NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Trời tờ mờ sáng, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đã ra khỏi phủ. Bọn họ chỉ mang theo Phúc Toàn và Hòe An, đến phu xe cũng không được đi cùng.

Bên ngoài, Phúc Toàn đánh xe, Hòe An ngồi ngay cạnh. Cả hai đều luôn nhíu chặt lông mày. Trong xe ngựa, Dương Quý Minh nhìn quầng thâm dưới mắt Thượng Gia Ngôn, bảo y dựa vào mình nghỉ ngơi một lát, trong lòng đau xót không thôi.

Xe ngựa chạy thẳng tới thôn Vân Tể. Hòe An lên trước gõ cửa.

Trần đại phu mở cửa với vẻ mặt kinh ngạc rồi vội vàng mời họ vào nhà: “Xảy ra chuyện gì, ai bị bệnh?”

Dương Quý Minh thuật lại những lời nữ đại phu đã nói hôm qua cho Trần đại phu nghe. Trần đại phu vội nói: “Các ngươi đưa tay đây.”

Sau đó, ông bắt mạch cẩn thận cho bọn họ, thậm chí còn bắt ở cả hai tay.

“Trần đại phu, thế nào?” Thượng Gia Ngôn thấp thỏm, bất an hỏi, giọng cũng hơi run rẩy.

Trần đại phu cau mày, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.

Thượng Gia Ngôn liền nói: “Trần đại phu, xin cứ nói thật, chúng ta có thể chấp nhận được.” Nếu không phải Dương Quý Minh vẫn luôn làm chỗ dựa cho y, còn một mực nắm chặt tay y, chỉ sợ y đã không chịu nổi.

Trần đại phu lên tiếng: “Mạch tượng của hai người không có gì khác thường. Nhưng nếu thật sự trúng Thiên cơ dẫn như nữ đại phu kia nói, chỉ sợ ta cũng không khám ra.”

“Sao lại thế?” Thượng Gia Ngôn mệt mỏi dựa vào ngực Dương Quý Minh, nghẹn ngào khóc nấc.

Dương Quý Minh ôm y, vội nói: “Trần đại phu, xin hãy nghĩ cách giúp chúng ta.”

Trần đại phu gật đầu: “Chắc chắn phải có cách, các ngươi đừng vội, để ta nghiên cứu xem sao.”

Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, nói: “Trần đại phu, nữ đại phu kia bảo chúng ta ba ngày nữa hãy quay lại hiệu thuốc. Hình như nàng có cách giải độc. Ta muốn mời ngài đi cùng, giúp chúng ta xem thử cách của nàng có ổn hay không.”

Trần đại phu nhíu mày: “Thuốc mới của ta cần bốn, năm ngày nữa mới chế xong, không thể gián đoạn được. Chờ chế thuốc xong, ta sẽ vào thành tìm các ngươi.”

“Được, đa tạ Trần đại phu.” Dương Quý Minh thà chờ thêm một thời gian chứ không dám tùy tiện dùng thuốc của nữ đại phu kia.

Không phải hắn nghi thầy nghi thuốc, nhưng Trần đại phu y thuật cao minh cũng không phát hiện bất thường, mà một nữ tử trẻ tuổi lại nhận ra vấn đề ngay lập tức. Điều này khiến hắn không thể không thận trọng.

Trần đại phu nói: “Trong mấy ngày này, ta sẽ tranh thủ nghiên cứu Thiên cơ dẫn.”

“Đa tạ Trần đại phu, chúng ta trông cậy vào ngài.” Dương Quý Minh nói lời cảm tạ.

“Dương tam thiếu gia quá lời rồi.”

Dương Quý Minh lại bảo: “Trần đại phu, ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng, xin ngài tuyệt đối giữ kín chuyện này.”

“Dương tam thiếu gia yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.”

Dương Quý Minh cảm tạ, xin phép ra về.

Xe ngựa nhanh chóng rời đi. Vương Thụy và một người trở về từ ruộng thuốc vừa vặn trông thấy. Ông ta hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Người đánh xe vừa rồi hình như là Phúc Toàn hầu hạ bên cạnh tam thiếu gia đúng không?”

“Hình như là phải, cả cỗ xe ngựa cũng thật quen mắt.”

Vương Thụy ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Ngươi về điền trang chờ trước đi, ta còn có việc.”

Dứt lời, ông lập tức tới thôn Vân Tể, gõ cửa nhà Trần đại phu.

“Trần đại phu, thiếu gia nhà ta đánh rơi đồ, sai ta quay lại hỏi thăm.”

“Ngươi tự vào tìm đi.” Trần đại phu không phòng bị, nói xong mới chợt nhận ra đã lỡ lời, không khỏi đen mặt trong nháy mắt.

Vương Thụy cười với ông, mở miệng nói: “Trần đại phu, không biết thiếu gia nhà ta đến tìm ngài có việc gì, đại tiểu thư vô cùng lo lắng.”

“Ta đã hứa với Dương tam thiếu gia sẽ giữ bí mật cho hắn rồi. Nếu ngươi muốn biết, hay là tự hỏi hắn đi.”

Vương Thụy biết tính Trần đại phu, nếu ông đã hứa thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nhưng càng như vậy, Vương Thụy lại càng lo lắng, ngay lập tức cưỡi ngựa vào thành bẩm báo với Đỗ di nương.

Bên kia, sau một quãng đường dài im lặng, Thượng Gia Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Quý Minh, chúng ta tới Thượng phủ đi.”

Dương Quý Minh lập tức vui ra mặt, nói với Phúc Toàn đang đánh xe ở bên ngoài: “Đến Thượng phủ trước.”

Thượng Gia Ngôn rúc vào lòng Dương Quý Minh, thì thầm: “Xin lỗi, ta đã khiến ngươi phải lo lắng rồi.”

Dương Quý Minh ôm chặt lấy y: “Không sao, ngươi không cần tự trách, phải tin vào y thuật của đại phu, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.”

“Ừ.” Thượng Gia Ngôn lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Cảnh Thước, ngươi phải bình tĩnh, phải giữ vững tinh thần. Dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”

“Ngươi nói đúng, ta phải giữ vững tinh thần.” Thượng Gia Ngôn ngồi thẳng dậy, tự lau khô nước mắt, kiên định nói: “Ta phải tìm ra kẻ đã hại chúng ta, nhất định không thể tha thứ.”

Bọn họ tới Thượng phủ đúng vào bữa cơm. Thượng phu nhân kinh ngạc sai người đưa họ vào viện chính.

Thượng Gia Ngôn nhìn bàn ăn mới phát hiện mình đã quá vội vàng.

Thượng phu nhân lên tiếng: “Ta vừa chuẩn bị dùng bữa, các con đã ăn chưa?”

Thượng Gia Ngôn trả lời: “Chưa ạ, chúng con có thể ở lại ăn một bữa cơm với mẫu thân không?” Y không muốn ăn, nhưng lại lo Dương Quý Minh đói bụng. Thượng phu nhân tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, sai người mang thêm đồ ăn và hai bộ bát đũa.

Hạ nhân tay chân nhanh nhẹn, không lâu sau, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.

Chờ cơm nước xong xuôi, Thượng phu nhân mới cho người hầu lui ra, chỉ để phu phu hai người ở lại.

Thượng phu nhân đi thẳng vào vấn đề: “Các con vội vàng về đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nghe mẫu thân hỏi, Thượng Gia Ngôn lại không nhịn được mà bắt đầu rơi lệ.

Thượng phu nhân nhìn về phía Dương Quý Minh, không vui nói: “Con rể, ngươi nói đi.”

“Dạ, nhạc mẫu.”

“Thôi để con nói đi.”

Thượng Gia Ngôn siết chặt nắm tay, ra vẻ kiên cường. Dương Quý Minh lo lắng nhìn y. Thấy phản ứng của bọn họ, Thượng phu nhân lại càng nghi hoặc.

“Mẫu thân, hôm qua con và Quý Minh đi gặp đại phu, đại phu nói con đã trúng độc từ năm trước.”

“Cái gì?” Thượng phu nhân hoảng hốt hỏi: “Độc gì, tại sao bây giờ mới phát hiện, có nghiêm trọng không, có giải được không?”

“Người trúng loại độc này sẽ lây sang người bên gối, kết quả cả hai cùng trúng độc, không thể sinh con.” Thượng Gia Ngôn nghiến răng nói từng tiếng một, dường như đã dùng tất cả sức lực trong người.

Thượng phu nhân khiếp sợ đến cực điểm, ngẩn ngơ ngồi trên ghế, không dám tin nhìn Thượng Gia Ngôn và Dương Quý Minh.

Dương Quý Minh vội an ủi: “Nhạc mẫu, độc này giải được, ngài đừng lo lắng.”

Thượng phu nhân vô cùng cảm động, chẳng những Dương Quý Minh không trách tội Thượng gia mà còn lên tiếng an ủi bà: “Quý Minh, con đừng lừa gạt ta, độc này giải được thật sao?”

“Nhạc mẫu, vô cùng chính xác, nếu không chúng con cũng không dám nói cho ngài, sợ ngài không chấp nhận được.”

Thượng phu nhân lo lắng hỏi: “Quý Minh, lão gia phu nhân nhà thông gia có biết không?”

“Thưa nhạc mẫu, chúng con tạm giấu người nhà.”

Thượng phu nhân gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Nếu để người trong Võ Mục Hầu phủ biết chuyện, Ngôn Ngôn nhà bà chắc chắn sẽ không thể sống yên.

Bà trầm ngâm trong giây lát, nghiêm túc nói: “Quý Minh, con đưa Ngôn Ngôn về trước đi. Giải được độc nhớ sai người đến nói với ta một tiếng.”

Dương Quý Minh đáp: “Vâng.”

Thượng Gia Ngôn nói: “Mẫu thân, con muốn tìm ra người hạ độc.”

Thượng phu nhân hơi híp mắt: “Ngôn Ngôn, con trở về chờ tin là được. Nếu chuyện xảy ra trước khi con gả đi, mẫu thân nhất định sẽ cho con và Quý Minh một câu trả lời thuyết phục.”

Thượng Gia Ngôn do dự, cuối cùng cũng gật đầu với Thượng phu nhân.

Chờ con trai và con rể rời đi, Thượng phu nhân mới gọi Trương ma ma đến, cẩn thận dặn dò.

Bên kia, Đỗ di nương đã biết Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn rời phủ từ sáng sớm để tới tìm Trần đại phu ở thôn Vân Tể. Bà vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên.

Bạch Bình nói: “Di nương, sao ngài không trực tiếp hỏi tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân.”

“Bọn chúng gạt mọi người, chưa chắc sẽ bằng lòng nói thật với ta.” Đỗ di nương tiếp tục nói: “Bạch Bình, sai người điều tra thật kỹ xem mấy hôm nay tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đã đi đến những đâu, gặp gỡ người nào, nói cái gì và làm những việc gì.”

“Dạ.” Bạch Bình lập tức tìm người làm việc.

Không đến nửa ngày, người của Đỗ di nương đã bẩm báo hành tung của Dương Quý Minh cùng Thượng Gia Ngôn trong mấy ngày gần đây cho bà.

Đêm đó, Đỗ di nương và Phương di nương lặng lẽ rời Hầu phủ, tới một tòa nhà ở thành Nam.

Trong hầm, một lão phụ nhân bị trói gô vào cột, tiều tụy đến gần như không ra hình người. Nếu không phải Đỗ di nương căn dặn giữ mạng cho bà ta, bà ta đã sớm từ biệt nhân gian rồi.

Lão phụ nhân hơi mở mắt, nhìn thấy Phương di nương đã tra tấn mình nhiều ngày nay, cũng nhìn thấy Đỗ di nương trước giờ chưa từng lộ diện.

Bà cười: “Ồ, lại là một người quen cũ. Nếu ta không nhớ nhầm, ngài hẳn là Đỗ di nương.”

Vừa nghĩ tới chuyện mới điều tra được hôm nay, Đỗ di nương lập tức mất bình tĩnh. Ánh mắt bà trở nên hiểm ác, chỉ hận không thể xé xác y bà này.

Phương di nương giữ chặt Đỗ di nương, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hỏi giải dược quan trọng hơn.”

Đỗ di nương hít sâu mấy hơi, dần tỉnh táo lại.

Phương di nương tiến lên phía trước một bước, nói: “Phùng bà, nếu không muốn chịu khổ nữa, vậy ta hỏi cái gì, ngươi phải đáp cái đó.”

Phùng bà cười lạnh: “Những gì ta biết, ta đều đã nói cả rồi, Phương di nương còn muốn hỏi thêm gì nữa?”

“Năm đó ai bảo ngươi cho ta dùng Thiên cơ dẫn?”

Phùng bà khiếp sợ thốt ra: “Làm sao ngươi biết Thiên cơ dẫn?”

Phương di nương cười lạnh: “Đúng là ngươi vẫn luôn nói dối. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chuyện Thiên cơ dẫn là như thế nào?”

“Thiên cơ dẫn là một loại kịch độc. Năm đó, ta chỉ vô tình chọn nó mà thôi.”

“Người trúng độc sẽ thế nào?”

Phùng bà do dự, không đáp ngay lập tức.

Phương di nương trở nên tàn ác, hung hăng nhìn bà, vẻ mặt như hận không thể giết chết bà ta.

“Người mang thai trúng loại độc này, người lớn không sao, nhưng đứa bé sinh ra sẽ không sống quá nửa năm.”

Lời của Phùng bà như tiếng vang từ địa phủ, Phương di nương vớ lấy cái roi mây bên cạnh, ra sức quất lên cơ thể tàn tạ của đối phương.

Đỗ di nương vội khuyên can: “Bình tĩnh, bĩnh tĩnh.”

Phương di nương nắm chặt roi mây, không đánh nữa mà tiếp tục hỏi: “Ai sai ngươi hạ độc?”

Phùng bà nhịn đau, nói: “Ta thật sự không biết. Năm đó có người dùng tính mạng của con gái ta để uy hiếp, ta cũng hết cách rồi.”

Phương di nương gần như sụp đổ. Đỗ di nương liền hỏi: “Vì sao ngươi lại chọn Thiên cơ dẫn, và vì sao ngươi vẫn luôn che giấu không chịu nói ra?”

Cuối cùng Phùng bà cũng rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Phương di nương có ơn với ta, nhưng ta cũng muốn cứu con gái của mình, dùng Thiên cơ dẫn, vẹn cả đôi đường.”

Phương di nương giận dữ: “Con gái ngươi là người, con trai ta không phải à? Nó còn nhỏ như vậy, còn chưa thể gọi một tiếng “nương”.”

Phương di nương thất thanh khóc rống lên. Phùng bà cũng khóc.

Đỗ di nương dìu Phương di nương ngồi xuống ghế: “Ngươi nghỉ một lát đi, ổn định cảm xúc, còn lại để ta hỏi.”

Chuyện quan trọng nhất đêm nay là hỏi ra thuốc giải cho con trai và con dâu bà.

Đỗ di nương bước tới trước mặt Phùng bà, khẽ cười, nói rành rọt từng tiếng: “Cuối phố Thanh Bình ở thành Nam có một hiệu thuốc nhỏ, đại phu là một cô nương trẻ tuổi. Phùng bà, ngươi có quen không?”

Hai mắt Phùng bà từ từ trợn to, bên trong tràn đầy sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc