, cộng thêm với hai lồng bánh bao mới ra lò. Làm như thể ở Anh bị bỏ đói lâu ngày vậy. Long Thất ngược lại ăn rất ít, ăn hai cái bánh bao với đũa mì đã coi như là xong bữa rồi. Nhiều nhất thì ăn thêm mấy miếng xoài rồi cũng không động đũa nữa.

Sau đó chống cằm nhìn Cận Dịch Khẳng ăn, chân gác lên đùi cậu phát ngốc.

Ăn uống no nê xong Cận Dịch Khẳng lại đưa cô đi.

Cũng đã gần đến giờ trà chiều, trong đại sảnh có nhiều người hơn lúc bọn họ mới tới. Long Thất không đội mũ chỉ đeo khẩu trang, lẳng lặng đi đằng sau Cận Dịch Khẳng. Cũng không thiếu người nhìn về phía bọn họ, chẳng qua là không ai nhận ra cô là ai bởi vì Long Thất vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.

Lão Bình gửi không ít tin nhắn tới trấn an Long Thất, kêu cô ngày mai hãy vui vẻ xuất hiện ở trường quay.

Nếu tôi không tới thì sao?

Cô trả lời.

Lão Bình gửi lại cho cô ba từ: Lão tổ tông.

Lão Bình biết rõ tính khí của cô, kẻ không ham tiền sợ rằng cũng không muốn sống. Hắn nói tính tình của Long Thất chính là thuộc loại không muốn sống, chẳng qua bây giờ cô phải tự nuôi sống chính mình cho nên mới nguyện ý chiều theo người khác, nguyện ý đứng trước mặt mọi người tươi cười, nguyện ý thu liễm lại bản tính lạnh lùng. Nhưng nếu chẳng may bị người ta liên tục soi mói mạo phạm thì khẳng định là cái tính tình kia sẽ lập tức bạo phát, nếu không được áp chế lại thì kiểu gì cũng sẽ cho kẻ kia một vố đau, cuối cùng cùng nhau khăn gói rút khỏi showbiz.

Phạm Mễ muốn chiếm lại cái vai nữ chính này, cô ta không tìm công ty cũng không tìm đoàn đội, mà cố tình đi soi mói cô, đoán cũng đoán ra được nguyên nhân. Cho đến nay hình tượng của Long Thất đối với công chúng vẫn còn rất mơ hồ. Mặc dù phép tắc xã giao đều được lão Bình chú trọng "quản giáo" nhưng cô luôn kiệm lời, cũng không chủ động giao lưu với người khác. Rất dễ dàng bị gắn cho cái mác "thái độ kiêu ngạo", càng đừng nói đến muôn vàn cách bị kéo xuống vũng nước đục mang tên "coi thường tiền bối". Phạm Mễ vốn chỉ muốn thử cô mà thôi, nhỡ may có thành công thì cũng tính là một bước đột phá.

Lão Bình lần lượt phân tích những ưu nhược điểm trong chuyện này rồi gửi cho cô. Long Thất đọc hết thì cũng đã theo Cận Dịch Khẳng đi tới gara xe dưới tầng hầm. Tiếng mở khoá xe ở trong không gian trống trải vang vọng kêu hai tiếng. Cận Dịch Khẳng giúp cô mở cửa ghế phụ rồi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô một cái, sau đó từ trong tay cô lấy điện thoại đi. Long Thất không cầm chắc, ngước mắt nhìn cậu, Cận Dịch Khẳng đã dùng ngón tay trượt trên màn hình kéo xem lịch sử cuộc trò chuyện của cô hỏi: "Phạm Mễ là ai?"

Sau đó màn hình xuất cái tên Giản Nghi Trăn, cậu cười cười, mà cái cười này có chút ý tứ. Long Thất hỏi: "Người quen à?"

"Đoán xem."

Cận Dịch Khẳng tắt điện thoại bỏ vào trong túi quần mình, dùng cằm hất vào ghế phụ: "Lên xe đi, đưa em đến chỗ này."

"Đừng có mà lái sang chuyện khác," Long Thất không lên xe, "Làm sao mà anh biết cô ta? Ồ, không phải là anh cũng đu idol đó chứ?"

"Khi nào về anh gửi cho em xem cái này. Đừng có nói chuyện với lão Bình nữa, cũng chẳng phải cái gì to tát."

"Anh muốn gửi cho em xem cái gì?"

"Em đoán." Cậu vẫn như cũ đáp.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc