NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Kể từ ngày ngầm xác định quan hệ, Bạch Tử Thanh vẫn làm những công việc như bình thường.

Dường như đã thành thói quen, Hoắc Đình không nhớ ra rằng trước đây Bạch Tử Thanh có một nhiệm vụ nguy hiểm, đó chính là thử thức ăn cho hắn.
Cũng may rằng hơn nửa năm này không có kẻ thù nào dùng cách hạ độc đồ ăn của hắn, một vài lần bị hạ độc kia cũng đã cách đây mấy năm rồi.

Hắn là kẻ có tư tưởng bị hại, nếu không phải là người hắn tin tưởng hoặc nắm chắc thì sẽ luôn phòng bị.
Nhưng bây giờ quan hệ của hắn và cô đã khác, làm sao có thể coi cô là vật thử độc như trước kia nữa.
Thấy Bạch Tử Thanh định gắp đồ ăn lên ăn thử, Hoắc Đình lên tiếng:
"Khoan đã."
"Em lại đây."
Bạch Tử Thanh từ từ tiến lại gần, bất ngờ bị Hoắc Đình ôm chặt lấy, để cô ngồi trên đùi mình.
Trời ạ, một bữa ăn thôi có cần phải ôm ôm ấp ấp như vậy không? Nhưng cô cũng không từ chối, chỉ tròn mắt nhìn hắn.
"Từ giờ không phải thử thức ăn nữa, nghe không?"
"Tại sao?"
Cô ngạc nhiên.
"Em không phải bình thử độc."
Bạch Tử Thanh càng kinh ngạc nhìn hắn, đáy lòng lâng lâng.


Không ngờ một người cố chấp như hắn vậy mà lại vì cô mà thay đổi thói quen.
Nhưng mà cảm động chưa được mấy giây, hắn đã bồi thêm một câu xanh rờn làm người ta lạnh gáy.
"Nếu có độc thật thì đôi ta cùng chết, đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn."
Bạch Tử Thanh đầu đầy vạch đen.

Có thể nào suy nghĩ tích cực hơn được không?
Nhưng mà hắn như vậy tức là đã coi cô là người của mình mà bảo vệ, không chỉ đơn thuần là một người hầu phục vụ cho hắn nữa.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thanh không giấu được vui vẻ trong lòng, mỉm cười ngọt ngào.
Hoắc Đình nhìn khuôn mặt phơi phới của cô, lại muốn trêu chọc thêm một chút.
"Không phải thử độc nữa nhưng có công việc mới cho em đây."
Bạch Tử Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.

Công việc gì vậy?
Hắn cúi sát lên mặt cô, hơi thở phả lên làn mi cong cong khiến cô nhồn nhột nhắm mắt.
"Đút cho tôi ăn."
Hừ, có tay có chân mà còn đòi cô đút cho ăn nữa, tự ăn không nhanh hơn sao? Hình như tên ác ma này càng ngày càng giống như một đứa trẻ rồi, ngủ đòi ôm, ăn đòi bón.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn gắp từng đũa thức ăn cho hắn.

Tay hắn cũng cầm đũa, cũng lại gắp thức ăn cho cô, anh một miếng, em một miếng.

Tuy hơi bất tiện một chút, sến súa một chút, nhưng rõ ràng không khí vừa hoà hợp lại vừa ngọt ngào, trong lòng ai cũng trào dâng cảm giác hạnh phúc.
Cũng may không phải lúc nào Hoắc Đình cũng bắt cô đút đồ ăn cho hắn, chỉ thỉnh thoảng lên hứng mới trêu chọc cô mà thôi.
Ăn xong, Bạch Tử Thanh muốn đứng xuống rót trà, nhưng hắn không cho, cứ ôm khư khư cô trong lòng mình, thì thầm bên tai cô.
"Sắp đến sinh nhật của tôi rồi."
Bạch Tử Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ lại sắp đến ngày sinh nhật.

Gõ lách cách một lúc, cô giơ điện thoại lên.
"Là ngày nào vậy ạ?"
"Ngày ba mươi mốt tháng Một"
Gì vậy? Còn gần một tháng nữa mới tới, báo cũng sớm ghê, chắc là muốn cô chuẩn bị quà cho hắn đây mà.
Nhưng mà cô tặng hắn cái gì bây giờ? Hắn thứ gì cũng có, cô chẳng biết nên chuẩn bị thứ gì, thế nên thẳng tuồn tuột mà hỏi hắn:
"Ông chủ muốn quà gì?"

Hoắc Đình cười cười, ánh mắt gian tà nhìn cô gái trước mặt.

Hắn ghé sát vào cô, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nhỏ lành lạnh, âm thanh trầm trầm quyến rũ, từng từ từng từ rót vào tai cô:
"Tôi-muốn-em."
Nói rồi hắn còn gặm gặm cổ cô, bàn tay hư hỏng xoa xoa lên xuống trên bờ eo mềm mại.
A, đồ đáng ghét này! Lại lợi dụng cô!
Đầu mắng hắn là tên d*m tà, nhưng hai má cô lại không khống chế được mà đỏ lựng lên như cà chua chín.
Ánh mắt cô long lanh nhìn hắn, cố ý tỏ ra vẻ sợ sệt.

Nỗi đau của lần đầu tiên cùng với hành động thô bạo ngày đó của hắn vẫn làm cô nhớ mãi.
Nhìn đôi mắt van xin đến tội nghiệp của cô, hắn thở hắt ra, ôm lấy cô vào lòng.
"Được rồi.

Đừng để tôi đợi quá lâu."
Hắn nói vậy tức là đã đồng ý tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô không muốn, hắn sẽ không bắt ép.

Chỉ là mong cô sớm có thể hoàn toàn tin tưởng giao phó bản thân cho hắn, cảm thấy tự nguyện ở bên hắn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chịu nghe lời người khác ngoại trừ ông nội mình.
Hoắc Đình...!Dường như hắn đã thay đổi thật rồi.
...----------------...
Văn Nhu ngồi trong căn phòng nhỏ tầng hai, khác với toà của Bạch Tử Thanh.

Hơn nữa cô phụ trách quét dọn và giặt giũ nên càng cách xa công việc của Hoắc Đình.

Từ ngày bị đuổi ra đây, cô không còn nhìn thấy hắn nữa.
Ngày đó suýt nữa hắn đã gi3t chết cô, khiến cô tới bây giờ nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.

Nhưng Hoắc Đình đuổi cô tới đây, có lẽ thời gian tới cô sẽ không còn bị hắn làm khó dễ nữa.
Cô biết bản thân bị bán cho hắn một cách nhục nhã, muốn trốn cũng không thể trốn.

Vậy thì làm ở đây trả nợ cho hắn, cô lạc quan tin một ngày nào đó sẽ có thể trả hết nợ, dứt áo dời đi, bắt đầu một cuộc sống mới.
"Cốc cốc"
"Mời vào."
"Văn Nhu, cô xem.


Tôi biết cô muốn kiếm việc làm tại nhà tích lũy chút tiền để rời khỏi đây nên đã tìm hiểu giúp cô rồi."
Một cô gái mặc cùng loại đồng phục với Văn Nhu, thân hình hơi mũm mĩm bước vào, miệng nở nụ cười tươi roi rói.
Đây là Vi An, cô hầu mới vào vài tháng, cùng cấp với Văn Nhu, ở ngay phòng bên cạnh Văn Nhu.

Từ ngày cô đến đây, cô ấy chủ động bắt chuyện làm quen.

Vì tính tình cô ấy hoà đồng lại nhiệt tình tốt bụng, Văn Nhu rất có thiện cảm.

Hai người bọn họ cũng có thể coi là bạn.
"Đây, công việc này chỉ cần đánh mã code, làm trên điện thoại cũng được, chỉ cần có chút thời gian rảnh là cũng kiếm được tiền rồi."
Vi An hí hửng chìa cho Văn Nhu xem trang web giới thiệu việc làm tại nhà.
Văn Nhu cười cười rót cho cô bạn ly nước.

Cô bạn đó vì chạy sang đây mà toát cả mồ hôi rồi, dù đang là trời đông lạnh giá.
"Ừ, cảm ơn cô.

Tôi sẽ tìm hiểu."
Vi An nhõng nhẽo:
"Thực ra tôi không muốn cô đi đâu, muốn cô ở đây làm bạn với tôi.

Nhưng tôi biết cô học hành giỏi giang, muốn ra ngoài làm công việc khác, nên tôi sẽ cố gắng giúp cô."
"Cảm ơn Vi An, cô thật tốt với tôi."
"Cô cũng vậy, chỉ có cô chịu chơi với đứa béo ú như tôi, bọn họ đều không thích tôi."
Văn Nhu véo má cô bạn, cười cười.
"Béo ở đâu chứ, chỉ thấy đáng yêu thôi mà."
Vi An cười khúc khích, nhào đến ôm lấy Văn Nhu.
"Văn Nhu, cô tốt bụng quá đi à."


Bình luận

Truyện đang đọc