NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Quá trưa, ánh nắng vừa đủ, gió thổi nhẹ nhàng, Dương Quý Minh sai Phúc Toàn dọn một chiếc ghế nằm ra giữa khoảng sân trước nhà.

Lúc hắn vào trong, Thượng Gia Ngôn đang đứng trước chiếc bàn kê sát bên cửa sổ để viết chữ. Chứng kiến cảnh tượng này, hắn chợt nghĩ, nếu có thể thu xếp một thư phòng, chắc tức phụ sẽ rất vui.

Thượng Gia Ngôn viết xong chữ cuối cùng, đặt bút lên giá, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dương Quý Minh.

Lúc này, đối phương đã đi tới cạnh y. Nhìn ba con chữ cỡ lớn đầy mạnh mẽ ở trên giấy, dù không hiểu thư pháp, hắn cũng biết là chúng rất đẹp.

“Trầm Hương viện, tuyệt quá.” Dương Quý Minh khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ: chắc y không hỏi ta tuyệt ở chỗ nào đâu nhỉ?

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Tên hay, hay là chữ đẹp?”

“Cả hai.” Dương Quý Minh trả lời không cần suy nghĩ.

Thượng Gia Ngôn bật cười, bảo: “Nếu phu quân thấy hay, ta sẽ sai người đi làm biển dựa theo chữ này.”

“Được, Cảnh Thước quyết định là được rồi.”

Thượng Gia Ngôn cười, gật nhẹ đầu. Y dặn Hòe An chờ mực khô thì đi tìm người làm biển hiệu treo trên cửa viện.

Hòe An đáp: “Dạ.”

Chờ y căn dặn xong xuôi, Dương Quý Minh nói: “Đừng ở trong phòng suốt thế, chúng ta ra sân ngồi một lát đi.”

Thượng Gia Ngôn bị hắn kéo ra khỏi cửa. Thấy trong sân chỉ có một chiếc ghế nằm, y liền gọi Tề Nguyệt đang đứng trong sân: “Mang một cái ghế nữa đến đây.”

“Không cần, ghế này đủ rộng, hai ta cùng ngồi.” Dương Quý Minh kiên quyết kéo Thượng Gia Ngôn ngồi xuống.

Người kia thẹn thùng từ chối mấy câu, nhỏ giọng bảo: “Người khác thấy sẽ không hay.”

“Ta muốn nói với ngươi về tình hình trong phủ.” Dương Quý Minh nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Có một vấn đề rất quan trọng, truyện em gái hắn viết thuộc thể loại trạch đấu đấy.

Trong truyện, Thượng Gia Ngôn đột nhiên chết trong hậu viện của nam chính. Dù hiện giờ nội dung truyện đã thay đổi nhiều, song Dương Quý Minh vẫn lo y sẽ bị hãm hại, nên mới vội vã nói cho y về những người đang sống trong phủ.

Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu, tập trung nghe đối phương nói về chuyện trong Hầu phủ.

Đầu hai người dựa càng lúc càng gần, ánh mặt trời rơi trên người bọn họ, trông ấm áp và bình yên lạ thường.

Mấy tiểu nha hoàn tụm vào một chỗ, lén nhìn hai người bọn họ, vừa vui vẻ lại vừa hâm mộ. Cố ma ma nghe thấy tiếng xì xào, hạ giọng nhắc nhở các nàng một câu cho có lệ. Đám tiểu nha hoàn cười với bà rồi cũng giải tán luôn.

Cố ma ma nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, nhìn hai người đang nằm trên ghế trúc giữa sân, không khỏi cười tươi hơn. Bà thầm nghĩ, hẳn là phu nhân có thể yên tâm rồi.

Cố ma ma đi tìm Tử Lan, căn dặn: “Đã sang thu rồi, ngươi chú ý thời gian, đừng để thiếu phu nhân nằm trong sân lâu, rất dễ bị cảm lạnh.”

Lúc ghé thăm tiểu viện của Dương Quý Minh, Dương Trọng Minh đúng lúc nhìn thấy đôi phu phu mới cưới thân thiết bên nhau. Hắn vô cùng kinh ngạc, có chút hâm mộ, cũng có vài phần yên tâm.

Hắn hâm mộ vì Dương Quý Minh không phải khó xử trước chuyện hôn nhân đại sự. Mà cảm thấy yên tâm là vì hình như đối phương rất hài lòng với mối duyên này. Như thế, hắn cũng không cần áy náy nữa.

Thấy Dương Trọng Minh đến, Phúc Toàn cao giọng bẩm báo: “Nhị thiếu gia tới!”

Thượng Gia Ngôn vội đẩy Dương Quý Minh ra để đứng lên. Y xấu hổ cúi đầu, thầm trách bản thân gần gũi với Dương Quý Minh ngoài sân như vậy, còn bị nhị ca hắn trông thấy nữa.

Dương Quý Minh cũng đứng lên, ra cổng viện chào đón Dương Trọng Minh, vừa cười vừa mời hắn vào trong: “Nhị ca đến đấy à, mau vào ngồi chơi một lát đi.”

Sau khi dẫn khách vào nhà, Dương Quý Minh lại mời Dương Trọng Minh ngồi xuống. Dương Trọng Minh ngồi ở phía bên trái, Dương Quý Minh liền chọn vị trí đối diện hắn ở bên kia bàn trà.

Tiểu nha hoàn bưng trà lên, Thượng Gia Ngôn tự tay dâng trà.

Dương Trọng Minh nói: “Đa tạ đệ muội.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, mỉm cười rồi nói: “Phu quân cứ nói chuyện với nhị ca, ta đi xem bọn hạ nhân chuẩn bị điểm tâm thế nào đã, xin lỗi không thể ngồi lại được.”

Dứt lời, y lập tức xoay người rời đi, để huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau.

Dương Quý Minh nhìn theo bóng Thượng Gia Ngôn, đến khi y biến mất mới thu hồi tầm mắt.

Dương Trọng Minh không khỏi mỉm cười: “Xem ra ngươi rất hài lòng với đệ muội, ta có thể yên tâm rồi.”

“Cưới được hiền thê, đúng là một niềm vui bất ngờ, còn phải cảm tạ nhị ca.”

Dương Trọng Minh gật đầu. Hắn không có hứng thú với nam nhân, nhưng lại biết có một số nam nhân sẽ thích nam nhân.

“Mấy ngày nay ngươi đã thay đổi rất nhiều.”

Dương Quý Minh cười ngượng, nói: “Cưới tức phụ rồi, không thể hoang đường như trước nữa.”

“Ngươi nghĩ như vậy là đúng. Chúng ta là thân huynh đệ, sau này có gì cần giúp đỡ, ngươi cứ nói thẳng với ta.”

“Ta cảm tạ nhị ca trước.”

“Lại nói, vừa hay ta đang có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.”

“Nhị ca, mời nói.” Vô sự không lên Tam Bảo điện, điều này Dương Quý Minh vẫn hiểu.

“Nghe nói ngươi bắt hai huynh đệ Triệu Vĩnh Kiện và Triệu Vĩnh Khang về nha môn phủ Thuận Thiên, có chuyện này không?”

“Đúng là có chuyện này.”

Dương Quý Minh thầm nghĩ: nữ chính muốn lên sân khấu à? Không ngờ nam chính và nữ chính đã gặp nhau rồi.

Từ từ!

Căn cứ vào nội dung truyện, nam chính thành thân với Thượng Gia Ngôn vào tháng chạp, điều này cho thấy, nam chính và nữ chính đã có quan hệ trước khi hôn lễ diễn ra.

Nghĩ tới kết cục của Thượng Gia Ngôn trong truyện, Dương Quý Minh lại xót xa cho tức phụ của mình.

Dương Trọng Minh thấy hắn ngẩn người, hơi nhíu mày: “Tam đệ, ngươi có đang nghe ta nói hay không?”

“Xin lỗi nhị ca, vừa rồi ta hơi mất tập trung.”

Dương Trọng Minh im lặng một lát, tiếp tục nói: “Ta muốn cầu xin cho hai người bọn họ. Đôi huynh đệ này cũng bị hoàn cảnh đưa đẩy nên mới làm chuyện sai trái.”

“Nhị ca, trong tay bọn họ có một cái chén thanh ngọc thật, giá thị trường lên đến bốn, năm trăm lượng đấy.” Nếu cuộc sống thật sự khó khăn, hai người kia có thể bán nó đi mà.

“Đó là vật gia truyền của nhà bọn họ, không bán được.”

“Nhị ca, dù có nói thế nào thì lừa gạt vẫn là không đúng. Còn nữa, ta chỉ là một Bộ khoái nhỏ nhoi, không tự quyết được đâu.”

“Ta đã đi gặp Hứa đại nhân rồi, ngài ấy nói người là do ngươi bắt, muốn thả cũng phải tìm ngươi.”

Dương Quý Minh sửng sốt, thầm oán Hứa Nhất Hoàn đẩy mình vào thế khó.

“Nhị ca, hai tên lừa gạt kia có quan hệ gì với ngươi, vì sao ngươi lại biện hộ cho chúng?” Hắn một câu tên lừa gạt, hai câu tên lừa gạt, ra vẻ không hiểu nổi suy nghĩ của Dương Trọng Minh.

Dương Trọng Minh hơi khó xử, đáp: “Được một vị bằng hữu nhờ vả.”

Dương Quý Minh lại hỏi: “Nhị ca, ngươi cũng biết thân thế của hai tên lừa gạt kia rồi đúng không?”

“Bọn họ từng là gia phó của Võ Nghi Bá phủ, sau tự chuộc thân rồi chuyển ra sống ở thành Nam.”

“Nhị ca, ta điều tra được không chỉ có thế.” Dương Quý Minh dùng vẻ mặt “ngươi bị lừa rồi” để nhìn hắn.

“Sao cơ?” Dương Trọng Minh nhíu mày: “Ngươi điều tra được cái gì?”

“Ta tra ra được, đôi huynh đệ kia dùng đồ giả để đánh tráo trân bảo trong Bá phủ, sau đó bị Võ Nghi Bá phu nhân phát hiện rồi dứt khoát đuổi đi.”

Dương Trọng Minh hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Trước kia bọn họ phạm sai lầm, không có nghĩa là lần này không thể tha thứ.”

“Nhị ca, bọn hắn lừa gạt một ngàn lượng, Hứa đại nhân đã phán bọn hắn trả bạc và ngồi tù nửa năm. Ta mới tới phủ Thuận Thiên làm việc, nếu công tư bất minh lặng lẽ thả bọn hắn ra, sau này ta sẽ khó mà yên ổn.”

“Nhưng Hứa đại nhân đã ngầm đồng ý rồi.”

“Chẳng lẽ nhị ca không hiểu Hứa đại nhân đang có ý thoái thác sao?”

“…” Sao Dương Trọng Minh lại không hiểu chứ? Chỉ là hắn không muốn khiến nàng thất vọng thôi.

“Nhị ca, kẻ lừa đảo không thể tin, bạn của kẻ lừa đảo cũng có thể là cá mè một lứa, ngươi đừng để bị lừa.” Dương Quý Minh nhắc nhở, coi như cảm tạ hắn đã thúc đẩy chuyện hôn nhân giữa mình và Thượng Gia Ngôn.

“Ngươi không muốn giúp thì thôi, cần gì nói thế!” Dương Trọng Minh thẹn quá hóa giận, phất tay áo bỏ đi.

Dương Quý Minh không đuổi theo, Thượng Gia Ngôn lo lắng đi đến.

“Quý Minh, không có chuyện gì chứ?”

“Không.” Dương Quý Minh mỉm cười, kéo y ngồi xuống bên cạnh mình: “Là chuyện riêng của nhị ca thôi.”

Lo lắng trong mắt Thượng Gia Ngôn không nhạt đi, thấy hắn không muốn nói cũng đành rũ mi, không hỏi nữa.

Dương Quý Minh khẽ thở dài, nói với y: “Hình như nhị ca có ý với tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ. Vụ án ta vừa phá, phạm nhân chính là gia phó cũ của nhà bọn họ.”

“Nên nhị ca muốn ngươi thả người?”

Dương Quý Minh gật đầu: “Ta sợ hắn bị lừa nên nhắc nhở một câu, bằng hữu của kẻ lừa đảo chưa chắc đã là người tốt.”

Thượng Gia Ngôn đã hiểu. Nghe người khác nói ý trung nhân của mình không tốt, ai mà không tức giận đây.

“Nhị ca đang nóng giận, lát nữa ngươi đi nhận tội với hắn đi.” Dương Trọng Minh là con vợ cả, Thượng Gia Ngôn lo Dương Quý Minh thật sự chọc giận hắn rồi lại rước thêm phiền toái vào người.

Dương Quý Minh gật đầu: “Bình thường nhị ca đối xử rất tốt với các huynh đệ tỷ muội, cũng không chê chúng ta là con vợ lẽ, ta cũng vì muốn tốt cho hắn nên mới nói vậy.”

Nam chính tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm đàng hoàng, tài cao học rộng, chỉ là trên tình trường lại có mắt như mù, hậu viện cháy hừng hực mà vẫn còn ngơ ngẩn. Trong truyện, người nam chính có lỗi nhất chính là vị đang đứng trước mặt hắn đây.

Dương Quý Minh nhìn chằm chằm Thượng Gia Ngôn, trong mắt tràn đầy xót xa và thương cảm.

Thượng Gia Ngôn bị hắn nhìn đến phát ngại, rời mắt sang hướng khác, mềm giọng hỏi: “Đang nói chuyện nhị ca mà, sao lại nhìn ta như vậy?”

Dương Quý Minh cười khẽ: “Ngươi đẹp.”

“Ngươi đừng trêu ta.”

Thấy y thẹn thùng, Dương Quý Minh bật cười, không trêu y nữa: “Ta sai rồi, không nói nữa.”

Thượng Gia Ngôn khẽ “hừ” một tiếng, ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm.

Dương Quý Minh chợt cảm thấy thanh máu của mình tụt thẳng về không, tức phụ của hắn đáng yêu quá.

Thượng Gia Ngôn đột nhiên liếc hắn, lên tiếng đầy ẩn ý: “Theo lý mà nói, lớn nhỏ phải có thứ tự, ngươi đã thành thân rồi, nhị ca cũng nên cưới vợ đi thôi.”

Dương Quý Minh bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt. Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định thẳng thắn nói cho Thượng Gia Ngôn vì sao hôn sự này lại rơi xuống đầu một đứa con vỡ lẽ như hắn.

Chuyện này người trong phủ đều biết, so với việc để y nghe từ miệng người khác, thà hắn chủ động nói rõ còn hơn.

Vì thế, Dương Quý Minh nói thẳng: “Ban đầu phụ thân định để nhị ca cưới ngươi, nhưng nhị ca không bằng lòng. Nhị ca bảo ta cưới ngươi, điều kiện là hắn sẽ thay ta trả nợ. Trước đây ta hay đánh bạc, thiếu nợ khá nhiều.”

Thượng Gia Ngôn cúi đầu không nói, thực ra y đã biết chuyện này rồi.

Nhị thiếu gia con vợ cả của Võ Mục Hầu phủ chưa thành thân, lại đề xuất tam thiếu gia con vỡ lẽ cưới y, sao phụ thân có thể không điều tra rõ ràng?

Cũng bởi chuyện này mà phụ mẫu y cãi nhau một trận. Mới đầu, mẫu thân không đồng ý gả y cho Dương Quý Minh, nhưng phụ thân nói lời đồn dừng lại ở người hiểu biết, dù trước đây Dương Quý Minh hơi không ổn, song con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng.

Cuối cùng, sau khi phụ thân và nhị thúc gặp Dương Quý Minh, hôn sự này mới được định đoạt.

Dương Quý Minh thấy Thượng Gia Ngôn cúi đầu không nói, vội vàng hứa hẹn: “Ngươi yên tâm, ta đã bỏ đánh bạc rồi. Nếu còn tái phạm, ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được.”

“Ta biết.” Thượng Gia Ngôn tin phụ thân sẽ không hại mình, cũng tin những gì trái tim mình cảm nhận được.

Sự trân trọng và lo lắng Dương Quý Minh dành cho y, y có thể nhận ra.

Bình luận

Truyện đang đọc