*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Cẩm Bạch nghẹn lời.
Trong đầu của anh chỉ toàn là câu nói của Tô Mặc Yên, “Liên quan gì tới cậu”
” Tô Mặc Yên, cậu hung dữ với mình …”
Thật lâu sau, anh nghẹn ngào nói ra một câu.
Tô Mặc Yên, người định đuổi anh ra ngoài đã bị làm cho ngây người.
Gió đêm từ cửa sổ kính trong suốt sát sàn thổi vào trong phòng.
Mái tóc dài ngang lưng có chút rối, một lọn tóc xõa xuống má.
Tô Mặc Yên tùy tiền vén lại sau tai cô.
Cô nghĩ, sáu, bảy năm trước, cô và Lục Kim Bạch không từ mà biệt.
Vì vậy, duyên phận nghiệt ngã giữa bọn họ vẫn còn kéo dài cho đến hôm nay.
“Lục Cẩm Bạch ,trong sáu hoặc bảy năm thì tất cả mọi thứ đều có khả năng thay đổi.”
“Ví dụ, Lúc trước câu nói sẽ luôn bảo vệ cậu…”
“Đã sớm không còn hiệu lực nữa.” Lúc trước khi Lục Cẩm Bạch hỏi cô, câu trả lời của Tô Mặc Yên có chút không nghiêm túc.
Có lẽ anh sẽ nghĩ đó là một câu nói vui thôi.
Vì vậy, tối nay cô đã trả lời nghiêm túc một lần nữa.
Ngoài ra, Tô Mặc Yên cũng đã bày tỏ ý kiến của mình về những gì Lục Cẩm Bạch đã làm trong hai ngày qua.
“Về sau hi vọng những chuyện nhưchuyện cùng ăn một cái xúc xích nướng với cùng uống một chai nước sẽ không xảy ra nữa.”
“Có lẽ đó là thói quen của cậu, việc đó là không đúng.”
“Nhưng cậu là Lục Cẩm Bạch, sẽ gây hiểu lầm cho người khác.”
“Có lẽ cậu là ảnh đế nên không sợ tai tiếng nhưng mà mình sợ”
“Mình chỉ là một người mới trong giới mà thôi.”
Lục Cẩm Bạch nhìn cô.
Đôi mắt dần dần tối sầm lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng, sắc mặt xám xịt như tro, rũ mắt nhìn chiếc điện thoại di động mà Tô Mặc Yên đang cầm trên tay.
Anh cười cười: “Chỉ vì cú điện thoại của Phó Tổng thôi mà cậu đã vội vàng phải vạch rõ ranh giới với mình à?”
“Anh ta tốt thế à?”
“Có thể có mình…”
Giọng người đàn ông chưa kết thúc mà đã bị Tô Mặc Yên trực tiếp kéo dậy đuổi ra khỏi cửa.
Bùm –
cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt anh.
Lục Cẩm Bạch chạm vào chóp mũi bị gió tạt mạnh.
Lông mi đen dày như lông quạ cụp xuống, câu nói vẫn còn dang dở bị anh lặng lẽ kìm nén trong lòng.
Sau khi trở về phòng, Lục Cẩm Bạch nhìn người bạn vừa mới kết trên WeChat.
Mở hộp thoại.
Anh mân mê bàn phím một lúc lâu.
Cuối cùng, câu “mối quan hệ của bạn với anh ấy là gì” cuối cùng lại bị xóa.
Quyết định ghi âm lời nói gửi qua: “Mình sai rồi …”
“Tôi sẽ chú ý đến những gì bạn nói.” Phải một giờ sau Tô Mặc Yên mới có thể nhìn thấy tin nhắn WeChat.
Cô chỉ đi tắm một cách đơn giản, gội đầu và lau khô.
Cô do dự vài giây trước khi nhấp vào tin nhắn thoại, vì cô không chắc Lục Cẩm Bạch sẽ nói gì.
Bản thân cảm thấy những gì cô ấy nói tối nay khá nặng nề.
Cô nghĩ rằng trong cơn tức giận sẽ trở thành một con cá nóc trong cơn tức giận.
Sau khi nghe đoạn ghi âm bằng giọng nói, Tô Mặc Yên ở cuối giường ngẩn người hồi lâu.
Trong một lúc lâu, thực sự cô không biết nên phải phản ứng thế nào.
Cô thật sự không ngờ tới Lục Cẩm Bạch sẽ nói lời xin lỗi, nhưng giọng anh có vẻ hơi …ấm ức,tủi thân?
Tô Mặc Yên không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng cùng làm theo thỏa thuận, cô đã gửi rất nhiều ảnh của Tiểu Manh cho anh.
Tuy nhiên, hầu hết ảnh trong điện thoại di động của cô đều là ảnh của cô chụp với Tiểu Manh, nên trong ảnh gửi cho Lục Cẩm Bạch ngoài Tiểu Manh ra còn có cô.
Sau khi gửi ảnh, Tô Mặc Yên đặt điện thoại trên tủ đầu giường rồi chắp chăn ngủ.
Nhưng khi Lục Cẩm Bạch nhận được những bức ảnh ấy lại không thể ngủ được.
Anh thực sự đã thực sự làm theo những gì anh đã nói.
Anh đã xem những bức ảnh được gửi bởi Tô Mặc Yên cả đêm.
Nhưng cái mà anh ta nhìn không phải là Tiểu Manh, mà là người con gái trong bức ảnh.
Người đàn ông liên tục nhìn vào những bức ảnh cho đến khi trời hửng sáng, rồi lưu cứ một ảnh lại một ảnh lần lượt vào album điện thoại.
Đặt mật khẩu một cách rất nghiêm túc.
Đúng vào bảy giờ sáng, Tô Mặc Yên đi đến nhà hàng ở dưới lầu tập hợp cùng những người khác.
Tạ Giai Giai cùng với những người khác đều đang ở đây, người duy nhất vắng mặt là Lục Cẩm Bạch.
Mọi người đều ngẩng đầu chờ đợi chờ đợi.
Nhìn thấy Tô Mặc Yên, Lý Khánh và Tô Dã đều lần lượt chào hỏi cô.
Tạ Giai Giai và Diêu Cầm cũng gật đầu coi như chào hỏi, trong lúc đó từ nhìn Tô Mặc Yên trên xuống dưới.
Vẫn như cũ là so sánh xem hôm nay ai đẹp hơn.
Kết quả thì không cần nói một biết.
So sánh nhan sắc thì hai người Tạ Giai Giai cùng Diêu Cầm đã trang điểm kỹ càng thực sự không thể đánh bại Tô Mặc Yên trang điểm nhẹ.
Chu Vân Xuyên mỗi khi anh nhìn thấy cô đều lại vừa yêu cũng lại vừa hận.
Yêu cô vì cô đẹp như một tiên nữ, nhưng lại hận cô vì lần đầu tiên gặp cô đã có những biểu hiện quá đáng.
Tô Mặc Yên chào hỏi mọi người và ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Tạ Giai Giai và Diêu Cầm.
Vị trí ở một bên lại trống.
Sau khi đợi khoảng ba đến năm phút, bóng dáng của Lục Cẩm Bạch mới xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông hình như ngủ không ngon, đôi mắt đờ đẫn.
Hai tay đút vào túi quần thể thao, anh từ từ tiến lại dưới ánh nắng hắt xuống từ ô cửa kính.
Ngay cả khi anh ấy ăn mặc giản dị, tùy ý nhưng hình thể ba chiều và những đường nét khuôn mặt được chạm khắc tỉ mỉ vẫn luôn là điểm khiến cho anh trở thành tâm điểm.
Hơn nữa, Lục Cẩm Bạch có vóc dáng cao, gầy và cân đối, chẳng khác gì giá đồ di động.
Dù anh có mặc gì đều đẹp.
Dù có mang bình thường, giản dị, các góc cạnh của con người anh giống như đã được đánh bóng trở nên mềm mại và dịu dàng hơn.
Ngoài ra, trên sống mũi của anh lại đeo một cặp kính gọng đen kết hợp mái tóc đen mềm mại lại làm tăng khả năng hack tuổi cho anh.
Thoạt nhìn, anh giống như một sinh viên đại học nhút nhát và sống nội tâm, rất hiền lành và trong sáng.
“Chào buổi sáng, anh Lục!” Tạ Giai Giai là người đầu tiên chào anh.
Sau đó, một số người khác mới thuận theo chào hỏi.
Trên mặt anh, đôi môi nở một nụ cười nhẹ.
Lục Cẩm Bạch khẽ gật đầu, lười biếng trả lời “Chào mọi người buổi sáng “.
Anh đi thẳng đến chỗ ngồi trống bên cạnh Tô Mặc Yên.
Nhưng khi cô mím môi mỏng nhìn theo bước đi của anh, anh đi được nữa đường thì ngồi xuống bên cạnh Diêu Cầm.
Vì vậy khoảng cách của anh và Tô Mặc Yên tăng lên thành Tạ Giai Giai cùng với hai chiếc ghế trống.
Nhìn thấy anh ngồi xuống bên cạnh Diêu Cầm, Tô Mặc Yên lập tức thu hồi ánh mắt.
Tạm thời thì cô không biết làm thế nào để đối mặt với sự chờ mong cùng với sự mất mát trong lòng mình.
Đáng lẽ đang chờ người đàn ông ngồi cạnh cô sẽ hỏi anh có phải là ngủ không ngon không.
Trạng thái của anh có vẻ không tốt lắm.
Nhưng hiện tại thì không cần thiết.
Sau khi ăn sáng, nhóm chương trình yêu cầu một số khách bốc thăm để thành lập đội.
Sau một lúc nữa sẽ đi câu cá ở hồ nhân tạo trong khu thắng cảnh.
Nó cũng có thể được coi là một phần nhẹ nhàng của hoạt động Đạp Thanh.
Trước khi bốc thăm, Lục Cẩm Bạch đã đi vệ sinh một lúc.
Sau khi anh trở về thì anh cùng Tô Mặc Yên được xếp thành một nhóm.
Chu Vân Xuyên và Diêu Cầm ở cùng một nhóm, còn lại ba người Tạ Giai Giai ở cùng một nhóm.
Tuy là hoạt động giải trí nhẹ nhàng nhưng nhóm chương trình cũng giao nhiệm vụ.
Mỗi nhóm câu số cá theo đầu người, mỗi người tối thiểu năm con.
Cho đến 12 giờ trưa, phần ăn trưa tương ứng sẽ được phân theo thành tích của nhóm.
Có ba cấp độ cho bữa trưa.
Đầu tiên là mì ăn liền với trứng kho, thứ hai là đồ ăn nhanh với thịt, một đồ chay, một món canh và một ít cơm, và thứ ba là tiệc khách sạn sang trọng.
Vì vậy tóm lại, trò chơi giải trí nhẹ nhàng mà bình thường này là một trá hình của việc thi đua.
Lục Cẩm Bạch biết Tô Mặc Yên từ lúc nhỏ không thích thua trong các cuộc thi đấu nên sau khi ăn sáng, cả hai mang áo quần nhẹ nhàng và đi đến hồ nhân tạo ở khu thắng cảnh trước hai nhóm còn lại.
Hồ nhân tạo cách khách sạn nơi họ ở khoảng mười phút lái xe.
Tuy là hồ nhân tạo nhưng có diện tích khá rộng, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ.
Còn có những du thuyền du lịch đang ngắm cảnh gần đó.
Các nhân viên của nhóm chương trình đã đưa Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch đến khu vực câu cá.
Sau khi đến nơi, ê-kíp chương trình thông báo với cả hai rằng cần cử một thành viên trong nhóm hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ do nhóm chương trình đưa ra thì mới kiếm được mồi.
Vì vậy, Tô Mặc Yên đưa cho Lục Cẩm Bạch dây xích của Tiểu Manh và CoCo.
“Mình sẽ làm nhiệm vụ kiếm mồi, cậu làm quen với chúng đi.”
Tô Mặc Yên vẫn không quên Lục Cẩm Bạch vượt qua nỗi niềm sợ chó.
Trước khi rời đi cô đã điều chỉnh dây xích về giới hạn dài nhất: “Nếu cậu thực sự sợ hãi, hãy buộcchúng vào hàng rào đằng kia.” Lục Cẩm Bạch muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng để cho PD của mình cũng đi theo Lục Cẩm Bạch.
Anh ở một mình bên hồ cùng với hai con chó, không muốn xuất hiện trong chỗ ghi hình.
Kết quả là hai mươi phút sau, Tô Mặc Yên đã hoàn thành nhiệm vụ mồi câu gấp gáp chạy về.
Bên hồ chỉ còn lại Coco đang điên cuồng sủa về phía mặt nước.
Tiếng chó sủa xen lẫn với tiếng kêu cứu yếu ớt của một người đàn ông.