NỮ GIÁO

Một giờ rưỡi sáng, ở ga sân bay truyền đến tiếng động cơ cực lớn đáp xuống đường bay, Long Thất nhìn người ở phía đối diện, sợi dây thần kinh nào đó mẫn cảm nảy lên, sau gáy cứng đờ, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cái gì?”

……

Năm phút sau, cô ngồi trên ghế phụ của chiếc Land Rover, xem điện thoại của Phương Toàn. Phương Toàn đang lái xe, trán sưng đỏ một mảng, cái chùy nằm ở hàng ghế sau.

Giao diện điện thoại là một bài thảo luận trên diễn đàn, đang rất hot, đã được đẩy lên trang nhất. Chủ bài viết đăng tải một bức ảnh có độ phân giải cực cao chụp Long Thất lúc quay quảng cáo ở Hawaii. Khi ấy, cô đang mặc áo croptop đơn giản lộ ra vòng eo thon gọn, đứng nói chuyện với trợ lý ở bãi biển, nhưng bức ảnh lại được phóng to vào vết sẹo ngang mờ trên bụng cô, đăng kèm với bức hình Cận Dịch Khẳng ôm một đứa bé đi xuống cầu thang bị phóng viên chụp lại, theo sau là người chăm sóc trẻ.

Tiêu đề: Có ai cảm thấy kỳ lạ không? Trên bụng Long Thất có vết sẹo mà nhà họ Cận lại lòi ra một đứa bé. Mẹ tôi bảo vết sẹo đó của Long Thất trông như là vết mổ đẻ…..

“Điên à.” Long Thất lập tức bật thốt ra khỏi miệng.

Phương Toàn liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật sự không liên quan đến cô?”

“Đấy là em gái anh ấy. Ô Gia Quỳ không nói với cô à?” Cô tiếp tục lướt xuống.

“Tôi còn chưa hỏi cô ấy nữa.”

Bình luận bên dưới hầu hết đều tỏ vẻ kinh ngạc và đồng tình, có người nói: Hồi trước từng nghe fans nhà đó nói, dù đến thăm ban lúc quay MV hay là lúc quay phim mới đều chẳng mấy khi được diện kiến người thật, lần nào cũng là trợ lý tiếp đãi fan hâm mộ… Ngẫm lại thì đúng là không tiện gặp người khác……... 

Một bình luận khác nói: Mới “dỡ hàng” đầu năm nay à? Chuyện khác thì tôi không biết chứ tần suất xuất hiện của Long Thất từ đầu năm nay mới dần tăng lên.

Có ý kiến phản bác: Nếu mang thai thật thì chả nhẽ không nhìn ra à, còn nhớ show diễn tháng 12 năm ngoái không? Sinh con rồi mà còn có thể như thế? Phiền anti lắp não vào!

Có người lại bác bỏ ý kiến bên trên: Tùy vào thể chất của từng người chứ, có một số người không bị lộ bụng đâu. Chị của tôi cũng vậy đấy. Weibo của Long Thất có một khoảng thời gian không hề đăng status hay ảnh chụp gì, mà kể cho có là ảnh bị chụp được thì cũng toàn mặc mấy cái áo khoác to sụ. Chắc là có thật đấy.

Có người độc mồm nói: Vậy Ô Gia Quỳ phải làm mẹ kế à?

Có loại ‘làm như mình là người trong cuộc’: Tôi được nghe kể từ một người bạn, Long Thất vì muốn bước chân vào nhà họ Cận nên mới chạy bầu, kết hôn xong sẽ rút khỏi làng giải trí về làm vợ đại gia, kết quả là nhà họ Cận chỉ nhận nhỏ không nhận lớn, cô ta muốn tái hợp với Cận Dịch Khẳng, ai ngờ lại mất cả chì lẫn chài. Chuyện này là bí mật công khai ai trong giới cũng biết. 

Ngón tay lướt đến bình luận có số lượng trả lời cao nhất thì dừng lại.

Chủ bài viết: Thật ra, bạn thân của tôi có quen một nam sinh của trường cấp ba Bắc Phiên. Cậu ta bảo tận mắt chứng kiến Cận Dịch Khẳng với Long Thất bàn chuyện con cái, nhưng lúc đó bị Cận Dịch Khẳng phát hiện rồi uy hiếp. Cậu ta chỉ nói chuyện này với bạn thân tôi lúc đang theo đuổi cô ấy. Tính toán thời gian một chút, nếu như có từ hồi đó vậy thì cũng không chênh lệch lắm…

Cô nhớ tới nam sinh từng nghe lén cô và Cận Dịch Khẳng nói chuyện lúc ăn cơm.

Lồng ngực phập phồng lên xuống, cô tiếp tục nhấp mở trang sau, các đề tài về sau càng lúc càng lệch lạc, đủ loại tin đồn vỉa hè được đưa ra, có một bình luận bắt mắt nhất: Mấy người thật sự tin Long Thất với Cận Dịch Khẳng là người yêu à? Hồi cấp ba cô ta làm gái đấy, tin không?

Trả lời: Thật hay giả vậy???

Đáp lại: Từ nguồn tin đáng tin cậy đây. Cận Dịch Khẳng là đại kim chủ của cô ta, sau này chơi chán rồi, giờ mới chính thức yêu đương nghiêm túc với Ô Gia Quỳ. Mối quan hệ giữa Long Thất và Cận Dịch Khẳng ở trong đám công tử nhà giàu là bí mật công khai. Hồi ấy, người muốn bao nuôi Long Thất cũng chẳng ít, nhưng người ta chỉ muốn trèo lên người Cận Dịch Khẳng, bay lên cành cao rồi lại coi thường người khác. Ha ha. Fan của cô ta đúng là đáng thương, được cái mặt đẹp thì làm sao nào, còn không phải là có giá niêm yết rõ ràng à. Đứa bé vừa mới sinh còn không biết có phải của đằng trai hay không, ôm đứa nhỏ đi là để giám định DNA đấy, nếu không thì sao mà biết được? Tưởng vào nhà họ Cận dễ thế à?

Rốt cuộc cô cũng biết hai chữ ‘bịa đặt’ có thể kinh tởm đến nhường nào rồi.

Vào một giây đọc hết bình luận trả lời, cô trực tiếp ném điện thoại lên đầu xe, Phương Toàn gần như hét lên: “Đây là điện thoại của tôi!!”

Nhưng hét thì vậy, tay lái vẫn không lệch đi chút nào, Phương Toàn lập tức mắng cô: “Sao cô không đi tạo cái acc clone mà chửi lại đi, ném điện thoại làm cái gì! Người ta làm sao biết cô tức giận? Chỉ có điện thoại của tôi biết cô tức giận! Nhưng cmn chuyện này liên quan gì đến điện thoại của tôi!!!”

“Cô thử làm phiền tôi nữa xem.” Long Thất trừng mắt với cô ta.

“Còn hung dữ với tôi?!” Phương Toàn thò tay đẩy vai cô một cái, “Hung dữ với tôi này!”

Long Thất nhấc người dậy kéo cái chùy ở hàng ghế sau, lúc này tay lái của Phương Toàn mới lệch hướng, dùng tay phải liều mạng giữ chặt lấy cô: “Bớt giận bớt giận, tôi cho cô acc clone, tôi sẽ đưa acc clone cho cô mà!”

Sau khi cô ngồi lại ghế lái phụ, tay lái Phương Toàn cũng ổn định trở lại, vẫn chưa hết hoảng hồn nhìn cô. Long Thất từ trong danh sách WeChat tìm cửa sổ trò chuyện với Đậu Tuấn Vân, vừa lấy được số điện thoại của Cận Dịch Khẳng liền ấn gọi đi. Phương Toàn hỏi: “Cô gọi cho ai vậy?”

“Đừng có phiền!”

“Con mẹ nó cô...”

Cùng lúc Phương Toàn nói ra lời thô tục, đầu dây bên kia sau hai tiếng chuông thì ‘cạch’ một tiếng, đối phương nhận máy, giọng nói của cô đè lên giọng nói của Phương Toàn, khí thế như núi lửa phun trào: “Chia tay ba tháng mà vẫn có thể dính dáng được đến anh thì tôi cũng phục rồi đấy. Cận Dịch Khẳng, anh muốn hẹn hò với Ô Gia Quỳ, được thôi! Nhưng trước tiên phải mang những chuyện sau lưng anh dọn sạch đi đã! Đừng có hở ra là để người ta hắt nước bẩn lên tôi…”

“Làm sao lại có sẹo?”

Giọng nói của Cận Dịch Khẳng không nhanh không chậm, đang chờ cô phát cáu xong, bình tĩnh hỏi ngược lại. Hai tháng xa cách, không có tạp âm, không có tiếng gió, cô vẫn chưa phát tiết xong, tạm nghỉ một giây.

“Ngày kia anh về nước.” Cậu nói tiếp.

……

Tít.

Vào một giây Long Thất còn đang hốt hoảng, Cận Dịch Khẳng đã cúp máy rồi, lửa giận vẫn còn ứ đọng nơi cuống họng. Phương Toàn lại đẩy cô một cái: “Anh ta nói cái gì?”

“Tôi không biết!” Cô ruột gan rối bời nhìn Phương Toàn, “Cô phiền chết đi được!”

“Úi giời, tôi vất cô xuống ngã tư đường có tin hay không!”

Phương Toàn rốt cuộc vẫn không dám vất cô xuống ngã tư đường, nói sợ dừng xe trên đường cao tốc sẽ bị trừ điểm, cô gái này lúc nào cũng chỉ được cái mạnh mồm, cuối cùng vẫn chở Long Thất về tới Di Minh Loan. Lúc cô xuống xe vẫn còn chưa nguôi giận, chẳng nói chẳng rằng kéo vali rời đi. Phương Toàn mở cửa ghế lái, chòi nửa người ra ngoài gọi cô: “Mặt mũi cô lớn thật đấy. Cô không mời tôi một bữa tôm hùm đất à? Tiền xăng xe của tôi thì ai trả đây!”

“Lần sau.”

“Cô nói cái gì??” Phương Toàn không nghe rõ, cất giọng hét.

Cô quay ngoắt người lại: “Tôi nói lần sau!!”

Về đến chung cư, cô vứt hành lý trong phòng khách rồi nằm liệt ra ghế sô pha. Lão Bình gửi tin nhắn cho cô, thì ra cái mớ tin đồn này đã nhen nhóm trên mạng từ một tuần trước, vốn chỉ có mấy người phản hồi lại bài viết, sau đó lại bị một tài khoản tiếp thị mang dấu tích V chia sẻ, việc bé xé ra to, tối ngày hôm nay mới bắt đầu lan rộng. Lão Bình đã điều tra thử, người tham gia thảo luận chuyện mang thai phần lớn đều là ID thật, không có nhiều thành phần lai tạp, nằm trong phạm vi bát quái thông thường, chỉ là sau đó điều tra ra được mấy cái ID dắt mũi dư luận chuyển hướng sang chủ đề “làm gái trường học” là fan cuồng bên phía Ô Gia Quỳ.

Đám fan cuồng này từ lúc cô và Ô Gia Quỳ hẵng còn chung đoàn phim đã bám chặt không buông, cho rằng cô cướp mất vai diễn của chủ tử(*) nhà mình nên phải giúp chủ tử ra mặt đòi công đạo cho bằng được. Không biết lần này đào đâu ra “nguồn tin đáng tin cậy”, nhìn thấy bài viết bất lợi cho cô liền đi thêm mắm dặm muối, hết sức quá đáng.

(*)chủ tử: ở đây là chỉ Ô Gia Quỳ 

“Chuyện này cũng chẳng có cách nào khơi thông với bên Ô Gia Quỳ, chỉ là hành động cá nhân của fan hâm mộ, nhà người ta không chịu nhận trách nhiệm,” Lão Bình nói, “Nếu nhất quyết đòi truy cứu thì sẽ bị người ngoài gắn cho cái mác “lăng xê”, trước hết chỉ có thể gạt sang một bên. Với lại, fan hâm mộ bên mình cũng đang làm ầm hết cả lên, chiến nhau đến sủi bọt mép. Nếu giờ cô đáp trả, người ngoài nhìn vào sẽ thành “chính chủ nhập cuộc diss người khác”, không bàn đến chuyện càng thu hút sự chú ý của mọi người mà chẳng may lại bới ra chuyện gì không hay thì đúng là đẹp mặt.”  

Nói xong, lại gửi cho cô một cái link bài viết trên Weibo, cô ấn vào xem, là tài khoản chính thức của đoàn đội Ô Gia Quỳ. 

Người ta cơ trí như thế.

Lúc sự việc còn chưa chính thức lên men, Weibo của đoàn đội đã đăng ảnh cô ta check-in lên máy bay từ Anh trở về để kịp tham dự lễ trao giải Á Mỹ, cho nên dù cho có chuyện gì xảy ra, Ô Gia Quỳ lúc này cũng đang ở trên máy bay, tắt nguồn điện thoại giả như không hề hay biết chuyện lùm xùm, khoản nợ gì cũng không tính được đến trên đầu cô ta. Chuyến bay kéo dài 13 tiếng, đủ thời gian để đoàn đội làm công tác xã giao, còn thuận tiện nhắc nhở đám quần chúng ăn dưa về lễ trao giải Á Mỹ sắp diễn ra và Ô Gia Quỳ - cô ta chính là người được đề cử trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất.

Nói tóm lại chỉ cần chết sống không can dự đến chuyện này là được.

“Cục diện này không có cách nào phá vỡ?” Cô hỏi lão Bình, “Tôi cứ mặc kệ chuyện biến thành ‘con điếm trường học từng đẻ con’?”

“Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.”

Lão Bình đáp.

Nhưng mà cái cục diện này ngay tối hôm đó đã được phá tan.

Người phá chính là Cận Dịch Khẳng.

Lão Bình còn chưa nghĩ ra đối sách nào để giải quyết thì đối sách của Cận Dịch Khẳng đã tới rồi, đơn giản thô bạo.

Bốn giờ rạng sáng, trên trang Weibo chính thức của một văn phòng luật sư tốt nhất cả nước đăng bài chĩa mũi thẳng vào tài khoản tiếp thị có tích V và những ID bịa đặt tin đồn.

Mở đầu văn hàm luật sư treo rõ dòng chữ chói lọi “chịu sự uỷ thác của Cận Dịch Khẳng tiên sinh”, liệt kê tất tần tật những ID đồn đoán chuyện quá khứ của cậu và Long Thất, tài khoản lớn tài khoản bé chẳng thiếu cái nào, bởi vì “Thông tin được phát tán bởi những người kể trên có liên quan đến việc mang thai, sinh con, bao nuôi, v.v giữa Cận Dịch Khẳng tiên sinh và Long Thất tiểu thư là hoàn toàn sai sự thật và ác ý”, thêm vào đó “Những hành vi này đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền nhân thân hợp pháp của Cận Dịch Khẳng tiên sinh và Long Thất tiểu thư”, cho nên “Văn phòng luật chúng tôi đã nhận sự uỷ thác, đối với những bằng chứng về hành vi xâm phạm có liên quan sẽ tiến hành lưu giữ. Nếu như những người đang có hành vi xâm phạm không dừng lại hoặc hậu quả của những hành vi xâm phạm càng được nhân rộng, văn phòng luật sư sẽ tiếp nhận sự uỷ quyền kế tiếp từ đương sự, truy cứu trách nhiệm toàn bộ những người xâm phạm bằng pháp luật”. 

Trong những phát ngôn bị nêu danh còn có cả người bịa đặt chuyện Cận Dịch Khẳng và Ô Gia Quỳ đã chính thức hẹn hò.

Không có gì hoa mỹ, không có gập ghềnh 99 khúc quanh co, một tờ văn bản pháp luật, giấy trắng mực đen khách quan bình đẳng, đem mạng xã hội đang nảy lửa bỗng chốc dập tắt, tài khoản tích V xoá bài Weibo, chủ bài đăng trên diễn đàn xoá bài viết, tình thế đảo ngược một cách vi diệu, đám fan hâm mộ mới rồi còn la oai oái Ô Gia Quỳ bất chợt bị vả mặt, mà chính chủ Ô Gia Quỳ đến tận bây giờ vẫn còn “không biết chuyện gì” ở trên máy bay.

Là tác phong của cậu.

Văn phòng luật sư 9 giờ mới đi làm, văn hàm luật sư lại đăng vào lúc rạng sáng, lập tức phát huy tác dụng, phần lớn đám quần chúng mới ngủ dậy, vừa mở mắt ra điều đầu tiên trông thấy chính là văn bản xin lỗi của tài khoản tiếp thị tích V. Mà lúc Cận Dịch Khẳng làm những chuyện này, chẳng hề thương lượng gì với cô.

Năm giờ sáng, Long Thất ngồi trên ghế sô pha, nhìn chủ đề đã bị gỡ khỏi bảng hot search, mỗi lần vuốt xuống độ hot của chủ đề lại giảm đi một bậc, thay vào đó là chủ đề “Long Thất Cận Dịch Khẳng” tiến vào top 5, lời lẽ nhàm tai. Nhưng cô biết đây không phải là do Cận Dịch Khẳng “lưu tình”, chẳng qua chuyện này dính líu đến cậu, cậu gạt nước bẩn trên người thì tiện tay kéo theo cô mà thôi.

Cũng là tác phong của cậu.

Lão Bình gửi tin nhắn đến, kêu 9 giờ sáng mai đến phòng làm việc thử quần áo, Fire & Gun đưa lễ phục tham dự lễ trao giải Á Mỹ cho cô.

“Trận phong ba này chưa qua hẳn đâu, cô còn phải xuất hiện chung với Ô Gia Quỳ tối nay, chiến tranh trên mạng đánh xong rồi, báo giấy chỗ đó mới là như hổ rình mồi. Nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị cho tốt.”

Long Thất đáp: Người đại diện như chú đúng là đồ bỏ đi.

Lão Bình: …….. Được rồi, biết rồi, tổ tông.

Sau đó, lại quay lại lịch sử cuộc gọi, ngón tay dừng lại trên cuộc gọi đi lúc một giờ sáng mấy giây——dừng ở trước số điện thoại của Cận Dịch Khẳng.

Ở Anh lúc này là tầm 11 giờ đêm gì đó.

Ngoài trời buổi sớm bình minh, ánh sáng ban mai tràn vào ban công, cô ngồi trên ghế sô pha, ấn nút gọi.

Áp lên tai.

Từ lúc ấn số gọi đi cho đến lúc chờ đợi thông máy chỉ ngắn ngủi mấy giây, điện thoại lúc mới đầu không phát ra tiếng, cô hít thở, ngón tay chậm rãi gõ lên đầu gối, một cái rồi một cái. 

Gõ đến cái thứ tư thì đột nhiên cắt đứt cuộc gọi, chuông còn chưa kịp đổ đã bị cô ném lên mặt bàn. Cô vẫn dựa người trên ghế sô pha, xoa xoa trán, thở dài một hơi.

Nghĩ về trận phong ba tối qua, lễ phục mà Fire & Gun đưa đến phải sửa lại trước giờ xuất phát.

Vốn là một chiếc váy dài quét đất kiểu dáng Hy Lạp rất quy củ, nhưng giờ đã được sửa lại thành váy đầm hai mảnh, phần trên là áo yếm hai dây màu trắng, lộ lưng, dây áo cố định bằng đá quý được vắt chéo sau lưng, phần thân dưới là váy xẻ tà màu đen, lộ chân dài miên man, phần thắt lưng được thiết kế hở, lộ phần bụng trơn nhẵn, khí thế bức người.

Trọng điểm chính là lộ được phần eo.

Thương hiệu này đúng là biết tuỳ cơ ứng biến.

Lão Bình rất hài lòng với sự bố trí này, eo cô vốn đã thon, chẳng sợ lộ, cũng nhân cơ hội này đập tan mấy lời đồn đại mang thai sinh con.

Lễ trao giải khai mạc lúc 8 giờ, thảm đỏ bắt đầu lúc 6 giờ, live stream đã phát sóng từ lúc 5 giờ, hiện trường đã được fan hâm mộ các nhà cùng với hàng trăm nhà báo chiếm đóng, MC chờ đợi trong tư thế nghênh đón đại địch, ánh đèn từ mặt đất đủ để chiếu sáng màn đêm, chiếu vào da thịt ai ai cũng toả sáng lấp lánh. Làn gió nhẹ tháng tư thoảng qua, cô ngồi ở hàng ghế sau chiếc xe chuẩn bị tiến vào hiện trường, khuỷu tay chống lên cửa sổ, chơi game trên điện thoại.

Tối nay, cô chỉ là khách mời tới cho có, không có tác phẩm, không có đề cử, ở đó làm cảnh bốn tiếng đồng hồ, còn phải xem Ô Gia Quỳ nhận đề cử, vốn là chẳng muốn đi nhưng Tang Tập Phổ đã mời cô làm bạn đồng hành từ sớm, bởi vậy mà cô cũng được thơm lây, được xếp đi thảm đỏ ở vị trí áp chót, lão Bình lùa cô như lùa vịt.

Vẫn là chơi cái trò Doodle Jump cũ rích đó, đến tận bây giờ vẫn chưa phá được kỷ lục của Cận Dịch Khẳng, khó khăn lắm mới đuổi kịp thì xe lại đột ngột nhích lên trước, cánh tay bị giật theo, con quái vật nhỏ trong game lập tức nhảy lầu, ‘xiu’ một cái rớt xuống dưới, cô buột miệng bật ra thành tiếng: “Vãi.”

Lão Bình ngồi ở ghế lái phụ ngoái đầu nhìn cô, còn Tang Tập Phổ thì cười cười.

Cô ngước mắt nhìn lão Bình, mắt của lão Bình khẽ liếc sang Tang Tập Phổ ở phía bên kia, lúc này cô mới chậm chạp thoát khỏi trò chơi, sau đấy nghe Tang Tập Phổ nói: “Để anh chơi thử?”

Cô nhìn sang.

Tang Tập Phổ vươn tay về phía cô, ngón trỏ và ngón giữa ngoắc nhẹ một cái, cô đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh ta. Lão Bình yên tâm xoay đầu lại.

“Hồi xưa từng thấy cháu của anh chơi trò này.” Anh ta cầm lấy, bắt đầu thao tác.

“Cháu của Tang lão sư bao lớn rồi?”

“Không lớn hơn em là bao.”

“Vậy cậu ta còn chơi trò này không?” Cô gác chân lên nhau, khuỷu tay chống trên đầu gối, cằm đè lên mu bàn tay, “Chỉ có mình em chơi trò này nên suốt ngày bị ghét bỏ.”

Tang Tập Phổ nhìn cô một cái: “Nó theo đuổi con gái, cô bé đó thích chơi cái này.”

“Vậy cậu ta đã theo đuổi được chưa?”

“Bạn gái hiện tại của nó không thích chơi game. Anh nghĩ, có lẽ không theo đuổi được.”

Trong giọng nói mang theo ý cười.

Con quái vật nhỏ đó không ngừng phát ra tiếng “duang” hiệu ứng, Long Thất chống cằm nhìn, xe chậm rãi tiến lên, bên ngoài cửa sổ đèn đóm hoa lệ, mơ hồ truyền đến tiếng hét chói tai của fan hâm mộ và giọng nói của MC bên chỗ tổ chức thảm đỏ.

“Tang lão sư lần này hình như là một trong những người đánh giá cho lễ trao giải Á Mỹ?” Cô tuỳ ý hỏi một câu.

Lão Bình ngồi ở ghế lái phụ nâng mắt, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía cô.

“Ừ.”

“Nếu vậy thì danh sách người đoạt giải anh đều biết cả rồi?”

Lão Bình ngồi ở phía trước giả vờ ho khan.

“Em muốn biết à?” Tang Tập Phổ hỏi ngược lại, thật sự làm cho lão Bình ho sù sụ, ngồi ở phía trước điên cuồng vỗ ngực.

Long Thất không thèm để ý.

“Không có hiệp nghị bảo mật hay gì sao ạ? Nói cho em biết thì không phù hợp với quy củ lắm nhỉ?”

Con quái vật nhỏ vẫn như cũ nhảy lên, lực chú ý của Tang Tập Phổ đổ dồn trên màn hình điện thoại, trả lời cô: “Em ở chỗ anh không cần phải có quy củ, Thất Thất.”

Long Thất đón lấy ánh mắt của lão Bình, vai khẽ nhún một cái, tỏ ý “chú xem đi, người ta cứ muốn nói cho tôi biết đấy chứ”. Lão Bình làm một động tác kéo khoá trên miệng, cảnh cáo cô đừng có cậy sủng mà kiêu, được voi đòi tiên.

“Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là ai?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Lão Bình trợn trắng mắt.

Tang Tập Phổ vẫn tập trung vào trò chơi, hoà nhã đáp: “Em có ứng cử viên không?”

“Thì hai vị hot nhất đó.”

“Đúng là một trong hai người đó.”

Đầu ngón tay chọc vào cằm, nhìn Tang Tập Phổ. Lão Bình lại ngồi ghế trước giả vờ ho, ý đồ đánh gãy sự truy vấn của cô, mà Tang Tập Phổ chẳng chút e dè nào nói: “Là Gia Quỳ.”

Ngón tay và cằm nhẹ nhàng tách ra, cô ngồi dựa vào ghế, trên mặt không có cảm xúc gì. Tang Tập Phổ hỏi: “Thất vọng rồi?”

“Không có.”

“Công tác đánh giá chia làm ba giai đoạn, bao gồm cả giới chuyên gia trước và sau màn ảnh. Biểu hiện của Gia Quỳ quả thực đã mắt hơn xưa, đặc biệt là một màn diễn kịch câm, có thành tích đột phá, tương lai của cô bé khó lòng đo lường. Hề Tĩnh mặc dù cũng tốt nhưng thiếu đi một phần linh khí.”

……

“Có điều.”

Long Thất nhìn anh ta.

“Em mới xuất đạo năm ngoái, năm nay không có tác phẩm của em, nhưng mà năm sau sẽ có. Anh hy vọng năm sau sẽ là em.”

Anh ta nói như vậy, cuối cùng cũng nhìn về phía cô, tầm mắt hai người chạm nhau ở trong thùng xe im ắng. Không đến hai giây, cô đã chỉ về cái điện thoại: “Tập trung vào trò chơi của anh đi.”

Quái vật nhỏ ‘xiu’ một tiếng rớt xuống, nhưng anh ta lại cười, đặt điện thoại trở lại tay cô: “Tuần trước mới dùng bữa với đạo diễn Thiệu, anh ta nhắc đến em.”

Tầm mắt của lão Bình lại xuyên qua gương chiếu hậu, Long Thất nhìn điểm số của trò chơi, kỷ lục của Cận Dịch Khẳng đã bị Tang Tập Phổ vượt qua, đổi thành một điểm số mới.

Ngón tay cô gõ vào thành bên điện thoại.

“Anh ta nói em không đến buổi thử vai cho《Biên cảnh》tháng trước.”

“Em vẫn luôn ở nước ngoài, hôm qua mới trở về.”

“Đáng tiếc rồi. Bộ phim đó của đạo diễn Thiệu rất hay.”

“Vai diễn mà đạo diễn Thiệu đưa em là vai nữ hai,” Cô chậm rãi nói, “Nhân vật đó rất bấp bênh, em không thích.”

“Em thích nhân vật nào?”

“Nếu em thích, em sẽ tự mình giành lấy.”

Long Thất đáp.

Xe hơi từ từ dừng lại, bên ngoài cửa sổ là tấm thảm đỏ dài trăm mét và ánh đèn flash của giới truyền thông. Tang Tập Phổ trước khi mở cửa bỏ lại một câu: “Thất Thất, mối quan hệ trong giới quan trọng hơn danh tiếng. Phim của đạo diễn Thiệu đều được đưa đi cạnh tranh cho các giải thưởng quốc tế.”

Sau đó, một tràng pháo tay như che trời lấp đất xuyên qua khe cửa tràn vào thùng xe. Tang Tập Phổ sau khi xuống xe liền khom lưng, vươn tay về phía cô.

Thảm đỏ dài trăm mét, đèn flash nháy vô số, hiện trường có rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi và tiếng la hét của fan hâm mộ. Cô còn chưa kịp khoác vào cánh tay của Tang Tập Phổ, tay đã bị anh ta nắm lấy, khá mạnh. Vào lúc cô đang chỉnh sửa lại trang phục, anh ta đã vững vàng đỡ lấy cô.

Trước khi đi đến bức tường ký tên, phóng viên chen chúc nhau chụp ảnh, toàn bộ ống kính đều vô thức quét qua eo cô. Tay của Tang Tập Phổ đặt trên thắt lưng cô, đợi một lúc rồi làm động tác tay ra hiệu cho phóng viên.

Ánh đèn flash yếu dần, MC tiến lên làm bài phỏng vấn ngắn gọn.

Lúc phỏng vấn sắp kết thúc, quá trình đi thảm đỏ cũng gần đến hồi kết, lối vào cửa lại xuất hiện một chiếc Lincoln màu đen, Long Thất nhìn về hướng đó, nhìn thấy cửa xe mở ra, Ô Gia Quỳ xuống xe ở dưới sự hướng dẫn của đạo diễn bộ phim hợp tác với cô ta lần trước.

“Chuyến bay của Ô Gia Quỳ tiểu thư hạ cánh trễ, trình tự thảm đỏ tạm thời được điều chỉnh lại.” MC cầm mic đứng trước hai người nhẹ giọng nhắc nhở, giữa hàng lông mày không giấu được vẻ xấu hổ, rồi lại hướng Tang Tập Phổ nói mấy tiếng, “Ngại quá, Tang lão sư. Thật ngại quá.”

“Không sao.”

Tang Tập Phổ đối với hậu bối trẻ tuổi vẫn luôn giữ thái độ hoà nhã.

Nhưng mà đám phóng viên làm gì có lòng tốt như vậy, ai nấy đều ngóng trông tiết mục “Hai tiểu hoa đối chọi gay gắt”, muốn dùng vài tấm ảnh làm cái cớ giữ Long Thất ở lại.

Ô Gia Quỳ đang tiến vào, cô ta mặc một bộ lễ phục màu nude, bờ vai tinh tế, làn da trắng nõn, trông như tiên nữ, mái tóc ngắn thường ngày buộc hờ sau tai, đôi hoa tai đeo bên cổ bị gió thổi qua khẽ lắc lư, thiên chân hữu tà(*).

(*)Thiên chân hữu tà (天真有邪): chơi chữ của câu ‘Thiên chân vô tà’ (ngây thơ hồn nhiên), ở đây đang miêu tả Ô Gia Quỳ trông thì ngây thơ nhưng vẫn xen lẫn vẻ quyến rũ.

Đôi mắt rất sáng, miệng ngậm ý cười.

Fan hâm mộ của cô ta gào thét chói tai.

Long Thất theo Tang Tập Phổ bước xuống bậc thềm, khoảng cách giữa hai bên được kéo ra, đám phóng viên ở đằng sau vẫn đang hô hoán cô, cô ra vẻ mắt điếc tai ngơ.

Nhưng vào đến hội trường lại không tránh được nữa rồi, bởi vì Tang Tập Phổ là người dẫn mở màn cho lễ trao giải nên đã lui vào trong hậu trường trước, còn Long Thất dừng bước ở lối đi nhỏ giữa các hàng ghế, lúc quay người lại thì vừa khéo gặp đúng Ô Gia Quỳ đi xuống cầu thang phía bên cô. Ô Gia Quỳ chậm rãi bước xuống, hàng ghế hai bên đã được lấp kín, lễ trao giải sắp sửa khai mạc, đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người rất có kiên nhẫn mà nhìn nhau một cái, sau đó Long Thất nghiêng người đi lướt qua người cô ta, đi đến vị trí gắn tên mình. Ô Gia Quỳ lắc nhẹ dây túi xách trong tay: “Hôm qua cô ngủ không ngon.”

“Tôi lười thảo luận chuyện mất ngủ với cô.”

“Là bởi vì lễ trao giải hay là vì mớ tin đồn nào đó?”

“Chắc là do ai đó vả mặt cô đấy.”

“Tin đồn của cô chỉ trong một đêm là được phá rồi. Tôi còn đang bị người ta đuổi theo chụp mũ đấy,” Cô ta cười nhạt, “Mọi người đều nghĩ tôi đang ngầm chơi cô.”

“Ồ, vậy ra không phải là cô đang ngầm chơi tôi. Cô vô tội như một đoá bạch liên hoa vậy.”

Long Thất bước lên một bậc thang, hai người ngang vai, tay của Ô Gia Quỳ nắm lấy cánh tay Long Thất, khiến cước bộ cô dừng lại.

“Đúng,” Cô ta nói, “Không phải là tôi đang ngầm chơi cô, mà là có người đang ngầm chơi tôi.”

Bốn mắt đối diện, nói một cách rất mạch lạc rất ngắn gọn, sau đó lực đạo trên cánh tay biến mất. Ô Gia Quỳ bước xuống một bậc thang, vượt qua người cô, cúi người chào hỏi một vị trưởng lão ở phía trước, bọn họ cùng nhau ngồi vào vị trí.

Long Thất đứng tại chỗ nhìn cô ta một cái.

Mà lễ trao giải sau đó, cô ngồi vào chỗ, điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi chơi game, đang chơi đến hăng say thì nhận được tin nhắn của lão Bình, kêu cô bỏ điện thoại xuống, vừa nãy ống kính live stream lướt qua chỗ cô ngồi, còn quay được tài khoản chơi game của cô rõ rõ ràng ràng, lên cả hot search rồi. Cô đỡ trán thoát khỏi trò chơi, màn hình lớn phía trước vừa lúc chiếu cảnh các tiền bối trong làng điện ảnh gửi lời chúc mừng đến lễ trao giải Á Mỹ, vừa hay chiếu đến Yên Văn Tinh.

Một tràng pháo tay nhiệt liệt nổ ra.

Yên Văn Tinh đúng là cực kỳ xinh đẹp.

Làm ảnh hậu Á Mỹ ba lần liên tiếp, cũng là người chiến thắng của ba liên hoan phim quốc tế lớn, mặc dù cô ấy là nữ diễn viên trẻ tuổi nhất trong số những tiền bối trong làng điện ảnh, nhưng có thể một mình cáng đáng nổi vị trí này. Khung cảnh sau lưng là một bức tường trắng phủ đầy ánh nắng, cô ấy chỉ cần nói một câu “Xin chào mọi người” đơn giản thôi lại có thể thu hút được sự ủng hộ nhiệt tình, miệng nở nụ cười dịu dàng, tóc đen búi lỏng, trang điểm nhạt, bởi vì đã lâu không đối diện với ống kính nên mang theo ý cười giản dị ngày thường, có ánh nắng tương phản với bóng cây, chẳng hề thấy được dấu vết của tuổi 35.

Long Thất rất ngưỡng mộ cô ấy.

Kiểu phụ nữ vừa đẹp vừa tài hoa, ở trong độ tuổi trẻ trung nhất nỗ lực hết mình, cái gì cũng từng chơi qua, cái gì cũng từng diễn qua, làm tất cả những điều mình muốn, kể cả có đang ở đỉnh cao sự nghiệp cũng có thể bỏ ra một phần tâm huyết cho sở thích cá nhân, sống một cách tự do tuỳ ý, chẳng cần lưu luyến danh vọng lợi ích.     

Thật là tuyệt.

Sau phân đoạn chúc tụng cùng với những giải thưởng “Người quay phim xuất sắc nhất”, “Nhạc phim xuất sắc nhất”, “Thiết kế trang phục xuất sắc nhất”, “Kịch bản xuất sắc nhất” được xướng tên, riêng đoàn làm phim bộ phim điện ảnh nghệ thuật đó của Ô Gia Quỳ đã được chia đến ba giải, thắng cả giải bộ phim hay nhất trong năm. Mấy hạng mục trao giải khác đều thuộc về vài bộ phim nổi tiếng, trong đó có cả đoàn phim “Xuân đông” của Hề Tĩnh. 

Đến giữa lễ trao giải, MC giới thiệu ban giám khảo tới những vị khách quý, Thiệu Quốc Án là chủ tịch ban giám khảo lần này, có bài phát biểu kéo dài mười phút.

Long Thất bóp bóp trán, muốn ngáp một cái.

Mười giờ bốn mươi lăm phút tối, cuối cùng cũng đến thời khắc công bố nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

……

Tang Tập Phổ trở thành khách mời công bố giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cầm trong tay phong bì có tên người đoạt giải thưởng bước lên sân khấu, ánh sáng hắt trên bộ lễ phục bằng nhung của anh ta, anh ta chỉ cần đứng đó đã giống như một bộ phim điện ảnh. Dưới sân khấu nổi lên một tràng pháo tay như sấm rền, Long Thất nghiêng đầu nhìn về phía Ô Gia Quỳ không xa, cô ta cũng nhẹ nhàng vỗ tay, trầm tĩnh nhìn phía trước, đôi bông tai bên gáy không tiếng động lắc lư.

Long Thất đang nhìn cái người sắp trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Á Mỹ.

Nhìn người phụ nữ đặt xuống sự nghiệp, dành ra hai tháng để sang Anh bồi Cận Dịch Khẳng.

Lồng ngực khẽ phập phồng, nhàn nhạt thu lại tầm mắt, cầm theo túi xách đứng dậy, khách mời ngồi kế bên ngẩng đầu nhìn cô, cô bước đến lối đi mà ống kính quét không tới.

Ống kính lúc này đang bận rộn ghi hình năm nữ nghệ sĩ được đề cử, Tang Tập Phổ lấy kết quả từ trong phong bì, cúi đầu nhìn.

Long Thất ngẩng đầu xem một cái.

Thời gian Tang Tập Phổ nhìn vào kết quả có hơi dài, mày nhíu lại, Long Thất thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước lên cầu thang, đi về cửa ra của khán đài.

Trên màn hình lớn, Ô Gia Quỳ yên tĩnh nhìn phía trước.

Bốn nữ nghệ sĩ còn lại hoặc là mỉm cười, hoặc yên lặng chờ đợi, lồng ngực khẽ nhấp nhô, tư thái khác nhau, hội trường im phăng phắc.

……

“Giải thưởng Á Mỹ, lần thứ 57, người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là ——”

Giọng nói vang lên sau lưng, Long Thất đi đến lối ra, nhân viên công tác mở cửa cho cô, một luồng ánh sáng  rọi vào trong.

Tang Tập Phổ ngẩng đầu, nặng nề nói vào micro: “Hề Tĩnh.”

Trong hội trường nổ ra tiếng vỗ tay vang dội như sấm, Long Thất ở trong luồng sáng xoay người, mái tóc dài theo chuyển động của cô khẽ hất lên. Ống kính máy quay đang nhắm vào Hề Tĩnh lập tức được phóng to trên màn hình lớn, cô ta đứng dậy, nhận lấy cái ôm của đạo diễn bộ phim《Xuân đông》và lời chúc mừng của những người xung quanh. Chỉ có Long Thất là chau mày, nhìn về phía Tang Tập Phổ trên sân khấu.

MC đứng bên cạnh Tang Tập Phổ nhiệt tình vỗ tay, mà bản thân anh ta chỉ khẽ mỉm cười, không vỗ tay.

Ống kính nối bước Hề Tĩnh theo lên sân khấu, cũng lướt qua hàng ghế đầu của chủ tịch ban giám khảo Thiệu Quốc Án. Vào giây phút đó, bỗng dưng cô nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ hai tháng trước với Thiệu Quốc Án và Hề Tĩnh, Long Thất nhìn những thứ này, cảm nhận được sự náo nhiệt ở muôn nơi. Hề Tĩnh mặc một bộ lễ phục dài màu xanh ngọc, bước lên sân khấu nhận giải, khẽ cúi người cảm ơn Tang Tập Phổ.

Ống kính quay ngược về phía khán giả, Ô Gia Quỳ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bắt chước mọi người vỗ tay, khoé môi khẽ nhếch, không lọt ra một chút cảm xúc nào.

Cô nghĩ lại lúc vừa rồi Ô Gia Quỳ bắt lấy cánh tay cô nói một câu “Không phải tôi đang ngầm chơi cô, mà là có người đang ngầm chơi tôi.”

Cùng với một câu của Tang Tập Phổ “Mối quan hệ trong giới quan trọng hơn danh tiếng.”

Lồng ngực khẽ phập phồng lên xuống, bàn tay đang xách váy cũng từ từ buông thõng, đuôi váy quết đất, gia thế hiển hách của Ô Gia Quỳ còn chẳng giữ được giải thưởng của cô ta, một cái vòng tối tăm không có lối thoát, rõ ràng chuyện chẳng liên quan gì đến cô lại cứ như đang bóp chặt lấy sợi dây thần kinh nào đó. Tang Tập Phổ trên sân khấu nhìn cô ở phía xa xa, bởi vì sự tăm tối của cái vòng này đột ngột xuất hiện ngay trước mắt cô, nên mang theo sự lo lắng nhìn cô. Mà Long Thất chỉ dừng chân trước lối ra một tích tắc, trước lúc Hề Tĩnh phát biểu, quay đầu rời đi.

……

Cũng vào lúc này, mười một giờ đêm, một chuyến bay quốc tế từ London hạ cánh xuống sân bay.

Cô không biết Cận Dịch Khẳng trở về nước rốt cuộc là vì mớ tin đồn của cô hay là do Ô Gia Quỳ thất bại ê chề, hay là chỉ bởi cậu vừa lúc có một kỳ nghỉ lễ Phục sinh một tháng, cô chỉ biết rằng đây chính là một tháng hỗn loạn nhất trong cuộc đời mình, như đi trên băng mỏng, như lửa đốt củi khô. Những thứ yêu hận tình thù sẽ càng sinh sôi nảy nở, cùng với tiếng kêu răng rắc của củi khô, ngọn lửa sẽ càng bùng cháy dữ dội, không một ai có thể trốn thoát.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc