NỮ GIÁO

Cánh cửa vách ngăn bị dùng sức đóng lại, cả người cô cũng thoáng run lên theo tiếng động lớn, đợi đến khi cánh cửa bật ngược trở lại, cửa lớn nhà vệ sinh đã mở ra, Cận Dịch Khẳng đi rồi.

Tay Long Thất vịn vào ván cửa.

Từ nhà vệ sinh đi ra, trên người chỉ mặc độc chiếc áo phông mỏng manh, cầm áo khoác trong tay, chậm chạp lê bước. Phương Toàn vốn định chỉ tay vào mặt cô mắng chửi, lại như sững sờ, mấy người đàn ông vội vã lướt ngang qua vai cô đi vào trong nhà vệ sinh. Cô vuốt lại tóc, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rớt trên mặt đất.

Sau đó, bắt taxi về khách sạn.

Cửa kính hạ xuống một nửa, thổi tung mái tóc trên trán, cô khoanh tay nhìn ánh đèn màu cam sẫm dọc đường, chiếc áo phông mỏng manh không ngăn được cái lạnh, lạnh thấu xương, nhưng da thịt vẫn còn lưu lại những xúc cảm trước đó, giống như vừa kích hoạt một chiếc thẻ nhớ, những lần va chạm cùng những nụ hôn trong quá khứ ùn ùn kéo tới như ngựa đứt dây cương. Cô nhớ lại “căn phòng tối” ở cạnh phòng giáo viên của Bắc Phiên, cái gọi là “phòng tư vấn tâm lý” dùng để cảm hóa lũ học sinh cá biệt kia từng là địa điểm nằm vùng yêu thích của Cận Dịch Khẳng. Mỗi lần cô bị giáo viên chủ nhiệm cưỡng chế đi vào đó để ‘kiểm điểm lại’, sẽ luôn có một người ngồi bắt chéo chân đợi cô hết nửa tiết học. Rõ ràng là người không có khả năng bước vào căn phòng đó nhất trong trường, thế mà hết lần này tới lần khác trở thành người quen thuộc với căn phòng tối tăm, một bàn, một ghế, bốn bức tường và một cánh cửa ấy nhất. Cận Dịch Khẳng từng ở đây ôm cô, từng cởi cúc áo đồng phục của cô, từng hôn lên gáy cô, cũng sẽ vào lúc cô bị thầy chủ nhiệm giáo huấn đến nổi giận đùng đùng, thảnh thơi giúp cô làm bù bài tập, khiến cậu phải bỏ ngang cả tiết học chính khóa.

Khi đó, cô thích Đổng Tây, ghét bỏ cậu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện “cậu sẽ rời đi”, coi việc Cận Dịch Khẳng dung túng mình là điều hết sức hiển nhiên mãi mãi không thay đổi, cô không có bất kỳ người bạn nữ thân thiết nào, không có người thân thật lòng quan tâm đến cô, cũng chẳng có ai dẫn dắt tinh thần cho, thế nhưng suốt ba năm cấp 3 lại chưa từng cảm thấy lẻ loi… tất cả là do Cận Dịch Khẳng đã âm thầm đảm nhiệm tất cả những vai trò đó. Thế cho nên, vào khoảnh khắc cậu bỏ cô mà đi, cô mới nhận ra rằng cuộc đời sau này thật vô nghĩa biết bao.

Nhưng bây giờ không dễ dàng như vậy nữa rồi.

Cắn cô là có ý gì đây.

Xoa xoa bờ vai, ngồi ngẩn ngơ.

Taxi về tới khách sạn, đã quá 12 giờ đêm, trên đường không một bóng người, cô mò mẫm trong túi áo lúc lâu cũng chẳng tìm được tờ tiền nào, muốn chuyển khoản thì lại phát hiện điện thoại đã hết pin, kêu bác tài chờ một chút, định đến quầy lễ tân mượn tiền, mới vừa bước chân vào cửa khách sạn thì bắt gặp trợ lý Vương bên người Tang Tập Phổ. Trợ lý Vương tiến về phía cô, đưa ra hai tờ tiền mặt, nói: “Thiếu tiền hả? Chị ở trên tầng trông thấy rồi, nên chạy xuống cứu em đây.”

“Tang lão sư còn chưa đi nghỉ sao?” Chờ trợ lý Vương trả tiền xe xong quay lại, cô bâng quơ hỏi một câu.

Trợ lý Vương khựng lại, nói: “Đã đi nghỉ rồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài khách sạn truyền đến tiếng động cơ xe hơi, cô quay đầu, nhìn thấy Chu Dĩ Thông chở Cao Ninh Ninh trở về, Cao Ninh Ninh còn chưa xuống xe, Chu Dĩ Thông bước xuống từ ghế lái, vừa đóng cửa xe vừa nhìn về phía cô, ngỏ ý muốn nói chuyện.

Cận Dịch Khẳng vẫn là thả cho họ một lối thoát.

Mà cô quá lười phản ứng lại, nghiêng đầu đi vào thang máy. Chu Dĩ Thông bước vài bước lên bậc thang, tiến vào đại sảnh, gọi to tên cô. Cô đi chẳng thèm ngoảnh lại, quá sức mệt mỏi.

Chu Dĩ Thông dang hai tay ra sau.

Tựa như một lời từ biệt lặng lẽ, một mối quan hệ vốn đã không bền vững, giờ lại bị hắn làm cho rối tinh rối mù.

Ngày hôm sau, Long Thất nhận được tin Cận Dịch Khẳng về Anh đi học rồi.

Đêm qua vốn là ngày cuối cùng cậu ở trong nước, để kịp chuyến bay lúc hai giờ sáng cho nên mới thả Chu Dĩ Thông và Cao Ninh Ninh đi. Cậu thực sự không có thời gian để xử lý bọn họ. Vào buổi sáng nhận được tin tức này, cô ngồi trước gương rất lâu, vừa hút thuốc vừa nhìn dấu răng mà Cận Dịch Khẳng cắn trên vai mình, đỏ rực một mảng, vô cùng bắt mắt, đến giờ vẫn còn đau.

Cô vừa tắm xong.

Trên da còn đọng hơi nước, mái tóc búi lại phía sau, vài sợi tóc lòa xòa dính trên gáy, ướt nhẹp, hai chân gác lên mép bàn trang điểm, thắc mắc không biết chỗ máu bầm ở mắt cá chân là do quay phim hay là do suýt chút nữa ‘xxoo’ với Cận Dịch Khẳng. Có lẽ Cận Dịch Khẳng lúc này đang ngủ bù trên máy bay rồi, không biết cậu có ngủ được hay không, không biết trong lòng cậu còn có cô hay không.

Dù sao thì cô cũng không ngủ được.

Mấy ngày trước rõ ràng vẫn còn là một nhúm tro tàn, giờ lại như có một ngọn lửa đang nhen nhóm, khiến cho lòng cô vừa tê vừa ngứa.

Điếu thuốc đã cháy đến đuôi, hun hai ngón tay cô toàn mùi hắc ín, cô gửi tin nhắn cho Đậu Tuấn Vân, kêu hắn gửi số điện thoại của Cận Dịch Khẳng qua đây. Khoảng năm phút sau, Đậu Tuấn Vân trả lời: Em không quên được cậu ta?

Liên quan gì đến hắn.

Nhưng Long Thất cũng không tỏ thái độ, cô gõ: Đúng đấy. Tôi không quên được anh ấy.

Khung chat của Đậu Tuấn Vân hiển thị ‘đang nhập tin nhắn’. Mười giây sau, nhả ra một câu: Em có biết trên người bạn gái cũ thông đạo nào dễ đi nhất không? 

……

Đậu Tuấn Vân: âm đ*o.

Ngón tay cái dừng lại trên bàn phím, nhìn tin nhắn ngay sau đấy của Đậu Tuấn Vân: Nếu như cậu ta muốn chia tay, thì anh sẽ dùng góc độ của một người đàn ông nói cho em biết, dù cậu ta có quay lại đi chăng nữa thì cũng chỉ là vì muốn lên giường mà không cần chịu trách nhiệm với em thôi, chứ không phải muốn yêu lại lần nữa đâu. Nếu em đã muốn bị coi thường thì cứ tùy ý.

Sau đó, một dãy số điện thoại di động được gửi đến.

Một cảm xúc khó tả ở trong lòng Long Thất trào dâng.

Cái kiểu thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành này của Đậu Tuấn Vân thế mà có tác động lớn đến không ngờ, không có được cô thì cũng quyết không để cho cô sống thoải mái. Cho nên, ngón tay cái do dự ở trên dãy số một lúc lâu vẫn không ấn nút lưu, sau đó ném điện thoại ‘cạch’ một cái lên bàn trang điểm, xoa xoa cái trán, kéo dây chun ở sau đầu xuống, mái tóc dài xoã tung ra.

Huyền quan truyền đến tiếng gõ cửa.

Cô thất thần nhìn vào trong gương.

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, cô mới đứng dậy, nhìn qua mắt mèo, trông thấy một đội ngũ lớn: lão Bình, nữ trợ lý, Tang Tập Phổ và trợ lý Vương.

Lão Bình vẫn giữ thái độ rất cung kính với Tang Tập Phổ, gõ cửa xong còn mỉm cười ra vẻ áy náy, trợ lý Vương cầm một xấp tạp chí trên tay, Long Thất nói: “Chờ một chút.”

Thay áo phông, khoác thêm áo ngoài rồi ra mở cửa. Tầm mắt của Tang Tập Phổ lướt qua vài sợi tóc còn sót lại ở trên cổ cô, sau đó như thể cảm nhận được làn hơi nước bay ra từ trong phòng, vào lúc lão Bình theo thói quen bước vào cửa, lên tiếng: “Đang là giờ ăn sáng, quán cà phê ở trên tầng 2 của khách sạn mới nhập loại cà phê Blue Mountain chính hãng, theo tôi thấy thì chúng ta lên đó nói chuyện được không?”

Long Thất nhìn lão Bình, một bộ mặt ngáo ngơ đầy dấu chấm hỏi ‘Nói chuyện gì cơ’. Lão Bình không dám trì hoãn, lập tức tiếp lời: “Được, được. Chỗ đó được đấy.”

“Vậy đi,” Tang Tập Phổ nhếch nhếch môi, “Nửa tiếng nữa gặp ở quán cà phê, có đủ thời gian không?”

Ý là muốn hỏi về thời gian trang điểm và thay đồ của cô.

Lão Bình gật đầu thay cô: “Được. Đủ.”

Đợi Tang Tập Phổ rời đi, tâm trạng của lão Bình cực kỳ hứng khởi, chưa gì đã vuốt đầu cô một cái: “Cô gặp hên rồi.”

Cánh cửa đóng lại, nữ trợ lý giúp cô sửa sang lại quần áo, cô nâng gối ngồi xuống cuối giường, lão Bình đưa cho cô một quyển tạp chí: “《Frago》, top 4 tạp chí thời trang lớn nhất trong nước, ‘cơm’ này là dành cho cô ăn đấy. Cô có biết cái ngưỡng cửa này cao đến nhường nào không? Là loại tạp chí phải có cấp độ phong thần ảnh hậu như Yên Văn Tinh mới có thể góp mặt đấy. Chỉ sợ đến cả Chu Dĩ Thông đang hot nhất kia, Lưu Bích có giúp hắn mở đường một năm rưỡi vẫn chưa chen được một chân đâu! Tang Tập Phổ sáng nay gọi điện cho tôi, nói muốn đưa mặt cô lên trang bìa.”

Nói xong lời này, lão Bình vừa kích động vừa tỏ vẻ cool ngầu, tay chống eo, hai cánh mũi thở ra tiếng ‘hừ hừ’, như thể chính hắn mới là người lên trang bìa vậy, duỗi đầu ngón tay, bổ sung: “Đã thế còn là mặt trang bìa《Frago》 của Ý, là bản chính thống nhất. Cô mà lên được trang bìa đấy thì chẳng khác nào dát vàng lên mặt cả.”

Long Thất dùng khuỷu tay chống thân mình: “Tại sao?”

“Nên mới nói cô gặp vận cực đỏ đấy!” Lão Bình dùng ngón tay chỉ vào bìa tạp chí, “Ban đầu Tang Tập Phổ vốn là hợp tác với Yên Văn Tinh, chủ đề trang bìa là ‘Song Hoàng’, nhưng Yên Văn Tinh mấy năm nay vẫn luôn tránh bóng.《Frago》có xuống nước thế nào cũng không mời được, vất vả lắm mới đáp ứng thì gần ngày lại có chút chuyện riêng. Cô đây không phải là vớ được của hời rồi sao. Tang Tập Phổ đẩy cô lên, mối quan hệ giữa Yên Văn Tinh với Tang Tập Phổ lại tốt, cũng thuận miệng tiến cử cô. Vậy nên mới chọn cô đấy!”

Lão đại ca Tang Tập Phổ này đúng là trượng nghĩa.

“Vậy tôi có thể gặp Yên Văn Tinh không?” Long Thất hỏi.

Yên Văn Tinh là một nữ diễn viên cực kỳ có phong cách, đẹp vô cùng tận, địa vị trong giới sớm đã được phong ‘Hoàng’. Hồi Long Thất học cấp hai còn mê đắm đuối loạt phim truyền hình của cô ấy. Lão Bình nói, “Tôi cũng muốn gặp cô ấy, nhưng người ta bây giờ nhàn vân dã hạc(*) lắm. 《Frago》còn chẳng mời được người ta rời ‘núi’, nói gì đến nhóc con mới mọc lông như cô? Cho nên, cố gắng nhiều vào, liều mạng đi, muốn gặp người ở tầng lớp nào thì phải chinh phục được tầng lớp đó cái đã, đừng mãi mù quáng nữa.”

(*):những người trốn tránh thế giới, có cuộc sống nhàn rỗi

Mặc dù lời của lão Bình rất thô nhưng cũng rất thật. Cô tiếp tục nói: “Chú có biết chú và Tang Tập Phổ khác nhau điểm nào không, lão Bình?”

“Điểm nào?”

“Anh ta chỉ cần đứng ở cửa liếc một cái là đã nhìn ra phòng của nữ diễn viên vừa tắm xong không thể tùy tiện tiến vào. Còn chú, tôi sắp phải thay quần áo đến nơi rồi, chú còn đứng đây lải nhải cái gì.”

Lão Bình chỉ tay vào cô, không thốt ra được lời nào, sau đó xua tay bước ra cửa.

Thay quần áo xong, cô đi gặp Tang Tập Phổ tại quán cà phê trên tầng hai của khách sạn, mùi thơm của hạt cà phê tràn ngập trong không khí.

Lão Bình nói cà phê Blue Mountain ở đây quả thật chính thống hơn những nơi khác, nhưng Long Thất uống nửa cốc rồi mà vẫn chưa thấy được sự khác biệt, định cười nhạo nói ‘không phải là chú không hiểu vẫn giả vờ hiểu đấy chứ’, mới nói đến chữ “không” còn chưa nói đoạn “giả vờ hiểu” đã bị lão Bình ở dưới bàn hung hăng đập một phát lên đầu gối. Cô lấy tay đỡ trán, ở dưới bàn giơ ngón giữa với lão Bình. Tang Tập Phổ ngồi đối diện cười cười.

Anh ta nói: “Em có thích chụp bộ ảnh này không, Long Thất?”

Chủ đề đang nói trước đó là lịch quay của 《Frago》.

Giọng điệu của Tang Tập Phổ chẳng mang chút hàm ý “tôi cho cô cơ hội này, cô phải cảm ơn tôi” nào cả, thay vào đó là ẩn ý “không thích thì không cần chụp, chỉ cần vui vẻ là được”. Anh ta dựa lưng vào ghế, hai tay nhàn rỗi đút túi quần, dưới ống tay áo được xắn lên lộ ra hình xăm bông hoa rất dễ gây chú ý. Long Thất chống má, lão Bình nhìn chằm chằm vào cô.

“Thích chứ, rất vinh hạnh.” Cô cũng dựa lưng vào ghế, nói.

“Vậy là tốt rồi.”

Tang Tập Phổ đáp lại.

Cũng trong ngày hôm đó, cô nhận được tin tức thứ hai, Ô Gia Quỳ chính thức được đề cử vào danh sách nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong ‘Lễ trao giải Á Mỹ’, dựa vào vai diễn chính của một bộ phim nghệ thuật do cô ta thủ vai năm ngoái.

‘Lễ trao giải Á Mỹ’, giải thưởng điện ảnh có uy tín nhất cả nước, vô cùng có tính minh bạch. Hôm tin tức truyền đến đoàn phim, đạo diễn khui một chai Champagne chúc mừng Ô Gia Quỳ ngay trong giờ nghỉ giải lao. Mà ngày hôm ấy cũng vừa khéo là ngày quay cảnh cuối cùng của Ô Gia Quỳ. Vào lúc chuyên viên trang điểm đang giúp Long Thất che dấu vết trên vai, Ô Gia Quỳ ở bên cạnh chẳng chút giấu diếm nào ra lệnh cho trợ lý đặt vé máy bay qua London cho cô ta.

Long Thất gập quyển kịch bản lại, tiếng động phát ra còn vang hơn cả tiếng mưa rơi tí tách trên mái che. Những người đang bận rộn xung quanh như đình trệ  nửa nhịp, vụng trộm hướng mắt đánh giá cô vài lần, sau đó tiếp tục làm việc của mình. Cô ngồi khoanh chân ở dưới mái che, đầu gối và bả vai đều được phủ một chiếc áo khoác. Ô Gia Quỳ ngồi bên cạnh, cũng quấn quanh người chiếc áo khoác như thế, chống trán, mỉm cười ngâm nga phân phó công việc với trợ lý.

Phía trước mái che là tổ đạo cụ đang dàn dựng bối cảnh, cảnh diễn này là cảnh khóc trong mưa của Ô Gia Quỳ, quay xong cảnh này là cô ta có thể đóng máy rồi.

Mà Long Thất còn phải bận rộn không ngừng nghỉ thêm nửa tháng nữa mới có thể đóng máy.

Lúc Ô Gia Quỳ diễn cảnh này, cô cũng xem. Cái người mới một phút trước còn tươi cười, vào một giây được hô diễn, cảm xúc như trào dâng, từ sự buồn bã nhàn nhạt cho đến niềm uất hận sâu sắc, từ hốc mắt đỏ hoe cho đến giọt nước mắt tuôn rơi, từ sự run rẩy vì nhẫn nhịn cho đến tiếng gào thét đầy bi phẫn. Ô Gia Quỳ là một diễn viên có tài năng thiên bẩm, diễn đến xuất thần nhập hoá. Sau một tiếng hô ‘Cắt’ của đạo diễn, khung cảnh nhiệt liệt hoan hô lại một lần nữa được tái hiện, bác của Ô Gia Quỳ đích thân tiến lên khoác áo cho cô ta. Mắt của Ô Gia Quỳ vẫn còn đỏ, cảm xúc được kiểm soát rất tốt, mỉm cười cúi đầu cảm ơn nhân viên công tác xung quanh. Lão Bình đứng bên cạnh khoanh tay, chẹp chẹp miệng, cho Long Thất một ánh mắt đánh giá.

Muốn cô học hỏi từ đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong tương lai của mình.

Sau đó, lại đẩy đầu gối cô, bắt đầu thảo luận một thôi một hồi, hỏi cô đã sẵn sàng để nhận khối lượng công việc tiếp theo hay chưa, lịch trình chụp ảnh ở bên chỗ Tang Tập Phổ đã định ra, việc làm đại diện cho một thương hiệu thời trang xa xỉ cũng đã được thương lượng xong xuôi. Nếu như Long Thất nhận lời làm đại diện, ngay sau khi hoàn thành công việc với đoàn phim phải lập tức bay đến Hawaii quay quảng cáo cho bộ sưu tập xuân hè cho thương hiệu, nếu như cô không nhận lời thì sẽ dôi ra nửa tháng nghỉ ngơi.

Lão Bình biết rõ kỳ nghỉ nửa tháng này có ý nghĩa như thế nào đối với cô.

Cô lúc ấy đang ngồi trên ghế dựa, gập đầu gối, mở điều hoà, làm tổ trong chiếc chăn dày, ngón tay vuốt màn hình điện thoại, lại vuốt, cập nhật chuyến bay mới nhất từ địa phương bay đến London. Lão Bình chuyển một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Cái câu “Không có dễ dàng như vậy” của Cận Dịch Khẳng vẫn lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Cũng bị mấy lời gần như là vạch mặt kia của Đậu Tuấn Vân quấy nhiễu đầu óc.

Tựa đầu vào lưng ghế, điện thoại ở trong lòng bàn tay xoay vòng, mỗi lần nhủ thầm ba chữ ‘Cận Dịch Khẳng’ trong lòng, trái tim lại như thắt lại, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lên đỉnh rồi lại nhanh chóng trượt xuống, thẳng đến khi màn hình điện thoại tối đen. Trầm mặc năm phút, cô hít sâu vào một hơi rồi nhìn lão Bình.

……

“Tôi nhận lời.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc