NUÔI DƯỠNG CON GÁI CỦA KẺ THÙ


Trong lúc Đường Viễn đang thở dài tự trách bản thân thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rõ ràng là họ đã cố ý đi lại nhẹ nhàng nhưng với thính lực nhạy bén của hắn thì rất dễ dàng phát hiện ra.

Người bước vào là hai anh em Tiểu Nhu, trên tay họ mang theo một số đồ vật vừa ra ngoài thu thập được.
Trông thấy Đường Viễn đã tỉnh lại, Tiểu Nhu vui vẻ nói:
- Anh tỉnh lại rồi sao? Ở đây có chút đồ ăn em và ca ca vừa tìm được, anh mau dậy ăn cho lại sức.
Chưa kịp đợi hắn đáp lời, tên mập đi đằng sau đã khinh thường bĩu môi:
- Lục đại gia ta phải đi ra ngoài kiếm ăn rất cực khổ, chỉ đủ sức bảo vệ muội muội thôi, không có chỗ cho những kẻ ăn bám đâu.

Ngươi ăn xong thì mau mau lăn đi!
- Đại ca! Huynh thôi đi có được không?
Tiểu Nhu giận dỗi trừng mắt với tên mập khiến hắn đành ngậm miệng lại.

Nàng cẩn thận chia đồ ăn kiếm được thành ba phần, sau đó đưa cho Đường Viễn một phần rồi nói:
- Anh đừng để ý lời nói của ca ca! Những ngày này bọn em đã phải chứng kiến quá nhiều cái chết đáng sợ, vì thế huynh ấy luôn có tâm lý đề phòng như vậy, mong anh đừng để bụng.
Đường Viễn cũng không khách sáo nữa, dù sao bây giờ cũng cần ăn uống để mau hồi phục trở lại.

Hắn gật đầu cảm tạ rồi nhận lấy đồ ăn trong tay Tiểu Nhu.

Chẳng mấy chốc ba người đã ăn xong.

Đường Viễn thư giãn ngồi xếp bằng để điều hoà lại trạng thái.

Tiểu Nhu buồn chán ngồi chống cằm bên cạnh đống lửa, thấy không khí có chút ảm đạm liền lên tiếng bắt chuyện:
- Chúng ta làm quen một chút được không? Em là Lục Tiểu Nhu, còn anh trai em tên Lục Tiểu Cương.
- Đường Viễn.
Tiểu Nhu không để bụng thái độ lạnh nhạt của hắn, nàng lại bùi ngùi kể:
- Nhà của chúng em ở trung tâm thành phố W, nhưng hiện giờ ở đó tất cả mọi người đều đã trở thành xác sống mất rồi...
Nói đến đây, đôi mắt Tiêu Nhu đã nhoè lệ:
- Cha mẹ cũng không qua khỏi, chỉ còn em và ca ca may mắn chạy thoát được...
Tên mập thở dài khẽ vỗ vai em gái an ủi, thần sắc hắn lúc này cũng ủ rũ và tràn ngập bi thương.

Tai hoạ ập đến quá bất ngờ, một gia đình đang chung sống hạnh phúc bên nhau bỗng nhiên chỉ còn lại hai anh em họ bơ vơ, cố gắng dựa dẫm vào nhau mà sống.

Trông thấy cảnh này, Đường Viễn bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay, bởi chính hắn cũng từng mất đi người thân yêu nhất để rồi phải chịu cảnh cô độc trong suốt thời gian dài.

Hắn khẽ hít sâu một hơi rồi nói bằng giọng đồng cảm:
- Ta hiểu cảm giác của hai người.

Nhưng thế giới này chính là tàn khốc như vậy, cho dù không có thảm hoạ này xảy ra thì sớm muộn gì trên đường đời sau này các người cũng sẽ phải trải qua muôn vàn biến cố đau buồn, quan trọng là cách chúng ta đối mặt để giải quyết nó như thế nào.

Nếu cứ mãi chìm trong đau khổ như vậy thì chẳng mấy chốc các ngươi cũng sẽ có kết cục thê thảm như đám xác sống ngoài kia mà thôi.
Tiểu Nhu nghe vậy, len lén lau nước mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tên mập Tiểu Cương cũng không còn thái độ coi thường giống như ban nãy, thay vào đó hắn thấy vô cùng cảm kích người thanh niên trước mặt.

Tuy không rõ lai lịch của Đường Viễn như thế nào, nhưng Tiểu Cương biết kẻ này rất có bản lĩnh, nếu cho hắn đi cùng thì sẽ có cơ hội sống sót cao hơn nhiều.
Nghĩ vậy, tên mập liền lên tiếng đề nghị:
- Cảm tạ những lời cảnh tỉnh của ngươi.


Haiz, hai chúng ta không đánh không quen, để ta tự giới thiệu lại một lần nữa, tên ta là Lục Tiểu Cương, hai mươi tư tuổi.

Người anh em có lẽ đến từ nơi khác đúng không? Ta thấy ngươi đang lưu lạc một mình, hay là đi cùng chúng ta đi? Dù sao có người đồng hành cùng nhau nương tựa sẽ tốt hơn nhiều đó.
Tiểu Nhu thấy ca ca đã thay đổi thái độ liền vui vẻ gật đầu phụ hoạ rồi nhìn Đường Viễn bằng ánh mắt chờ mong.

Nào ngờ hắn chẳng hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối:
- Thật xin lỗi, ta hiện tại còn có nhiều việc gấp cần làm.

Các ngươi nếu đi cùng ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, vì thế hãy cứ ở lại nơi này chờ đợi quân đội tới cứu trợ thì hơn.
Nghe vậy, cả Tiểu Cương và Tiểu Nhu đều tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng họ biết không thể thuyết phục được Đường Viễn nên đành chán nản nhìn nhau khẽ lắc đầu rồi không đề cập tới nữa.
Trò chuyện thêm một lát thì trời đã về khuya.

Hai anh em Tiểu Nhu sau một ngày vất vả ra ngoài tìm thức ăn đã rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi.

Đường Viễn liền nhận nhiệm vụ canh gác để hai người họ đi ngủ.

Tiểu Cương xé tạm vài tấm bìa cát tông ra làm chiếu ngủ cho em gái, còn mình thì lăn đùng ra đất ngủ ngon lành.
Thấy Tiểu Nhu chỉ mặc một bộ đồng phục của nữ sinh cao trung trông khá mỏng manh, Đường Viễn liền hào phóng cởi chiếc áo choàng đen của mình cho nàng khoác tạm.


Một cô bé yếu đuối mà lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, dù là kẻ có lòng dạ sắt đá như Đường Viễn cũng thấy thương cảm.
Tiểu Nhu ngượng ngùng khoác chiếc áo lên người rồi nằm quay lưng về phía hắn.

Thân hình nàng nhỏ nhắn, áo của Đường Viễn mặc lên người trông chẳng khác gì một tấm chăn rộng.

Nàng cố gắng che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ lên vì ngượng ngùng, nụ cười trên miệng không kìm được mà khẽ nở rộ phía sau lớp áo choàng ấm áp.
Thấy cả hai người đều đã ngủ say, Đường Viễn không có việc gì làm đành lặng lẽ đi ra ngoài kiếm thêm chút củi khô.

Trên người hắn lúc này chỉ còn lại chiếc áo ngắn tay màu đen.

Thoạt nhìn bề ngoài hắn có vẻ cao gầy trông khá lãng tử, nhưng thực chất khi để trần liền có thể nhận ra thân hình rắn chắc cùng những vết chai sạn trên đôi bàn tay.
Bầu trời hôm nay không trăng nhưng lại tràn ngập ánh sao đêm lấp lánh.

Hắn lặng lẽ ngước nhìn rồi tưởng tượng rằng cha mẹ mình chính là một trong những ngôi sao đó, đang dùng ánh mắt dịu dàng theo dõi từng bước đi của hắn.
"Cha mẹ xin hãy yên tâm, Viễn Nhi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai người!"


Bình luận

Truyện đang đọc