NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Thấy trong phòng có tiếng động, Hòe An ngủ ngay gian ngoài liền tỉnh dậy, thu xếp mọi thứ thỏa đáng. Lúc này, Cố ma ma cùng Tử Ngọc, Tử Lan và hai người hầu hồi môn khác cũng theo vào.

Phúc Toàn chỉ huy hai nha hoàn lần lượt bưng nước ấm vào phòng, mình thì đứng bên ngoài. Hai nha hoàn kia để nước ở gian ngoài rồi cũng nhanh chóng đi ra.

Tử Ngọc đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: “Phúc Toàn ca, ngươi không vào hầu hạ tam thiếu gia à?”

Phúc Toàn cười, nói: “Ngày trước ta cũng chỉ bưng nước ấm vào, chờ thiếu gia rửa mặt xong thì lại bưng ra. Tử Ngọc muội muội, thiếu gia nhà chúng ta dễ hầu hạ lắm, từ nhỏ đã tự rửa mặt, thay đồ rồi.”

Những người khác cũng nghe thấy lời hắn nói, không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Ở trong phòng, Thượng Gia Ngôn lên tiếng: “Vào đi.”

Tử Ngọc và Tử Lan mỗi người bưng một chậu nước vào. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vừa rửa mặt xong, Phúc Toàn ở bên ngoài chợt cao giọng nói: “Lưu ma ma, ma ma đã tới!”

Thượng Gia Ngôn vội sai Hòe An lấy áo ngoài. Y vừa mặc xong, Lưu ma ma đã cầm một cái hộp gấm, đi vào phòng.

Lưu ma ma hành lễ với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, sau đó đi đến trước mặt Thượng Gia Ngôn, cười nói: “Vốn không nên quấy rầy tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân sớm như vậy, nhưng ta sợ đại phu nhân sốt ruột nên đã tự ý tới đây, mong thiếu gia và thiếu phu nhân thứ tội.”

Dương Quý Minh không nói năng gì, Thượng Gia Ngôn dịu dàng đáp: “Phiền ma ma phải bận tâm, mời ma ma ngồi chơi một lát.”

Lưu ma ma cười nói: “Ta nào dám ngồi chơi, còn phải về viện chính hầu hạ đại phu nhân nữa.”

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Cố ma ma và nha hoàn đứng cạnh giường, Lưu ma ma thầm có suy đoán trong lòng. Khi đi tới trước giường, thấy chiếc khăn trắng đã có dấu vết kia, nụ cười trên mặt bà càng rõ nét.

Lưu ma ma cất chiếc khăn vào hộp gấm, quay lại đứng trước mặt Thượng Gia Ngôn, chính thức chúc mừng hai người bọn họ.

“Chúc phúc tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân xong, ta phải về bẩm báo lão thái quân và đại phu nhân đây.”

Thu khăn trắng nhiễm máu đỏ sau đêm tân hôn là một bước vô cùng quan trọng. Tuy nam tử và nữ tử khác nhau, nhưng kiểu gì cũng phải có dấu vết. Nhà trai thu chiếc khăn này cũng xem như chính thức chấp nhận con dâu mới.

Khi Lưu ma ma quay về báo cáo với đại phu nhân, Đỗ di nương đã tới thỉnh an từ trước. Vất vả lắm mới chờ được nhi tử thành thân, sao bà lại không để tâm cho được?

Lúc nhìn thấy khăn trắng vương dấu vết, Đỗ di nương cười càng thêm tươi.

Đại phu nhân không vui cho lắm. Theo thứ tự lớn nhỏ, đáng lẽ Dương Trọng Minh phải thành thân trước, kết quả Dương Chính Nghĩa lại vì giữ quan hệ với nhà họ Thượng, để Dương Quý Minh vượt mặt đón dâu.

Lúc này, dường như đại phu nhân đã quên tại sao Dương Quý Minh lại có được hôn sự này. Bà ra vẻ hiền lành để giữ thể diện của người làm vợ cả, sai Lưu ma ma đi báo tin vui cho lão thái quân.

Trong tân phòng, Dương Quý Minh đã sửa soạn xong, đang ngồi ở gian ngoài chờ Thượng Gia Ngôn.

Tề Nguyệt đưa cho hắn một ly trà, sau đó im lặng đứng bên cạnh. Lúc Dương Quý Minh uống trà, Hồng Ngọc cũng đi vào.

Dương Quý Minh không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Thượng Gia Ngôn căn dặn nha hoàn và gã sai vặt hồi môn của mình tới hầu hạ hắn.

“Các ngươi tên gì?”

“Hồng Ngọc ạ.”

“Tề Nguyệt ạ.”

“Ta hỏi các ngươi, bình thường thiếu phu nhân thích ăn gì?”

Hồng Ngọc và Tề Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng, Tề Nguyệt đáp: “Thiếu phu nhân không kén ăn ạ.”

“Sai rồi, thiếu phu nhân của chúng ta thích ăn đồ ngọt, gần đây đặc biệt thích bánh hoa quế và bánh đậu đỏ.” Hòe An đi từ phòng trong ra, hung hăng lườm Tề Nguyệt và Hồng Ngọc, sau đó đi tới, bẩm báo với Dương Quý Minh: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân đã sửa soạn xong, sai ta ra đây chuyển lời.”

“Đi thôi.”

Dương Quý Minh nhìn theo bóng dáng Hòe An, nghĩ đến bánh hoa quế và bánh đậu đỏ, cuối cùng cũng nhớ ra.

Thì ra hắn đã từng gặp Thượng Gia Ngôn rồi.

Không đúng, khi đó Thượng Gia Ngôn cố ý dùng hai loại điểm tâm kia để nhắc nhở hắn. Nói cách khác, Thượng Gia Ngôn đã biết hắn là ai, hoặc có người đã nói với Thượng Gia Ngôn về hắn.

Thấy Dương Quý Minh nhìn Hòe An đến sững sờ, Tề Nguyệt và Hồng Ngọc đều thay đổi sắc mặt.

Trong khi đó, đương sự lại đang âm thầm vui vẻ vì phát hiện trước khi thành thân, tức phụ đã cố ý đến xem mặt mình.

Điều này cho thấy tức phụ của hắn vừa gặp đã phải lòng hắn. Dù không đến mức ấy thì chí ít ấn tượng đầu tiên về hắn vẫn khiến tức phụ hài lòng.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, Thượng Gia Ngôn đã bắt gặp Dương Quý Minh đang cười ngây ngô. Khi thấy hai người đang đứng bên cạnh hắn, y không khỏi hơi nhíu mày.

Thượng Gia Ngôn đi về phía Dương Quý Minh. Tử Ngọc, Tử Lan chia nhau kéo Tề Nguyệt và Hồng Ngọc sang bên cạnh.

Đi đến trước mặt phu quân mới cưới, Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng nói: “Quý Minh, chúng ta ăn sáng trước rồi hãy tới thỉnh an mẫu thân.”

“Được.”

Dương Quý Minh dắt Thượng Gia Ngôn tới bàn ăn.

Nhìn hai phần thức ăn không giống nhau được bày sẵn trên bàn, Thượng Gia Ngôn không khỏi sửng sốt.

Dương Quý Minh lại nói: “Buổi sáng ta ăn rất đơn giản, sợ ngươi không quen nên mới bảo phòng bếp làm theo phần ăn của đại tẩu.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu. Y thật không ngờ buổi sáng phu quân mình chỉ ăn một chén cháo hoa, một đĩa rau xanh và một quả trứng trần. Chờ Dương Quý Minh động đũa, Thượng Gia Ngôn mới bắt đầu dùng bữa theo.

Y múc một thìa cháo gà, gắp một miếng há cảo tôm, lại nếm thử miếng xíu mại cùng bánh bao. Lúc buông đũa, y đã cảm thấy rất no.

Dương Quý Minh ăn hết chén cháo của mình, xử lý sạch sẽ đồ ăn rồi trợn mắt nhìn đống thức ăn gần như chẳng vơi đi chút nào trước mặt Thượng Gia Ngôn, hỏi: “No rồi à?”

“Ừm.”

“Ngươi ăn ít quá, chẳng trách lại gầy như vậy.”

“Ta thường không ăn nhiều.”

Dương Quý Minh nhíu mày, thầm nghĩ cách để y ăn uống tốt hơn, tiện thể vỗ y béo thêm một chút.

Cơm nước xong xuôi, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tới viện chính kính trà Hầu gia và đại phu nhân.

Khi bọn họ đến nơi, người của chi thứ nhất đều đã có mặt. Dương Chính Nghĩa và đại phu nhân cũng an vị trên ghế gia chủ rồi.

Hai bên ghế gia chủ, bên trái là đại thiếu gia Dương Bá Danh và đại thiếu phu nhân Tiểu Khương thị. Trong lòng Tiểu Khương thị là tôn thiếu gia Dương Thần Di. Bên phải, ngồi theo thứ tự là nhị thiếu gia Dương Trọng Minh, thất thiếu gia Dương Thiếu Minh, tứ tiểu thư Dương Uyển Dung, ngũ tiểu thư Dương Uyển Hinh.

Đứng sau là thiếp thất và thông phòng của Dương Chính Nghĩa. Hôm nay Đỗ di nương đứng bên cạnh đại phu nhân.

Lưu ma ma cầm chiếc đệm bồ hương tới, đặt ngay trước ghế gia chủ. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn quỳ xuống, dập đầu, kính trà.

Dương Chính Nghĩa tặng bọn họ một con dao găm nạm đầy ngọc quý, nói: “Thành thân rồi, phải giúp đỡ lẫn nhau, thương yêu thông cảm cho nhau.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đồng thanh đáp: “Vâng ạ, đa tạ phụ thân.”

Đại phu nhân lấy một đôi ngọc như ý ra, nói: “Đây là đồ cưới của ta, ta tặng cho tức phụ của lão tam, hy vọng sau này các ngươi vạn sự đều như ý.”

Đôi phu phu mới cưới nhận quà rồi nói cảm ơn.

Sau khi kính trà phụ mẫu, Dương Quý Minh giới thiệu Thượng Gia Ngôn với các tiểu bối ngang hàng, nhận quà gặp mặt.

Chi thứ nhất nhận thân xong, mọi người liền chậm rãi đi tới Phúc Hỉ đường để thỉnh an lão thái quân.

Phu nhân của các chi thứ như đã hẹn nhau từ trước, đồng loạt đi tới Phúc Hỉ đường.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn dập đầu với lão thái quân. Lão thái quân thưởng cho đôi tân nhân một bộ văn phòng tứ bảo và một bộ đồ trang sức.

Kế đó, Dương Quý Minh dẫn Thượng Gia Ngôn chào hỏi chi thứ hai, chi thứ ba và chi thứ năm của nhà họ Dương.

Thượng Gia Ngôn hành lễ với ba vị phu nhân. Ba vị phu nhân đều tặng y quà gặp mặt.

Nhị phu nhân Quách thị tặng một đôi vòng ngọc, không quá quý giá nhưng vừa vặn đắt hơn đôi ngọc như ý của đại phu nhân.

Tam phu nhân Lý thị tặng một cây trâm bạch ngọc, hình thức bình thường, giá trị thấp hơn vòng ngọc và ngọc như ý một chút.

Ngũ phu nhân Liêu thị tặng một cặp xuyến vàng, mặt trên chạm trổ hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết có thể đè bẹp quà gặp mặt của ba vị phu nhân kia.

Sau khi nhận thân, lão gia và các thiếu gia xin phép lão thái quân ra về. Các phu nhân và tiểu thư thì ở lại Phúc Hỉ đường. Đương nhiên, Dương Quý Minh mới cưới và tiểu thiếu gia ít tuổi cũng ở lại.

Lão thái quân gọi Thượng Gia Ngôn tới trước mặt mình. Đại nha hoàn Cẩm Tú mang một chiếc đệm gấm tới, đặt ngay dưới chân bà, Thượng Gia Ngôn nhanh chóng ngồi lên.

Lão thái quân nói với y: “Ta cố ý dặn bọn họ, sáng nay đều phải ở yên trong phủ để gặp ngươi.”

“Cháu dâu đa tạ tổ mẫu đã hao tâm an bài.”

Lão thái quân gật đầu, lại nói: “Tứ thúc của ngươi làm tri phủ ở Tô Châu, cuối năm nay sẽ về kinh làm việc, khi đó ngươi sẽ gặp được người của chi thứ tư.”

“Dạ.” Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu.

Bọn họ chuyện trò thêm một lát, lão thái quân bắt đầu hơi mệt mỏi.

Nhị phu nhân xin cáo lui trước, sau đó đến ngũ phu nhân. Chờ đại phu nhân ra về, tam phu nhân cũng đứng dậy theo.

Thượng Gia Ngôn kính trà nhận thân hết nửa buổi sáng. Nếu không phải đã nắm sơ sơ về Võ Mục Hầu phủ, y chắc chắn sẽ choáng váng không thôi.

Sau khi rời khỏi Phúc Hỉ đường, Thượng Gia Ngôn hỏi Dương Quý Minh: “Khi nào chúng ta đi gặp Đỗ di nương?”

Theo quy củ, đại phu nhân mới là mẹ chồng y chứ không phải Đỗ di nương. Nhưng dù sao Đỗ di nương cũng là mẹ đẻ của Dương Quý Minh, về tình về lý, y đều phải hiếu kính bà. Giờ lên tiếng hỏi, chủ yếu là y muốn biết thái độ của phu quân.

Dương Quý Minh nói với Thượng Gia Ngôn: “Di nương đã sai người tới chuyển lời, bảo chúng ta chạng vạng hãy tới chỗ bà.” Đỗ Bảo Châu thương Thượng Gia Ngôn vất vả nhận thân cả buổi sáng, muốn y được nghỉ ngơi.

Thượng Gia Ngôn thật sự đã rất mệt: “Được.”

Dương Quý Minh đi thật chậm, sóng vai với Thượng Gia Ngôn, thong thả trở về tiểu viện của hai người.

Thượng Gia Ngôn nhìn cửa viện không có biển hiệu, hỏi: “Quý Minh, viện của chúng ta có tên không?”

“Trước đây vẫn gọi là Hải Đường viên, vì bên trong trồng rất nhiều hoa hải đường. Nhưng sau khi ta dọn vào, mẫu thân đã sai người chuyển hết hải đường ra sân sau rồi.”

“Thế sau đó viện này được gọi là gì?”

“Vẫn gọi là Hải Đường viên thôi. Lúc trước, khi trang trí tân phòng, tấm biển cũ đã được dỡ xuống. Ta không sai người treo biển mới lên là muốn chờ ngươi tới, đổi cái tên rồi làm lại biển luôn.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, đối phương muốn y đưa ra vài gợi ý.

Dương Quý Minh tiếp tục nói: “Vi phu chẳng đọc được mấy cuốn sách, cầm kỳ thi họa đều không biết. Việc đặt tên cho viện của chúng ta, đành phiền phu nhân hao tâm vậy.”

Mắt hắn tràn ngập ý cười, lời nói lẫn ánh nhìn đều mang theo tán dương và cổ vũ. Giờ phút này, chúng như một luồng ánh sáng, âm thầm chiếu rọi trái tim bình lặng của Thượng Gia Ngôn.

Thượng Gia Ngôn ngây ngô nhìn Dương Quý Minh, cảm thấy bản thân như đang chìm vào sự dịu dàng của hắn.

Dương Quý Minh ôn hòa nói: “Vào nhà đi, để người trong viện hành lễ với ngươi. Từ nay về sau, phiền Cảnh Thước lo liệu cho gia đình nhỏ của chúng ta.”

“Vâng.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Phúc Toàn là người đầu tiên bước lên chào hỏi. Dương Quý Minh quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Phúc Toàn luôn thay ta xử lý mọi việc, nên ta cũng thân với hắn hơn bình thường. Còn những người khác, đến nay ta vẫn chưa nhớ hết đâu.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, tự có tính toán. Y cảm thấy mình thật may mắn, trượng phu sống rất đơn giản, không có thiếp thất cùng thông phòng.

Kế tiếp, toàn bộ nha hoàn, gã sai vặt và vú nuôi trong viện đều thay nhau dập đầu với chủ nhân mới.

Sau khi làm quen với người hầu trong viện của Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn cũng bảo người hầu hồi môn của mình bước ra hành lễ.

Khi Hòe An ra mắt, Dương Quý Minh bỗng nhớ đến chuyện ở trà lâu, không khỏi bật cười.

Trong phòng, ngoài Tề Nguyệt và Hồng Ngọc đố kị ra mặt, tất cả những người còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía hắn và Hòe An.

Song, Dương Quý Minh lại quay sang cười với Thượng Gia Ngôn: “Lại nói, ta còn chưa cảm tạ bánh đậu đỏ và bánh hoa quế của Cảnh Thước. Nếu không nhờ Cảnh Thước một câu vạch rõ huyền cơ, chắc ta không thể phá vụ án của ông chủ Lỗ nhanh như thế được.”

“Ngươi biết rồi à?” Thượng Gia Ngôn xấu hổ cúi đầu.

“Dù hơi tiếc nuối vì lần đầu gặp gỡ của hai ta không lãng mạn, thậm chí còn chẳng nói với nhau được một câu, nhưng ta vẫn rất vui vì sau khi thấy ta, Cảnh Thước vẫn bằng lòng gả cho ta.”

“Ngày thành thân cũng đã quyết định rồi, ta không gả cho ngươi thì còn gả cho ai?” Thượng Gia Ngôn càng nói càng nhỏ, hai má chậm rãi ửng hồng.

Dương Quý Minh mỉm cười nhìn hắn, đúng là nhìn bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc