NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Niềm vui sướng vì giữ được Bạch Tử Thanh ở lại chưa kịp thoả, ánh mắt Hoắc Đình đột nhiên tối lại.
Khi nãy trong một thoáng hắn lầm tưởng người phía trên lầu kia là cô, hắn đã suýt bóp ch3t cô ấy.

Đến khi tỉnh táo hơn hắn mới chợt cảm thấy thật may mắn.
Nếu hắn làm như vậy trước mặt cô, cô nàng nhát như thỏ đế kia nhất định sẽ rất sợ hãi.

Cũng may lúc đó không phải là cô và cô cũng không nhìn thấy cảnh tượng đó.
Bây giờ quan hệ của hai người cũng coi như đã xác định, hắn không thể để cô ta ở đây cản trở gây hiểu lầm được.
Nghĩ vậy, Hoắc Đình đuổi Văn Nhu về toà nhà cho người hầu, từ giờ làm thân phận người hầu.

Và đương nhiên, cô ấy làm công việc của một người hầu thực thụ chứ không phải được người phục vụ như trước đây nữa, lại càng không phải kiểu người hầu ngày ngày giờ giờ tiếp xúc với hắn như Bạch Tử Thanh.
Miễn là không để cô ta xuất hiện trước mặt hai người họ, hắn cũng chẳng cần bận tâm, tất cả đều giao hết cho cô Tô.

Vậy nên hiện tại Văn Nhu làm ở vị trí quét dọn giặt giũ thay cho Nhân Ái đã bị đuổi đi.
Trong thư phòng.

Hoắc Đình ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ cắm cúi học bài.

Từ khi bọn họ có hợp đồng một năm, hắn cho cô học nhiều thứ hơn ngoài luyện viết chữ, thậm chí nói với cô Tô mua cho cô những khoá học trên mạng để thuận tiện cho việc tự học.
Cô ấy ngồi một góc cắn bút, có vẻ lại có bài khó không làm được rồi.
A, đôi môi kia, sao lại dùng để cắn bút cơ chứ?
Hắn từ từ tiến lại gần không một tiếng động, đột ngột rút cuốn bài tập trước mặt Bạch Tử Thanh, làm cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn.
Nhưng rồi cô ngại ngùng quay đi.
Từ hôm qua tới giờ, cô vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi má không tự chủ được cứ hồng rực lên mỗi khi nhìn thấy Hoắc Đình.
Còn hắn thì nhìn cô ngại ngùng mà thích thú.
"Không biết làm sao?"
Bạch Tử Thanh gật gật đầu nhỏ.
Hoắc Đình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đặt cuốn sách lại trước mặt cô.
"Muốn tôi chỉ không?"
Oa, không ngờ hắn còn chủ động muốn giúp đỡ cô nữa.

Nhưng nhớ lại lần trước hắn không kiên nhẫn mà bực tức đạp cửa ra ngoài, cô lại sờ sợ, rụt rè không dám gật đầu.
Hắn hiểu ý cô, sợ cô ngốc làm hắn nóng giận, nên gõ nhẹ đầu cô một cái, dán sát vào tai cô thì thầm:
"Muốn tôi dịu dàng thì em hối lộ một chút đi."
Hối lộ gì chứ? Cô còn đang nợ hắn trăm triệu chưa có tiền trả kìa.

Đồ vô nhân tính này còn đòi hối lộ.
Nhìn vẻ mặt biến hoá của cô, hắn cười cười chỉ lên môi mình.
"Hối lộ ở đây này."
Mặt Bạch Tử Thanh thoáng chốc đỏ bừng lên.
Cái tên này, hoá ra là muốn cô hối lộ sắc đẹp.
Nhưng mà bọn họ cũng coi như là đối tượng của nhau rồi, có hôn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Chỉ một chút thôi.
Thế là cô rướn người tới phía hắn, vụng về đụng lên môi hắn một cái rồi nhanh chóng rụt về, còn nhanh hơn cả rùa rụt cổ.
Hắn còn chưa kịp cảm nhận được cái gì thì đôi môi kia đã rời đi rồi.
"Không đủ."
Hắn kéo ghế cô lại gần rồi nhấc bổng eo cô lên, tách hai chân cô để cô ngồi lên đùi đối diện với hắn.
Cái tư thế này cũng quá thân mật và mờ ám rồi.

Nhưng mà chẳng kịp để cô ngại ngùng, hắn chộp lấy môi cô mà hôn lấy, lại dịu dàng dịu dàng xoa xoa lên eo cô.
Thấy cô chỉ ngồi im để hắn làm càn, hắn không thoả mãn, bèn rời môi ra, hơi thở chạm lên làn má mịn màng.
"Ôm tôi."
Bạch Tử Thanh nghe lời đưa tay lên trong vô thức, nhưng không biết đặt ở đâu cả.

Hắn bực mình tóm lấy tay cô vòng lên cổ mình.
"Đồ ngốc, ôm như thế này."
Bạch Tử Thanh nghe theo, khe khẽ níu lấy cổ hắn lại gần, lực đạo nhẹ đến mức như muốn trêu chọc người khác.
Hắn tiến tới hôn lấy môi cô, lần này mạnh bạo hơn lần trước, ra sức m*t mát đôi cánh đào đỏ mọng.
Ai bảo cô ấy quá câu người làm gì.
Hoắc Đình càng lúc càng muốn tiến sâu, không ngừng đẩy Bạch Tử Thanh về phía sau, nhưng đôi tay lại như gọng kìm giữ chặt lấy eo không để cô ngã xuống.
Đến khi sắp ngạt thở đến nơi, hắn mới buông cô ra, sau đó còn cúi đầu cắn nhẹ một cái lên cần cổ trắng ngần.
Bạch Tử Thanh suýt nữa thì bật ra tiếng, may mà cô kìm lại được.
"Tử Thanh"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
"Dọn vào nhà chính với tôi đi."
Ý hắn là...!sống chung sao?
Tuy là bản thân cô đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình nhưng lý trí của cô trước nay chưa bao giờ thay đổi.

Cô luôn nghĩ rằng tình yêu cần từ từ vun đắp, đi theo từng bước mới có thể vững vàng.
Dù hai người không phải là chưa từng làm chuyện nam nữ kia cùng nhau nhưng cũng không thể vì như vậy mà qua loa được.

Hơn nữa, nếu không phải ngày đó trúng thuốc, cô còn đinh ninh phải giữ trong sạch đến đêm tân hôn mới trao đi đấy.
Thấy cô mông lung suy nghĩ, có vẻ như không đồng thuận nhưng lại chưa dám trả lời.

Có lẽ là sợ từ chối sẽ làm hắn giận.
"Được rồi, nếu em thấy nhanh, tôi sẽ không ép."
Hoắc Đình ôm cô sát vào mình, xoa xoa đầu cô.
Bạch Tử Thanh nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, khe khẽ gật đầu.

Không ngờ con người lạnh lùng này còn có một mặt dịu dàng như vậy, lại nhường nhịn cô.


Điều này có phải nói lên hắn thực sự trân trọng cô không?
Bạch Tử Thanh mỉm cười rúc sâu vào ngực hắn, để hắn thoải mái vuốt v e mình.
Nhưng mà hình như cô quên mất gì đó thì phải.
Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra mình đang nhờ hắn giảng bài.

Vậy mà lại bị một nụ hôn cùng vài câu nói của hắn làm cho quên khuấy đi mất.
Bạch Tử Thanh cựa quậy giãy khỏi hắn rồi đứng lên, chỉ chỉ vào bài tập trên bàn.
Hoắc Đình cười cười, kéo tay cô ngồi xuống ghế.
"Nhận hối lộ xong rồi thì phải làm việc thôi."
Trong thư phòng đóng kín rèm cửa chỉ sáng lên ở góc nhờ đèn bàn, đôi nam nữ ngồi sát bên nhau.

Một tay hắn chỉ bài, một tay không an phận ôm lấy eo nhỏ mà cưng chiều.
Người đàn ông say mê ngắm góc nghiêng khuôn mặt xinh xắn của cô gái đang hết sức tập trung làm bài.
Lúc làm xong, cô còn đẩy sách về phía hắn, ánh mắt long lanh chờ đợi hắn xem xét đúng sai.
Hoắc Đình gật đầu:
"Làm đúng rồi.

Giỏi lắm!"
Oa, lần đầu tiên hắn không chê cô ngốc mà còn khen cô giỏi nữa.
Rồi hắn hôn chóc lên má cô.
"Đây là phần thưởng."
Nói xong thì hắn đứng dậy về chỗ tiếp tục làm việc.
Bạch Tử Thanh ôm bên má vừa bị chiếm tiện nghi, đôi mắt to nhìn theo bóng lưng cao lớn như trách móc hắn lợi dụng, nhưng khuôn miệng lại không nhịn được cong lên một nụ cười.
Hình như...!cô lại thích người này thêm một chút.


Bình luận

Truyện đang đọc