NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Hôm nay, Hoắc Đình đi làm về, còn đang thấy lạ vì không thấy cô nhóc kia chạy nhảy dưới nhà thì bỗng từ phòng bên vang lên tiếng khóc rưng rức âm ỉ.

Từ lúc đưa cô từ viện về nhà, hắn để cô ở phòng nhỏ để tiện chăm sóc cho cô.

Mà âm thanh này, rõ ràng là cô đang khóc.
Hoắc Đình vội quăng chiếc áo vét xuống giường, bước chân sải dài, mấy giây đã sang đến phòng bên cạnh.

Hắn gõ cửa mấy tiếng, bên trong đột nhiên nín bặt, sau đó không có tiếng gì nữa.
"Thanh Thanh, anh vào nhé?"
Hắn khẽ hỏi, nhưng vẫn không có tiếng đáp lời.

Sợ cô xảy ra chuyện gì, hắn đành mở cửa đi vào mà không có sự cho phép của cô.

Vừa bước vào, hắn đã thấy bên trong tối đen không ánh đèn, mặt trời buổi chiều rọi qua khe rèm chiếu sáng lên một đường giữa phòng.
Mất một lúc hắn mới phát hiện cô gái nhỏ đang trốn trong chăn thu lu một góc ở đầu giường, rõ ràng nghe tiếng hắn đẩy cửa đi vào mà cũng không chui ra chào.
Hoắc Đình tiến tới hỏi han:
"Thanh Thanh khóc à?"

Cục chăn bông vẫn thu lu bất động.
"Thanh Thanh sao thế?"
Không có ai đả động đến thì thôi, cơn thèm khóc vừa hết mà hắn lại hỏi hỏi han han, thế là Bạch Tử Thanh lại òa lên nức nở.
Hoắc Đình thấy cô khóc thảm vậy thì liền lo lắng, đào chăn ra vớt cô lên, ngồi lên giường cùng với cô rồi bế cô đặt trong lòng mình.

Hắn ôm ôm khuôn mặt đã bầu bĩnh hơn, ngón tay cái khẽ khàng lau đi những giọt nước mắt rơi ra từ bọng mi sưng đỏ, giọng đầy bảo vệ:
"Sao lại khóc thành ra thế này? Có ai bắt nạt Thanh Thanh sao?"
Bạch Tử Thanh giãy ra khỏi tay Hoắc Đình, đầu chúi xuống, vơ lấy chăn cố tình che lại không muốn hắn nhìn thấy mình.
"Chú đừng nhìn con...!Hức...!Hức...!Con xấu xí...!Hức...!Hức..."
"Ai nói bảo bối của anh xấu xí? Anh đánh kẻ đó cho em, nhé?"
"Mấy đứa nhóc hôm nay bà Tô dẫn đến ấy.

Chúng nó bảo Thanh Thanh lớn rồi mà còn chơi đồ chơi trẻ con.

Chúng nó bảo Thanh Thanh xấu xí, da xanh như con tắc kè hoa.

Oa hu hu..."
Cô mếu máo để tội mấy đứa nhóc lúc chiều cô Tô dẫn đến, tới cuối câu chuyện thì oà lên khóc.
Hoắc Đình ôm cô trong lòng, vuốt vuốt mái tóc mềm mại, khẽ giọng an ủi:
"Ngoan, không khóc.

Thanh Thanh nhà chúng ta xinh đẹp nhất.

Da xanh là do lúc trước Thanh Thanh lười ăn cơm nên mới thế, sau này Thanh Thanh ăn nhiều hơn rồi, nghe lời cô Tô ăn uống đủ chất, Thanh Thanh còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần."
Một công đôi việc, hắn vừa an ủi cô vừa trị cái tội toàn ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm của cô.
Bạch Tử Thanh ngẩng đầu nhìn hắn:
"Thật không ạ?"
"Thật"
Hắn gật đầu chắc nịch.
Lừa trẻ con thật dễ.
Về việc da cô bị xanh, đó là do cô vẫn còn độc tố trong người, sau này khi điều trị loại bỏ nó ra khỏi cơ thể thì da sẽ sáng lại bình thường, chỉ là sẽ mất một khoảng thời gian.
"Đâu anh xem nào? Thanh Thanh nhà chúng ta đáng yêu thế này, ai gặp cũng yêu quý, em đừng có nghe bọn nhóc đó."
Hắn bẹo bẹo hai bên má phúng phính mềm mại của cô, vừa xoa vừa khen ngợi.
Bạch Tử Thanh dù tâm trí chỉ là một cô bé, nhưng bị các bạn chê bai như vậy cũng vô cùng tự ti và tủi thân, thế là từ hôm sau Hoắc Đình cấm tiệt không cho người làm dẫn trẻ con vào chơi với Bạch Tử Thanh nữa, vì bọn nhỏ không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng nói tuồn tuột cả ra.
Vậy nên sau đó, Bạch Tử Thanh suốt ngày chỉ ra ra vào vào với chiếc điện thoại cùng gấu bông, thỏ bông mà Hoắc Đình mua cho, rồi lại đứng cửa chờ hắn về chơi với mình.

Có một hôm, Hoắc Đình về nhà trong trạng thái ngà ngà say, mệt mỏi đổ gục lên vai cô gái bé nhỏ.
Thấy hắn uể oải, cô dìu hắn lên tầng.
Cô xoa xoa mi tâm nhăn lại của hắn, hỏi han:
"Chú ơi, chú buồn sao?"
Hoắc Đình chỉ "ừm" một tiếng.
"Sao chú lại buồn?"
Tính tò mò của trẻ con, đã hỏi là sẽ hỏi cho tới cùng.
"Anh buồn vì người anh yêu không nhớ ra anh, không biết cô ấy có còn muốn kết hôn với anh không nữa."
Bạch Tử Thanh nắm tay Hoắc Đình nghĩ nghĩ, giơ ngón tay ra đếm đếm, một lúc lâu sau mới cất tiếng:
"Chú, chú đừng buồn.

Chú đợi Thanh Thanh mười ba năm nữa, con đủ tuổi rồi con cưới chú nha.

Bà Tô bảo mười tám tuổi là cưới được rồi đấy.

Chú ráng đợi con một xíu thôi."
Hoắc Đình bật cười.
Mười ba năm nữa cô vẫn trẻ trung xinh đẹp, còn hắn sắp biến thành lão già mất rồi.

Nhưng nghe chính miệng cô nói muốn kết hôn với mình như vậy, lòng hắn vẫn rất vui vẻ.

Xoa xoa đầu cô gái nhỏ, hắn cười dịu dàng, giọng nói cưng chiều:
"Ừm, anh chờ Thanh Thanh lớn.

Thanh Thanh lớn nhanh lên để cưới anh nhé, không anh già mất."
"Dạ"
Thấy hắn nở nụ cười, Bạch Tử Thanh liền vâng dạ vui vẻ gật đầu.
Đêm hôm đó hắn lấy cớ buồn trong lòng nhiều chút, bảo cô ở lại ngủ cùng hắn.

Cô gái nhỏ vì thấy hắn đáng thương cũng vô tư đồng ý cái rụp.
Nửa đêm, Bạch Tử Thanh đổ mồ hôi, giãy giụa quằn quại, cổ họng rằn ra tiếng nức nở.
"Hức...!Hức..."
Hoắc Đình bị tiếng động đánh thức, bèn ngồi dậy lật người cô quay lại, phát hiện mặt cô nóng phát sốt, đôi mày nhăn tít lại, thân thể co rúm như tôm luộc.
Hắn sốt sắng:
"Thanh Thanh, sao vậy, đau ở đâu?"

"Chú...!Hức...!Con đau đầu...!Hức..."
Hoắc Đình hoảng sợ, lo chất độc kia hay là lại có vấn đề gì liền lập tức với điện thoại gọi cho Kha Mặc.
Bạch Tử Thanh nằm tựa trong ngực hắn, bấu víu tay áo hắn như cọng rơm cứu mạng, nước mắt ròng ròng, giọng mũi r3n rỉ nức nở:
"Chú...!Thanh Thanh đau quá...!Đau quá..."
Lòng hắn xót như xát muối, nhìn đồng hồ chạy từng giây, đôi tay siết chặt cô trong lòng, môi hôn lên khắp khuôn mặt cô.
"Thanh Thanh ngoan, chút nữa sẽ hết đau.

Bác sĩ sắp tới rồi."
Kha Mặc đến tiêm cho cô một liều giảm đau, sau đó mới thở dài quay ra nói chuyện với Hoắc Đình.

Anh ta nói đây là tác dụng phụ của chứng hỗn loạn trí nhớ và ý thức, cô có khả năng sẽ thường xuyên đau đớn như thế này, cho tới khi lấy lại được trí nhớ.
Những tưởng cứ bình yên sống như vậy là được rồi, quên hết quá khứ cũng được, cô chỉ cần ngây ngô bên cạnh hắn như vậy mà thôi.

Nhưng ông trời có lẽ đang trừng phạt sự tham lam của hắn, dùng hết cách này đến cách khác hành hạ cô gái bé nhỏ ấy.
Sau ngày đó, Bạch Tử Thanh bị đau đầu khá thường xuyên, mỗi lần tái phát đều khóc đến khan tiếng, mồ hôi tuôn ướt áo, có khi đau đến nửa tỉnh nửa mê.

Nhiều lúc cô không thể nhận thuốc tê hay uống thuốc giảm đau vì đã dùng quá nhiều, rất có hại cho sức khoẻ.
Những lúc tái phát lại không được cho phép dùng thuốc, điều duy nhất hắn có thể làm chính là ôm cô vào lòng, xoa lên thân thể cô, hôn lên trán cô, nói những lời dỗ dành ngọt ngào nhất.
Nhìn cô đau đớn vật vã, đôi mắt hắn đỏ hoe, trái tim như có dao lam cứa vào, chỉ hận không thể đau đớn thay cho cô.
Thà là hắn đau, còn hơn nhìn cô bị giày vò đến khổ sở mà không làm gì được.
Nhiều lúc nghĩ về cha mẹ mình, hắn đau đáu không thôi.

Nhưng Bạch Tử Thanh cô cũng là người bị hại, mới năm tuổi ngây thơ như thế, ngây thơ như chính cô lúc này.

Mà bây giờ, vì liên lụy từ hắn, cô ngày giờ chịu đựng nỗi giày vò thể xác, đau như chết đi sống lại, như vậy có tính là trả đủ cho hắn chưa?
Lòng hắn cân đo đi đong đếm lại, cuối cùng thì người đau đớn thể xác là cô, người đau lòng lại là hắn.

Nếu có cách nào đó để cô hết đau đớn, dù là cái gì thì hắn cũng sẽ làm.


Bình luận

Truyện đang đọc