“Tiểu Đường Đường, lễ cập kê của muội đã chọn ngày chưa?” Ngũ công chúa bỗng nhiên nhớ đến chuyện này bèn vội vàng hỏi người đang cảm thấy buồn chán là nàng.
“Chọn xong ngày rồi, ngày mùng tám tháng sau.” Đường Quân Dao đáp.
“Ta muốn làm người chủ trì!” Mắt Ngũ công chúa sáng lên, lớn tiếng nói.
“Vốn dĩ cũng định mời tỉ mà!” Đường Quân Dao nhếch miệng cười, ngoài Ngũ công chúa ra nàng chưa từng nghĩ tới chọn người nào khác.
Ngũ công chúa vui thôi rồi, nàng ta bước nhanh tới chỗ nàng rồi kéo lấy tay của nàng quan sát toàn thể một lúc, cuối cùng bày ra bộ dạng tâm đắc như người già, nói: “Tiểu Đường Đường nhà ta cuối cùng đã trưởng thành rồi, sau này không biết thằng nhóc thối nhà nào được hưởng lợi đây.”
Khi nói đến thằng nhóc thối, nàng ta nháy mắt với Đường Quân Dao và cười rất chi là xấu xa.
Đương nhiên Đường Quân Dao hiểu nàng ta đang ám chỉ Hạ Thiệu Đình, chẳng qua vẫn ra vẻ vờ như không nghe thấy, chớp mắt đầy vô tội.
Ngũ công chúa cười ‘hi hi’, nhéo một cái lên mặt nàng rồi lại nhỏ giọng cười trêu: “Diễn, muội tiếp tục diễn cho bản công chúa!”
Lương Dục Yên giật mình, rồi cũng mỉm cười đi tới: “Hóa ra sắp đến lễ cập kê của Quân Dao muội muội à, thế mà bây giờ ta mới biết đấy.”
“Tối hôm qua mới chọn được ngày, thiếp mời còn chưa viết nữa, cho nên vẫn chưa kịp thông báo cho mọi người.” Đường Quân Dao cười đáp lời.
Cô nương trước có khuôn mặt quả hạnh má hồng như trái đào, đôi mắt đen láy sáng ngời long lanh, đôi mày không vẽ mà đen, cánh môi không tô mà đỏ, lúc cười bên má còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền, rất ngọt ngào cũng rất quyến rũ lòng người.
Trong mắt Lương Dục Yên chứa vài phần phức tạp, chỉ là nó nhanh chóng được che giấu đi, song nàng ta lại cười nói: “Vừa rồi Ngũ công chúa nói một câu rất đúng đấy, muội muội có vẻ ngoài như hoa như ngọc, tương lai không biết vị công tử nhà nào được hời.”
Tuy khuôn mặt nàng ta vẫn nở nụ cười, giọng điệu cũng rất hòa nhã, nhưng Đường Quân Dao vẫn nghe ra ý tứ thăm dò trong lời nói của nàng ta, nàng lập tức cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn giả vờ xấu hổ mà dựa vào Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa càng cười càng thêm xấu xa: “Chắc chắn phải là nam nhi tốt nhất trên đời mới xứng với muội ấy!”
Lương Dục Yên cũng cười, đang định cáo từ thì có mộ cung nữ đi vào, mỉm cười bẩm báo: “Thái tử điện hạ tới đón nương nương hồi cung ạ.”
Nàng ta sững sờ, còn Ngũ công chúa thì che miệng bật cười: “Hoàng tẩu mới đến chưa được bao lâu mà hoàng huỵnh đã sốt ruột tới đón rồi, thật đúng là xa nhau một tí cũng không được.”
Đường Quân Dao cũng nhìn nàng ấy và bật cười.
Lương hoàng hậu tương lai này vẫn còn rất trẻ, mối quan hệ của nàng ta và Thái tử đang ở trong giai đoạn hài hòa nhất, lúc này nàng ta còn chưa bị đối thủ ép đến mức cực kỳ chật vật, cũng chưa đến mức phải tìm người giúp đỡ.
Trên thực tế, trong Đông cung của Thái tử lúc này, chỉ có một mình nàng ta là người duy nhất có danh phận thật sự, còn tử địch Lệ phi, Hồ Yên nghi của nàng ta, những người khiến nàng ta phải sức đầu mẻ trán ở đời trước còn chưa xuất hiện.
“Đi đi đi, chúng ta đưa hoàng tẩu trả lại cho Thái tử hoàng huynh thôi, không khéo huynh ấy lại sốt ruột chờ.” Ngũ công chúa ôm cánh tay của Lương Dục Yên cười rất chi là xấu xa, đồng thời đưa nàng ta ra ngoài.
Đường Quân Dao mỉm cười đi theo.
Ngoài điện, Triệu Nguyên Hựu chắp tay sau lưng im lặng đứng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân thì quay người lại nhìn, khuôn mặt hắn lập tức xuất hiện một nụ cười bất lực: “Tĩnh An, có phải muội lại giở trò xấu rồi không?”
“Muội nào có giở trò xấu, rõ ràng là muội rất quan tâm huynh mà! Nghe thấy huynh đến, muội còn đặc biệt đưa hoàng tẩu ra cho huynh, huynh nói xem, có phải muội rất tâm lí không?” Ngũ công chúa cười tít mắt nói.
Triệu Nguyên Hựu vừa mới nghị sự ở ngự thư phòng, lúc đi ra nghe nói Thái tử phi đang ở cung của Ngũ công chúa, hắn nghĩ nếu đã thuận đường, chi bằng đến đón nàng ấy cùng về.
Nào ngờ mới đến nơi đã bị Ngũ công chúa – Quỷ kiến sầu này cười chê một trận.
(*) Quỷ kiến sầu: Nghĩa là: Quỷ nhìn thấy còn phải sợ.
Hắn cưng chiều nói: “Phải, Ngũ công chúa điện hạ quả thật là một cô nương tâm lí.”
Dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Quân Dao muội muội cũng ở đây à! Lâu ngày không gặp, đúng lúc cô có một tin tốt muốn nói cho muội đây.”
Đường Quân Dao tò mò: “Tin tốt ạ? Là tin tốt gì ạ?”
“”Lúc nãy ta nghe được một tin tốt ở chỗ phụ hoàng, tiền tuyến đưa tin thắng trận trở về, Hạ tướng quân đại phá quân địch, nay đã áp sát biên giới Đông Địch.”
“Thật sao?!” Đường Quân Dao vừa mừng vừa sợ, sau một năm chờ đợi cuối cùng nàng đã nghe được tin chính xác về Hạ Thiệu Đình.
“Nếu muội không tin thì sau khi quay về có thể hỏi Đường đại nhân.” Triệu Nguyên Hựu cười nói.
“Thái tử điện hạ đã nói làm sao muội có thể không tin được chứ.” Biết Hạ Thiệu Đình thắng trận, Đường Quân Dao vô cùng vui mừng, nụ cười lung linh như nắng sớm, Ngũ công chúa ở cạnh thấy mà cười ‘hi hi hi hi’ không ngừng.
Triệu Nguyên Hựu thấy thế cũng không khỏi bật cười.
Người đời thường nói, một ngày không gặp như cách ba thu, cô nương này và ý trung nhân của nàng xa cách đã lâu, nay chợt nhận được tin tốt của đối phương, chẳng trách nụ cười lại rạng rỡ đến vậy.
Lương Dục Yên lẳng lặng nhìn bọn họ, nàng thấy Triệu Nguyên Hựu cùng Ngũ công chúa bỗng dưng bật cười không rõ nguyên do, còn Đường Quân Dao thì cười tươi như hoa, trong lòng nàng lập tức có một loại cảm giác kì lạ như thể mình đang bị xa lánh.
Mãi cho đến khi nàng cũng Triệu Nguyên Hựu đi trên con đường trở về Đông cung, nàng mới lơ đãng hỏi: “Thần thiếp thấy hình như Quân Dao muội muội rất để ý chuyện của tiền tuyến, nhưng lại không biết vì sao?”
Đương nhiên Triệu Nguyên Hựu biết nguyên nhân, nhưng không tiện nói rõ với nàng ta, dù sao Đường Quân Dao vẫn là cô nương chưa đính hôn, loại chuyện nam nữ này không thích hợp để mang ra bàn tán.
Nhưng hắn cũng không muốn vì chuyện này mà nói dối nàng, đành phải cười trừ.
Thấy hắn thậm chí còn không muốn kể lấy lệ với mình, trong lòng Lương Dục Yên cảm thấy nhói nhói khó chịu, nhưng vẫn phải cười để kết thúc câu chuyện, không muốn rối rắm vì chuyện này thêm nữa.
Triệu Nguyên Hựu đưa nàng ta về tẩm cung rồi đi thẳng đến thư phòng để phê duyệt đống sổ con mà Thiên Hi đế cho người đưa tới.
Lương Dục Yên ngồi trước bàn trang điểm, cung nữ thiếp thân cười nói: “Thái tử điện hạ đối xử với nương nương thật sự rất ân cần.”
Lương Dục Yên đang phân tâm, nghe vậy khẽ cười, lại nhớ đến những lời trước đây Hứa Đinh Nhược nói, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Trước đây nàng đến chỗ Ngũ hoàng muội cũng chưa từng thấy điện hạ cố ý đến đón bao giờ, không biết hôm nay điện hạ có biết Đường Quân Dao cũng vào cung không?! Biết nàng ấy vào cung nên mới lấy danh nghĩa đến đón mình để gặp nàng ta.
Lại nhớ đến Đường Quân Dao từng là Dự vương phi mà Tiên hoàng hậu nhìn trúng, khi đó Thái tử điện hạ cũng bằng lòng với lựa chọn này, tuy nàng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến mối hôn sự này không thành nhưng với tư cách là ‘ người thay thế’ cho nàng ta, lòng nàng luôn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng biết mình không nên so đo những điều này, nhưng lại chẳng thể khống chế nổi bản thân.
Hơn nữa, khi nhìn thấy điện hạ cùng Ngũ công chúa và Đường Quân Dao ở cạnh nhau hòa hợp như thế, cảm giác khó chịu này càng mãnh liệt hơn.
Khi Đường Quân Dao từ trong cung trở về, đập vào mắt nàng chính là nụ cười rạng rỡ của Đường Hoài Diệu, nàng vô cùng mừng rỡ vội vàng tiến tới: “Tam ca, huynh về rồi sao!”
Nàng nghĩ một lát, lại cười nói: “Bây giờ phải gọi huynh là Đường cử nhân chứ nhỉ?”
Đường Hoài Miễn ngây ngô gãi sau đầu, cười hì hì.
“Ta đã nói huynh ấy rất thông minh mà, chẳng qua là không chịu bỏ thời gian công sức để đọc sách thôi, nếu không thì huynh ấy đã sớm trúng cử rồi, còn lôi thôi đến bây giờ sao?” Đường Hoài Châu cũng cười nói.
“Câu này của đệ giống y hệt cha ta, Tứ đệ à, đệ như vậy là không được đâu, Tứ đệ muội còn chưa gả vào mà đệ đã nói chuyện giống ông già như thế rồi, không cẩn thận là bị Tứ đệ muội chán ghét đấy.” Đường Hoài Miễn cười híp mắt nói.
Đường Hoài Châu tức giận trừng mắt nhìn hắn, xong rồi không thèm để ý tới hắn nữa.
“Cha về chưa ạ?” Ba huynh muội nói chuyện một lúc, bây giờ Đường Quân dao mới hỏi.
“Về từ sớm rồi, giờ đang nói chuyện với Trần biểu đệ trong thư phòng kìa!” Đường Hoài Châu trả lời.
“Trần Triệu Dũng á? Hắn đến đón Đường Quân Du sao?” Đường Quân Dao ngạc nhiên hỏi.
“Là hắn, nghe ý của hắn thì quả thực đến đây để đón Đường Quân Du.
Bây giờ Đường Quân Du và mẹ chồng nàng đang ở bên phòng tổ mẫu, nương cũng ở đó.”
Đường Hoài Miễn vừa nghe Đường Hoài Châu tóm lược lại những chuyện xảy ra với Đại phòng trong thời gian này, hắn thở dài một tiếng rồi nói: “May mà hiện giờ mọi thứ đều trời quang mây tạnh rồi.”
Hắn nghĩ một chốc lại hỏi với vẻ ngờ vực: “Ta nhớ là tổ mẫu của Trần biểu ca kia rất thương yêu hắn mà, làm sao bà ấy có thể đồng ý cho cha hắn cắt đứt quan hệ phụ tử, còn đuổi hắn ra khỏi nhà nữa?”
“Đó là bởi vì hình ảnh quần áo lụa là vô tích sự của hắn đã ăn sâu vào lòng người, thêm với việc hắn còn đắc tội với Tín vương, tuy Tiền Thị thương hắn nhưng càng để ý nhi tử của bà ta hơn, huống hồ tiểu thiếp của cha hắn mới sinh cho hắn một đệ đệ thông minh lanh lợi……” Đường Quân Dao trả lời đầy ý vị sâu xa.
“Hai mẫu tử kia cho rằng đời này hắn đã đắc tội với Tín vương thì sẽ không tiền đồ gì nữa, vì thế bọn họ bèn đặt hết hi vọng vào thằng cháu trai thằng con mà tiểu thiếp kia vừa sinh, còn thằng con lớn thì không thèm đoái hoài gì nữa.” Đường Hoài Châu bổ sung thêm.
Trước đây Trần Triệu Dũng là dòng độc đinh, nên sẽ được nuông chiều hết mực.
Nay hắn đã lớn, chẳng những bất tài vô tích sự, không thể làm rạng rỡ tổ tông mà còn đắc tội với Tín vương rước lấy rắc rối cho gia đình, Tiền Thị có yêu thương hắn đến đâu thì cũng sẽ bị những chuyện vừa rồi đánh bay mất một nửa.”
Nếu bà ta còn bị người rắp tâm nói vài câu khiêu khích thì chẳng có chuyện gì mà bà ta không làm ra được cả.
“Thì ra là như thế, thảo nào ta thấy kì quái thế! Chỉ là không ngờ rằng bọn họ có thể dứt bỏ máu mủ ruột thịt một cách dễ dàng như vậy.” Đường Hoài Miễn cảm thán một tiếng.
“Hiện tại, e rằng nhà Trần Quảng Tiết họ cũng chẳng sung sướng gì cho cam, sản nghiệp lụn bại rất nhiều, lại còn đắc tội với một đống người, tiểu thiếp kia có thể dụ ông ta cắt đắt quan hệ phụ tử với Trần biểu ca, chắc chắn không phải người đơn giản, kiểu gì nàng ta cũng quậy loạn cái nhà đấy cho xem.” Đường Hoài Châu lắc đầu nói.
Ba huynh muội đang nói chuyện thì Trần Triệu Dũng đã bước từ trong thư phòng của Đường Tùng Niên ra, trông thấy đám tiểu bối của Nhị phòng và Tam phòng đều ở đây, hắn lập tức luống cuối tay chân.
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Đường Quân Dao duyên dáng yêu kiều, khiến hắn nhớ đến những chuyện mình đã từng làm, hắn càng xấu hổ hơn, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào cái lỗ để chui vào.
Đường Quân Dao quan sát hắn một phen.
Nếu như gặp hắn ở bên ngoài, nàng thật sự không dám tin rằng nam tử có màu da ngăm đen, cao gầy trước mặt mình này lại chính là Trần Triệu Dũng béo trắng vạm vỡ ngày trước.
Xem ra trải qua một phen gian khổ đã khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Nàng nghĩ thầm.
Quả nhiên, con người phải trải qua những lần vấp ngã thì mới có lợi cho sự trưởng thành.
Nguyễn Thị đã dẫn Giang Thị và Đường Quân Nhu đến đây, bà đưa bọc đồ trong tay mình cho Trần Triệu Dũng và căn dặn: “Sau này phải chăm sóc cho nương cháu và thê tử thật tốt nhé.”
Trần Triệu Dũng gật đầu khẽ thưa.
“Sau này các ngươi định đi đâu?” Đường Hoài Miễn hỏi chen vào.
“Hoài Diệu bị lưu đầy đến Thông Châu, dù sao bọn ta bây giờ cũng không còn nhà rồi, chi bằng đi một chuyến tới Thông Châu, cũng tiện chăm sóc Hoài Diệu hơn.” Trần Triệu Dũng trả lời.
“Như vậy cũng tốt.” Đường Hoài Miễn gật đầu.
“Thế Quân Du thì sao? Có muốn quay về cáo biệt Đại bá mẫu không?” Đường Hoài Miễn lại hỏi.
“Không cần đâu, bà ấy đã không xem ta là nữ nhi từ lâu, nên ta cũng không cần phải tự tìm tới cửa để làm mình bẽ mặt.” Đường Quân Du bình tĩnh đáp lời.
Ngày nàng bị phụ thân cùng huynh trưởng bức ép đó, mẫu thân không hề ra mặt nói một câu ngăn cản, càng chưa từng nghĩ đến việc giúp nàng thoát khỏi hang hùm.
Có một mẫu thân như vậy, thật sự khiến lòng người nguội lạnh, không cần cũng được!
Đường Quân Dao đang vội đến tìm Đường Tùng Niên để hỏi thăm về chuyện của Hạ Thiệu Đình, nên nàng không có lòng dạ nào nghe bọn họ nói nhiều, nghe xong lời này nàng lập tức nhấc váy chạy một mạch đến thư phòng, không hề chú ý đến vẻ mặt lưỡng lự muốn nói lại thôi của Đường Quân Du ở phía sau.
Trong thư phòng, Đường Tùng Niên đang tự mình châm trà, thấy nàng đi vào ông cũng không thèm đưa mắt lên nhìn một cái.
Đường Quân Dao phớt lờ tới thái độ của ông, nàng vội vã đi vào rồi hỏi: “Cha, Đình ca truyền tin về rồi phải không ạ?”
“Chẳng phải con đã biết rồi sao?” Đường Tùng Niên chậm rãi đáp lời,
Đã hỏi như thế, chứng tỏ con bé đã sớm biết rồi.
Ông nhớ đến hộp gẫm vừa bị mình nhắm mắt làm ngơ ném vào ngăn kéo khi nãy, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái, cất lời răn dạy: “Cô nương chưa xuất giá phải rụt rè, có phải còn bé đâu mà lúc nào cũng gọi Đình ca này Đình ca nọ, như thế còn ra thể thống gì nữa!”
Đường Quân Dao ngây ngốc trước những lời răn dạy của ông, cuối cùng nàng mới phát hiện ra hình như lão già nhà nàng đang bực dọc?
“Cha, ca ca lại chọc giận người à? Người nói cho con, để con giúp người cho huynh ấy một bài học.” Nàng niềm nở hỏi.
“Ca ca con dạo này nghe lời lắm.” Đường Tùng Niên khẽ hừ một tiếng.
Không phải tiểu Đường đại nhân, lẽ nào là mình ư? Nhưng nàng vẫn luôn ngoan ngoãn an phận, không làm chuyện gì mà.
Nàng tỏ vẻ vô tội, chưng ra vẻ mặt ‘Con chẳng làm gì sai cả”.
Đường Tùng Niên lại trừng mắt nhìn nàng, sau đó ông lấy hộp gấm trong ngăn kéo ra một cách miễn cưỡng, rồi vứt thắng nó lên thư án: “Này, người nào đó lấy việc công làm việc tư để đưa về đây.”
Lúc đầu Đường Quân Dao còn ngẩn ra, ngay sau đó thì mừng rỡ ra mặt, nàng vội vàng vươn tay ra lấy rồi mở ra xem, bên trong là một cây trâm hoa mai được làm bằng ngọc bích, bên trên đính trân châu, vừa nhìn nàng yêu thích không thôi, cầm lên ngắm nghía đến say mê.
Đường Tùng Niên không muốn nhìn thấy bộ dạng này của nữ nhi, ông nói với giọng khó chịu: “Đồ mà tiện đường đưa khâm phạm triều đình mang về cũng đáng để con vui mừng đến thế sao, không có triển vọng!”
Khâm phạm triều đinh? Đường Quân Dao thoáng khựng lại, nghĩ một lát rồi hỏi: “Chẳng lẽ đã bắt được Phương Nghi và đám dư nghiệt tiền triều kia rồi ạ?”
“Người tên Phương Nghi kia đã bị áp giải về kinh, còn những kẻ đồng lõa đã bị xử tử.” Mắt Đường Tùng Niên lóe lên sát khí: “Dám cả gan tính kế nữ nhi của ta, làm sao ta có thể để nàng ta chết dễ dàng thế được!”
“Cha nói đúng đấy, không thể để bà ta chết dễ dàng như vậy được, ít nhất phải đợi đến khi bắt được người cháu mà bà ta hết lòng nâng đỡ, để bà ta tận mắt chứng kiến mọi hi vọng đều bị cắt đứt hoàn toàn.
Nhưng mà, những ngày trước đó cũng không được để bà ta sống quá thoải mái.” Giọng nói của Đường Quân Dao lạnh buốt như băng.
Đường Tùng Niên trầm ngâm nhìn nàng, chợt cất tiếng hỏi: “Bảo Nha, rốt cuộc con còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Đường Quân Dao giật thót, giả bộ không hiểu mà hỏi ngược lại: “Cha đang chỉ chuyện nào ạ?”
“Biết rõ còn hỏi.” Đường Tùng Niên lại lườm nàng một cái, rồi nói: “Chuyện nào hả? Xem ra nha đầu con giấu cha rất nhiều chuyện nha!”
Thấy Đường Quân Dao mấp máy môi muốn nói, ông lập tức cắt ngang: “Những chuyện khác ta tạm thời không so đo với con, nhưng chuyện này con đừng nghĩ cứ giả ngây giả ngô để ậm ờ qua loa với ta, cái mánh lừa dối này của con, trong lòng tra con biết tỏng cả.
Nói đi, rốt cuộc cái người tên Phương Nghi kia còn làm chuyện gì nữa?”
Đường Quân Dao bị ông chặn họng, trong lòng nàng cũng biết lần này ông sẽ không dễ để mình đi một cách dễ dàng, nàng cắn nhẹ cánh môi, rủ mắt để che giấu sự phức tạp trong mắt.
Đường Tùng Niên cũng không giục, ông vừa nhấp trà, vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, ông nhìn thấy nữ nhi từ từ ngẩng đầu lên, viền mắt ửng đỏ, trên mặt ngập tràn thù hận mà nàng cũng không có ý định che giấu đi.
“Cha có tin, sau khi con người chết đi sẽ quay lại quá khứ không?” Ông nghe thấy nữ nhi hỏi.
“Trên đời này không thiếu những chuyện kỳ lạ, tuy cha không gặp được nhưng cũng không dám cam đoan nó không hề tồn tại.”
Đường Quân Dao hít một hơi thật sâu: “Có ạ, con từng sống qua hai đời.
Mà đời trước, yêu đạo Huyền Thanh làm phép thành công, Đường Quân Dao chết yểu, từ đó trên đời này có thêm một Hứa Quân Dao.”
Đường Tùng Niên bỗng chốc đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy vẻ khó tin, nhưng lại không hề ngắt lời nàng, tiếp tục nghe nàng nói tiếp.
“Ở đời kia, con không nhớ rõ cha nương, cũng không nhớ được huynh trưởng, con cho rằng mình là một cô nhi, từ bé đã bị bán đi khắp nơi làm nô làm tì, từ những ngày còn tấm bé con đã phải trai qua vô số cuộc đấu đá trong hậu viện.”
“Còn những thứ đó đều sự rèn luyện mà đám người Phương Nghi dành cho con, vì các nàng rất rõ, nếu muốn hậu vị vinh quang sau này nhất định phải vượt qua khó khăn để tiến lên, nếu không có mười phần tâm kế cùng thủ đoạn thì con không thể sinh tồn trong cung được.”
“Nhưng mà, nàng ta lại quên rằng, khi ấy con chỉ là một đứa trẻ con ấu trĩ, làm sao chịu được những thứ này, vào lúc con lên sáu, vì liên quan đến việc tranh chấp của chủ tử trong hậu trạch mà con bị người ta đánh chết.”
Nói đến đây, cơ thể nàng không ngừng run rẩy, dường như không thể kiềm chế nỗi bi phẫn trong lòng.
Đường Tùng Niên hoảng hốt, ông thật sự không dám tin những gì mình nghe được.
Nếu những việc nữ nhi ông nói đều là thật, thật sự có một đời như vậy, thế mình và phu nhân mất đi ái nữ……….
Lúc trước, khi ông những tưởng nữ nhi đã chết yểu, hàng loạt hành động bi ai quá độ của Nguyễn Thị khiến bây giờ ông nghĩ vẫn còn cảm thấy lòng mình đau nhói.
Nếu không phải sau đó bệnh tình của nữ nhi có chuyển biến tốt thì ông cũng không dám tưởng tượng phu nhân sẽ như thế nào.
Sắc mặt ông xanh mét, hai tay siết chặt, cố gắng kìm nén cơ thể đang không ngừng run lên vì căm phẫn tột độ của mình.
Lát sau, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Con yên tâm, cha nhất định sẽ thay con lấy lại công đạo, ta chắn chắn sẽ khiến con tiện nhân kia sống không bằng chết!”
Đường Quân Dao gật đầu trong những tiếng nức nở.
Mãi cho đến khi rời khỏi thư phòng, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá, nhưng lần này cuối cùng cũng lừa được ông ấy rồi.
Những chuyện tiếp theo của đời trước chính là máu mủ tương tàn, mấy chuyện này không cần phải để ông ấy biết, những chuyện đã qua chính là quá khứ, thêm một người biết cũng chỉ là thêm một người đau khổ mà thôi.
Vào giây phút cửa phòng được sống lại, Đường Tùng Niên hít thở sâu vài cái, sau đó bưng chén trà lên nhấp vài ngụm, lưng dựa vào ghế, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch.
Công phu lừa người của tiểu nha đầu lại tiến bộ hơn rồi! Giờ còn biết nói nửa câu giữ lại nửa câu nữa, thật thật giả giả pha trộn lẫn nhau, suy cho cùng lời nói dối dễ dàng lấy được tín nhiệm nhất chính là thật giả lẫn lộn.
Ông tin nữ nhi thật sự gặp được kỳ ngộ như vậy, cũng tin những lời con bé nói không phải hoàn toàn là giả dối, nhưng ông lại không tin đời trước con bé sẽ chết như vậy..