NUÔI DƯỠNG CON GÁI CỦA KẺ THÙ


Vừa nói xong, cánh cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị người phía ngoài tung cước đá bay.

Người xuất hiện chính là đám người của Lâm gia, mà kẻ đi đầu tiên chính là Lâm Chấn.

Hắn khoan thai bước vào trong phòng, miệng nhếch lên cười khoái trá giống như kẻ đi săn đã bắt được một con mồi lớn.

Lâm Chấn vỗ tay thật lớn rồi lên giọng mỉa mai:
- Diệp tiên sinh a, ta tốn bao công sức mời ông tới hợp tác, không ngờ ông lại kéo thêm cả cộng sự từ bên ngoài tới.

Đây xem như là khoản đầu tư sáng suốt của Lâm gia ta rồi! Các người làm gì vậy? Mau bỏ vũ khí xuống, Diệp tiên sinh cùng anh bạn trẻ đây là bạn của của ta đó!
Diệp Khoa Sinh điềm tĩnh đáp:
- Lâm đại thiếu gia quá lời rồi.

Diệp mỗ xưa nay chưa từng kết giao bằng hữu, kẻ này chính là muốn tới để tra hỏi thông tin từ ta, nhưng thật xui xẻo cho hắn, ta cũng không phải là quả hồng nhũn dễ bị bắt nạt giống như vị Lưu tiên sinh đang nằm nghỉ ngơi dưới đất kia a!
Ánh mắt Lâm Chấn loé lên một chút tức giận rồi nhanh chóng khôi phục lại.

Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười rồi từng bước chậm rãi tiến tới bên cạnh Lưu Hiên vẫn đang nằm bất tỉnh.


Hắn đưa chân lay người tiến sĩ Lưu, thấy không có động tĩnh liền ngoắc tay cho thuộc hạ tới đưa người đi.

Ánh mắt hắn khẽ chuyển tới người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế phía sau Diệp Khoa Sinh rồi lên tiếng:
- Vị bằng hữu này, khá khen cho ngươi đã đột nhập được vào đây.

Có lẽ kế hoạch của chúng ta ngươi đã được tận mắt chứng kiến.

Tuy nhiên Lâm gia ta rất trọng người tài, hôm nay một là hãy để mạng lại đây, hai là khai ra mục đích của mình rồi đi theo làm thuộc hạ của ta, thế nào?
Nghe vậy, Đường Viễn liếc mắt khinh thường nhìn hắn:
- Cảm tạ Lâm thiếu gia có lời mời.

Đường Viễn ta xưa nay luôn luôn hành động một mình, không thích bị ai quản thúc.

Hay là thôi đi, ngươi đã có ý muốn đồng hành với ta như vậy, ta cũng không nỡ làm ngươi thất vọng.

Lần này ta phá lệ nhận ngươi làm thuộc hạ, thế nào?
- Ngươi...???
Tên thuộc hạ bên cạnh Lâm Chấn hùng hổ xông lên nhưng liền bị hắn cản lại.

Lâm Chấn cũng không có tức giận mà nhìn về phía Diệp Khoa Sinh cười nói:
- Diệp tiên sinh quen biết toàn những hạng người cứng đầu giống như mình a!
Diệp Khoa Sinh cũng cười lớn:
- Lâm thiếu gia hà tất phải chấp nhặt những kẻ như chúng ta.

Với thế lực trong tay thì Lâm gia hiện giờ đã rất lớn mạnh rồi, ta thực lòng khuyên các người nên dừng ý định kia đi thì hơn!
Lâm Chấn khẽ lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc nói:
- Ta thực tiếc cho tài năng của Diệp tiên sinh, nếu ngươi bằng lòng giao lại phương pháp chế tạo virus cùng với cách để kiểm soát nó, thì chúng ta đâu cần phải làm khó ngươi.

Nhưng không sao cả, dù sao thì gần đây chúng ta cũng đã nghiên cứu ra một phương pháp khác hữu dụng hơn để tạo ra virus, ngươi muốn biết là gì không?
Nghe tới đây, khuôn mặt Diệp Khoa Sinh trở nên ngưng trọng:
- Không lẽ nào ngươi...?
- Hahaha! Đúng, chúng ta đã phát hiện ra loại virus này không những có thể cải thiện thể chất của người sống, mà còn có thể biến người chết thành thứ vũ khí đáng sợ.


Chỉ cần có trong tay đội quân như vậy, Lâm gia ta sớm muộn cũng có thể trở thành bá chủ của thế giới này rồi!
Đường Viễn giật mình kinh hãi:
- Thì ra những xác người trong căn phòng kia đã bị các ngươi tiêm virus!!!
Lâm Chấn bỗng nhiên ngưng cười, thần sắc hắn trở nên dữ tợn:
- Hiện giờ các ngươi có biết được thì cũng đã quá muộn rồi.

Virus sớm đã được lây lan ra bên ngoài, chỉ cần chúng ta tạo ra một vụ tai nạn gây thương vong lớn, thì những kẻ bị thiệt mạng sẽ trở thành con cờ trong tay Lâm gia ta!
Đường Viễn nắm chặt hai bàn tay, hận không thể giết chết tên khốn này ngay tại chỗ.

Lúc này cơ thể hắn đã dần hồi phục lại, nhưng vẫn chưa đứng dậy khỏi ghế mà ngồi chờ đợi thời cơ để phản kích đám người Lâm gia.
Dường như nhận ra ý định của hắn, Diệp Khoa Sinh khẽ lắc đầu ngầm ngăn cản.

Hắn muốn Đường Viễn tin tưởng vào tính toán của mình.

Diệp Khoa Sinh khẽ hắng giọng, hai tay vắt sau lưng chậm rãi tiến về phía trước:
- Lâm Chấn, ngươi có biết trong mắt ta, Lâm gia các ngươi trông như thế nào không? Chính là giống như một đàn chó bị dồn vào đường cùng, không chịu nổi đè nén mà làm càn.

Ngươi tưởng rằng khi phát tán virus này ra, các người sẽ có khả năng kiểm soát được nó sao? Sớm muộn gì các ngươi cũng bị tiêu diệt trong thảm hoạ mà nó tạo ra thôi.

Tất cả những gì Lâm gia đang làm, chẳng qua cũng chỉ là uống thuốc độc để giải khát.

Đã vậy, ta sẽ cho các ngươi làm bạn đồng hành cùng ta xuống địa ngục! Viễn Nhi, ngay bây giờ!!!
Vừa dứt lời, Diệp Khoa Sinh liền bấm nút điều khiển trên tay, bỗng dưng xung quanh trung tâm nghiên cứu vang lên rất nhiều tiếng nổ lớn.


Lâm Chấn trừng mắt hét lớn:
- Khốn kiếp, sao ngươi dám phá huỷ Zgod??? Mau kết liễu hắn đi!!!
- Hahaha, chẳng phải các ngươi luôn muốn ta cải tiến máy móc cho các ngươi sao? Ta đã cải tiến chúng thành những trái bom giúp ngươi thắp sáng nơi này trong thoáng chốc rồi đó!!!
Những tên cận vệ phía sau Lâm Chấn liên tục nã đạn lên người Diệp Khoa Sinh, hắn ngã xuống, nhưng vẫn cố gắng nhìn Đường Viễn lần cuối.

Lúc này Đường Viễn đã nhanh chóng làm theo lời hắn, nằm vào lồng kính và khởi động nó lên.
Diệp Khoa Sinh mỉm cười mãn nguyện, sau đó tiếp tục bấm một nút khác trên điều khiển.

Cơ thể hắn bỗng chốc phình lớn lên, Lâm Chấn nhận ra điều gì đó, liền từ bỏ ý định truy sát Đường Viễn mà hét lớn:
- Chạy mau! Hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!!!
"BÙM"
Một tiếng nổ cực lớn lại tiếp tục phát ra, cơ thể Diệp Khoa Sinh giống như một trái bom cỡ lớn, phát nổ cực mạnh.

Những tiếng nổ vẫn liên miên không dứt, khắp nơi vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Đường Viễn lúc này đã bị khí lạnh bên trong lồng kính bao phủ, trước khi rơi vào hôn mê, hắn vẫn kịp chứng kiến tất cả.
"Diệp Khoa Sinh đã chết, nhưng lại là để cứu tính mạng của ta...!Ông trời, ngươi muốn đùa giỡn ta đến bao giờ nữa đây...?".
Một màn khói lửa phía trước bỗng chốc mờ dần rồi trở thành màn đêm đen, tĩnh mịch...


Bình luận

Truyện đang đọc