NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Hôm nay mới từ sáng sớm Hoắc Đình đã ra ngoài, hơn nữa vẻ mặt còn không mấy tốt đẹp, âm u không khác gì bầu trời xám xịt ngoài kia, đì đùng cả tiếng sấm, chớp rạch ngang trời.
Cũng may, với tâm trạng xấu như thế, nếu hắn mà ở nhà thì người bị hành chính là Bạch Tử Thanh cô.
Bạch Tử Thanh lại chăm chỉ ngồi làm bài tập nhân lúc làm xong hết mọi việc.

Cô gái nhỏ ngồi hết cả buổi chiều, ông chủ của cô vẫn chưa trở lại.
Liệu buổi tối hắn có về không nhỉ?
Bạch Tử Thanh nhìn ra trời bên ngoài đang mưa tầm tã, từng đám mây đen như muốn trút toàn bộ nước xuống trần gian, tiếng sấm chớp thi thoảng đì đùng.
Chín giờ tối.
Hoắc Đình lái xe về tới cửa, vứt luôn xe ở sân, hắn bước xuống mà không thèm bật ô, để mặc màn mưa xối xả táp lên người, từ đầu đến chân đã ướt hết cả, rõ ràng là còn bị ướt từ trước đó nữa rồi.
Bạch Tử Thanh vội vàng cầm ô chạy ra che cho hắn, nhưng hắn quá cao so với cô, lại không chịu hợp tác nên dù có che cũng chẳng được bao nhiêu.
Sắc mặt hắn vẫn không tốt y như lúc sáng, còn có thêm phần mệt mỏi.

Bạch Tử Thanh quay xuống bếp nấu một chút canh gừng.

Trời thế này, lại chịu mưa, lỡ nhiễm lạnh thì sẽ bị cảm mất.
Cô Tô ngửi thấy mùi gừng lan toả trong không khí, gật gù hài lòng, nghĩ đứa nhỏ này đúng là tháo vát hiểu chuyện, lúc trước có lẽ là vì mới tới nên vẫn còn ngu ngơ.

Vậy thì bà cũng yên tâm rồi.
Bà tiến tới vỗ vai Bạch Tử Thanh:
"Ngày này hằng năm tâm trạng ông chủ đều không tốt, cô cố gắng một chút."
Bạch Tử Thanh ngước mắt lên nhìn cô Tô, vẻ mặt thắc mắc.

Bà ấy hiểu ý liền giải thích:
"Hôm nay là ngày giỗ của lão gia và phu nhân, có lẽ ông chủ vừa đi thăm mộ về.

Cô chăm sóc ông chủ cho tốt."
Nói rồi vừa lắc đầu vừa thở dài bước đi.
Hoá ra là ngày giỗ cha mẹ hắn ta.

Nếu cô nhớ không nhầm, cha mẹ hắn chết từ khi hắn mười bốn tuổi, lại còn là còn bị độc chết thê thảm trong chính nhà cũ.

Người hạ độc chắc chắn là người trong nhà, vậy mà tới giờ hắn vẫn chưa tìm được hung thủ.
Cùng mệnh với hắn, cô cũng mất cha mẹ vào thuở thiếu thời, ăn nhờ ở đậu nhà người họ hàng xa vài năm.


Mà nói vậy cũng không phải, một cô bé con như cô dù chưa đủ tuổi lao động nhưng vẫn phải đi làm, nhiều lúc vì không có hợp đồng lao động còn bị người ta bắt chẹt, ăn bớt mà không làm gì được, đã vậy, tiền lương cũng nộp hết cho người họ hàng xa kia coi như chi phí ăn ở.
Đến đủ mười tám tuổi cô mới có quyền tự quyết để dọn ra ở riêng, tránh khỏi sự bóc lột đó.

Nhưng lương của lao công cũng chẳng cao gì, cô chỉ có thể chắt bóp vừa sinh hoạt trong căn phòng chật chội cũ kĩ, vừa để dành tiền để học lại cấp ba.

Nhưng trớ trêu, dành dụm được hai năm, chưa kịp đi học thì cô đã chết rồi.
Nghĩ đến kiếp trước, lòng cô trùng xuống.

Có lẽ tới đây cũng tốt, có nơi ở sạch sẽ, được ăn đồ ngon, mặc đồ tốt, lại được cho học hành.
Khi cô nghĩ chán chê, canh gừng đã được nấu xong.

Bạch Tử Thanh đổ ra tô nhỏ, đặt thêm chiếc thìa lên khay rồi mang lên phòng ngủ cho hắn.
Cô gõ cửa hai tiếng, bên trong không có tiếng trả lời.

Đợi một chút, cô lại gõ thêm lần nữa, mà sau cánh cửa vẫn im lìm như vậy.
Vừa dầm mưa xong, không phải hắn xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Bạch Tử Thanh nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, nhìn thấy một khối to lớn nổi cộm trên giường, đèn vàng lờ mờ soi lên bờ vai hắn.
Bạch Tử Thanh đi tới gần, đặt khay canh gừng xuống tủ đầu giường.
Hoắc Đình đã thay quần áo khô ra nhưng tóc vẫn còn ướt.

Chưa lau khô đã đi ngủ, hắn sẽ ốm mất.
Bạch Tử Thanh vào nhà vệ sinh mang ra chiếc khăn lông khô trắng tinh, nhấc đầu hắn lên thay một chiếc gối khô khác rồi luồn chiếc khăn xuống dưới, nhẹ nhàng lau.

Lúc tay vô tình đụng vào trán hắn, Bạch Tử Thanh giật mình vì trán hắn quá nóng.

Cô đặt tay lên kiểm tra lại một lần, đúng là bị sốt rồi, nhìn kĩ thì mặt hắn còn hơi đỏ nữa.
Cô ra ngoài lấy thuốc hạ sốt cùng nước ấm rồi quay trở lại phòng.
Không thể mở miệng gọi, cô liền nắm lấy tay áo hắn lay lay.

Hắn không tỉnh, cô lại to gan hơn đẩy đẩy vai hắn.

Cuối cùng, lông mày người đàn ông nhíu lại khó chịu, rồi dần dần cũng mở mắt ra, vừa lơ mơ nhìn thấy cô đứng bên, hắn đã giật mình ngồi dậy đẩy phắt cô một cái, mạnh đến nỗi làm cô ngã xuống sàn.
Lúc sau dường như nhận ra cô, giọng hắn khàn đặc:
"Có chuyện gì?"
Hắn bị ốm, Bạch Tử Thanh cũng không thèm tính toán với hắn cú đẩy vừa rồi.

Cô đứng lên chỉ chỉ về phía thuốc và nước trên tủ đầu giường, rồi lại chỉ hắn và làm động tác uống thuốc.
Hắn hiểu, liền vơ hết chỗ thuốc đắng nghét nhét vào miệng rồi lại nằm xuống.

Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc và cũng là do quá mệt mỏi, chỉ một lúc sau hắn đã mê mệt thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc