NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ ĐỜI TRƯỚC


“Mau tránh ra, mau tránh ra.

Ngựa đang bị hoảng sợ, con ngựa này đang bị hoảng sợ!” Hứa Quân Dao nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của xa phu từ bên ngoài truyền vào.
“Dao Dao con ngựa bị hoảng sợ rồi!” Ngôn Vũ cũng hoảng sợ.
Sắc mặt Hứa Quân Dao hơi tái đi, nhưng vẫn níu chặt thùng xe để tránh bị văng ra ngoài.

Ở bên ngoài, những tiếng kêu sợ hãi của người đi đường, tiếng va chạm khi hai bên tránh nhau, tiếng khóc lớn của những đứa trẻ như thể trộn lẫn lại với nhau rồi truyền vào trong xe, dù không hề tận mắt chứng kiến nhưng nàng cũng có thể mường tượng được cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Hai thị vệ phụ trách hộ tống nàng về phủ cũng phản ứng ngay lập tức, hai người nọ nhanh chóng chia hai đường đuổi theo con ngựa đang nổi điên.
“Ngồi vừng vàng, chớ sợ hãi, phụ thân đến cứu con đây!” Bỗng nhiên, trong âm thanh hỗn loạn bên ngoài truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, Hứa Quân Dao hoảng hốt giây lát, ngay sau đó lại nghe thấy có người kêu to: “Lão gia cẩn thận!”
“Dao Dao, là phụ thân ngươi, là phụ thân của ngươi đến cứu ngươi kìa!” Ngôn Vũ thò đầu ra nhìn, vừa mừng vùa sợ rồi kêu lên.
Lúc này, xe ngựa bị mất khống chế của Hứa Quân Dao chạy rất nhanh đã thế lại còn nghiêng ngả, suýt nữa làm tim gan phèo phổi của nàng lộn cả ra, hoàn toàn không nghe rõ những lời Ngôn Vũ nói.
Ở bên ngoài, Mặc Nghiên trơ mắt nhìn lão gia nhà mình bỗng nhiên lao về phía con ngựa đang bị mất khống chế, hắn sợ đến nỗi xém nữa thì bất tỉnh nhân sự, song chỉ kịp hét lên một tiếng ‘Lão gia cẩn thận’, ngay sau đó hắn đã nhìn thấy những động tác nhanh nhẹn của lão gia nhà mình, thoắt cái Đường Tùng Niên đã nhảy lên lưng con ngựa nổi điên.
“Lão gia!!” Hắn co cẳng đuổi theo sau, giọng nói thảm thiết đến mức cổ họng sắp vỡ ra.
Khi hắn thở hồng hộc đuổi kịp thì chỉ thấy xe ngựa đã dừng lại.

Hắn thấy lão gia nhà mình đang ôm Tam cô nương bị ngã từ trong thùng xe ra, Đường Tùng Niên âu yếm vỗ lưng nữ nhi rồi dịu giọng trân an: “Tốt rồi tốt rồi, không sao cả rồi, ngoan, cha đây!”
Cả người Mặc Nghiên có chút mông lung, hắn mấp máy môi ngơ ngác đứng nhìn nhưng hơn nửa ngày vẫn nói không nên lời.
Hắn đang ở đâu? Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đã bỏ lỡ chuyện gì ư?
Ban đầu Hứa Quân Dao còn cố sống cố chết giữ chặt thùng xe để ổn định cơ thể, nhưng xe ngựa chạy quá nhanh.

Vào lúc tay nàng sắp không giữ nổi nữa thì may nhờ có Ngôn Vũ ôm chặt lấy nàng, xem như vì nàng mà dốc toàn lực.

Nhưng đột nhiên con ngựa hí dài một tiếng, thùng xe bỗng nhiên dựng đứng lên rồi lại bỗng nhiên hạ xuống, một người một quỷ không giữ nổi thùng xe rồi rơi ra ngoài.
Trong lúc cơ thể bị mất khống chế, Hứa Quân Dao âm thầm kêu khổ: E rằng lần này mình phải ăn chút trái đắng rồi! Nào ngờ cơ thể bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, ngay sau đó bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Đường Tùng Niên: ” Không sao rồi, không sao rồi….”
Ngôn Vũ ngã ngồi trên mặt đất, khóc không thành tiếng, nàng ta đưa tay vỗ ngực lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết….”
Hứa Quân Dao bị ôm đến nỗi đầu váng mắt hoa, một hồi lâu mới đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhận ra người  này chính là Đường Tùng Niên.
“Đường đại nhân, Bảo …..cô nương không sao chứ?” Ngay sau đó, lại truyền đến một giọng nói quen thuộc tràn đầy lo lắng, nàng nhìn sang bên cạnh Đường Tùng Niên thì bắt gặp đôi mắt lo lắng của Hạ Thiệu Đình, rồi vô thức mỉm cười với hắn.
“Ta nhìn thấy có vẻ không sao cả.” Đường Tùng Niên nâng một bên tay của nữ nhi, quan sát tỉ mỉ nàng một hồi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không sao, không sao, chắc chắn không sao, Dao Dao sẽ không bị sao đâu!” Lúc này Ngôn Vũ đã lấy lại bình tĩnh, nàng ta vừa cầm khăn tay lau cái trán không có mồ hôi vừa trả lời.
Hạ Thiệu Đình thấy gương mặt của tiểu cô nương tái mét, nhưng tinh thần nhìn trông không tệ, thậm chí còn cười với mình, biết nàng không bị thương nên hắn cũng yên tâm hơn.


Sau đó, Hạ Thiệu Đình đi về phía con ngựa điên đã được chế ngự đang ngã trên mặt đất, hắn đi vòng quanh nó và kiểm tra tỉ mỉ.
Còn Đường Tùng Niên, hắn phân phó Mặc Nghiên vừa mới chạy đến còn đang thở hổn hển đi thu xếp ổn thỏa cho những người dân bị ảnh hưởng.
“Đường đại nhân, xem ra đây không phải vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà là có người đã rắp tâm.” Hạ Thiệu Đình bỗng nhiên đến cạnh hắn nói nhỏ.
Sắc mặt Đường Tùng Niên lạnh lẽo: “Ta biết rồi, nếu không phải đột nhiên chịu đả kích thì sao một con ngựa đang bình thường bỗng nhiên lại nổi điên.

Ngặt nỗi người trên đường quá nhiều, lúc này muốn truy xét hung phạm e rằng không dễ dàng.”
“Phụ thân, Đình ca, hai người có cách gì để điều tra những cung nhân đã đưa con ra khỏi cung không? Chuyện hôm nay quả thực vừa bất ngờ lại vừa có chút trùng hợp, con hoài nghi trong cung có người không yên phận.” Hứa Quân Dao bỗng nhiên nói chen vào.
Đường Tùng Niên giật mình, đăm chiêu nhìn nàng, một lát sau lại quay sang nhìn Hạ Thiệu Đình trịnh trọng nói: “Hạ tướng quân thường xuyên ra vào cung, việc này xin nhờ tướng quân vậy.”
Hạ Thiệu Đình nhận lời, quay sang nhìn Hứa Quân Dao với ánh mắt lo lắng; hắn biết việc này không thể kéo dài thêm, chắp tay cáo từ rồi rời đi.
“Là kẻ nào? Là kẻ xấu xa nào muốn hại chúng ta?!” Ngôn Vũ phẫn nộ vặn khăn tay.
Hứa Quân Dao trấn an nàng ta vài câu rồi mới ngồi lên kiệu vải màu xanh của Đường Tùng Niên.

Còn Ngôn Vũ thì tức anh ách chui vào trong khóa trường mệnh.
Hai cha con Đường Thị một người đi bộ một người ngồi kiệu, chưa đến nửa canh giờ đã về tới Đường phủ.
“Phụ thân sao người lại đỉnh như vậy? Con ngựa kia điên rồi mà phụ thân vẫn chế ngự được nó ư? Chuyện đó không phải chỉ có người biết võ mới làm được sao?” Sau khi xuống kiệu, lúc hai cha con đang đi trên con đường lát đá xanh trong phủ Hứa Quân Dao không nhịn được bèn hỏi.
Lão già thối nhìn trông hào hoa phong nhã, nhìn diện mạo trông như một văn sĩ trung niên tay chói gà không chặt, hắn thật sự có thể trị được con ngựa đang nổi điên kia ư? Điều này quả thực đã đổi mới ấn tượng của nàng về hắn, song cũng khiến cho nàng phải nghi ngờ bên trong hắn có phải cũng đổi người rồi hay không?!
Đường Tùng Niên cười haha, giọng điệu có vẻ đắc ý: “Nhớ năm đó phụ thân còn từng đi theo bệ hạ ra trận giết địch, nay chỉ trị một con ngựa điên có đáng là gì!”
“Nhưng con từng nghe ca ca nói, mặc dù năm đó người từng vào quân đội, nhưng bởi vì võ nghệ quá kém, xương cốt quá yếu nên bị người chê bai, sau đó được sắp xếp vào trong doanh trướng làm mấy chuyện vặt vãnh như viết viết tính tính.” Hứa Quân Dao giọng nói sặc mùi nghi ngờ.
Nụ cười của Đường Tùng Niên ngay lập tức cứng lại, hắn không nghĩ tới nhi tử lại phá đám sau lưng mình như thế, tức giận nói: “Thằng nhóc láo toét đấy biết cái gì? Phụ thân con là nguời văn võ song toán, văn võ song toàn đấy! Không biết cái gì cũng dám nói xằng nói xiên trước mặt muội muội, đợi thằng nhóc đấy về cha sẽ cho hắn biết tay!”
Châu ca đang đi kết giao bạn bè đột nhiên hắt xì một cái, hắn xoa mũi rồi buồn bực gãi đầu, ngay sau đó mỉm cười với nam tử trẻ tuổi trước mặt, nói: “Mạnh huynh nói đúng lắm, nói rất đúng….”
Ánh mắt Hứa Quân Dao mang theo vẻ chế nhạo, rõ ràng là không tin những gì hắn nói.
Đường Tùng Niên bất lực, đành phải nói: “Cha con từng thuần hóa ngựa trong quân một thời gian.

Dù là ngựa điên, ngựa hoang hay ngựa hung hãn, cha con đều đã từng thuần hóa.”
Hứa Quân Dao bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra là như vậy.
Đường Tùng Niên không muốn cùng nữ nhi nói về quá khứ mà hắn đã phải vật lộn để trải qua, đoạn hắn nhíu mày hỏi: “Sao con lại nghi ngờ chuyện hôm nay ngựa bị hoảng sợ có liên quan đến người trong cung? Chuyện này rốt cuộc là nhằm vào con, hay con bị phụ thân liên lụy vẫn chưa rõ ràng, sao con lại có suy nghĩ như vậy?”
Hứa Quân Dao hơi chần chừ, đám Phương Nghi có liên quan đến nhiều bí ẩn đã xảy ra với mình ở đời trước, các nàng là ai? Vì sao các nàng phải hao tổn tâm huyết tiếp cận mình rồi tìm đủ mọi cách để giành được lòng tin của mình? Nàng nghĩ tới nghĩ lui đều không tìm được đáp án.
Tuy rằng đời trước bọn Phương Nghi không hề trược tiếp đối địch với mình, nhưng nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho các nàng, nàng thậm chí không ngại thực hiện một số biện pháp thô bạo khi cần thiết, nhưng những điều này cũng phải nói thật với lão già thối sao?
Nàng đương nhiên tin rằng lão già thối đời này chẳng những không phải là kẻ địch của nàng, thậm chí còn là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.

Thành thực mà nói, nàng từng học rất nhiều âm mưu quỷ kế, học cách để đạt được mục địch mà không từ một thủ đoạn nào, nhưng nàng chưa từng học cách dựa dẫm vào người khác.

Đường Tùng Niên cũng không ép nàng, hắn kiên nhẫn đợi câu trả lời của nàng.
Cuối cùng, hắn nghe thấy giọng nói lưỡng lự của nữ nhi: “Hôm nay ở Đông cung….”
Hứa Quân Dao cuối cùng vẫn quyết định kể rõ đầu đuôi ngọn ngành những gì đã xảy ra ở Đông Cung cho hắn nghe.

Nàng không biết quyết định này là đúng hay sai, nhưng nếu mọi chuyện đúng như nàng đoán thì Phương Nghi và đám dư nghiệt của tiền triều có liên quan đến nhau, vì thế chỉ dựa vào sức của một mình nàng thì không thể đối phó được với bọn chúng.
Sắc mặt của Đường Tùng Niên dần dần trở nên nghiêm túc.
“….Con chỉ cảm thấy mặt các nàng hơi quen, như thể đã nhìn thấy họ ở đâu đó khi họ còn nhỏ, nhưng nhất thời con không thể nhớ ra được cho nên mới thuận miệng hỏi nàng hai câu, không nghĩ tới trên đường từ cung về nhà thì ngựa lại bị hoảng sợ.”
“Chuyện này hơi trùng hợp, con cũng không dám khẳng định, vì thế mới nhờ phụ thân và Đình ca nghĩ cách điều tra.

Nếu mầm tai họa này thật sự là do lời nói của con gây ra thì trong Đông Cung khi đó nhất định có người mật báo.” Hứa Quân Dao vẫn quyết định giấu diếm một phần chân tướng.
“Chuyện này cứ giao cho phụ thân.

Cho dù thật giả thế nào thì hai cung nữ trong lời con nói chắc chắn không phải đèn cạn dầu, ít nhất có thể chắc chắn rằng các nàng đang châm ngòi giữa Thái Tử phi và Bành lương đệ.” Đường Tùng Niên nói.
“Được rồi, bây giờ chắc chắn nương con cũng biết chuyện xảy ra trên đường về phủ rồi, mau đi đi! Tránh để nương con lo lắng.” Hắn vỗ vai nữ nhi, âu yếm nói.
“Vâng ạ, con nghe cha ạ.” Hứa Quân Dao vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, sau đó xoay người đi ra cửa và đi về phía viện của Nguyễn Thị.
Đường Tùng Niên vuốt râu, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nữ nhi rồi thở dài: Tiểu nha đầu đã lớn, cũng bắt đầu có chuyện giấu giếm phụ thân rồi, thấy chiếc áo bông nhỏ bé sắp trở thành áo giáp sắt người cha già như hắn thật sự thấy chua xót mà lau nước mắt.
Một lát sau, hắn lại cảm thấy một cơn đau lưng mỏi eo ập đến, hắn không thể không vịn vào thư án rồi chầm chậm ngồi xuống, sau đó hắn vung nắm tay lúc đấm chỗ này lúc đấm chỗ kia, sau đó lại tiếp tục thở dài một tiếng.
Suy cho cùng cũng không bì nổi lúc con trẻ, chỉ một con ngựa điên đã khiến cả người hắn mệt rã rời.
Tuy Hứa Quân Dao nói ra nghi ngờ trong lòng với Đường Tùng Niên, nhưng thật ra nàng tin chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không phải ý của Phương Nghi, với tính cách cẩn thận của người này thì chắc chắn không thể đưa ra một quyết định lỗ mãng như thế.
Nếu đã không liên quan đến Phương Nghi thì chuyện hôm nay xảy ra với nàng ắt có liên quan đến Đường Tùng Niên.

Nàng cảm thấy sau khi trải qua chuyện ngày hôm này thế lực của hai nàng kia ở Đông Cung nhất định bị đả kích, dù sao Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ cũng không phải là kẻ ngu dốt.
Nhưng có một chuyện mà nàng không biết, Phương Nghi lúc này chỉ muốn chém quách cái tên tâm phúc đang đi theo mình mà thôi.
“Ngu xuẩn! Con nha đầu thối kia nói một câu lấp lửng mà đã làm ngươi luống cuống cả tay chân, đã thế còn làm ra cái chuyện ngu không ai bằng này! Ngươi có biết hành động lần này chỉ càng chứng thực sự nghi ngờ của nàng đối với chúng ta không? Thậm chí còn thu hút sự chú ý của tên nghịch tặc Triệu Thị, nếu thật sự là như vậy thì bố cục của chúng ta nhiều năm ở trong cung cũng sẽ bị hủy!”
“Thế, thế hiện giờ phải làm sao đây?” Người nọ có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện mặt mày trắng bệt, run giọng hỏi.
Phương Nghi hít một hơi thật sâu, quả quyết nói: “Ngươi lập tức trở về, an tâm hầu hạ Từ Uyển Thanh, sau này chuyện của ta và Đồ Y ngươi không cần nhúng tay vào, trừ phi ta có an bài khác, đi ngay đi!”
Dù chỉ muốn giết quách đồ ngu này đi nhưng hiện giờ vẫn phải nghĩ cách bảo vệ nàng.
Người kia không dám nói nhiều, sau khi thưa một tiếng rồi vội vàng quay người rời đi, ánh đèn mờ mịt chiếu qua khuôn mặt nàng ta đồng thời cũng phản chiếu lại gương mặt của nàng, người kia chính là cung nữ ngày đó đã khiển trách Đồ Y và cũng là người cho Đồ Y một cái tát trời giáng.
Nguyễn Thị biết tin nữ nhi gặp nguy hiểm quả nhiên sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy nữ nhi trở về, nàng không nói không rằng kéo con bé đến gần tỉ mỉ kiểm tra một hồi, cuối cùng vẫn không yên tâm lại cho người đi mời đại phu.
Hứa Quân Dao nhiều lần cam đoan trên người mình không bị thương, cũng không cảm thấy đau, đại phu có thể mời nhưng mà là mời cho phụ thân.

Lúc nãy trên đường về phủ, lão già thối tưởng rằng nàng không biết nên thỉnh thoảng lại lén lút xoa nắn eo, rồi lại xoa bóp cánh tay, nhưng nàng biết chắc chắn hắn đã bị thương khi chế ngự con ngựa điên kia.

Chẳng qua hắn sĩ diện không chịu nói mà nàng cũng thuận theo hắn luôn; đằng nào cũng có Bao phu nhân ở đây, dù hắn có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi.
Hứa Quân Dao khẽ cười khi thấy Nguyễn Thị vội vội vàng vàng đi đến thư phòng.
“Cô nương, người thật sự không bị thương chứ? Nếu bị thương thì cứ lén lút nói với ta, ta sẽ không nói cho phu nhân biết đâu.” Lam Thuần lo lắng hỏi.
“Không bị thương, thật sự không bị thương mà.

Nếu bị thương thật thì ta làm sao giấu các ngươi được, đi thôi! Về phòng nào.”
Trở về trong phòng, nàng phân phó Lam Thuần trông ở gian ngoài không cho bất kì người nào đi vào, sau đó mới gọi Ngôn Vũ ra, tiếp tục cuộc thẩm vấn chưa hoàn thành trong thùng xe.
“Nói mau, có phải ngươi giấu ta làm gì với Dự vương không?”
Ngôn Vũ ngó trước ngó sau, song lại không dám đối diện với ánh mắt của nàng, gương mặt đầy chột dạ khiến nàng nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.
“Nói nhanh! Ta còn đang đợi đấy!” Nàng ung dung sửa lại đầu tóc, hối một câu.
“A! Hôm nay hoa cài đầu của Dao Dao đẹp quá! Sao lại có cái hoa cài đầu đẹp đên thế nhỉ? Ngươi cài lên giống hệt như tiểu tiên nữ.” Ngôn Vũ tiếp tục dùng ‘đại pháp dời lực chú ý’.
Hứa Quân Dai đe doạ nàng ta: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ dùng toàn bộ số bùa mua ở chỗ Tái Thần Tiên lên người ngươi!”
Mặc dù nàng không biết bùa mua ở chỗ Tái Thần Tiên có tác dụng hay không, nhưng nàng phát hiện ra Ngôn Vũ hơi kiêng sợ những thứ đó, chỉ dựa vào điểm này, nàng cảm thấy Tái Thần Tiên có lẽ thật sự có chút bản lĩnh.
Dù sao con quỷ ngốc bên cạnh nàng đến cả bùa được Bao phu nhân lên tận quán để thỉnh, hay các loại pháp khí khai quang, thậm chí cả vật trừ tà đều không thể nào làm nàng ta sợ hãi.
Ngôn Vũ rụt cổ lại, đôi mắt nhỏ bé tràn ngập hờn dỗi.
Dao Dao xấu quá đi, lúc nào cũng thích dọa người ta…..
Nàng ưỡn ẹo một lúc, khi thấy Hứa Quân Dao thật sự đứng dậy tìm mấy lá bùa đó, nàng ta sợ đến nỗi không dám trì hoãn thêm, vội vàng nói: “Ta không làm gì Dự vương cả, mà chỉ lén lút đi nhìn hắn hai lần thôi, thật đấy, chỉ có hai lần thôi.”
“Ngươi đi nhìn hắn làm gì?” Hứa Quân Dao vừa nghe thì mơ hồ không rõ.
“Không biết nữa! Mấy hôm trước ta bỗng nhiên mơ thấy một cảnh tượng….” Ngôn Vũ nhíu đôi mi thanh tú, cố gắng nhớ lại.
Hứa Quân Dao ngạc nhiên nhướn mày: Quỷ mà cũng nằm mơ á?
Ngôn Vũ không biết suy nghĩ của nàng, nàng ta vẫn đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Cảnh tượng trong đó, dường như Dự vương đang dạy ta viết chữ….”
Hứa Quân Dao giật thót, mở to hai mắt không dám tin: “Ngươi nói ngươi thấy Dự vương dạy ngươi viết chứ ư?”
“Đúng vậy, chính là viết chữ.

Nhưng có lẽ ta viết không đẹp, Dự vương còn đánh vào lòng bàn tay của ta cơ.

Sao hắn lại đánh người như thế chứ! Người ta đã học bao giờ đâu, đương nhiên lần đầu viết chả không đẹp!” Lúc đầu vẻ mặt của Ngôn Vũ còn mơ màng, sau khi nói đến đây thì phồng má tức giận, như thee cảm nhận được cảm giác bị đánh vào lòng bàn tay.
Trong lòng Hứa Quân Dao như đang cuộn trào sóng dữ, nàng khiếp sợ nhìn nàng ta, ngay cả giọng nói cũng mang theo run rẩy: “Còn gì không? Ngươi còn mơ thấy cảnh tượng khác không?”
“Ừm…..ta nghĩ lại đã, hình như còn mấy cảnh tưởng nữa, nhưng chúng đều mơ hồ nên ta không thể thấy rõ ràng, cũng không nhớ nổi.” Ngôn Vũ buồn bực nhíu mày.
Hứa Quân Dao tâm loạn như ma, đầu óc cũng trở thành một mớ hỗn loạn, nàng cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp: “Thế ngươi lén lút đi nhìn hắn hai lần để làm gì?”
“Hừ, hắn đánh vào lòng bàn tay ta, đương nhiên ta phải đi tìm hắn tính số chứ gì nữa! Nhưng mà hắn không nhìn thấy ta, ta cũng không chạm được vào hắn, ta lấy khăn quạt vào cổ hắn mà hắn cũng không sợ.” Ngôn Vũ tức giận nói.
Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào đâu mà đánh vào lòng bàn tay người ta, người ta không quen hắn, trước đây cũng không biết hắn!
Hứa Quân Dao chợt thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể lảo đảo, đứng không vững rồi ngã soài ra đất, Ngôn Vũ sợ tới mức ôm lấy cổ nàng: “Dao Dao ngươi làm sao vậy?”
Hứa Quân Dao dựa vào người nàng ta, cảm nhận được cảm giác lành lạnh xuyên qua quần áo, trong phút chốc nàng thậm chí còn không hiểu nổi mình rốt cuộc là ai!

Dự vương từng dạy A Vũ viết chứ, thấy nàng ta viết không đẹp còn đánh vào lòng bàn tay ư? Nhưng người bị đánh vào lòng bàn tay không phải là mình sao? Làm sao lại biến thành A Vũ được? Không đúng, A Vũ có khuôn mặt giống mình của đời trước, vậy cảnh tượng nàng ta thấy trong mơ há chẳng phải mình sao? Nhưng mà làm sao nàng ta biết được?
Nàng càng nghĩ càng mơ hồ, càng nghĩ càng thấy đầu đau nhức dữ dội, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, Ngôn Vũ sợ đến nỗi chực khóc.
“Dao Dao, ngươi bị ốm hả? Ta bảo Lam Thuần tìm đại phu cho ngươi nhé….”
“Đừng đi, đừng đi, ta chỉ đột nhiên thấy hơi mệt thôi, ngủ một giấc là được.” Nàng bắt lấy cổ tay Ngôn Vũ, cố gắng nở ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Vậy được, ngươi ngủ một giấc đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Ngôn Vũ thút thít, nửa dìu nửa ôm nàng lên giường, tiếp đó kéo chăn đắp cho nàng, sau cùng lại nói: “Nếu ngươi không thích, sau này ta không tìm Dự vương nữa.”
“Không, A Vũ, ngươi muốn thì cứ đi, muốn làm gì thì cứ việc đi mà làm, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.

Chỉ duy nhất một điều, sau này nếu như ngươi nhớ ra cái gì cũng đừng lừa ta.” Hứa Quân Dao lắc đầu, nhỏ giọng nói.
“Được, cho dù sau này ta nhớ ra cái gì, đều sẽ không lừa nguơi.” Ngôn Vũ khịt khịt mũi, đáp lời một cách đáng thương.
Hứa Quân Dao mỉm cười với nàng ta rồi từ từ nhắm mắt lại, thoắt cái mí mắt đã  ngày càng nặng trĩu, nàng dần dần chìm vào giấc mộng.
“Điện hạ nhìn này, lần này ta viết không sai một chữ nào nhé.” Trong giấc mơ, nữ tử xinh đẹp ôm lấy nam tử áo gấm rồi ngẩng mặt lên nói với vẻ đắc ý.
Nam tử áo gấm nghiêm túc kiểm tra một lần, gật đầu: “Đúng là không sai chữ nào, nhưng mà chữ viết mềm yếu vô lực, còn viết không đẹp bằng hôm qua, vẫn nên phạt thôi.”
“Há? Thế mà cũng phải á?” Nữ tử dẩu môi lên, khuôn mặt rõ ràng không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa đôi tay trắng nõn ra, khi thấy nam tử nhấc tay đánh xuống, nàng ta sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.
Lòng bàn tay bị người nhẹ nhàng vỗ vài cái, nàng vụng trộm mở một mắt thì đập ngay vào mắt nàng là khuôn mặt tươi cười của người nọ, nàng reo hô rồi nhào vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta biết điện hạ không nỡ đánh thật mà….”
Đáp lại nàng là tiếng cười khẽ của nam tử.
Đúng vào lúc bầu không khí đang tốt đẹp, chợt có thị nữ xông vào: “Điện hạ, Họa Quyên tỷ tỷ đột nhiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, xin điện hạ di giá tới thăm nàng!”
Nữ tử dần dần thu lại nụ cười, nàng nhìn gương mặt lưỡng lự của nam tử, ân cần nói: “Điện hạ đi thăm tỷ tỷ đi! Ta luyện thêm chút nữa.”
“Được, nàng cứ luyện đi, khi về ta sẽ kiểm tra.” Nam tử thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có chút áy náy như cuối cùng vẫn rời đi cùng thị nữ kia.
Nữ tử dõi theo bóng dáng đi xa dần của hắn, một lát sau, nàng ta cười lạnh một tiếng.
Hứa Quân Dao chợt mở to mắt, ngực đập dồn dập, Lam Thuần đang chờ đợi bê cạnh nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng đi đến: “Cô nương dậy rồi ạ?”
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Nàng day thái dương và hỏi.
“Đã ngủ nửa canh giờ rồi ạ, cô nương ngủ sâu quá, lúc nãy phu nhân đi vào cũng không biết.” Lam Thuần nhanh nhẹn hầu nàng thay quần áo, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc.
Từ khi đến cạnh Hứa Quân Dao, tính tình của nàng ta cởi mơ hơn nhiều, chỉ là đầu óc của cô nương ăn nói vụng về này vẫn không thay đổi, cho dù ở thời điểm nào đều chỉ biết đặt mệnh lệnh của tam cô nương lên hàng đầu, hơn nữa còn chuyên tâm thực hiện đến cùng.
Trước những giọng nói kỳ lạ truyền ra từ phòng Hứa Quân Dao, nàng ta khó hiểu rồi hỏi qua một lần, sau khi thấy cô nương nhà mình chỉ cười mà không trả lời nàng ta cũng không để ở trong lòng, cũng chưa từng nói ra ngoài nửa chữ.
Cho nên mức độ hài lòng của Hứa Quân Dao có thể nói là ngày một sâu hơn.
Sau vài ngày nàng lại vào cung, Ngũ công chúa kéo nàng hỏi chuyện con ngựa bị hoảng sợ, khi biết được rằng cuối cùng chính phụ thân Đường Tùng Niên của nàng là người cứu nàng, còn Định Viễn tướng quân Hạ Thiệu Đình đến chậm vài bước, nàng ta hết đập vào ngực thì lại giậm chân.
“Sai rồi, sai rồi.

Lộn hết cả lên rồi, lộn xộn hết rồi!”
“Sai cái gì? Lộn xộn cái gì? “Hứa Quân Dao khó hiểu hỏi.
“Sai rồi sai rồi, tình tiết không nên phát triển như thế, lộn lộn tùng phèo hết rồi! Muội nói xem, Đường đại nhân là một quan văn, đang yên lành hắn sao hắn lại tranh công trạng với tiểu Hạ tướng quân làm gì? Đây rõ là tình tiết anh hùng mỹ nhân mà! Tiểu Hạ tướng quân cũng thật là, đi nhanh hai bước không phải được rồi sao? Uống phí một cơ hội tốt trời ban, thật là……..Ôi chao, thật sự lộn xộn hết cả rồi!” Ngũ công chúa càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tiếc nuối.
Hứa Quân Dao: “……”
Nghĩ một lát, nàng nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Ta còn chưa đến mười lăm tuổi đâu…”
“Chưa đến mười lăm tuổi thì làm sao? Chưa đến mười lăm tuổi thì không phải mỹ nhân chắc? Tiểu Đường Đường nhà ta trắng nõn yểu điệu, đôi mắt long lanh ngập nước, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, môi hồng răng trắng, rành rành là một tiểu mỹ nhân!” Ngũ công chúa chống eo, nhướn đôi mày liễu nhấn mạnh.
“Đúng đúng đúng, Dao Dao là một tiểu mỹ nhân, tương lai sẽ trở thành một đại mỹ nhân!” Vừa nghe thấy có người khen Dao Dao, chuyên gia tâng bốc Ngôn Vũ lập lức hiện ra, phấn khởi nói theo..


Bình luận

Truyện đang đọc