NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hôm sau, lúc đến hiệu cầm đồ Bảo Tuấn, chẳng những Dương Quý Minh gặp được ông chủ Lỗ mà còn trông thấy một người mới quen.

Ông chủ Lỗ tươi cười chào đón Dương Quý Minh: “Dương tam thiếu gia đến đấy à, lần này ngài muốn bán gì nào? Ta nhất định sẽ cho ngài giá tốt.”

Dương Quý Minh nhìn người tới trước, đáp: “Ông chủ Lỗ, ông cứ bận xong đi.”

Lư Tử Hi xấu hổ nhìn Dương Quý Minh, nói: “Chưởng quầy, hôm khác ta lại đến.” Dứt lời, hắn lập tức rời đi.

Dương Quý Minh hoài nghi hỏi: “Sao vừa thấy ta hắn đã bỏ chạy rồi?”

“Người đọc sách đặt nặng vấn đề mặt mũi lắm, chẳng phải chỉ là thiếu tiền đi bán chút đồ thôi sao, vẫn là Dương tam thiếu gia nghĩ thoáng.” Ông chủ Lỗ vừa nói, vừa rót một chén trà.

“Ông chủ Lỗ, hôm nay ta tới là muốn nhờ ông xem hàng giúp.” Dương Quý Minh lấy một viên hắc đông châu(*) ra.

(*) Hắc đông châu: ngọc trai đen, hình minh họa:



Ngay lập tức, mắt ông chủ Lỗ sáng ngời. Ông cẩn thận nhận lấy viên hắc đông châu từ tay Dương Quý Minh, càng xem mắt lại càng sáng.

“Dương tam thiếu gia, ngài lấy được thứ này ở đâu thế?” Ông chủ Lỗ nhìn Dương Quý Minh bằng ánh mắt sâu xa.

“Ông chủ Lỗ đừng bận tâm đến xuất sứ của nó, chỉ cần nói xem nó đáng giá bao nhiêu.”

Ông chủ Lỗ vươn ra ba ngón tay.

Dương Quý Minh mỉm cười: “Ông chủ Lỗ mới hứa cho ta giá tốt cơ mà, đừng bắt nạt ta là người ngoài nghề nhé.”

Ông chủ Lỗ cười khẽ, nói: “Dương tam thiếu gia, thứ ngài mang tới có lai lịch, không dễ sang tay đâu, nên giá tiền cũng phải bớt đi một chút.”

“Sao? Ông chủ Lỗ biết lai lịch của thứ này à?”

“Đồ do chính Dương tam thiếu gia mang đến, lẽ nào ngài lại không biết?”

“Ta chỉ biết ông chủ Lỗ chẳng tử tế gì.” Dương Quý Minh lấy lại đông châu từ tay ông chủ Lỗ, đứng dậy định rời đi.

Ông chủ Lỗ sửng sốt, vội ngăn hắn lại: “Dương tam thiếu gia nói thế là oan cho ta rồi, chúng ta từ từ nói chuyện thêm đi.”

“Ông chủ Lỗ, ta còn gì để nói nữa à?”

“Như vậy đi, Dương tam thiếu gia, ba nghìn năm trăm lượng nhé.”

“Ta tới hiệu khác xem sao.”

“Ba nghìn sáu trăm lượng.”

Dương Quý Minh nhấc chân đi.

“Bốn nghìn lượng, không, năm nghìn lượng!” Ông chủ Lỗ nhắm mắt hét giá, thịt đau, lòng cũng đau: “Dương tam thiếu gia, năm nghìn lượng không phải giá thấp đâu.”

Dương Quý Minh nhếch miệng cười, nói: “Hạt châu này đáng giá thế cơ à? Mấy món quà cưới của ta gộp vào cũng chỉ được hơn bốn trăm lượng thôi.”

“Mấy cái đồ chơi kia sao có thể so với thứ này? Hắc đông châu lớn như vậy, chỉ sợ trong cung cũng không có được mấy viên.”

Dương Quý Minh cười thành tiếng, nói như đang ám chỉ: “Hiểu biết nhiều thật đấy.”

Ông chủ Lỗ cười ngượng: “Nghề của ta mà. Gần đây ta cũng mua được mấy thứ tốt tương tự như thế.”

“Thứ tốt gì? Lấy ra xem thử nào.” Dương Quý Minh hưng phấn nói.

Ông chủ Lỗ do dự giây lát mới bảo: “Được rồi, mời Dương tam thiếu gia theo ta vào nhà trong nói chuyện.”

Sau khi dặn người làm trông cửa tiệm, ông chủ Lỗ liền dẫn Dương Quý Minh vào nhà trong, mở khóa tủ quần áo rồi lấy đồ ra.

Trong phút chốc, Dương Quý Minh sợ đến ngây người, vội nhìn kỹ những món đồ kia.

Dù hắn chỉ là người thường, nhưng ngắm tang vật của vụ án cống phẩm lâu như vậy, lại được lão Bất Lại chỉ dẫn, nên giờ phút này, vừa nhìn hắn đã nhận ra những thứ trước mắt chính là cống phẩm.

Ông chủ Lỗ thần bí nói: “Dương tam thiếu gia, đây đều là đồ tốt, người bình thường ta sẽ không cho xem đâu.”

“Nhìn không tồi, hẳn là đồ tốt.” Dương Quý Minh ra vẻ lành nghề.

Ông chủ Lỗ cười trộm, nói: “Ngàn vàng cũng khó mà tìm được.”

“Mấy cái này ở đâu ra?”

“Có người mang đến chỗ ta gửi bán.”

“Ai?”

Ông chủ Lỗ cười ha hả: “Ta không thể nói cho ngài.”

Dương Quý Minh cười nhạt, hỏi: “Ông chủ Lỗ, ngươi sợ ta trực tiếp đi tìm người bán để hỏi mua à?”

“Sao có thể? Thật sự là không thể.”

Dương Quý Minh hừ lạnh, không vui nói: “Không nói thì thôi, không bán đông châu cho ngươi nữa.”

“Đừng thế chứ, thật sự là ta đã hứa với người kia rồi, phải giữ bí mật cho hắn.”

“Ông chủ Lỗ xem ta như người ngoài nhỉ.”

Ông chủ Lỗ nhíu mày, do dự vài giây, cuối cùng như hạ quyết tâm, nói: “Được rồi, ta nói. Là người trong cung gửi bán.”

Dương Quý Minh hơi sửng sốt, vội hỏi lại: “Ngươi có chắc không?”

“Tuy người nọ đã cải trang, nhưng lão Lỗ ta đã gặp biết bao người, con mắt đương nhiên không hề kém. Bộ râu giả và giọng nói của hắn vốn không lừa được ta.” Ông chủ Lỗ kiêu ngạo đáp.

“Ta biết rồi. Ta chợt nhớ còn việc gấp cần xử lý, ngày khác lại tới tìm ngươi.” Lời còn chưa dứt, Dương Quý Minh đã vội vã bỏ đi.

“Ấy ấy, viên đông châu kia…” Ông chủ Lỗ vội la lên, muốn đuổi theo ra ngoài nhưng lại phải cất đồ quý trước, cuối cùng đành trợn mắt nhìn Dương Quý Minh mất bóng.

Rời khỏi hiệu cầm đồ Bảo Tuấn, Dương Quý Minh vội về nha môn bẩm báo sự việc với Hứa Nhất Hoàn.

Sáng nay, trước khi ra cửa, Thượng Gia Ngôn bảo hắn lấy đồ tốt dụ ông chủ Lỗ, không cần thành thật như với lão Bất Lại.

Quả nhiên, hắn đã moi được tin rồi.

Nghe Dương Quý Minh bẩm báo xong, Hứa Nhất Hoàn trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Trước mắt ngươi không cần dính vào chuyện cống phẩm, thử tìm manh mối hung thủ từ hướng khác xem sao.”

“Dạ.” Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra.

Tan làm, hắn vừa về Hầu phủ, Phúc Toàn đã chạy tới, nói: “Thiếu gia, nhà tứ lão gia đã trở về rồi, thiếu phu nhân bảo ngài đổi quần áo bình thường rồi tới Phúc Hỉ đường.”

“Cảnh Thước cũng đang ở Phúc Hỉ đường à?”

“Đều ở đó hết. Lão thái quân căn dặn, hôm nay tất cả sẽ ăn tối ở Phúc Hỉ đường.”

“Ta biết rồi.”

Dương Quý Minh về phòng thay quần áo rồi lập tức đi đến Phúc Hỉ đường. Khi còn cách một quãng rất xa, hắn đã nghe thấy tiếng nói cười rộn rã truyền ra.

Vào nhà chính, Dương Quý Minh vấn an các trưởng bối rồi mới ngồi xuống bên cạnh Thượng Gia Ngôn.

Dương Chính Bằng cười vang, nói: “Hơn nửa năm không gặp, hình như Quý Minh đã cao lớn hơn nhiều, cũng trưởng thành chững chạc hẳn ra.”

Lão thái quân cũng cười: “Hắn ấy à, thành gia lập nghiệp rồi, dù sao cũng phải tiến bộ một chút chứ.”

Dương Quý Minh cười trừ, không tiếp lời.

Tứ phu nhân La thị ở một bên lên tiếng: “Theo ta thấy, đây là công của tam thiếu phu nhân, nhờ tam thiếu phu nhân vượng Quý Minh nhà ta đấy.”

Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Tứ thẩm nói đùa rồi.”

Dương Quý Minh tiếp tục cười ngây ngô, không lên tiếng.

Bữa tối chia làm ba bàn, các lão gia và phu nhân ngồi cùng với lão thái quân, các thiếu gia và thiếu phu nhân ngồi chung một bàn, bàn còn lại dành cho các tiểu thư.

Trên bàn cơm, Thượng Gia Ngôn khẽ liếc Dương Quý Minh. Dương Quý Minh run rẩy trong lòng, chăm chú gắp thức ăn vào bát của y.

Lục thiếu gia Dương Thần của chi thứ tư không nhịn được, hỏi: “Sao tam ca cứ như đã biến thành người khác vậy, sợ tam tẩu đến thế à?”

Dương Quý Minh lườm hắn: “Ta đây là đang cưng chiều tam tẩu của ngươi.”

Dương Thần liếc mắt xem thường: “Rốt cuộc là tam ca không có tiền đồ, hay tam tẩu hung như cọp mẹ?”

“Ranh con, ngươi muốn ăn đòn à!” Dương Quý Minh trợn mắt, ra vẻ chuẩn bị dạy cho đường đệ này một bài học.

Dương Bá Danh hơi nhíu mày: “Ăn cơm đi, ầm ĩ cái gì?”

Dương Thần hừ một tiếng, liếc Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đầy khinh bỉ rồi mới tiếp tục ăn cơm.

Thượng Gia Ngôn gắp một miếng sườn kho bỏ vào bát Dương Quý Minh: “Ngươi là ca ca, đệ đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với hắn.”

“Ta nghe tức phụ.” Dương Quý Minh cười toe toét, gắp bụng cá gỡ sạch xương rồi mới bỏ vào bát Thượng Gia Ngôn.

Dương Thần khinh thường xì một tiếng, nhưng ngại Dương Bá Danh lạnh mặt nên không nói gì thêm.

Đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân cũng nhìn Thượng Gia Ngôn, một người xem kịch vui, một người thì lại lo lắng thay y.

Thượng Gia Ngôn vừa hưởng thụ sự săn sóc của Dương Quý Minh, vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người.

Dùng bữa xong, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn lập tức xin phép ra về.

Trên đường, Dương Quý Minh nói: “Thằng ranh Dương Thần bị tứ thúc tứ thẩm chiều hư từ bé. Nếu hắn còn dám nói năng lỗ mãng, ta sẽ lập tức dạy dỗ hắn.”

Thượng Gia Ngôn phì cười: “Hắn là con vợ cả của chi thứ tư, con vợ lẽ như ngươi mà cũng dám dạy dỗ hắn à.”

Dương Quý Minh cười hê hê: “Cũng vì ta là con vợ lẽ, tước vị và gia sản không dính dáng đến ta, nên ta có thể cố tình làm bậy. Ca ca dạy dỗ đệ đệ, có gì không đúng? Nhưng mà trong số mấy vị phu nhân, tứ thẩm là lợi hại nhất, thủ đoạn cũng rất nhiều. Trước kia di nương luôn nhắc nhở ta đừng dây vào bà ấy.”

Thượng Gia Ngôn trầm ngâm, nghĩ đến những lời tứ phu nhân đã nói hôm nay, đại khái đoán được mấy phần.

“Nói đến gia sản ta mới nhớ, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gia sản, khi nào mới giao lại cho ta?”

Dương Quý Minh xấu hổ sờ mũi, tội nghiệp nói: “Ta chỉ có tiền lương làm sai nha và tiền tiêu theo lệ của Hầu phủ, chẳng tiết kiệm được tí nào.”

Sau khi thành thân, tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn đều do Thượng Gia Ngôn sai người đi lĩnh, mà tiền lương ở nha môn cũng chỉ đủ cho hắn trà nước bên ngoài.

Thượng Gia Ngôn nhíu đôi mày thanh tú, không nói năng gì.

Dương Quý Minh bắt đầu căng thẳng: “Cảnh Thước, ngươi không chê ta nghèo đấy chứ?”

Thượng Gia Ngôn đang tự hỏi làm sao để tăng thêm thu nhập cho gia đình nên không để ý Dương Quý Minh nói gì.

Dương Quý Minh ôm chầm lấy y, nghiêm túc nói: “Cảnh Thước, ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền nuôi ngươi.”

Thượng Gia Ngôn bị hắn cắt ngang dòng suy nghĩ, buột miệng hỏi: “Kiếm kiểu gì?”

“Buôn bán nhỏ.”

“Bán gì?”

“Nấu rượu.”

“Hả? Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện nấu rượu?”

“Hiện giờ, đa số rượu bán trong các tửu lâu đều không có nồng độ cao, à, chính là không mạnh lắm. Ta có thể thử làm rượu mạnh xem sao.” Sau khi xuyên đến đây, hắn đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng vì bận làm sai nha và đọc sách nên vẫn chưa có thời gian thực hiện.

Thượng Gia Ngôn không uống được rượu, cũng không hiểu gì về rượu, chỉ đành hỏi: “Có cần ta tìm vài sư phụ nấu rượu về không?” Chỉ cần phu quân làm việc đúng đắn, y nhất định sẽ hết lòng ủng hộ. Huống hồ, bọn họ cũng không thật sự nghèo.

“Ta tự làm là được. Cảnh Thước, cho ta một chút thời gian, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta có thể nuôi ngươi và con của chúng ta.”

Thấy hắn căng thẳng, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn. Y đáp: “Được.”

Dương Quý Minh cọ đầu vào cổ đối phương, đặt tay lên bụng y, vừa xoa nhẹ vừa khẽ hỏi: “Có khi nào nơi này đã có con của chúng ta không?”

Thượng Gia Ngôn thở dài: “Ngươi quên chúng ta mới đi gặp đại phu à?”

Dương Quý Minh chợt nhận ra: “Thì ra hôm đó ngươi muốn khám cái này.”

Thượng Gia Ngôn thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác.

Dương Quý Minh nghiêm túc nói: “Cứ vài ngày sẽ có đại phu tới phủ bắt mạch cho lão thái quân và đại tẩu, mỗi tháng chúng ta cũng nên xin khám đôi lần.”

“Đang yên đang lành đòi khám bệnh, ngộ nhỡ bị người ta đàm tiếu cũng không hay.” Đó cũng là lý do vì sao y đòi ra ngoài phủ tìm đại phu.

Dương Quý Minh liền nói: “Thì cứ bảo đau đầu hoặc là mất ngủ, bịa đại lí do gì đó cũng được mà.”

Thượng Gia Ngôn do dự, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc