“….
Đã điều tra rõ cung nữ Phương Nghi ở Đông Cung năm đó, nàng ta chính là trưởng công chúa Khánh Bình, nếu bệ hạ vẫn kiên trì muốn lập Thục phi nương nương làm hoàng hậu thì thật sự không thích hợp.
”
“Nương nương theo hầu bệ hạ đã nhiều năm, lão thần không dám vọng ngôn rằng nương nương có lòng làm chuyện xấu hay không, nhưng nàng đã từng được dư nghiệt tiền triều che chở là sự thật không thể bàn cãi, khi còn sống Phương Nghi hết mực bảo vệ nương nương, thậm chí còn không tiếc tính mạng để bảo vệ nương nương, nay chúng ta còn chưa biết trong đó có âm mưu nào khác không, nên chuyện này cần phải được điều tra kỹ lưỡng hơn.
”
“Vì vậy, thần mong bệ hạ suy nghĩ lại chuyện sắc lập nương nương làm Hoàng hậu!” Đường Tùng Niên khom người chân thành nói.
Sắc mặt của Triệu Nguyên Hựu tái nhợt.
Hắn hiểu ý của Đường Tùng Niên, cho dù Thục phi có cấu kết với dư nghiệt tiền triều hay không, chỉ dựa vào việc nàng đã từng dính dáng tới dư nghiệt tiền triều thì nàng đã không còn thích hợp với ngôi vị Hoàng hậu nữa.
Đường Tùng Niên dừng lại đúng lúc, không còn nói thêm nữa mà khom người hành lễ cáo lui.
Triệu Nguyên Hựu ngồi ngơ ngẩn, đến cả lúc ông rời đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Không biết đã qua bao lâu, hắn rủ mắt, nhìn thánh chỉ phong hậu đặt trên ngự án mà mình đã viết xong, sau một phút trầm mặc, hắn lấy kéo ra chầm chậm cắt nát chiếu chỉ.
Một lát sau, hắn cầm bút lông lên, nhúng mực, chần chừ hồi lâu, cuối cùng hạ bút, viết loại một thánh chỉ phong hậu mới.
Buổi chầu sớm ngày hôm sau, tổng quản nội thị tuyên đọc chiếu chỉ phong hậu, tiếng nói chói tai vang vọng khắp điện Kim Loan rộng lớn, Triệu Nguyên Hựu ngồi trên bảo tọa với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Nàng ấy có buồn không? Chắc không đâu nhỉ? Tuy lần này trẫm đã nói mà không làm, rõ ràng đã đồng ý sắc phong nàng làm Hoàng hậu, vậy mà cuối cùng lại đổi thành sắc phong Thẩm Tiệp dư, nàng ấy nhất định sẽ buồn lắm.
Nhưng mà hiện giờ nàng vẫn còn đang ốm, ngộ nhỡ tức quá khiến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng thì phải làm sao mới tốt đây?
Hắn chìm trong suy nghĩ miên man của chính mình, cũng không chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của chúng triều thần về vị Hoàng hậu mới này, càng không chú ý tới tổng quản nội thị đã đọc xong thánh chỉ.
Mãi đến khi tổng quản nội thị nhỏ tiếng nhắc nhở, bấy giơ hắn mới lấy lại tinh thần, khoát tay, tổng quản nội thị hiểu ý, lập tức cất giọng the thé nói: “Bãi triều!”
Hắn sải bước về điện Kim Loan, bỗng thấy một cung nhân vội vàng chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng, hắn nhìn thật kĩ thì nhận ra đối phương là người trong cung Hứa Quân Dao, trái tim hắn lập tức siết chặt, bỗng nhưng không dám đối mặt với đối phương.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Nương nương mất rồi!” Cung nhân kia nhào tới trước mặt hắn, quỳ ‘bụp’ xuống, nước mắt đầy mặt cất tiếng bẩm báo.
Triệu Nguyên Hựu cực kỳ hoảng hốt, cả giận quở: “To gan! Ở đâu ra cẩu nô tài dám cả gan trù ẻo chủ tử! Người đâu, lôi hắn ta xuống!”
Hôm qua nàng vẫy còn cùng hắn phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, rõ ràng mọi chuyện đã tốt cả rồi, không ngờ cẩu nô tài này dám….
Thật là láo xược!
“Bệ hạ, những gì nô tài nói đều là thật, thái y đã chẩn mạch rồi, Thục phi nương nương, nương nương đã mất rồi!” Cung nhân quỳ trên đất khóc lóc.
Cơ thể Triệu Nguyên Hựu chao đảo, đẩy mạnh tổng quản nội thị đang đỡ hắn ra, rồi chạy nhanh về phía cung Bích Tú.
Cung Bích Tú lúc này đã loạn như cào cào, Hứa Thục phi bỗng nhiên chết khiến đám cung nhân vô cùng hoàng sợ, đặc biệt là đại cung nữ Chiết Liễu, nàng ta nhìn Hứa Quân Dao đang năm yên trên chiếc giường rộng lớn, cả người chỉ cảm thấy ngỡ ngàng.
Chết, chết rồi ư? Nàng ta cứ vậy mà chết ư? Làm sao lại chết chứ? Đại nghiệp chưa thành sao nàng ta có thể chết như vậy được?! Nếu như nàng ta chết rồi thì mình phải làm sao đây?
“Bệ, bệ hạ! Nương nương, nương nương….
”Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của cung nhân, nàng cuối cùng đã trấn tĩnh lại, quay người nhìn thì bắt gặp khuôn mặt tái mét của Triệu Nguyên Hựu, hắn loạng choạng đạp cửa xông vào, nhào đến cạnh giường, đưa bàn tay run rẩy thăm dò hơi thở của nữ tử trên giường.
“Dao, Quân Dao, Quân Dao,…” Triệu Nguyên Hựu run rẩy gọi, nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc thảm thiết của cung nhân ở phía sau.
Nữ tử trên giường mặt trắng như tờ, nằm yên lặng, đã không còn dáng vẻ tươi cười ngọt ngào và xinh đẹp, hay gọi hắn một tiếng ‘bệ hạ’ nũng nịu mềm mại như ngày thường nữa.
Cung nhân của cung Bích Tú quỳ đầy điện, những tiếng khóc thảm thiết vang lên, nhưng phần lớn là đang khóc vì số phận không biết sẽ ra sao của mình.
Tin Hứa Thục phi chết bệnh trong cung nhanh chóng truyền đến Đường phủ, Đường Tùng Niên đang uống trà tay run lên, nước trà trong chén sánh ra ngoài vài giọt, bắn lên mu bàn tay của ông.
Chết rồi? Sao người đó có thể chết được chứ? Hôm qua lúc ra khỏi ngự thư phòng trông nàng ta vẫn khỏe lắm mà.
Ông thật sự không dám tin, một nữ tử có thể làm đảo lộn cả một hậu cung lại có thể chết một cách dễ dàng như thế.
“Thật sự bị cảm lạnh mà chết ư?” Ông lẩm bẩm nói, trong lòng luôn cảm thấy việc này có chút kì quái, một bệnh cảm lạnh bình thường có thể khiến nàng ta mất mạng sao?
Ông cau chặt đôi mày, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, cho đến khi Đường Hoài Châu cũng nhận được tin tiến vào.
“Cha, người vừa điều tra ra Phương Nghi là dư nghiệt tiền triều, và hình như có quan hệ mật thiết với Hứa Thục phi, nhoáng cái mà Hứa Thục phi đã chết rồi, lẽ nào giữa hai người này có quan hệ gì sao?” Đường Hoài Châu cau mày, trầm giọng nói.
“Điều con nói chính là lo lắng trong lòng vi phu, nếu thật sự là như thế, thì có thể trong cung vẫn còn thế lực của tiền triều, vả lại thế lực ấy còn rất mạnh, mạnh đến mức có thể giết chết mộ Hứa Thục phi đứng đầu hậu cung.
” Đường Tùng Niên ưu sầu.
“Không được, vi phu phải vào cung gặp bệ hạ.
” Ông không thể ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng dậy.
Hứa Đinh Nhược cuộn tròn thân mình, khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào.
Mặc dù Dao Dao không biết sự tồn tại của nàng, nhưng nàng lại có thể mọi sắc thái cảm xúc của Dao Dao, biết gần đây nàng ấy tâm trạng vô cùng tốt, vì Hoàng đế sắp hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu.
Chỉ cần Dao Dao cảm thấy vui vẻ thì nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy như bị ai đó đấm thật mạnh vào tim, đau đến độ nàng vô thức vươn tay che lại, rồi một tia sáng chợt lóe lên, nàng nhìn thấy linh hồn của Hứa Quân Dao cùng tồn tại trong một cơ thể với mình bị bọc trong ánh sáng đỏ, sau đó ánh sáng đó bất chợt lan ra, đẩy lui hồn của nàng ấy ra khỏi cơ thể.
“Dao Dao!” Nàng không chút nghĩ ngợi mà bổ nhào đến đó, vào khoảnh khắc linh hồn của Hứa Quân Dao bị đẩy ra khỏi cơ thể, nàng ôm chặt lấy nàng ấy, liều mạng kéo nàng ấy trở lại.
Nhưng dường như có một thế lực vô hình và mạnh mẽ đã đẩy linh hồn của Hứa Quân Dao ra, khiến nàng không thể ngăn cản được.
“Dao Dao! Dao Dao!” Nàng vừa hoảng vừa sợ, càng thêm ôm chặt không chịu buông tay, nhất là khi nàng cảm nhận được một luồng sức mạnh khác bỗng nhiên xuất hiện, sức mạnh mới này đang không ngừng đẩy nàng ấy ra khỏi cơ thể.
Hai luồng sức mạnh, một luồng đẩy Hứa Quân Dao ra khỏi cơ thể, một luồng kéo nàng quay về, cho dù nàng có ngu thế nào cũng biết lúc này đang xảy ra chuyện gì.
“Đừng mà, ta không muốn, Dao Dao!” Trơ mắt nhìn linh hồn của Dao Dao ngày càng rời xa mình, nàng hoảng sợ hét lên chói tai.
Lát sau, không biết nàng lấy dũng khí ở đâu ra, bỗng nhiên dùng sức, nhào về phía linh hồn của Hứa Quân Dao và ôm chầm lầm đối phương như một con bạch tuộc.
Chợt lại có một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt ập đến, nàng vô thức nhắm chặt hai mắt, nhưng không hề buông lỏng đối phương.
Khi nàng cảm thấy ánh sáng trắng dần dần biến mất, hai luồng sức mạnh quỷ dị kia cũng bỗng nhiên tan biến, bên tai lập tức nghe thấy tiếng khóc.
“Nương nương!”
“Thục phi nương nương!”
“Nhanh đi bẩm báo bệ hạ!”
…….
.
Nàng mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang nằm trên giường kia.
Nàng rủ mắt nhìn linh hồn của Hứa Quân Dao vẫn luôn được nàng ôm chặt, thấy nàng ấy khép chặt hai mắt lại, vẻ mặt bình thản giống như đang ngủ, đầu nàng nhất thời trở nên trống rỗng.
“Dao Dao…” Nàng lẩm bẩm gọi tên, vẻ mặt lại trở nên mơ hồ.
Phải làm sao đây? Sau này các nàng nên làm gì đây?
Tiếng khóc thảm thiết của cung Bích Tú hồi lâu chưa dứt.
ngay sau đó, cung điện lộng lẫy nhất trong hậu cung đã bị treo đầy băng trắng, cho dù không phải thật lòng, thì những phi tần trong cung vẫn nườm nượp đến cung viếng.
Mấy ngày này, Hứa Đinh Nhược vẫn luôn ôm chặt lấy linh hồn của Hứa Quân Dao, cũng không đi đến chỗ khác, mà chỉ loay quanh trong nội điện, nơi đặt quan tài, nàng đực mặt ra nhìn quan tài đến thất thần.
Hôm nay, nàng bỗng thấy thị vệ xông vào cung, không nói một lời đã bắt Chiết Liễu đang quỳ trước quan tài đi, dọa cung nhân trong nội điện và những phi tần đến viếng hốt hoảng lo lắng.
“….
Các ngươi đang làm gì? Ta đã phạm phải lỗi gì? Ta đã phạm lỗi gì?” Phía xa truyền đến tiếng kêu run rẩy của Chiết Liễu, nhưng ngay sau đó là một tiếng thét chói tai của nàng ta, khiến mọi người trong nội điện mặt mày tái mét.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào cái chết của Thục phi nương nương có….
” Một phi tần khẽ nói.
“Ở trong cung phải nhớ giữ mồm giữ miệng.
” Thẩm Tiệp dư liếc vị phi tần này một cái, thản nhiên nói.
Phi tần kia lập tức ngậm mồm không dám nói tiếp nữa.
Tuy rằng không có lễ sắc phong chính thức nhưng ý chỉ phong hậu đã được ban xuống, Thẩm tiệp dư trở thành tân Hoàng hậu là chuyện không thể thay đổi được nữa, cho dù trong lòng mọi người không phục nhưng ngoài mặt lại không dám làm trái lời nàng.
Thẩm tiệp dư nhìn chằm chằm về phía quan tài trong nội điện, lát sau, khóe môi nhếch lên đầy chua chát.
Nàng không ngờ có một ngày mình có thể trở thành người đứng đầu hậu cung, ai dè nàng thậm chí còn chưa kịp cảm nhận niềm vui to lớn này thì đã bị cái chết của Hứa Thục phi đánh cho không kịp trở tay.
Nhất là mấy ngày gần đây, bệ hạ luôn chìm trong nỗi bi thương sâu sắc, đến cả chính sự cũng không còn tâm trạng xử lí, mỗi này đều đến cung Bích Tú rơi lệ trước quan tài.
Nàng nhìn ra được tình cảm trân thành của bệ hạ dành cho Hứa Thục phi, nhưng không hiểu tại sao cuối cùng hậu vị lại rơi xuống đầu mình.
Tuy nhiên, mấy năm nay nếu không có Trung thư lệnh Đường Tùng Niên cùng đám triều thần hết mực ngăn cản thì bệ hạ đã sắc lập Hứa Thục phi làm Hoàng hậu từ lâu rồi.
Nàng cúi đầu thở dài não nề, day thái dương, nhấc nhẹ tà váy bước khỏi điện.
Nói đến Đường Tùng Niên, mặc dù nghĩ tới trong cung chắc chắn vẫn còn thế lực của tiền triều, cũng biết rõ thế lực này có thể không nhỏ, nhưng lại không ngờ rằng một người chủ chốt trong thế lực này lại chính là cung nữ thân cận của Hứa Thục phi, Chiết Liễu.
Trong lòng ông đột nhiên có một nỗi buồn vô cớ, nữ tử có ý đồ thao túng bệ hạ để nhúng tay vào chính sự cuối cùng đã chết rồi, đây rõ ràng là một chuyện tốt nhưng không biết vì sao mà ông lại cảm thấy lòng mình buồn bã, đến nỗi mấy ngày gần đây ông đều trằn trọc cả đêm, như thể đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là mất đi thứ gì thì ông lại không hề hay biết.
Ông trấn tĩnh lại, bước vào nội điện, đập ngay vào mắt là dáng vẻ gầy gò đang ngồi trên bảo tọa của Triệu Nguyên Hựu.
“Khanh nói đúng, trong cung thật sự có thế lực của dư nghiệt trà trộn vào.
Nhưng mà, Quân Dao không biết gì cả, nàng không hề hay biết chuyện này, nàng hoàn toàn trong sạch, nàng là người vô tội! Là lỗi của trẫm, nếu không phải trẫm thất tín với nàng ấy, sắc lập Thẩm Thị làm Hoàng hậu thì nàng ấy sẽ, sẽ không…khụ khụ khụ…” Triệu Nguyên Hựu càng nói càng kích động, cả người không ngừng run lên, cuối cùng là một cơn ho dữ dội.
“Bệ hạ, ngài phải giữ gìn long thể!” Đường Tùng Niên lo sợ, vội vàng tiến lên toan dìu hắn.
Triệu Nguyên Hựu nắm lấy cổ tay ông, nước mắt đầy mặt: “Đường ái khanh, là trẫm sai rồi, là trẫm sai rồi! Trẫm không nên, trẫm không nên…”
Đường Tùng Niên trầm mặc một lát, cúi đầu thở dài một tiếng, để mặc nam tử tôn quý nhất thiên hạ này bật khóc như một đứa trẻ.
Hồi lâu, Triệu Nguyên Hựu mới đưa tay lau nước mắt trên mặt, khàn giọng nói: “Đường ái khanh, trẫm giao vụ án này cho khanh, cho dù khanh dùng cách gì, cũng phải hỏi cho rõ thế lực của dư nghiệt tiền triều từ mồm con tiện nhân Chiết Liễu kia, trẫm tuyệt đối không tha thứ cho bọn chúng! Và sẽ không để Quân Dao phải chết một cách không rõ ràng!”
Nam tử xưa nay luôn dịu dàng hòa nhãn, lúc này khuôn mặt lại tràn đầy sát ý.
Đường Tùng Niên biết, cho dù thái y không chẩn đoán được bất cứ điều gì bất thường về cái chết của Hứa Thục phi nhưng bệ hạ lại cho rằng cái chết của nàng ấy chắc chắn liên qua tới Chiết Liễu và đám dư nghiệt tiền triều.
“Thần lĩnh chỉ!” Ông trầm giọng nói.
Đường Tùng Niên ngồi trên ghế thái sư, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ tử đang bị tra tấn ở bên kia bức tường với khuôn mặt vô cảm.
Không biết mất bao lâu, có thuộc hạ đi tới, thấp giọng nói: “Đại nhân, phạm nhân Chiết Liễu nói có một chuyện bí mật liên quan đến thiên kim đã qua đời của phủ đại nhân, muốn lấy chuyện này để có một cái chết nhẹ nhõm.
”
Đường Tùng Niên hiếm khi giật mình như vậy, ngay sau đó ông sầm mặt xuống, đang định lên tiếng khiển trách nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại thay đổi chủ ý.
Khi ông bước vào phòng dụng hình, nhìn thấy Chiết Liễu hấp hối trong vũng máu lại còn bị cai ngục dùng nước lạnh hắt tỉnh, trong mắt ông phủ đầy sát ý, gằn từng chữ nói: “Cho dù ngươi có ý đồ gì, nếu dám lấy tiểu nữ của ta làm bè, ta sẽ càng khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nữ nhi chết yểu là nỗi đau đớn trong lòng ông.
Bọn họ vốn có một gia đình hạnh phúc nhưng từ sau khi nữ nhi qua đời thì mọi thứ đã thay đổi.
Phu nhân không thể chấp nhận nỗi đau mất nữ nhi, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cơ thể càng ngày càng yếu, chưa đến một năm đã bỏ phụ tử ông mà đi.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh mịch, ông nhớ đến gia đình bốn người hạnh phúc một thời mà lòng đau như cắt.
Nữ nhi bảo bối của ông, cho dù con bé không có cơ hội lớn lên, nhưng ông sẽ không để cho người khác tùy tiện lấy con bé ra làm bè!
Chiết Liễu cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, đau đến nỗi nàng ta không có sức để thể, giờ này khắc này, nàng ta mới biết rằng, hóa ra được sống còn thống khổ hơn phải chết.
Nàng chỉ muốn một cái chết nhanh chóng, không còn để ý cái gì nữa, cái gì có thể khai đều khai hết, nhưng vẫn không thể đổi được một cái chết nhẹ nhàng.
“Nô, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ biết chuyện này là bí mật lớn nhất của chủ tử…” Nàng ta thều thào đáp lời.
Gương mặt của Đường Tùng Niên càng thêm u ám, ông khoát tay để thuộc hạ và cai ngục lui ra.
Thuộc hạ không yên tâm, nhưng khi nhìn thấy Chiết Liễu chỉ còn lại nửa cái mạng trên đất, đoán rằng nàng ta sẽ không thể hại được đại nhân, bấy giờ mới yên tâm hơn, lặng lẽ lui ra.
Hắn đợi ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng bao lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng rống to của đại nhân nhà mình, tiếng rống kia tràn đầy bi phẫn cùng đau thương, khiến hắn giật mình thảng thốt, vội vàng lao vào.
“Đại nhân, đại….
” Giọng hắn như đông cứng lại khi nhìn thấy bộ dạng thất thố của đại nhân nhà mình, người có thể giữ được sắc mặt thản nhiên ngay cả khi núi Thái Sơn có sập.
Đường Tùng Niên dường như không nhìn thấy hắn, ông lảo đảo lao ra khỏi đại lao, phía sau truyền tới tiếng kêu lo lắng của thuộc hạ nhưng có vẻ như ông không hề nghe thấy.
Không biết tuyết trắng đã bắt đầu rơi từ lúc nào, chúng bay lả tả, bay nghiêng ngả và rơi lên tóc, lên vai ông.
Người trên đường đi lại vội vã, thỉnh thoảng có người lớn ôm con mình đi ngang qua người ông, tiếng cười non nớt của đứa bé truyền vào tai ông, khiến ông bất giác dừng bước lại.
Một lúc lâu sau, ông lẩm bẩm: “Ha, một xác hai hồn, hoang đường, thật sự quá mức hoang đường!”
“Cha, cha ơi, nhanh lên, nhanh lên đi mà!” Tiếng cười nhẹ nhàng đặc trưng của một tiểu cô nương truyền đến, ông nhìn theo âm thanh và nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi trên vai cha mình.
Khuôn mặt của tiểu cô nương đỏ bừng, nụ cười xán lạn như vì sao sáng trên bầu trời mùa hạ, tướng cười trong trẻo vang vọng khắp con đường.
Ông ngẩn ngơ nhìn hai cha con đang đi xa dần, chốc lát, cổ họng có một vị ngọt tanh, ‘phụt’ một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt ông tối sầm, cả người ‘uỵch’ một tiếng ngã nhào ra đất.
Bảo Nha…
“Đại nhân!”.