NỤ HÔN DÂU TÂY

Lục Cẩm Bạch vẫn còn đang bàng hoàng, không có thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Từ Thanh Thành.

Hắn nóng lòng muốn lôi kéo Từ Chính Thanh như một khối gỗ hình người này lùi lại mười mét, cách xa con chó Alaska khổng lồ đang ở kia!

Khi  Tô Mặc Yên nghe thấy giọng nói của ai đó, cô đã nhìn về phía âm thanh phát ra.

Nhìn thấy Lục Cẩm Bạch  đang leo trên người Từ Thanh Thành như một con lười, cô mỉm cười.

Khóe môi  nâng nhẹ nhưng ý cười lại lấp ló giữa hai tròng mắt đen láy.

Cô ấy cứ nghĩ rằng sau nhiều năm Lục Cẩm Bạch  tật xấu sợ chó của anh đã được sửa chữa được.

Nếu không, làm sao anh dám đến tham gia chương trình tạp kỹ này?

Không ngờ vẫn còn giống hệt trước đây.

Tiểu Manh là một con chó ngoan.

Nghe thấy tĩnh động, con chó  rời khỏi vòng ôm của Tô Mặc Yên, quay đầu nhìn chằm chằm hai người quấn lấy nhau cách đó không xa.

Cái đầu to đầy lông tơ nghiêng nghiêng  ngả ngả, lè lưỡi, bốn chân to như cột đang đi về phía anh

Vì quá sợ hãi, Lục Cẩm Bạch bóp cổ Từ Thanh Thành làm anh ta nghẹn chết.

“Tô Mặc Yên! Su Moyan! Chị Yên ——” Mặt người đàn ông tái mét, giống như bị  một tên trùm xã hội đen bắt làm con tin, vì sợ hãi nên cho dù có bị đánh chết kéo anh ta đi lùi lại.

Gọi Tô Mặc Yên vô cùng thuận tiện

“Chị Yên ” cuối cùng đã làm cho mọi người ở tầng một dọa ngốc.

Tô Mặc Yên lấy dây xích từ tay trợ lý kêu “Manh Manh”, Tiểu Manh nhìn quay đầu nhìn cô, sau đó nhìn người đàn ông cao lớn cách đó không xa, cuối cùng xoay người trở về với chủ nhân.

“Tiểu đồng, cậu đưa Tiểu manh vào sân trước đi.” Tô Mặc Yên đưa dây xích cho cậu  trợ lý.

Lúc này Tiểu Đồng  mới  không che miệng nữa, trực tiếp quay lưng lại, nở nụ cười.

Cậu  là fan của Lục Cẩm Bạch, tuy không phải fan cứng nhưng giữa rất nhiều nam nghệ sĩ thì cũng được coi là đặc biệt chú ý

Lục ảnh đế rất ít khi tham gia chương trình, gameshow, quanh năm chỉ đóng những phim cực phẩm, người hâm mộ luôn trong tình trạng đói ăn quanh năm.

Bị đói đến điên, chỉ có thể đi xem các tác phẩm, quảng cáo và vân vân, các loại cũ của hắn

Không biết Lục Cẩm Bạch  là hình tượng như thế nào trong lòng các fan khác.

Dù sao trong lòng cậu, Lục Cẩm Bạch chính là thần thánh.

Từ những đoạn phỏng vấn hiếm hoi của anh ấy mà phân tích, anh ấy vẫn tương đối trưởng thành và ổn trọng  với EQ rất cao.

Không ngờ … phụt.

Tiểu Đồng rời đi mà không thể  không cười lớn

Tô Mặc Yên  loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của cậu,cô cũng có thể hiểu được điều đó.

Bởi vì cô ấy cũng rất muốn cười.

Nhưng Lục Cẩm Bạch ở đó không xa và chương trình  cũng đang quay.

“… anh sắp chết rồi, em ơi …” Từ Thanh Thành không ngừng đập mạnh vào tay Lục Cẩm Bạch

Nhìn thấy con chó đi càng ngày càng xa, Lục Cẩm Bạch cuối cùng cũng phục hồi tinh thần và thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Tô Mặc Yên  đang đi đến đây, Lục Cẩm Bạch đứng thẳng dậy.

Đôi mắt anh mơ màng một chút, “Đó là… con chó cưng của em?”

“Rất, rất đáng yêu.”

Tô Mặc Yên  nhấp môi.

Đưa cho anh một bao khăn giấy: “Anh Lục lau mồ hôi đi.”

“Xin lỗi đã làm anh sợ.”

“Tiểu Manh tính tình ngoan ngoãn và vui vẻ. Nó không sợ người lạ cũng  không cắn  người, anh đừng lo  “

Tô Mặc Yên  nhét chiếc khăn giấy vào tay anh, đôi mắt đen trắng lấp lánh của cô ấy khéo léo nhìn anh.

Cuối cùng, cô ấy chồm tới, dựa vào anh

Nhón chân lên, trên người mang một mùi hương vừa tao nhã vừa thơm mát của cây sơn chi, môi cô đến gần vành tai của anh.

Mang ý cười thấp giọng nói: “không có tiền đồ.”

Hơi thở của Lục Cẩm Bạch được bao phủ bởi hương thơm nhẹ của cây sơn chi, và cổ và tai anh ấy đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thân hình cao lớn của anh đã che chắn hết dáng người của  Tô Mặc Yên .

Hơn nữa, vào lúc Tô Mặc Yên  kiễng chân lên, Từ Thanh Thành đang đứng bên cạch đã di chuyển  ra sau lưng  của Lục Cẩm Bạch và hướng dẫn đoàn chương trình vào nhà hàng.

Trên hành lang dài trống trải bỗng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tô Mặc Yên  cắn môi từ từ rời khỏi tai người đàn ông.

Sau khi đứng vững, một đôi mắt Tô Mặc Yên trong vắt cùng  ẩm ướt đối diện với mắt Lục Cẩm Bạch.

Đôi mắt của người đàn ông tối như có một chiếc lồng vô hình,khi nhìn thấy nó, Tô Mặc Yên  liền không thể cười nổi.

Cô hắng giọng và nhắc nhở anh: “Đã  đến giờ ăn sáng,đừng để  những người trong đoàn chờ lâu.”

“Tô Mặc Yên .” Lục Cẩm Bạch ngăn cô lại.

Cả hai suýt đâm vào ngực  nhau.

Tô Mặc Yên  lùi lại nữa bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Tô Mặc Yên  nhìn anh đầy nghi ngờ

Anh  bước lại gần, cúi người xuống, khuôn mặt  đẹp trai áp sát về phía trước

Chóp mũi thẳng tắp suýt chút nữa đụnd vào mặt Tô Mặc Yên , và giọng nói của anh ấy ẩm ướt như mới trải qua một  cơn mưa xuân: “Em nói rằng em sẽ luôn bảo vệ anh …”

“Bây giờ còn  tính không?”

Lục Cẩm Bạch trở nên hấp dẫn, và rất dễ dàng làm cho cô bối rối.

Tô Mặc Yên  gần như bị anh mê hoặc.

Trái tim chợt thắt lại, toàn thân trở nê nóng lênbởi mùi bạc hà trong veo và mùi thuốc lá thoang thoảng trên cơ thể anh.

Phải mất một thời gian dài, cô mới có thể hồi phục lại ý thức.

Cuối cùng, câu nói “Đương nhiên, em sẽ luôn bảo vệ anh ” đã không được nói ra

Tô Mặc Yên  hít một hơi, đưa tay lên che đi khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

Đẩy mạnh khuôn mặt đẹp trai đến không góc chết ra sau, “tính tính cái đầu anh.” Sau khi đẩy anh ông ra, Tô Mặc Yên  đi qua anh về phía nhà hàng.

Lục Cẩm Bạch không có ý thức đi theo cô, trên mặt màu sắc đã trở về như bình thường, trên môi nở nụ cười: “Vậy thì con chó của em làm anh sợ, em cần phải có trách nhiệm.”

Tô Mặc Yên  mặc kệ anh ta.

Lúc đầu Tô Mặc Yên  muốn duy trì mối quan hệ xa lạ bạn học và cách xã  Lục Cẩm Bạch, nhưng bây giờ là chuyện  không thể.

Vào bữa sáng, Tô Mặc Yên  đã vào toilet sử dụng điện thoại để gọi cho người đại diện của mình.

Báo cáo  về mối quan hệ Lục Cẩm Bạch và tình huống ở trong nhóm chương trình.

Người đại diện của Tô Mặc Yên , Thẩm Ái – là một người có  tiếng tăm trong giới.

Sau khi nghe Tô Mặc Yên  báo cáo, Thẩm Ái đã đưa ra một số gợi ý cho cô ấy.

“Nếu đã là một người bạn học cũ  , em đừng nên tỏ ra quá xa lạ, sẽ làm mọi người  nghi ngờ.”

“Em cứ như bình thường đi, đừng quá thân thiết, cũng đừng cố ý tránh né.”

“Biểu hiện một cách đúng mực thôi. “

Tô Mặc Yên  rất đồng ý với ý kiến này.

Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Ái nhớ tới một chuyện: “Phó tổng nhờ chị nói với em là ngày mai chương trình ghi hình xong, anh ta bảo em ở An Thành chờ.”

“Anh ấy sẽ đi gặp ưm.”

“ Anh ấy có nói  chuyện gì không? ” Tô Mặc Yên  nhìn hành lang.

Cô  trùng hợp  thấy Lục Cẩm Bạch với hai tay đút vào túi quần đang từ từ đi tới đây.

Giọng Thẩm Ái vẫn còn bên tai cô:  không nói gì, chỉ kêu cô đợi.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Em cúp máy trước.” Tô Mặc cất điện thoại khi người đàn ông đi tới đây.

Quay người lại thản nhiên rửa tay, thuận tiện vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình.

Anh đứng yên bên cạnh cô, nhìn cô trong gương mà không khỏi nheo mắt.

Anh khẽ hỏi: “Em giận à?”

Tô Mạt Mạt cũng nhìn anh qua gương.

Lông mi đen mượt, không biết tại sao mà trở nên xao xuyến, “Cái gì?”

” Từ Thanh Thành đã thay anh tặng quà. Tất cả mọi người  đều có họ chỉ có em là không có.”

” Em có phải khôgn tức giận?”

Tô Mặc Yên sực tĩnh, không nhìn anh nữa.

Đi tới bên cạnh lau khô tay, “Không có.”

Cô không tức giận, đây là sự thật.

Khi vừa ăn sáng xong thì lễ gặp mặt do nhóm chương trình sắp xếp.

Lục Cẩm Bạch và trợ lý Lục Cẩm Bạch đã gửi cho mọi người loại nước hoa unisex mà anh đại diện.

Chỉ có Tô Mặc Yên  thì lại không có.

Bởi vì lý do này, các khách mời  khác cũng nhìn cô vài lần nữa.

Mọi người đều đoán là cô có mâu thuẫn với Lục Cẩm Bạch.

Tô Mặc Yên thật ra cũng không nghĩ nhiều về điều đó, và phân phát chiếc vòng cổ của chó mà cô đã tới đưa cho  mọi người.

Trước khi đến, cô đã cố tình tìm hiểu về giống và kích cỡ chó của các khách mời khác, và mỗi chiếc vòng cổ đều được lựa chọn cẩn thận.

Tô Mặc Yên  không  biết được những khách mời cùng  tham gia chương trình với cô ấy sẽ mang theo giống chó gì.

Vì vậy, cô đã đưa cho Lục Cẩm Bạch ba mẫu vòng cổ cở  lớn, vừa và nhỏ để lựa chọn.

Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, Tô Mặc Yên  đi vào toilet.

Lục Cẩm Bạch nghĩ rằng cô  đang tức giận.

Nhìn xung quanh không  có ai.

Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất cô từ ​​phía sau, ép sát   vào bên cạnh Tô Mặc Yên  và chạm nhẹ vào cánh tay cô.

Anh đưa tay xuống dưới máy sấy, nắm lấy bàn tay thon thả của cô.

Giọng nam trong trẻo dễ nghe: “Trong thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ  đi tìm ngươi.”

“Ngoan ngoãn trong phòng chờ anh”.

Bình luận

Truyện đang đọc