NỤ HÔN DÂU TÂY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa biển người mênh mông, cô vội vàng liếc nhìn anh.

Khi đó Lục Cẩm Bạch đang ở thời kỳ huy hoàng, ăn mặc hào nhoáng như tất cả những vị khách trong bữa tiệc rượu ấy,lời nói cùng hành động khéo léo

Có một loại khí chất cao quý khó tả.

Tô Mặc Yên không dám nhận  nhau.

Khi đó, cô chỉ là một nhân viên phục vụ bán thời gian ở buổi tiệc rượu.

Khoảng cách giữa bọn họ khoảng một trăm mét, gần như vậy mà cũng lại xa như vậy.

“Nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu lại tham gia vào làng giải trí?”

“Mình nghe nói chính phó tổng của truyền thông Ngư Ngữ tự mình ký  hợp đồng với cậu.”

Điều mà Lục Cẩm Bạch muốn biết rất nhiều, từng chuyện một, anh từng bước từng bước hỏi rõ.

Sau khi hồi phục tinh thần, Tô Mặc Yên nhấp một ngụm trà trên tay.

Cô cười cười, “Đúng là Phó tổng tự mình ký, anh ấy nói diện mạo này của mình là ông trời đuổi theo đút cơm cho mà ăn, không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc. ”

“Cậu nghĩ xem, ông trời đều đuổi theo mình đút cơm cho, mình không ăn chẳng phải là không phải không cho ông trời mặt mũi sao?””

Lục Cẩm Bạch ngạc nhiên, anh đã thật lâu rồi không được nghe Tô Mặc Yên dùng ngữ khí hài hước như vậy để nói chuyệnnói chuyện.

Trên mặt nàng có nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đan phượng đen trắng rõ ràng có một chút ánh sáng lấp lánh.

“Đơn giản vậy thôi hả?” Người đàn ông cau mày, có vẻ nghi ngờ.

Tô Mặc Yên khẽ “Ừ” một tiếng, anh mắt từ trên người anh chuyển xuống bàn ăn, “Ăn cơm đi, không phải cậu còn muốn bay sao. ”

Thời gian tiếp theo trong phòng, bầu không khí tương đối hòa hợp

Về cơ bản, Lục Cẩm Bạch cố gắng tìm kiếm chủ đề, phản ứng của Tô Mặc Yên rất nhạt nhẽo, nhưng cô ấy vẫn đang rất kiên nhẫn.

Bữa ăn này mất nhiều thời gian hơn Tô Mặc Yên tưởng tượng.

Lúc cô và Lục Cẩm Bạch rời khỏi nhà hàng thì cũng đã hơn chín giờ tối rồi

Từ Thành Thanh đang chờ trên xe bảo mẫu thấy hai người một trước một sau tách ra  rồi lên xe, vội vàng rời khỏi quán ăn, đem điện thoại di động của mình cất vào trong túi quần.

“Hai người ăn nhanh như vậy sao, anh còn tưởng rằng ít nhất phải mất hai ba tiếng đồng hồ.”

Từ Thanh Thành khách khí hỏi Tô Mặc Yên đã ăn no chưa?

Cho dù Tô Mặc Yên lấy điện thoại di động ra muốn phải chuyển tiền lại cho anh ta.

Đã nói trước rằng cô mời khách  nhưng khi cô đi thanh toán hóa đơn thì nhân viên thu ngân nói với cô  rằng hóa đơn đã được thanh toán rồi.

Tiền này Từ Thành Thanh làm sao dám nhận, “Người đẹp Tô à,đừng khách sáo như vậy chứ,bữa cơm tối nay đáng lẽ nên để A Cẩm mời khách. ”

“Cô đã cứu em ấy một mạng.Bọn anh mời một bữa cơm cũng tính là quá keo kiệt rồi.”

“Đợi một thời gian nữa A Cẩm hết bận rộn, anh nhất định sẽ dẫn cậu ấy tới cửa nói lời cảm ơn với em sau.”

Vừa nói xong, người đàn ông thuận nước đẩy thuyền, dò hỏi địa chỉ hiện tại của Tô Mặc Yên.

Nhưng mà Tô Mặc Yên  lại không có cắn câu, “Anh ấy cứu con chó của tôi, còn tôi cứu anh ấy, không ai nợ ai cả.”

“Không cần nói cảm ơn đâu.”

Nói xong, Tô Mặc Yên tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Cách với Lục Cẩm Bạch  một lối đi, nhưng vị trí nằm chéo nhau.

Sau khi ngồi xuống, Tô Mặc Yên liền tìm thấy tài khoản WeChat của Lục Cẩm Bạch, tính toán số tiền cơm tối nay xong rồi chuyển  tiền cho anh.

Lục Cẩm Bạch ngồi dựa vào ghế xoa xoa mi tâm*



Anh cũng không muốn nhìn vào điện thoại di động, cảm giác đầu có chút mơ màng, muốn  đingủ.

Trên đường trở về khách sạn, bên trong xe bảo mẫu vô cùng yên tĩnh.

Mãi cho đến khi xe của bảo mẫu đậu ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn, Tô Mặc Yên  cảm ơn rồi xuống xe.

Lục Cẩm Bạch, đang dựa vào của sổ ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.

“Tô Mặc Yên.” Giọng nam có hơi khàn khàn.

Nghe có vẻ không ổn.

Tô Mặc Yên bị gọi lại vừa đang dừng lại ở cửa xe bên kia, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cửa sổ.

Ánh đèn trong xe yên tĩnh phủ lên ngọn tóc anh,  một bóng đen  nằm dưới hàng mi dày của anh.

Ánh mắt nam nhân tối tăm, mờ mịt, có chút không rõ, giống như ánh mặt trời không chiếu màn sương sớm, có chút mông lung mơ hồ..

Sau một lúc im lặng, nghe thấy giọng nam bật cười.

Rất nhẹ nhàng, êm ái: “Chú ý an toàn, hẹn gặp lại sau.”

“Cậu cũng vậy.” Tô Mặc Yên mỉm cười thu hồi ánh mắt ở trên người anh.

Xuống xe mà không quay đầu nhìn lại.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen nằm trong góc của bãi đậu xe dưới tầng hầm cho đến khi bóng người xinh đẹp bước vào thang máy,cửa đóng lại.

Từ Thành Thanh mới đi tới vị trí bên cạnh Lục Cẩm Bạch rồi ngồi xuống: “Em làm sao vậy? Trạng thái tinh thần  sao nhìn không tốt lắm vậy, mệt mỏi à? ”

Lục Cẩm Bạch nhíu mày, nhờ anh ta xoa xoa huyệt thái dương giúp mình.

Ngữ điệu tạm thời không còn nhẹ nhàng như lúc trước: “Không biết, em chỉ cảm thấy là đầu có chút chống mặt thôi. ”

Từ Thành Thanh đến gần anh rồi ngửi ngửi, trong lòng tạm thời hiểu được nguyện nhân.

“Em và Tô Mặc Yên có uống rượu không?”

“Chóng mặt chắc có lẽ liên quan đến chuyện này, nếu không thì em  ngủ một giấc đi.” “Tới sân bay anh sẽ gọi em.”

Lục Cẩm Bạch nghĩ lại một lúc rồi anh nhớ đến tới loại rượu trái cây mà anh dùng để giải khát.

Thứ đó uống rất ngọt không khác gì đồ uống bình thường, tại sao lại có rượu được?

Sau đó,vì anh quá chóng mặt nên Từ Thanh Thành yêu cầu tài xế đi tìm một hiệu thuốc gần đó

Kêu trợ lý mua cho Lục Cẩm Bạch một số loại thuốc giải rượu.

“Cũng may, chuyến bay bay lúc 11 giờ, bây giờ tới vẫn kịp.”

“Em nhắm mắt một chút đi. Em cũng được xem là không quá say. Một lát nữa lại hết ấy mà.” Từ Thanh Thành  vừa nói vừa kiểm tra lịch trình của Lục Cẩm Bạch trên điện thoại di động của mình.

Anh đang nghĩ về việc đổi chuyến bay đến Paris thành sáng mai.

Đêm nay cũng không cần giày vò Lục Cẩm Bạch.

Nhưng mà sau khi xem lịch trình thì thật sự không còn cách nào chậm trễ nó nữa.

Lục Cẩm Bạch uống thuốc xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng anh cũng không có ngủ, bên tai còn có thể nghe thấy thanh âm Từ Thành Thanh cùng trợ lý tán gẫu.

Trợ lý nói rằng ngày mai là sinh nhật của bạn gái cậu ta.

Từ Thanh Thành trêu gẹo: “Sinh nhật ngày mồng ba tháng ba. Một ngày không tồi nha.”

“Cậu muốn nghỉ phép rồi về tổ chức sinh nhật cho bạn gái không?”

Trợ lý gãi đầu cười, thậm chí nói không cần.

Nói là quà đúng ý thì  bạn gái cũng không ngại anh chàng có thể ở bên mình hay không.

Lúc sau hai người bọn họ còn nói cái gì, Lục Cẩm Bạch lại không thể nghe rõ.

Suy nghĩ anh đang bị mắc kẹt vào câu nói ngày mồng ba  tháng ba.

Đầu óc ban đầu mơ hồ  giống như say rượu bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.

“Ngày mai, ngày thứ ba của tháng ba?!” Lục Cẩm Bạch đột ngột ngồi dậy.

Từ Thanh Thànhvà trợ lý đang nói chuyện bị giật mình, bọn họ  sợ hãi nhìn anh.

Từ Thanh Thành nói: “A Cẩm, em làm gì vậy? Làm thế sẽ dọa chết người đó?”

“Không phải bảo em  nghỉ ngơi thật tốt sao? Tại sao anh lại như” Xác chết vùng dậy”…”

Trước khi người đàn ông còn chưa lẩm bẩm xong, Lục Cẩm Bạch xoa xoa thái dương.

Vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lại thêm lần nữa

: “Ngày mai có phải là ngày mồng ba tháng ba không?” Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, nặng nề, khiến  cho Từ Thanh Thành cảm giác bị áp bức mà trước nay chưa từng có.

Từ Thanh Thành, người bị Lục Cẩm Bạch ép hỏi, cẩn thận gật đầu và chớp chớp mắt: “Là ngày thứ ba của tháng ba… sao, có chuyện gì vậy?”

“Quay người trở về khách sạn.” Người đàn ông trầm giọng nói..

Anh ngả lưng xuống ghế và dùng một cánh tay giữ mí mắt.

Anh lại nhớ ra điều gì đó rồi lại ngồi dậy, “Đừng quay lại khách sạn, tìm cửa hàng hoa và tiệm bánh trước đã.”

Từ Thanh Thành: “…”

Anh  thực sự không thể theo kịp đầu óc Lục Cẩm Bạch n.

Đang yên đang lành lại bỗng nhiên quay lại khách sản?

Tìm một cửa hàng hoa và một cửa hàng bánh? Làm cái quái gì vậy chứ!

“Không phải … chuyến bay của chúng ta lúc mười một giờ, bây giờ đã hơn mười giờ rồi.”

“Em vừa muốn tiệm hoa vừa muốn tiệm bánh, còn phải trở về khách sạn, làm gì vâyh? Như vậy sẽ lỡ máy bay.

” Nếu không kịp máy bay,quảng cáo ngày mai …”

“Ngày thứ ba của tháng Ba làsinh nhật của Tô Mặc Yên.”

“Em phải đi cùng cô ấy tổ chức sinh nhật.”

Lục Cẩm Bạch cắt ngang lời nói của Từ Thanh Thành, khẽ mày: ” Lịch quảng cáo hoãn đi, tối nay em sẽ không bay đâu ”

Bình luận

Truyện đang đọc