NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ ĐỜI TRƯỚC


Những lời mắng nhiếc của thích khách khi ám sát Tin vương đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, hơn nữa sau khi ám sát không thành hung thủ còn quyết tuyệt tìm đến cái chết, vẻ mặt bi phẫn và căm uất ấy của hắn đã khiến cho những người dân có mặt lúc ấy đều tin tưởng những lời hắn nói.
Đường Quân Dao không dám tin Đường Hoài Diệu sẽ hành thích Tín vương một cách lỗ mãng như vậy.

Nàng vội vội vàng vàng quay về nhà và nhanh chóng báo lại chuyện này cho Đường Tùng Niên.
Xưa nay Đường Tùng Niên là người dù núi Thái Sơn có sập thì mặt cũng có thể điềm tĩnh như thường, ấy thế mà giờ phút này mặt ông cũng phải tái đi.
“Ngu xuẩn! Quá mức ngu xuẩn!” Ông tức giận nói ra câu này, sau đó cũng không kịp nói gì thêm đã vội vàng ra cửa.
“Những gì muội nói đều là thật sao? Nhi ca thật sự hành thích Tín vương trên đường ư?” Không biết Đường Quân Du đã tới từ khi nào, nàng chỉ thấy mặt nàng ta trắng bệch, hỏi với giọng run run.
“Ta không cần thiết phải lấy chuyện này ra làm trò đùa.” Đường Quân Dao thản nhiên đáp.
Cổ họng Đường Quân Du tắc nghẹn.

cơ thể quá mức gầy yếu không ngừng run rẩy.
Đột nhiên nàng ta bắt lấy cánh tay của nàng, cất giọng cầu xin đầy đau thương: “Cứu huynh ấy đi, cầu xin các ngươi hãy cứu huynh ấy với, ta lạy ngươi, ta lạy ngươi mà!”
Nói xong, nàng ta thật sự quỳ ‘bụp’ xuống đất, dập đầu quỳ laỵ Đường Quân Dao.
Đường Quân Dao lách mình tránh được, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Tỷ muốn làm cái gì? Muốn ép nhà ta phải hứa hẹn cứu người sao?”
“Ta không có ý đó, ta……..” Đường Quân Du muốn giải thích nhưng lại bị nàng cắt ngang.
“Đường Quân Du, ta không ngại nói thẳng với tỷ sự thật này, con người ta trời sinh tính tình bạc bẽo, chỉ để tâm những người ta quan tâm, còn những người khác sống chết thế nào cũng chẳng liên quan gì tới ta cả, cho nên tỷ không cần lấy máu mủ ruột thịt ra để bức ép ta, nếu chuyện này của Đường Hoài Diệu không làm liên lụy đến cha huynh của ta, chúng ta có thể niệm tình hắn nhiều năm sống an phận thủ thường mà ra tay cứu giúp.”
“Nhưng mà, giả sử lần ám sát lỗ mãng này của hắn làm ảnh hưởng đến cha huynh ta, dù chỉ là một ít thôi, lúc đấy dù tỷ có quỳ chết trước mặt ta, thì ta sẽ không để người nhà ta ra tay quản loại việc vớ vẩn này!” Ánh mắt nàng sắc bén, nói rành mạch từng chữ.
Sắc mặt Đường Quân Du hết đen lại trắng, sau một lúc lâu, nàng ta từ từ đứng dậy, khẽ nói: “Ngươi lúc nào cũng như thế, từ bé đã như thế, ngươi không để ý tới ai cả, cũng không hề để ai vào mắt.”
“Thế nhưng cho dù là thế thì ngươi vẫn dễ dàng có được xuất thân, địa vị, các mối quan hệ, thậm chí là cả dung mạo,..

những thứ tốt đẹp mà người khác không thể có được trong cuộc đời này.


Ngươi thật sự khiến người ta vô cùng ghen tị.”
“Bao gồm cả tỷ?” Đường Quân Dao thản nhiên hỏi.
“Đúng thế, bao gồm cả ta.” Đường Quân Du thừa nhận.
Sao có thể không đố kỵ cho được đây? Đặc biệt là khi chức quan của Tam thúc phụ càng ngày càng lớn, mà Đường Quân Dao cũng dần dần bước vào tầng lớp quý nữ mà nàng không thể giao thiệp được, từ đó loại đố kỵ ấy cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.
Nàng ta lau loạn xọa nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi rồi nhỏ giọng nói: “Có lẽ đây là may mắn mà đời trước ngươi đã tu luyện được, người khác đố kỵ thế nào cũng chẳng có ích gì.”
May mắn của đời trước tu luyện được? Đường Quân Dao nhếch khóe miệng như đang tự giễu.
Dựa vào những việc nàng đã làm ở đời trước, nàng thật sự không biết mình làm sao có thể tu luyện được may mắn của ngày hôm nay.
Đường Tùng Niên đi đến tận tối mới về, nàng căn đúng thời cơ đi hỏi ông về chuyện của Đường Hoài Diệu, vừa bước vào thư phòng đã thấy Đường Hoài Châu cũng ở đấy.
Đường Tùng Niên tất nhiên hiểu ẽo mục đích đến đây của đôi nhi nữ, ông hiếm khi không đợi bọn họ mở lời đã tự động nói trước: “Chuyện của Hoài Diệu các con không cần lo lắng đâu, thương thế của Tín vương không nặng lắm, hắn mà sống thì Hoài Diễu cũng có cơ hội sống.”
“Con lo lắng chuyện khác cơ.

Lần này Nhị ca đã bóc trần bộ mặt trơ tráo của Tín vương, dù rằng danh tiếng của hắn đã bị tổn hại thế nhưng làm sao biết được chuyện này có làm liên lụy đến nữ quyến Đường phủ hay không, nhất là Bảo Nha, muội ấy là người vô tội nếu như cũng bị liên……….” Đường Hoài Châu lo âu.
“Không sao đâu, Tín vương sẽ giúp chúng ta che giấu.” Đường Tùng Niên vẫn điềm nhiên như không và nói.
Đường Hoài Châu sửng sốt, hắn còn chưa nghĩ thông thì đã nghe thấy Đường Quân Dao cười nói: “Cha nói chí phải, Tín vương còn sợ lời nói của Nhị ca bị chứng thực hơn chúng ta.

Nếu như con đoán không sai thì, không bao lâu nữa hắn ta sẽ tìm cách khơi chuyện Đại bá phụ ấm ức trong lòng vì chuyện bị tước mất chức quan lên.”
Suy cho cùng, hắn ta thà để mọi người biết mình bị Đường Hoài Diệu trả thù vì lí do cách chức Đường Bách Niên theo lẽ công còn hơn là để lộ nguyên nhân thật sự.
Đường Tùng Niên vuốt râu tỏ ý tán thành.
Chỉ như thế mới có thể vừa lý giải được động cơ ám sát của Đường Hoài Diệu, vừa cứu vãi được vài phần danh tiếng của Tín vương, ít nhất còn lấy lại được chút thể diện.
“Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ thì Nhị ca sẽ bị kết án gì ạ?” Đường Quân Dao hỏi.
Đường Tùng Niên thở dài thườn thượt: “Kết cục tốt nhất là lưu đày.


Thằng bé này hành xử quá liều lĩnh, dám ở trước mắt bao người làm ra loại chuyện như vậy, cho dù người không bị giết chết thì luật pháp cũng sẽ không tùy tiện tha cho hắn.”
Hơn nữa, bởi vì mối quan hệ giữa ông và Đường Hoài Diệu, trong triều có rất nhiều con mắt nhìn ông chằm chằm, cho nên ông không thích hợp để can thiệp quá nhiều.
Huynh muội Đường Hoài Châu đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau trầm mặc.
Việc Đường Hoài Diệu ám sát Tín vương không thành, ngược lại còn bị bắt sống đã nhanh chóng truyền đến tai Đường Bách Niên, ông ta tức đến nỗi mắng to hai từ ‘Nghiệt tử’, thậm chí còn hét lên rằng muốn cắt đứt quan hệ phụ tử với Đường Hoài Diệu, trục xuất hắn ra khỏi gia tộc, để tránh bị thằng con xấu xa này liên lụy.
Nhưng Lý Thị đã lâu không to tiếng với ông ta, nay bỗng nhiên ngang ngạnh cãi lộn ầm ĩ với ông ta, Lý Thị nói nếu ông ta dám trục xuất nhi tử ra khỏi gia tộc thì bà ta sẽ vạch trần những chuyện dơ bẩn mà những năm nay ông ta đã làm.
Dù sao, trong ba đứa con của bà thì cuộc đời của trưởng tử và nữ nhi đều đã bị hủy hoại, nếu đứa còn lại cũng bị hủy hoại nốt thì bà còn phải quan tâm đến chuyện gì nữa.
Đường Bách Niên nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của bà ta, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng ông ta vẫn không dám kiên quyết bức ép Lý Thị, mà chỉ hùng hổ chửi bới một trận, sau đó tức tối đi đến phòng của tiểu thiếp vừa mới nạp vào cửa không lâu.
Cho đến khi ông ta rời đi, Lý Thị mới suy sụp mà ngồi ngã xuống ghế thái sư, bà ta bụm mặt khóc không ra tiếng.
Ba đứa con của bà đều bị hủy hoại, đều bị hủy hoại hết cả rồi…….
Mặc dù Đường Bách Niên không dám thật sự cắt đứt quan hệ phụ tử nhưng Trần Quảng Tiết lại không như thế.

Khi ông ta nghe nói Đường Hoài Diệu bị quan phủ bắt sau khi ám sát Tín vương không thành, vì sợ nhà mình bị Đường gia liên lụy nên hắn ta đã dứt khoát bắt Trần Triệu Dũng hưu thê.
Hai chữ hưu thế vừa thốt ra, hắn ta đã cảm thấy đây là một ý kiến đúng đắn.

Bỏ Đường Quân Du rồi, cho dù trước đó nàng ta có đánh Tín vương bị thương, hay Đường Hoài Diệu ám sát Tín vương thì cũng không liên quan tới Trần gia bọn hắn.
Nhưng bất kể hắn khuyên bảo thay đánh chửi thế nào thì Trần Triệu Dũng cũng không chịu đồng ý, sự cố chấp của thằng con này khiến hắn nổi cơn tam bành.
“Nghiệt tử, chẳng lẽ mày muốn để cái nhà này tuẫn táng theo Đường gia hả?”
Trần Triệu Dũng bặm chặt cánh môi không nói năng gì.

“Mày không chịu bỏ đúng không? Được, thế thì mày cút, tao không còn thằng con như mày nữa, mày cũng không còn là người của Trần gia nữa!” Trần Quảng Tiết giận tím mặt.
Tiểu thiếp đang ôm nhi tử mới sinh đi ngang qua cửa sổ thấy vậy hai mắt lúng liếng, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Từ lúc Tín vương bị thương vẫn luôn ở lì trong phủ dưỡng thương, vì bị thương không thể sinh hoạt vợ chồng nên đám cơ thiếp trong vương phủ ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tràng phật châu trong tay Tín vương phi chuyển động nhanh như gió, miệng nói lẩm bẩm, nàng tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nói gây hấn của Đường Quân Nhu.
Đường Quân Nhu bực bội lắm, nhưng không thể làm gì được nàng ta nên đành chịu.

Mặc dù nàng đã hoàn toàn nắm giữ hậu trạch của phủ Tín vương, nhưng về danh nghĩa thì nàng vẫn chỉ là một thứ phi.
Nàng nhìn Tín vương phi bằng ánh mắt thù hằn.
Chả trách điện hạ lại chán ghét nàng ta như vậy.

Một mặt, bên ngọai của nàng ta chẳng những không giúp đỡ được điện hạ mà còn trở thành gánh nặng của ngài ấy; mặt khác, nàng ta không thể hoàn thành trách nhiệm của một vương phi, cũng như không thể hầu hạ tốt cho điện hạ.
Rõ ràng nàng ta chỉ là một con bệnh không thể thiếu thuốc, nhưng vẫn giữ khư khư ngôi vị vương phi mà không chịu chết đi.
“Sắp đến giờ điện hạ uống thuốc rồi, ta không nhàn rỗi như vương phi, chỗ điện hạ không thể thiếu người, nay xin cáo từ ở đây.” Nàng chưng ra bộ mặt khó coi, song cũng không muốn tiếp tục ở lại đối mặt với khuôn mặt ốm yếu xanh xao trước mắt mình, cuối cùng nàng bỏ lại câu nói đắc ý này rồi rời đi.
“Đệ đệ của nàng ta ám sát Tín vương, rõ ràng khi trước Tín vương còn trút giận lên người nàng ta, thế mà mấy ngày nay ngài ấy chẳng những không giận mà còn càng thêm sủng ái nàng ta, nô tỳ thấy có gì đó không đúng lắm!” Thu Bình lấy làm lạ.
“Đương nhiên là do Thứ phi nương nương của chúng ta có thủ đoạn cao siêu rồi, nàng ta có thể hầu hạ ác lang đang không thể sinh hoạt vợ chồng, khiến hắn ta thoải mái.

Ban đêm hầu hạ người tốt, ban ngày đương nhiên có thể thẳng lưng làm người.” Tín vương phi thong dong nói.
Thu Bình trợn mắt líu lưỡi.
“Đường Quân Nhu quả thực là người biết co biết duỗi, thật sự không hề đơn giản chút nào!” Một lúc lâu sau, nàng cất tiếng cảm thán, cho dù nàng không thích Đường Quân Nhu nhưng cũng không thể không viết một chữ phục tặng cho nàng ta.
Ở phủ Tín vương ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên nàng gặp được một ‘nữ tử đặc biệt’ có ‘ý chí kiên cường’ đến vậy.
“Dừng đồ lại được rồi! Tính toán một chút, cũng tàm tạm rồi.” Tín vương phi bỗng nhiên thấp giọng phân phó.
Thu Bình hiểu ý nàng, gật đầu nói: “Vương phi yên tâm.”
Tín vương bị thương không nặng, cũng không hề ảnh hưởng tới tính mạng, mà người hành hung lại là cháu trai của Đường đại nhân, điều này khiến cho quan viên xử lí vụ án lâm vào thế khó, hắn ta không biết nên phán quyết nặng một chút, hay phán quyết nhẹ một chút.
Hắn ta lưỡng lự không thôi, vì thế bèn đến xin ý kiến của Khâu Trọng, người xưa nay luôn bất hòa với Đường Tung Niên.
Khâu Trọng chỉ cười nhạt và nói một câu: “Ngươi chỉ cần nhớ rằng bổng lộc của mình từ đâu mà đến, ắt biết mình nên xử lí như thế nào.”

Trên có vua, dưới có quân thần, ăn mặc chi tiêu đều là của nhân dân, vì thế quan viên làm việc phải tuân theo pháp luật, giải quyết hợp với lẽ công.
Quan viên nọ vỗ gáy một cái, tức khắc bừng tỉnh, sau khi trở về phán chém đầu không chút do dự.
Ăn bổng lộc của hoàng thất, nên đương nhiên phải san sẻ cùng hoàng gia, coi việc của hoàng thất là ưu tiên hàng đầu.
Trong Ngự thư phòng, Thiên Hi đế đặt sổ con trong tay xuống, nâng mắt nhìn về phía Đường Tùng Niên, nhịn không được bèn hỏi: “Hình như ái khanh không hề nhắc đến chuyện Đường Hoài Diệu hành thích Tín vương với trẫm.”
Đường Tùng Niên khom người chắp tay nói: “Thần và Hoài Diệu là thúc cháu ruột thịt, trên lập trường này mà đưa ra quyết định sẽ khó tránh khỏi sự thiên vị, cho nên thần không dám xem liều lĩnh nói ra.”
Thiên Hi đế cười: “Khanh thành thật thật đấy.

Nói đi, hiện tại trẫm muốn nghe khanh nói lời thiên vị.”
Đường Tùng Niên nói ‘Tuân chỉ’; sau một hồi suy nghĩ bèn kể từ việc Đường Quân Du lỡ tay đánh Tín vương bị thương dẫn tới chuyện Đường Bách Niên làm mất chức quan, con đường làm ăn gặp trắc trở.
Còn về việc vì sao một nữ tử yếu ớt như Đường Quân Du lại làm Tín vương bị thương thì ông không hề nhắc đến nửa lời.
Thiên Hi đế yên lặng nghe, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, sau khi Đường Tùng Niên ngừng nói mới gật đầu để ông ta cáo lui.
Sau khi Đường Tùng Niên rời khỏi, khuôn mặt ông cuối cùng cũng lộ rõ ​​vẻ tức giận.
Những gì Đường Tùng Niên nói không khác quá nhiều so với những gì ông đã cho người đi điều tra, Đường Tùng Niên không hề nói ra lý do Đường Quân Du đánh Tín vương bị thương càng khiến ông khó chịu.
Thân là hoàng tử mà còn muốn quấy rối phụ nhân nhà lành, thật là……….
Ông hít một hơi thật sâu, lấy ngự bút, gạch thật mạnh lên hai chữ ‘chém đầu’ trên sổ con, và viết xuống bên cạnh hai chữ ‘lưu đày”.
Từ sau khi ra khỏi Ngự thư phòng thì Đường Tùng Niên đã biết lần này Đường Hoài Diệu đã có thể giữ được tính mạng.
Mấy ngày nay ông luôn chờ bệ hạ chủ động hỏi ông chuyện này, bởi vì ông hiếu rất rõ rằng, khi bệ hạ hỏi ông, đồng nghĩ với việc Hình bộ và Đại lý tự đã đưa ra phán quyết cuối cùng, ông chỉ cần ra tay ở thời khắc cuối cùng này thôi.
Ông càng rõ hơn một điều, chắc chắn bệ hạ đã điều tra rõ ràng việc này từ trước, ông càng mơ hồ không rõ nguyên nhân gây ra sự việc, thì bệ hạ càng tức giận về hành vi của Tín vương, nhờ đó mà Hoài Diệu tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ông vừa ra khỏi cửa cung, đang định lên kiệu về phủ thì có một thị vệ trong phủ hấp đi tới và nói thầm vào tai ông.
“Cái gì?!”Đường Tùng Niên nghe xong lập tức biến sắc: “Tin này có chính xác không?”
“Vô cùng chính xác ạ! Người được Tín vương phi phái đi mời thái y vẫn còn đang trên đường đi.”
Sổ con Thiên Hi đế ngự phê Đường Hoài Diệu đi lưu đày vừa truyền tới Đại lý tự, thì tin Tín vương thượng mã phong (*) đã truyền vào cung.
(*) Thượng mã phong: trạng thái sốc khi đang quan hệ tình dục và dẫn tới đột tử của nam giới.
Sinh mẫu Diêu phi của Tín vương phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ngay tại chỗ..


Bình luận

Truyện đang đọc